“Hai năm trước á?” Doãn Sướng lục lọi trí nhớ một phen, nhớ ra tiệc mừng công mà Lục Linh Quyên nhắc đến, nói đúng ra là tháng tám năm kia.
Bởi vì bộ phim hắn tham gia 《 nghĩ sai thì hỏng hết 》 đại bạo phòng vé cùng danh tiếng, cho nên nhà sản xuất tổ chức tiệc mừng công ở khách sạn Hoàng Tinh, trừ bỏ các diễn viên chính họ còn mời không ít người trong giới.
Đó là lần đầu tiên Doãn Sướng lấy thân phận nam chính tham dự phim điện ảnh, khác với phim 《 lời chúc phúc từ tiên sinh khiếm thị 》, ở 《 nghĩ sai thì hỏng hết 》, Doãn Sướng đột phá kĩ năng diễn xuất. Bộ phim này cũng làm bàn đạp cho danh tiếng của Doãn Sướng bay xa hơn, cho nên trong bữa tiệc, hắn không khỏi tránh được rượu mừng từ mọi người.
Nhưng ngày đó, tâm tình của Doãn Sướng hình như không được tốt.
Việc phim nhựa thành công sẽ làm người ta cảm thấy vui mừng, nhưng những lời khen ngợi cuồng nhiệt lại làm Doãn Sướng cảm thấy khá là hổ thẹn, bởi vì so với tự thân nỗ lực thì hắn vẫn cho rằng vận khí chiếm đa số. Cho nên đứng trước những lời khen tặng choáng ngợp này đã tạo áp lực rất lớn cho Doãn Sướng.
Đặc biệt là những người đó còn đứng ngay trước mặt hắn, lặp đi lặp lại mà nhắc tới Doãn Đông. Một đám vui vẻ dự đoán tương lai cho hắn, nói hắn sớm hay muộn cũng sẽ vượt qua Doãn Đông, sẽ trở thành cặp đôi cha con giành ảnh đế hiếm có trong lịch sử. Những lời này cũng không thể làm Doãn Sướng vui vẻ, ngược lại còn làm hắn cảm thấy xấu hổ. Cái bóng của cha quá lớn, Doãn Sướng chưa từng nghĩ tới muốn vượt qua những thành tựu mà ông đã đạt được.
……
Lúc Doãn Sướng không vui, sẽ không tự giác mà uống nhiều hơn.
Đêm đó hắn uống có hơi quá, nhưng dù vậy, hắn vẫn duy trì thanh tỉnh, cũng vì đây là giới giải trí, thân là minh tinh đều phải chú trọng hình tượng cá nhân, kị nhất là uống rượu làm càn.
Trước khi bữa tiệc kết thúc, Doãn Sướng phát giác bản thân đã đầu nặng chân nhẹ, đoán mình say rồi, vì thế lập tức nhờ Lục Linh Quyên đưa mình về trước, Lục Linh Quyên dẫn hắn đến một căn phòng trống nghỉ ngơi, rồi đi gọi tài xế.
Chuyện sau đó thế nào thì Doãn Sướng không có ấn tượng. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhận được điện thoại từ Lục Linh Quyên, cô chỉ hỏi hắn thế nào, cũng không đề cập đến chuyện khác, nên hắn cứ đinh ninh là tài xế đưa mình về nhà.
“Một đòi hai phải bắt Thiệu Quân Lăng tới đón á? Còn có chuyện này hả chị?” Doãn Sướng mờ mịt, hoàn toàn không nhớ rõ mình từng hành động như vậy.
“Có á! Cưng vào phòng có chịu ngồi yên đâu, cứ than là nhức đầu. Chị không đỡ nổi nên phải đi ra ngoài tìm người hỗ trợ, liền đụng phải Mễ Tu……”
Ngày đó Mễ Tu cũng có mặt, tuy anh ta không phải là diễn viên trong 《 nghĩ sai thì hỏng hết 》, nhưng bởi vì giao tình với Doãn Sướng, lại có không ít đạo diễn, minh tinh nhận thức anh ta, nên anh ta cũng được mời tham dự. Anh ta thấy Lục Linh Quyên đỡ Doãn Sướng vào phòng, chạy tới gõ cửa, hỏi cô Doãn Sướng bị gì rồi phải không?
Lục Linh Quyên thản nhiên nói đúng vậy, vừa lúc cô muốn đi xuống tìm tài xế, nên nhờ Mễ Tu ở lại chăm sóc cho Doãn Sướng một lát.
“Chị để Mễ Tu ở lại chăm sóc em á?” Doãn Sướng ngẩn người.
“Em không nhớ gì hết à?” Lục Linh Quyên hậu tri hậu giác nói, “Trời ạ, thì ra lúc đó em say mất tiêu rồi!”
Doãn Sướng: “……”
Kỳ thật nếu đổi thành người khác thì Lục Linh Quyên nhất định sẽ không thả người đi vào, nhưng Mễ Tu không phải người xa lạ. Sáu năm trước, Doãn Sướng và Mễ Tu cùng tham gia 《 siêu cấp sinh hoạt 》đã kết thành bằng hữu. Hai người không chỉ công khai nhắc tới nhau, mà còn thường xuyên lén lút hẹn đi uống cà phê, xem phim, nhắn tin nói chuyện phiếm.
Lục Linh Quyên biết rõ quan hệ của hai người, nên mới buông phòng bị với Mễ Tu, cô không thể để Doãn Sướng ở trong phòng một mình, lỡ như có người vào phòng quấy rầy hắn thì làm sao bây giờ? Loại chuyện này cũng không phải chưa từng phát sinh.
Hơn nữa lúc cô rời đi, Doãn Sướng còn ngoan ngoãn ngồi ở bên trong nhắm mắt dưỡng thần, Lục Linh Quyên vẫn luôn cho rằng lúc ấy thần chí của Doãn Sướng vẫn luôn rõ ràng.
Không ngờ là lúc cô quay trở lại thì thấy Mễ Tu đang chọc ghẹo trước mặt Doãn Sướng——
“Mấy ngón tay đây?” Mễ Tu duỗi một ngón tay trước mặt Doãn Sướng.
“Một.” Doãn Sướng nhíu mày, trả lời chính xác.
“Còn đây thì sao?” Mễ Tu vươn hai ngón tay.
Doãn Sướng cau mày với hai ngón chữ “V” của Mễ Tu: “Anh muốn khoe gì đấy?”
Mễ Tu cười to: “Có say không đó?”
“Không có.” Doãn Sướng nhả chữ rõ ràng.
“Anh là ai?” Mễ Tu lại chỉ vào chính mình hỏi.
“Mễ.” Doãn Sướng nói.
“Sai rồi,” Mễ Tu sửa lời, “Anh là đại ca Mễ!”
Doãn Sướng: “……”
Mễ Tu thấy cô dẫn tài xế vào, cũng không biết thu liễm, còn bắt lấy mu bàn tay của Doãn Sướng vỗ vỗ: “Ngoan, kêu anh một tiếng đại ca đi, anh đưa em về nhà nhé?”
“Không chịu,” không nghĩ tới Doãn Sướng ném tay anh ta ra, nhíu mày nói, “Em muốn Quân Lăng!”
Bắt đầu từ lúc đấy, Doãn Sướng hoàn toàn mất đi lý trí.
Anh Tề vốn đang muốn dìu hắn xuống lầu, vừa mới tới gần đã bị hắn quát lớn một câu “Tránh ra”, lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lục Linh Quyên dỗ hắn: “Chờ em về nhà là có thể nhìn thấy Quân Lăng rồi.”
“Không chịu, em muốn gặp nó ngay bây giờ!” Doãn Sướng vừa nãy còn rất bình tĩnh đột nhiên trở nên bá đạo, hắn vỗ cái bàn cố chấp nói muốn em trai đón mình về nhà.
Mễ Tu cũng không ngờ câu nói đùa giỡn của mình lại kích thích Doãn Sướng, mấy người nhìn nhau, Lục Linh Quyên ngây ngốc hỏi: “Giờ làm sao?”
“…… Đánh hôn mê khiêng về?” Mễ Tu đề xuất biện pháp ngốc nghếch.
Anh ta mới vừa nói xong, Doãn Sướng hung dữ quét mắt nhìn ba người làm họ sợ tới mức không dám động đậy.
Anh tài xế lúng túng giơ hai tay đầu hàng: “Doãn Sướng biết Muay Thái đó, anh so chiêu rồi đánh không lại đâu, làm không tốt nó chơi luôn Túy Quyền thì toi!”
Mọi người: “……”
Doãn Sướng quét mắt nhìn một vòng, thấy trong phòng không có Thiệu Quân Lăng, liền nói thầm tên em trai, muốn ra ngoài tìm. Kết quả vừa mới đứng dậy, cả người liền bắt đầu run rẩy. Lục Linh Quyên lo lắng, Mễ Tu đánh bạo ấn hắn trở về, thúc giục nói: “Còn chờ gì nữa, Thiệu Quân Lăng ở đâu? Gọi nó tới đi chứ!”
“Rồi sao?” Doãn Sướng nghe được ngây ra.
Lục Linh Quyên: “Chị gọi cho Quân Lăng rồi, nó sắp tới.”
Lúc ấy vận khí khá tốt, khi Lục Linh Quyên gọi điện thoại cho Thiệu Quân Lăng thì thằng bé mới ra khỏi võ quán, cách không xa khách sạn, cũng may là chú tài xế hay đưa đón Thiệu Quân Lăng đang ở gần đó, nên thằng bé tới rất nhanh.
Nhưng người uống say không biết nói lý, chỉ trong nửa tiếng mà Doãn Sướng đã quay bọn họ vòng vòng như chong chóng.
Hắn không đánh Mễ Tu mà Mễ Tu cũng không quản được hắn, Doãn Sướng cố chấp đứng lên, bởi vì đứng không vững, tùy tiện dùng tay níu đỡ mọi thứ bên người, đâm ra bực bội bắt đầu quăng ngã đồ vật.
Mễ Tu khiêng không được, bảo anh tài xế đỡ hắn một chút, cái khó ló cái khôn chạy ra ngoài, đem con gấu màu trắng nhung tiến vào —— đó là đạo cụ của《 nghĩ sai thì hỏng hết 》.
Trong phim, Doãn Sướng đóng vai soái ca có tinh lực siêu phàm, nhưng trong đêm hắn lại là người bị bệnh mất ngủ nghiêm trọng, mỗi đêm cần phải ôm con gấu này mới ngủ được.
Vì duy trì hình tượng của mình, nam chính không muốn ai phát hiện bí mật này nên nảy sinh khá là nhiều chuyện khôi hài —— bạn thân hoài nghi hắn kim ốc tàng kiều, thư kí hoài nghi hắn biến thái, thậm chí bạn gái cũ hoài nghi hắn bắt cá hai tay nên đòi chia tay…… Nhưng hắn tình nguyện đeo hoài nghi mà không muốn giải thích. Sau đó, hắn bị phái đi công tác nước ngoài, vì để đi vào giấc ngủ, nam chính dùng một hành lý riêng để vận chuyển con gấu, kết quả trời xui đất khiến thế nào mà nữ chính cầm được kiện hành lý đó, câu chuyện khôi hài, nhân duyên bắt đầu từ đây……
Tuy con gấu chỉ là đạo cụ, nhưng tuyệt đối là nhân vật không thể bỏ qua, cho nên đương nhiên xuất hiện ở bữa tiệc mừng công.
Nghe nói sau khi tan tiệc, một vị nữ minh tinh nhờ trợ lý xin con gấu này về, kết quả hai người mới vừa kéo con gấu này xuống khán đài, đã bị Mễ Tu lao tới đoạt đi.
Mễ Tu nói câu “Cho anh mượn dùng một chút”, liền khiêng con gấu về phòng riêng, thả vào ngực Doãn Sướng, thở hồng hộc nói: “Nè, em trai tới rồi nè.”
Doãn Sướng quả nhiên bình tĩnh trở lại, hắn ôm con gấu đầy thỏa mãn.
Vị nữ minh tinh cùng trợ lý không rõ nguyên do mà đi theo, người đại diện của Mễ Tu cũng theo vào, một đám người đứng ở trước cửa phòng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Doãn Sướng gắt gao ôm con gấu đạo cụ, vừa vuốt ve, vừa nỉ non một cái tên……
Nữ minh tinh tên là Từ Hiểu Lan, đóng vai bạn gái cũ, danh khí tuy không cao bằng Doãn Sướng, nhưng lại là tiền bối trong giới của Doãn Sướng. Lục Linh Quyên không tiện đuổi người, chỉ phải kêu bọn họ vào phòng, đóng cửa lại, để tránh cho thêm nhiều người tò mò chạy qua đây ngóng chuyện.
Từ Hiểu Lan: “Doãn Sướng …… Bị sao vậy?”
Mễ Tu vui sướng khi người gặp họa: “Ẻm uống say đó!”
Từ Hiểu Lan nhìn ra hắn uống say, nhưng bộ dáng Doãn Sướng uống say ôm gấu, làm Từ Hiểu Lan không cưỡng chế nghĩ tới nam chính trong phim 《 nghĩ sai thì hỏng hết 》. Cô đã tiếp xúc qua rất nhiều diễn viên, đa số mọi người đều có hai mặt, nhưng người như Doãn Sướng …… Nếu không phải biểu diễn bản sắc thì Từ Hiểu Lan chỉ có thể nói, Doãn Sướng quá nhập diễn, phim quay xong lâu như vậy mà hắn vẫn còn nhớ mãi con gấu đạo cụ này…… Thật là hậu sinh khả uý!
Thiệu Quân Lăng xuất hiện trong không khí quỉ dị thế này.
Thằng bé vừa vào cửa là liếc mắt nhìn một vòng, lập tức hướng đến Doãn Sướng đang ôm con gấu, gọi một tiếng “Anh”.
Doãn Sướng vừa nãy làm trò không nghe lời người khác thì giờ đây lại ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Quân Lăng, đôi mắt mất tiêu cự sáng lên. Khóe miệng cong lên, xả ra một nụ cười ngây ngô, ngọt ngào mà nói: “Nhóc tới rồi.”
Thiệu Quân Lăng không nói gì nhiều, nó kéo con gấu trong tay Doãn Sướng ra, chỉ nói ba chữ: “Về nhà thôi.”
Tiếp theo, Doãn Sướng đứng lên, không quậy cũng không nháo, ngoan ngoãn mà bị Thiệu Quân Lăng nắm tay rời đi.
……
Mỗi khi nghĩ đến chuyện đêm đó, Lục Linh Quyên liền cảm thấy tâm tình phức tạp, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Doãn Sướng sau khi nghe xong cũng cứng họng, không dám tin tưởng: “Sao chị không nói với em?”
“Chị nghĩ Thiệu Quân Lăng sẽ nói cho em biết mà…… Hơn nữa ngày hôm sau chị gọi điện thoại cho em mà em cũng chẳng đề cập đến, chị còn tưởng em mắc cỡ nên cũng không nhắc tới.” Lục Linh Quyên từ tốn giảng giải.
“…… Nó không nói gì với em hết.” Doãn Sướng rối rắm nói.
“Ầy, vậy không phải tốt hơn sao, không ai bép xép gì mà.” Lục Linh Quyên an ủi hắn nói.
Thiệu Quân Lăng dẫn Doãn Sướng rời đi, Lục Linh Quyên bận tâm mặt mũi cho Doãn Sướng, năn nỉ Từ Hiểu Lan và trợ lý đừng nói ra ngoài. Lúc ấy, Từ Hiểu Lan còn đùa giỡn nói: “Chuyện này nói ra sẽ tốt cho Doãn Sướng mà, cậu ấy đâu phải uống say rồi phát điên, chỉ làm nũng ôm con gấu, đáng yêu lắm đó.”
Đương nhiên, Lục Linh Quyên cũng dặn dò Mễ Tu cà rỡn, Mễ Tu còn nháy mắt với cô: “Để xem tâm tình của tôi ha.”
Xem ra miệng hai người đó kín như bưng, ít nhất là hai năm trôi qua mà Doãn Sướng còn không biết mình từng có đoạn lịch sử đen tối như vậy……
“Nói thật với em mấy năm nay Thiệu Quân Lăng thay đổi quá lớn.” Lục Linh Quyên cảm khái nói.
Đêm đó lúc Thiệu Quân Lăng tới nơi biết gật đầu chào hỏi mọi người, lúc đi cũng nói tạm biệt rất chi là lễ phép.
Mấu chốt là khí chất của nó quá trầm ổn, làm người ta căn bản không tưởng tượng nổiđây là đứa nhỏ mười lăm tuổi…… Đúng, khi đó nó mới mười lăm tuổi.
Sau đó, Từ Hiểu Lan còn hỏi thăm Lục Linh Quyên người vừa mới tới đón Doãn Sướng là ai, Lục Linh Quyên nói là em trai Thiệu Quân Lăng, Từ Hiểu Lan thật sự kinh ngạc. Cô từng xem qua 《 siêu cấp sinh hoạt 》cho nên hỏi rõ: “Là đứa em trai tham gia chương trình thực tế với Doãn Sướng đó hả?” Lục Linh Quyên nói đúng rồi, Từ Hiểu Lan nói: “Ăn gì mà cao quá vậy, cũng khác với trước kia nữa.”
Danh Sách Chương: