• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đôi môi đẫm nước mắt, nỗi chua xót mang theo vị ngọt lành, hương vị tương tự với nụ hôn đêm sinh nhật đó. Giờ phút này tim đập nhanh rộn rã, như muốn phá kén nhảy ra ngoài.

Đôi môi thoáng tách ra, hô hấp hỗn loạn, Thiệu Quân Lăng dùng ngón cái lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho Doãn Sướng, trán chạm trán nói: “Em cũng thích anh…… Đừng đẩy em ra nữa.”

Doãn Sướng vô lực chống cự Thiệu Quân Lăng. Hắn không biết bá đạo và đáng thương sao lại xuất hiện trên cùng một người…… Mà hắn làm sao có thể cự tuyệt được Thiệu Quân Lăng?

Thân mình căng chặt đột nhiên thả lỏng, Doãn Sướng đầu hàng ôm lấy bả vai Thiệu Quân Lăng, thấp giọng thở dài. Hắn không nói một lời, trả lời đối phương bằng động tác như vậy.

Lúc này, trong mắt Thiệu Quân Lăng mới xuất hiện một tia vui vẻ sống sót sau tai nạn, nó ôm chặt Doãn Sướng, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cảnh giác mà quay đầu nhìn về phía phòng cho khách.

Doãn Sướng vô lực nói: “Đừng nhìn nữa, Dương Na sớm vào rồi……”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Lúc Thiệu Quân Lăng đuổi mình về phòng thì Dương Na đã thầm lặng đi về phòng, còn nhẹ nhàng đóng cửa, nếu không thì làm sao Doãn Sướng dám để tên tiểu tử này làm xằng làm bậy chứ? Nhưng cũng đúng là Dương Na đã quá phận thiện giải nhân ý, làm Doãn Sướng có chút xấu hổ khi bị Thiệu Quân Lăng ép hỏi.

Cái này hắn sẽ tính sổ sau……

“Anh……” Thiệu Quân Lăng lại không muốn xa rời mà cọ cọ Doãn Sướng, chiếm tiện nghi.

“Ăn cơm nữa không? Đồ ăn lạnh hết rồi.” Doãn Sướng đẩy đẩy nó.

“Ăn chứ.” Thiệu Quân Lăng tâm tình tốt liền lui trở về, khi tách ra còn không quên xoa bóp tay Doãn Sướng.

Nơi bị đối phương chạm vào nóng lên, Doãn Sướng đứng dậy muốn chạy thì bị Thiệu Quân Lăng khẩn trương hỏi: “Anh đi đâu đó?”


Doãn Sướng liếc mắt nhìn nó một cái, nhưng vẫn nghe lời Thiệu Quân lăng ngồi xuống ra sức bình tĩnh lại. Anh trốn tôi lui, Doãn Sướng ngồi ở mép giường nhớ lại từng lời, từng hành động Thiệu Quân Lăng đã làm, cảm xúc phập phồng như biểu đồ.

Thì ra tên tiểu tử này đã sớm có ý đồ với mình……Nhưng năm đó hắn say rượu rốt cuộc đã làm cái gì để Thiệu Quân Lăng sinh ra hiểu lầm chứ? Mười lăm tuổi Thiệu Quân Lăng vẫn là con nít mà…… Nếu mình nói đừng đi thì Doãn Sướng có thể lý giải, hắn xác thật là luyến tiếc không muốn Thiệu Quân Lăng rời đi, nhưng nếu nói hắn có hành vi khiếm nhã thì Doãn Sướng căn bản không nghĩ ra, mình thật sự cầm thú vậy sao? Hơn nữa, từ khi nào mình đã động tâm với Thiệu Quân Lăng nhỉ, chắc là kì nghỉ hè năm ngoái hắn phát hiện Thiệu Quân Lăng hôn mình, sau đó là nụ hôn đêm sinh nhật của nó……

Tiểu tử đó làm sao chắc chắn mình cũng thích nó nhỉ?

Nếu hắn không thích Thiệu Quân Lăng thì chẳng phải hai người không còn là anh em nữa đúng không?

Ít ra thì những lời này đã giải trừ băn khoăn cho Doãn Sướng, làm hắn minh bạch mối quan hệ này không thể xoay chuyển được nữa, vì thế không còn áp lực, để mặc cho tình cảm không ngừng lên men.

Đang ngồi xuất thần, phía sau truyền đến tiếng Thiệu Quân Lăng vào phòng.

Doãn Sướng ngẩn ra, còn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc thì Thiệu Quân Lăng từ sau lưng ôm lấy hắn, giống như chó con liếm liếm lỗ tai Doãn Sướng: “Anh, em ăn xong rồi.”

“……” Thằng nhóc này……

Doãn Sướng trốn tránh bắt lấy cánh tay nó: “Em…… Ngồi ngay ngắn cho anh coi.”

“Anh đang nghĩ gì thế?” Thiệu Quân Lăng gác cằm lên vai Doãn Sướng, vừa nãy đã nói hết những bận tâm trong lòng nên giờ nó rất thoải mái, chỉ muốn làm nũng với Doãn Sướng, “Nghĩ về em sao?”

Doãn Sướng: “……”

Thiệu Quân Lăng cũng sợ, sợ anh lại lùi bước, thậm chí hối hận, cho nên nó không tạo cơ hội cho Doãn Sướng: “Dương Na tuy không thấy nhưng vẫn nghe được nha, anh phải chịu trách nhiệm với em đó.”

Doãn Sướng cố ý nói: “Trách nhiệm cái gì? Anh đồng ý cái gì hả?”

“Anh……” Thiệu Quân Lăng cho rằng Doãn Sướng lại bội tình bạc nghĩa, gấp đến độ hôn thêm lần nữa.

“!”Doãn Sướng trừng lớn đôi mắt, cũng bị hành vi ngang ngược của Thiệu Quân Lăng chọc giận, hắn duỗi tay kéo người Thiệu Quân Lăng ra, nhưng lại khiếp sợ phát hiện mình không thể tránh thoát được??

Thiệu Quân Lăng chặt chẽ ép trụ người hắn, sức lực mạnh mẽ.

Vốn dĩ Doãn Sướng không kháng cự nụ hôn của Thiệu Quân Lăng, chỉ là hắn không thích mỗi lần đều bị cưỡng hôn, cho nên tức muốn hộc máu mà hừ hai tiếng, rất nhanh từ bỏ giãy giụa.

Hôn môi của hai người lưỡng tình tương duyệt rất là thú vị, đặc biệt là khi hai người mới bắt đầu yêu nhau.

Bất quá, nếu một người có kĩ thuật không tốt thì phải xem lại.

Doãn Sướng thừa nhận rồi trong chốc lát liền nhíu mày: Thiệu Quân Lăng hôn gì mà lung tung rối loạn, quả thực không có kết cấu……

Hắn bất đắc dĩ mà đảo khách thành chủ, dẫn đường hướng dẫn đối phương chân lý của hôn môi.

Thiệu Quân Lăng: “……”

Cái hôn này làm xương cốt Thiệu Quân Lăng rã rượi, sau khi kết thúc mắt còn đờ đẫn, mổ môi Doãn Sướng như gà mổ thóc, hắng giọng yêu cầu: “Còn muốn……”

Doãn Sướng đỏ mặt, sóng mắt lưu chuyển, cũng bày ra bộ dáng động tình hiếm thấy, nhưng hắn vẫn còn giữ chút lí trí.

“Đủ rồi đó, buông anh ra.” Doãn Sướng thở gấp nói.

Thiệu Quân Lăng đã biết thái độ của anh mình từ lúc Doãn Sướng ngừng hôn, cũng không cố chấp nữa, ngoan ngoãn buông lỏng tay.

“Dương Na bị bệnh, anh tính làm sao?” Thiệu Quân Lăng hỏi.


Doãn Sướng nói phương án trị liệu cho Thiệu Quân Lăng nghe. Lạc quan mà nói thì phỏng chừng Dương Na còn sống được khoảng năm, sáu năm. Trị bệnh bằng hoá chất sẽ sinh ra tác dụng phụ nên thân thể Dương Na rất có thể sẽ gia tốc suy yếu, sẽ làm bệnh Alzehmer phát triển nhanh, để sống được lâu thì Dương Na sẽ quên bọn họ, đến lúc đó, có sống được cũng không còn bao nhiêu lạc thú.

“Anh đã chọn viện điều dưỡng tốt nhất cho Dương Na rồi, nếu bệnh tình chuyển biến xấu thì chỉ có thể vào đó nhờ hộ lý chuyên nghiệp…… Tóm lại dựa vào ý trời thôi.”

Thiệu Quân Lăng: “Dương Na như bây giờ cũng vô pháp chiếu cố anh, một mình anh sẽ ra sao đây?”

Doãn Sướng liếc mắt nhìn nó: “Anh lớn như vậy rồi còn cần người khác chăm sóc hả?”

Thiệu Quân Lăng: “Tự anh nấu cơm?”

Doãn Sướng gật đầu: “Nấu cơm rất thú vị.”

Thiệu Quân Lăng: “Anh làm đồ ăn ngon hơn Dương Na, lại đẹp nữa.”

Doãn Sướng cười cười, biết rõ Thiệu Quân Lăng nịnh đầm mình, nhưng hắn nghe xong vẫn rất cao hứng.

Thiệu Quân Lăng: “Nếu không phải anh sẽ phản đối, thì em sẽ tạm nghỉ học về nước với anh.”

Doãn Sướng lập tức dựng thẳng lông mày: “Nói nhảm gì vậy.”

“Cho nên em nói anh sẽ phản đối mà.” Thiệu Quân Lăng nghiêng đầu nhìn hắn, “Hồi đó em thấy học đại học ở trong nước cũng rất tốt mà, mỗi cuối tuần ngồi xe siêu tốc là về tới nhà, bất luận anh đang ở đâu, ngồi máy bay nửa ngày là gặp được anh, giờ thì sao, muốn gặp anh phải bay qua Thái Bình Dương xa xôi ngàn dặm…… Anh còn không cho em về, anh có biết mỗi ngày em nhớ anh bao nhiêu không?”

Doãn Sướng: “……”

***

Buổi tối Doãn Sướng làm cơm, dọn một mâm riêng để Thiệu Quân Lăng bưng vào phòng cho Dương Na. Chuyện phát sinh vào ban ngày làm hắn không dám đối mặt với Dương Na.

Thiệu Quân Lăng mừng rỡ lãnh nhiệm vụ này, không biết nói gì với Dương Na mà hơn nửa tiếng sau mới ra ngoài. Doãn Sướng tranh thủ đi tắm trước, ánh mắt Thiệu Quân Lăng nhìn hắn lúc này như hổ rình mồi, làm hắn có chút không được tự nhiên.

Buổi tối ngủ, Thiệu Quân Lăng thấy trên giường có hai tấm chăn, trực tiếp thả lại một cái vào tủ.

Không chờ Doãn Sướng kịp phản ứng, Thiệu Quân Lăng đã xốc lên tấm chăn kia chui vào.

Doãn Sướng khẩn trương nói: “Làm gì đó? Không phải em muốn phân chăn với anh sao?”

Thiệu Quân Lăng: “Trước kia anh luôn thích động tay động chân với em làm em sẽ có phản ứng, đương nhiên phải phân chăn với anh.”

Doãn Sướng nhớ tới lời Thiệu Quân Lăng nói lúc trưa, hậu tri hậu giác, khó trách Thiệu Quân Lăng bắt đầu phân chăn với hắn, thì ra khi đó nó sẽ, sẽ……

Thiệu Quân Lăng cọ lại đây nói: “Anh, em muốn ôm anh ngủ.” Bây giờ nó đang ước Doãn Sướng động tay động chân với nó.

Doãn Sướng đỏ mặt chụp tay nó: “Đừng quậy nữa, ngủ đi.”

Thiệu Quân Lăng không thuận theo, không buông tha mà quấn người hôn cái chóc, thấp giọng hỏi: “Anh, em là bạn trai anh đúng không?”

“…… Em nói đi?” Doãn Sướng dở khóc dở cười, bọn họ hôn cả ngày không dưới năm lần, không phải yêu đương chẳng lẽ đóng phim gia đình hả?

Thiệu Quân Lăng tự hỏi tự đáp: “Xem ra là như vậy ha.”

Thấy Doãn Sướng không phản bác, nó nói tiếp: “Em có hai yêu cầu.”


“Em còn có yêu cầu?” Doãn Sướng nói thầm, mẹ nó anh đây không tính sổ với mi thì thôi mà mi còn dám đề yêu cầu với anh?

Thiệu Quân Lăng: “Là anh thiếu em mà.”

Doãn Sướng buồn bực nói: “Anh thiếu hồi nào?”

Thiệu Quân Lăng nghiêm trang nói rõ: “Tám năm trước, lần đầu tiên chúng ta cãi nhau, anh nói anh có ba yêu cầu muốn em làm, em nói anh có ba cái thì em cũng phải có ba cái, nhưng lúc đó em chỉ nghĩ ra một cái, vẫn còn thiếu hai cái……”

Doãn Sướng: “……” Chuyện tám năm trước ai còn nhớ chứ trời!?

Thiệu Quân Lăng thấy vẻ mặt mờ mịt của Doãn Sướng, nhíu mày nói: “Quên thật hả? Trí nhớ sao mà kém thế này…… Lúc ấy anh còn nói em không được trốn khỏi nhà, phải nói chuyện rõ ràng với anh, còn không cho em đánh nhau……”

“Không cần thuật lại,” Doãn Sướng đau đầu mà ngắt lời nó, “Em nói thẳng đi, có yêu cầu gì……”

Thiệu Quân Lăng nâng đầu, đánh giá Doãn Sướng một phen, mới chậm rì rì nói: “Yêu cầu thứ nhất, quen em không được thả thính người khác.”

Doãn Sướng: “Anh thả thính người ta hồi nào?” Không đúng, hắn đồng ý quen Thiệu Quân Lăng hồi nào.

Thiệu Quân Lăng: “Anh thả thính bất chấp mà, ai cũng dính thính của anh hết á. Hồi trước em ghen quá trời, nhưng lúc đó em không phải là bạn trai của anh, quản không được, sau này gặp chuyện tương tự em sẽ phạt anh.”

Doãn Sướng: “……”

Thiệu Quân Lăng: “Yêu cầu thứ hai, anh không được trốn tránh em nữa.”

Doãn Sướng chột dạ hỏi lại: “Anh trốn em hồi nào?”

Thiệu Quân Lăng thấy Doãn Sướng khẩu thị tâm phi đủ rồi, không lưu tình chút nào mà chọc thủng nói: “Thì hồi trước đó!? Không chủ động nhắn tin cho em, nhớ em cũng không nói, chuyện Dương Na sinh bệnh lớn như vậy cũng không nói cho em, anh…… Ok, chuyện quá khứ em không so đo nữa.”

Doãn Sướng: “……”

Thiệu Quân Lăng tiếp tục nói: “Nếu chúng ta không có huyết thống thì em hy vọng từ giờ trở đi anh phải xem em là một người đàn ông bình thường, đối xử bình đẳng, gặp chuyện gì lớn đều phải thương lượng với em, nếu tâm tình không tốt thì có thể tìm em, không cần giấu trong lòng, tuy em không thể đảm bảo giải quyết được tất cả, nhưng em sẽ cố gắng hết sức. Bây giờ em còn đi học, nhưng em sẽ học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp sẽ kiếm thật nhiều tiền, để đến ngày anh xài hết tiền của ba còn có cái để xài.”

Doãn Sướng: “……” Xài tiền phung phí? Hắn gia nhập giới giải trí mấy năm nay cũng kiếm được không ít tiền, tài sản của ba có người chuyên nghiệp quản lý, mấy năm nay tiền lời không ít, Thiệu Quân Lăng nghe ai nói hắn phung phí hả?

Thiệu Quân Lăng nhìn hắn đầy thâm tình, chân thành nói: “Đây là lần đầu em yêu đương, cũng là lần đầu tiên làm bạn trai người khác, nếu em có làm chuyện gì không tốt, chọc anh không vui, thì anh phải bao dung, chỉ bảo em, để em điều chỉnh…… Nếu, nếu anh nguyện ý, sau này cũng có thể nói với người ta em là bạn trai của anh, dù sao em sẽ chăm sóc anh cả đời……”

Doãn Sướng: “…………”

Thiệu Quân Lăng đẩy đẩy Doãn Sướng đang phát ngốc: “Vậy thôi, có hai điều này à, anh đồng ý với em rồi đó.”






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK