Doãn Sướng bình tĩnh nhìn thằng bé hai giây rồi nói: “Nhóc còn muốn đánh nhau đúng không?…… Tới, nhóc đánh với anh.”
Thiệu Quân Lăng nghe xong thì ngây ngẩn cả người, nhưng Doãn Sướng nói rất nghiêm túc, một chút cũng không giống như là nói giỡn, cũng không nghe ra có sinh khí hay không.
“Anh đánh với nhóc.” Doãn Sướng nói lại một lần, còn đứng lên ngoắc ngoắc bàn tay với nó.
Ánh mắt Thiệu Quân Lăng đầy dấu hỏi khó hiểu.
Doãn Sướng trấn an nó nói: “Yên tâm nhóc sẽ không làm anh bị thương đâu.”
Có thể là do thái độ của Doãn Sướng làm Thiệu Quân Lăng có cảm giác như mình bị xem thường, cũng có thể là do nguyên nhân gì khác nên Thiệu Quân Lăng cắn răng, thật sự vung lên nắm tay đánh anh nó. Vì trong lòng vẫn còn băn khoăn nên nắm tay đầu tiên chỉ dùng nửa phần sức lực.
Doãn Sướng nâng tay lên chắn, quyền chưởng đánh nhau, chỉ nghe “Bang” một tiếng, Doãn Sướng cong người không chút sứt mẻ, còn nhíu mày với Thiệu Quân Lăng: “Ăn cơm chưa no hả? Đánh nhẹ thế này?”
Thiệu Quân Lăng lập tức nổi giận, nó như bị vũ nhục liền dùng hết toàn bộ sức lực vung nắm tay thứ hai.
Giống với vừa rồi Doãn Sướng cũng dùng tay trực tiếp ngăn cản, nhưng lúc Thiệu Quân Lăng ra đòn thì hắn thu lại cánh tay nhằm cản lại lực đạo.
Hai lần cản phá quá dễ dàng làm đồng tử của Thiệu Quân Lăng thu lại, thằng bé đánh ra thêm mấy quyền, nhưng không phải bị Doãn Sướng nhẹ nhàng né qua, cũng bị đối phương trực tiếp ngăn trở. Còn có một lần, Doãn Sướng dùng bàn tay bao lại nắm tay của Thiệu Quân Lăng, lôi kéo thằng bé làm cho Thiệu Quân Lăng thiếu chút nữa bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn.
Thiệu Quân Lăng vội vàng lui về sau hai bước, bày ra tư thế tấn công Tae Kwon Do tiêu chuẩn, ánh mắt hung ác, khí thế mười phần.
Sau đó nó xoay tròn đá lên một chân, Doãn Sướng nghiêng người tránh thoát, giơ ra bàn tay lanh lẹ túm lấy mắt cá chân của đối phương, Thiệu Quân Lăng thêm một lần nữa không giữ vững trọng tâm mà ngã về trước.
Tiểu gia hỏa kinh hoảng mà há miệng, nhưng lúc nó sắp té thì được Doãn Sướng kịp thời nắm lấy eo, đỡ nó khỏi ngã.
“…… Lại đến.” Doãn Sướng ngoắc ngoắc ngón trỏ với nó.
Thiệu Quân Lăng mặt đỏ đậm, la lên một tiếng, vọt qua người Doãn Sướng như tiểu hỏa tiễn.
Doãn Sướng nheo mắt dốc hết toàn bộ sức lực đối phó.
Nếu lúc này có người đứng xem thì sẽ phát hiện Doãn Sướng vẫn luôn ở chính diện nhận công kích từ Thiệu Quân Lăng, vô luận là dùng cánh tay hay là bàn tay để chắn thì hắn đều để Thiệu Quân Lăng vững chắc mà đánh lên người mình, thuần túy tự mình làm thành bao cát để đối phương trút giận.
Mà từ đầu đến cuối Doãn Sướng vẫn chưa từng nhíu mày, giống như Thiệu Quân Lăng có ra chiêu gì thì vẫn hoàn toàn không có lực công kích gì với hắn.
Thiệu Quân Lăng cũng kinh ngạc, nó càng đánh càng rối, sớm đã rối loạn kết cấu.
Cái gì Tae Kwon Do hay không Tae Kwon Do, lúc này nó hết dùng chân đá rồi dùng tay cào, dùng cả thân người để đánh đối phương.
“Hey, nhóc đánh kiểu gì lung tung……” Doãn Sướng lúc này mới có chút không bình tĩnh, hắn cau mày ứng phó trong chốc lát rồi lại túm sau cổ Thiệu Quân Lăng, trực tiếp dùng thân thể của mình đè nặng đối phương lên mặt đất.
Doãn Sướng cũng không phải là Iron Man, hết sức chăm chú bồi tiểu gia hỏa đánh tới mười phút nên cũng mệt đứt hơi.
Một tay ấn sau cổ Thiệu Quân Lăng, đè nặng sau lưng thằng bé không cho nó ngóc đầu dậy nổi, Thiệu Quân Lăng còn chưa chịu thua, nó nằm rạp trên đất giang hai tay hai chân muốn lật người lại tái chiến.
Doãn Sướng nhìn tư thế chật vật của thằng bé thì nhịn không nổi phụt cười.
Nghe thấy tiếng cười, Thiệu Quân Lăng ngược lại không hề giãy giụa.
Lúc Doãn Sướng cho rằng Thiệu Quân Lăng đầu hàng thì hắn nghe được một tiếng nức nở khó có thể nghe thấy.
Doãn Sướng căng thẳng, vội vàng lật người xoay lại thì thấy đôi mắt của Thiệu Quân Lăng đỏ hồng, nước mắt giàn dụa.
“Làm sao vậy hả……”
Thiệu Quân Lăng nâng lên cánh tay hung hăng lau đi nước mắt.
Doãn Sướng bất đắc dĩ mà kéo thằng bé vào trong lòng ngực: “Anh để nhóc đánh lâu vậy mà còn chưa hết giận à?”
Thiệu Quân Lăng lúc đầu hơi nấc nghẹn, nghe xong lời này của Doãn Sướng không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của nó liền nước mắt giàn dụa như tràn bờ đê.
Thằng bé khóc lóc như dã thú bị rút hết móng, vừa ủy khuất vừa phẫn nộ: “Em, em lại không đánh lại anh! Học Tae Kwon Do cũng vô dụng!”
Doãn Sướng bị ý nghĩ của tiểu tử này làm cho ngạc nhiên, chốc lát sau cười điên cuồng: “Ha ha ha ha……”
Thiệu Quân Lăng cả giận nói: “Anh còn cười!!!”
Doãn Sướng cười đến cả người run rẩy: “Nhóc không nhìn xem mình mới bao lớn!”
Gia hỏa này…… chẳng lẽ nó muốn đánh bại mình thật à?
Thiệu Quân Lăng thẹn quá thành giận, lại bắt đầu ra sức giãy giụa, Doãn Sướng bắt lấy cổ tay của nó, trấn an nói: “Ok ok, không khi dễ nhóc……” Lại qua một hồi lâu, Doãn Sướng mới nhịn xuống không cười nữa.
Thiệu Quân Lăng chạy không thoát, trốn cũng không xong, chỉ có thể khuất nhục nằm ở trênngười Doãn Sướng mà rơi lệ.
Doãn Sướng hồi phục tâm tình, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng nó, vừa nói: “Nhóc đánh không lại anh cũng không có chuyện gì lớn hết. Đóng lại cửa phòng thì đây chỉ chuyện của hai anh em chúng ta, nhóc cóthua thì anh cũng sẽ không khinh thường nhóc. Nhưng nhóc có nghĩ tới mình thay mặt Tiết Tử Vấn đánh người ta, lỡ như nhóc đánh không lại người đó thì làm sao bây giờ? Chờ chương trình này phát sóng thì nhóc là trò cười trước bàn dân thiên hạ đó.”
Thiệu Quân Lăng phồng lên quai hàm nức nở nói: “Em sẽ không thua!”
Doãn Sướng nghĩ đến lời võ sư của Thiệu Quân Lăng đã nói với mình, chắc là Thiếu Quân Lăng cho rằng đánh với mình cũng giống với những đàn anh trong hội quán, cho nên thằng bé mới tự tin như vậy.
Nhưng giờ thì sao……
“Nhóc học Tae Kwon Do mới mấy tháng đã cho rằng mình có thể biến thành người vô địch không có địch thủ trong thiên hạ hở?” Doãn Sướng buồn cười mà nhìn thằng bé.
Thiệu Quân Lăng phẫn nộ nói: “Cho dù bọn họ đánh bại em! Em cũng sẽ không nhận thua!”
Doãn Sướng nhướng mày…… Tiểu tử này quật cường thế à?
“Làm sao nhóc chắc chắn mình sẽ không thua? Bọn Lang Cầm Chi đã mười bốn tuổi rồi, còn cao hơn hai đứa một cái đầu nữa, hơn nữa bọn họ còn có hai người.” Doãn Sướng muốn giáo dục Thiệu Quân Lăng nhận rõ thực lực của bản thân, học cách xem xét thời thế.
Huống chi, học võ là dùng để tự vệ và cường thân kiện thể, không phải dùng để đánh nhau.
Nhưng không nghĩ tới là Thiệu Quân Lăng lại dùng ngữ khí kiên định mà nói một câu: “Cô giáo dạy Văn nói với bọn em một người có thể bị hủy diệt nhưng không thể bị đánh bại!”
Doãn Sướng: “…………”
Doãn Sướng lại bị tiểu tử này chọc cười, hắn nói giỡn hỏi lại một câu: “Có phải hôm nay anh đánh bại nhóc thì nhóc sẽ tìm cơ hội trả thù anh không??”
Thiệu Quân Lăng nghe vậy ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhẹp, biểu tình có chút mê mang, cuối cùng cũngđầu hàng, thật lâu sau mới nói: “Không muốn……”
Doãn Sướng nghĩ trong lòng cũng may là nó nói không muốn, lỡ như tiểu tử này trả lời là muốn thìchắc là hắn sẽ bị chọc giận đến mức đánh thêm vài cái vào tay thằng bé nữa mất. Giận cũng đã giận, khóc cũng đã khóc, Thiệu Quân Lăng lúc này giống như con gấu koala mềm như bông mà nằm trên người Doãn Sướng, không khóc cũng không náo loạn.
Doãn Sướng thấy cảm xúc của thằng bé ổn định hơn trước nên hỏi: “Tâm tình khá hơn chút nào không?”
Thiệu Quân Lăng theo bản năng mà duỗi tay ôm hắn, nhỏ giọng “Ừ”. Doãn Sướng vỗ vỗ nó bảo: “Được rồi, đi tắm đi, người nhóc hôi quá à!!!”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng lăn lộn với thằng bé cũng ra đầy mồ hôi, hai người cùng đi đến lu nước, dội nước lạnh vào người. Một lần nữa nằm xuống ngủ, Doãn Sướng nhéo nhéo lỗ tai Thiệu Quân Lăng, thấp giọng nói: “Thiệu Quân Lăng, anh nói với nhóc mấy câu này, nhóc phải nhớ kĩ nha chưa.”
Thiệu Quân Lăng: “……?”
Những lời này đã xoay tròn trong đầu Doãn Sướng lúc hắn tiếp đón mấy chiêu từ Thiệu Quân Lăng, vừa nãy xác nhận rồi Dõan Sướng mới xác định nói cho thằng bé nghe.
“Trước kia anh có nói nếu nhóc không vui thì phải nói với anh…… Nhớ không?”
“Ưhm……”
Doãn Sướng nhìn Thiệu Quân Lăng, bỗng nhiên nói: “Xin lỗi là anh sai rồi.”
Thiệu Quân Lăng ngơ ngác nhìn hắn, không biết vì sao anh lại xin lỗi với mình.
Doãn Sướng giải thích: “Cái lần chúng ta bàn về chuyện tham gia chương trình nhóc cũng tức lắm đúng không? Lúc ấy chắc nhóc đang giận mà không biết mình giận điều gì, đúng không?”
Đúng vậy, giờ hắn mới nhớ tới tiểu hài tử có đôi khi tức giận mà không biết vì sao.
Doãn Sướng nhớ rõ khi mình còn nhỏ rất hay giận dỗi, đặc biệt là những lúc Doãn Đông phải đi công tác, hắn vừa khóc vừa náo loạn rất thảm thương. Lúc ấy Doãn Đông có nói với hắn gì đó, cụ thể thế nào thì hắn đã quên. Hắn chỉ nhớ rõ mình có tham gia một khóa học quản lý cảm xúc ở trường, nộidung của khóa học không sai biệt lắm với những gì Doãn Đông đã nói.
Ở trong mắt Doãn Sướng, Doãn Đông là một người có EQ tuyệt đỉnh —— ông đối với tất cả mọi người nho nhã lễ độ, chưa bao giờ nổi giận trước mặt người thân; ông làm chuyện gì cũng trầm ổn bình tĩnh, giống như là không có gì không giải quyết được vấn đề.
Cũng thông qua khóa học đó mà Doãn Sướng từ một đứa nhỏ luôn giận dỗi, không hiểu chuyện, dần dần biến thành một người có cảm xúc ổn định.
Hắn không biết cảm xúc của mình là bị ảnh hưởng từ ba hay là từ trường học, nhưng không thể phủ nhận khóa học đó giúp hắn rất nhiều.
Khóa học đó dạy hắn cách kiềm chế cảm xúc, học cách biểu đạt chính xác, còn học được cách lí giải những thống khổ trong lòng để đạt được nội tâm bình thản……
Doãn Sướng vừa nhớ lại chuyện cũ, vừa nói với Thiệu Quân Lăng: “Nếu sau này nhóc có chuyện không vui mà không biểu đạt được thì có thể chạy bộ, đi tới nơi vắng người mà hét to, hoặc là tới tìm anh đánh nhau…… Nhóc cũng có thể trốn ở trong chăn mà khóc.”
Thấy Thiệu Quân Lăng không được tự nhiên mà rũ xuống đôi mắt, Doãn Sướng cười cười: “Nhóc còn nhỏ, không có gì phải ngại.”
Kỳ thật hai ngày qua Doãn Sướng cũng phát hiện Thiệu Quân Lăng hay biểu lộ buồn bực, có thể là nhớ rõ dặn dò của mình nên thằng bé vẫn luôn nhẫn nại……
Nhưng nhẫn nại của con người có giới hạn, huống chi Thiệu Quân Lăng vẫn là một đứa con nít, đêm nay bị mình cản trở đánh nhau, khẳng định là thằng bé nhịn hỏng mất rồi. Cho nên Doãn Sướng vừa nãy làm đệm để nó đánh, hắn nghĩ rằng cách làm này sẽ làm cho Thiệu Quân Lăng phát tiết cảm xúc khó chịu trong lòng.
Doãn Sướng tiếp tục nói: “Phát tiết xong rồi phải nghĩ đến cái này: vì sao nhóc nổi giận, nếu gặp chuyện tương tự thì có thể làm gì để nguôi giận, hay là tìm một biện pháp khác để phát tiết không?”
Thiệu Quân Lăng nghe rất nghiêm túc, như là đang nỗ lực tự hỏi ý tứ trong lời nói của Doãn Sướng.
Thật lâu sau đó, tiểu gia hỏa mới chậm rãi “Ừ” một tiếng.
Doãn Sướng vui mừng mà xoa xoa đầu nó, cổ vũ nói: “Mấy ngày nay biểu hiện củanhóc rất khá, nhịn thêm chút nữa thôi chiều mai chúng ta về nhà rồi. Đến lúc đó muốn ăn cái gì thì anh sẽ nói Dương Na làm cho nhóc.”
Thiệu Quân Lăng chậm rì rì cọ đầu lên người hắn, ngập ngừng nói: “Em muốn ăn bánh kem……”
Doãn Sướng sửng sốt: “Nhóc muốn anh làm à?”
Thiệu Quân Lăng: “Ừ.”
Doãn Sướng bật cười: “Được, về nhà anh làm cho nhóc.”
Sáng sớm hôm sau, nhân viên công tác chỉ cho Doãn Sướng chỗ để nhận đồ ăn sáng.
Ở nơi nhận đồ ăn Doãn Sướng kinh ngạc khi gặp Vương Thần, đối phương không rửa mặt, cũng chưa chải đầu, giữ nguyên khuôn mặt ngái ngủ mà ra đây……
Hai ngày qua chịu không ít khổ nên Vương Thần sớm đã không rảnh lo hình tượng củamình—— hai cậu cháu phải sống sót rời khỏi chỗ này mới là mục tiêu hàng đầu của y.
“Cho em hai chén cháo, sáu cái bánh bao, bốn quả trứng luộc nước trà…… A có bánh quẩy nữa hả? Thêm hai cái bánh quẩy……” Vương Thần vừa nói vừa ngáp.
Doãn Sướng chào y: “Chào buổi sáng, cậu nhỏ.”
Vương Thần giật mình khi thấy Doãn Sướng…… Này, người này, phơi nắng hai ngày mà sao còn trắng như bánh bao vậy nè! Đẹp trai quá man! Không khoa học gì hết á!
Chờ y sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng với lời chào từ Doãn Sướng, tức khắc phát điên…… Cậu em gái mi đó!
Doãn Sướng vừa gọi món, vừa hỏi Vương Thần: “Cậu có biết hôm qua Tiết Tử Vấn bị khi dễ không?”
Vương Thần: “Hả? Bị ai khi dễ?”
Doãn Sướng: “Anh em sinh đôi, tôi nghe em trai tôi nói hôm qua bọn họ không những khi dễ thằng bé còn lật đổ rổ dưa của nó……”
Vương Thần nhớ lại, nói: “À, việc này à, nguyên cả buổi trưa hôm qua nó cứ than không ngừng làm tôi phiền muốn chết! Dưa có vỡ đâu mà làm thấy ghê à!”
Doãn Sướng: “……”
Vương Thần nói: “Chị của tôi nói dẫn thằng bé tới đây để nó chịu khổ một chút, đừng có chìu nó qúa.” Nói xong liền cầm đồ ăn sáng chuẩn bị chạy lấy người.
Doãn Sướng thấy y như vậy cũng không muốn nói thêm.
Ngày quay cuối cùng, tổ tiết mục cuối cùng cũng không hành hạ bọn họ nữa.
Phỏng chừng là sợ lăn lộn quá mức thì nhóm thiếu gia tiểu thư này không dám tham gia lần quay tiếp theo. Sáng nay tổ tiết mục để bọn họ tư do lập tổ đến giúp việc nhà cho các ông bà lão trong thôn. Giữa trưa, các thôn dân tụ tập làm cơm tập thể đãi mọi người, làm một đám người cảm động đến rơi nước mắt, hung hăng mà lừa tình một phen.
Dùng xong bữa trưa thì mọi người liền thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi.
Địa điểm quay lần này cách Hải Thành rất gần nên Doãn Sướng và Vương Thần có thể chạy xe về, còn nhóm khách mời còn lại phải đến sân bay.
Kỳ quay kế tiếp là ngày 16 tháng 7, địa điểm còn chưa thông báo nhưng mọi người đã sôi nổi chào tạm biệt nhau ở cửa thôn, hẹn lần sau gặp lại rồi từng người ai về nhà nấy.
Về đến nhà, Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng ngủ cả đêm trong phòng máy lạnh. Mấy ngày sau đó ngày nào Doãn Sướng cũng có công tác, nhưng hắn vẫn hết lòng tuân thủ lời hứa mà rút ra nửa ngày, tự mình xuống bếp nướng một đống bánh ngọt cho Thiệu Quân Lăng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt liền đến ngày quay kế tiếp của《 siêu cấp sinh hoạt 》.
Trước ngày khởi hành, group chat của tổ khách mời nhộn nhịp không thôi.
Vương Thần: “A, không muốn đi chịu khổ nữa!” Kèm theo emoji “Sống không còn gì luyến tiếc”.
Hoàng Hàn: “Tiểu Lộc trốn trong phòng từ tối hôm qua, không chịu ra gặp tôi……[ khócròng ]”
Doãn Sướng cũng hỏi một câu: “Lần này mình đi đâu vậy?”
Hoàng Hàn: “Tớ thấy vé may bay là thành phố miền trung đó, chắc là ở gần đó nhỉ?”
Vương Thần: “Chắc là vùng nông thôn xó xỉnh nào đó, không có xe là kiếm không ra đâu, biết cũng vô dụng à.”
Tần Tĩnh Sơn: “Chỉ muốn ở phòng máy lạnh cả ngày thôi! [ thở dài ]”
Lang Cầm Chi: “Tuy em cũng muốn ở nhà với máy lạnh, nhưng em cũng rất muốn gặp chị Tĩnh Sơn nữa……[ thẹn thùng ]”
Tần Tĩnh Sơn: “[ che miệng cười ]”
Tần Tĩnh Sơn: “Em trai em đâu?”
Lang Cầm Chi: “Group này chỉ có gia trưởng à chị ơi! [ cười gian ]”
Hoàng Hàn: “Hai đứa cùng tuổi mà……”
Tần Tĩnh Sơn: “Không thì chúng ta kéo mấy đứa nhỏ vào luôn đi? Mấy tiểu tử kia đều có WeChat chứ hả, em tôi cũng có.”
Hoàng Hàn: “Em gái tôi thì thôi, nó chỉ biết chơi Anipop.”
Đề nghị của Tần Tĩnh Sơn được mọi người hưởng ứng, kéo hết đám em trai em gái vào group.
Doãn Sướng ở khung Bạn Tốt tìm được ảnh đại diện của Thiệu Quân Lăng, do dự trong chớp mắt rồi cũng thêm nó vào group.
Tần Tĩnh Sơn: “What, ảnh đại diện bánh ngọt này là ai vậy?”
Doãn Sướng: “Em tôi……”
Mọi người sôi nổi khiếp sợ, không thể liên tưởng ảnh đại diện đáng yêu này với đứa nhóc mặt than kia.
Ảnh đại diện này là Thiệu Quân Lăng mới vừa đổi, chính là bánh ngọt Doãn Sướng làm hai ngày trước cho nó, ảnh đại diện cũ của nó còn…… Doãn Sướng không trả lời, hắn cũng không biết Thiệu Quân Lăng nghĩ gì nữa.
————
【 chuyện bên lề 】
Lúc Thiệu Quân Lăng và Doãn Sướng ở trong phòng đánh nhau, nhóm nhân viên tổ tiết mục tổ rình coi ở bên ngoài.
“A a làm sao bây giờ, hai người bọn họ đánh nhau rồi!”
“Ai đánh ai? Doãn Sướng bạo hành hả? Có nghe nói gì không?”
“Là Thiệu Quân Lăng đang đánh anh nó……”
“Woa Doãn Sướng để nó đánh luôn kìa……”
“Cứ như Doãn Sướng đang chọc mèo con vậy á……”
“Ai nha, em trai đánh không lại khóc rồi kìa.”
“Ha ha ha ha ha ha ha……”
“Doãn Sướng ôm dỗ nó kia, ôn nhu quá má ơi!”
“Hai người bọn họ sắp ra rồi! Hư…… Chạy trốn mau!”
……
“Đáng tiếc Doãn Sướng không cho mình quay hen, người gì đâu dịu dàng quá à!”
————
Thiệu Quân Lăng: Không muốn đánh bại anh, chỉ muốn mình mạnh mẽ hơn để bảo vệ ảnh, yêu thương ảnh……(*/w\*)
————
Note: Một người có thể bị hủy diệt, nhưng sẽ không bị đánh bại. ——《 Ông già và biển cả 》 Ernest Hemingway.
————
ps. Mọi người đoán xem ảnh đại diện của Thiệu Quân Lăng có nghĩa là gì?
Danh Sách Chương: