• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đêm đó, Thiệu Quân Lăng chờ Doãn Sướng đi tắm rồi mới mặc vào võ phục đi tới cửa thôn.

Cùng lúc đó, Tiết Tử Vấn cũng trốn Vương Thần chạy ra ngoài, đến cửa thôn.

Bên góc màn hình xuất hiện hình vẽ nhóm nhân viên công tác ôm camera đuổi theo.

Chỉ chốc lát sau, anh em sinh đôi cũng đi tới từ xa, bốn người cùng nhau đi đến dưới tàng cây.

Thiệu Quân Lăng mặc võ phục màu trắng, khi chạy vạt áo phiêu phiêu trong gió, lộ ra khí phách vô hạn, bọn họ chăm chú chạy mà không để ý đến flycam trên đầu, mọi hành động đều được quay lại, phối hợp với nhạc nền võ sư chuẩn bị lên sân khấu …… Nhịp trống dồn dập, tiếng đàn nhị hồ, tỳ bà hòa quyện vào nhau tạo nên không khí vô cùng khẩn trương, đặc biệt là khi Thiệu Quân Lăng triển khai tư thế chuẩn bị đánh lộn, hậu kì còn vẽ ra sàn đấu chuyên nghiệp, làm nhiệt huyết sôi trào—— Cho đến khi Doãn Sướng xuất hiện.

Lúc Thiệu Quân Lăng bị Doãn Sướng xách lên như xách gà con, nhạc bối cảnh đột nhiên im bặt, sau đó nổi lên đoạn nhạc tấu hài vui vẻ.

Sau đó, Doãn Sướng nói vài câu với đám nhỏ rồi xách Thiệu Quân Lăng trở về.

Hậu kì để ghi chú cảnh này không có giọng nói, bởi vì Thiệu Quân Lăng thay quần áo đã cởi bỏ micro, Doãn Sướng cũng là vừa tắm xong đổi quần áo, nên cũng không gắn micro. Nhưng để làm sáng tỏ chuyện này, tổ hậu kì đã chèn vào đoạn phỏng vấn ngắn với những người có liên quan.

Hình ảnh chuyển đến căn lều dã chiến, người đầu tiên xuất hiện trong màn hình chính là Lang Cầm Chi và Quách Chi Hằng.

Nhân viên công tác: “Tiết Tử Vấn và Thiệu Quân Lăng đều nhỏ hơn hai đứa, vạn nhất bọn họ đánh không lại hai đứa bị thương rồi làm sao?”

Quách Chi Hằng lập tức nói: “Bọn con không phải thật sự muốn đánh nhau, mà là muốn cùng Thiệu Quân Lăng tỷ thí thôi mà, bởi vì Tiết Tử Vấn nói Thiệu Quân Lăng học Tae Kwon Do rất lợi hại.”

Lang Cầm Chi gật đầu: “Yeah, sẽ không thật sự đánh em ấy đâu, chỉ là đùa giỡn thôi mà!”

Nhân viên công tác: “Vậy hai đứa nghe nói Thiệu Quân Lăng học Tae Kwon Do rất lợi hại, không sợ sao?”


Lang Cầm Chi: “Không sợ.”

Tiếp theo xuất hiện chính là Doãn Sướng.

Nhân viên công tác: “Vì sao lúc ấy gấp rút ngăn cản? Là sợ Thiệu Quân Lăng bị Lang Cầm Chi đả thương sao?”

Doãn Sướng cười nói: “Không, là sợ nhóc ấy gặp rắc rối thôi.”

Nhân viên công tác: “Thiệu Quân Lăng học Tae Kwon Do có bao nhiêu lợi hại?”

Doãn Sướng: “Hồi tháng bảy em ấy mới thi lên đai xanh dương.”

Nhân viên công tác: “Đai xanh dương là trình độ thế nào? Lợi hại lắm hả?”

Doãn Sướng nghĩ đến buổi tối hôm đó đánh nhau với Thiệu Quân Lăng, khách quan nói: “Chắc vậy ạ, có cảm giác như là để phòng thân nhiều hơn.”

Một đoạn phỏng vấn này không khác gì trong trí nhớ của Doãn Sướng, nhưng tiếp theo, giữa màn hình xuất hiện một hàng phụ đề ——

Vì để hiểu Thiệu Quân Lăng có bao nhiêu lợi hại, nhân viên công tác đến võ quán mà Thiệu Quân Lăng đang tập để làm phỏng vấn.

Doãn Sướng nhìn đến đoạn này thì sửng sốt, hắn không biết chuyện này.

Hắn cười khổ, tổ tiết mục này cũng quá chuyên nghiệp rồi đó, chỉ vì một đoạn quay ngắn này còn tìm đến võ quán nữa……

Nhân viên công tác tìm được huán luyện viên của Thiệu Quân Lăng, phỏng vấn nói: “Trình độ của Thiệu Quân Lăng thế nào ạ?”

Huấn luyện viên: “So với các bạn cùng lứa thì mạnh hơn.”

Nhân viên công tác: “Vậy cậu ấy có thể đánh bại người lớn hơn mình sáu tuổi không?”

Huấn luyện viên khẽ cười một tiếng: “Trong võ quán cũng có người hơn cậu bé bốn tuổi vẫn bị đánh bại đấy thôi, chuyện này không thể dùng tuổi tác để so sánh.”

Nhân viên công tác lại phỏng vấn mấy người bạn có kinh nghiệm tỉ thí với Thiệu Quân Lăng, bọn nhỏ đều tỏ vẻ “Thiệu Quân Lăng rất lợi hại”.

Đương nhiên, vì bảo vệ quyền riêng tư của Thiệu Quân Lăng nên mặt của huấn luyện viên và các bạn nhỏ nhận phỏng vấn đều bị che lại, tên võ quán cũng được bôi đen.

Hình ảnh quay trở lại lều dã chiến, người kế tiếp nhận phỏng vấn chính là Thiệu Quân Lăng.

Nhân viên công tác: “Lúc ấy bị anh mạnh mẽ lôi đi, em thấy thế nào?”

Thiệu Quân Lăng cúi đầu, xụ mặt nói: “Không vui.”

Nhân viên công tác: “Anh nổi giận đúng không?”

Thiệu Quân Lăng: “Ừ.”

Nhân viên công tác dừng một chút, cố ý hỏi: “Nghe nói…… Anh về phòng đánh em hả?”

Thiệu Quân Lăng ngẩng đầu phủ nhận nói: “Không có, ảnh không có đánh em, là ảnh để em đánh ảnh.”

Nhân viên công tác: “Vì sao?”

“Bởi vì em không vui, ảnh nói để em phát tiết một chút,” Thiệu Quân Lăng một lần nữa cúi đầu, oán giận, “Nhưng em đánh không lại.”


Nhân viên công tác phụt cười một tiếng, hỏi: “Vậy em phát tiết xong có vui hơn không?”

“Có,” Thiệu Quân Lăng một bên dùng tay cào cào ghế dựa, một bên thấp giọng nói, “Anh về nhà, làm bánh kem cho em.”

Khi nói những lời này, Thiệu Quân Lăng nói giọng nhỏ nhẹ, hậu kỳ còn bỏ thêm điểm đỏ ửng trên mặt thằng bé, ý là nó đã tha thứ cho anh mình.

Hôm nay Doãn Sướng bắt Thiệu Quân Lăng cùng xem với mình. Lúc nhìn thấy hậu kỳ dán hai má hồng cho nó, Thiệu Quân Lăng mắc cỡ đến mức giãy giụa chạy trốn.

Doãn Sướng không những không đồng tình, ngược lại còn cười như phát rồ ở trên sô pha.

Dương Na đang pha trà trái cây cho Doãn Sướng trong nhà bếp, nghe được tiếng cười thì lặng lẽ đi ra ngoài xem, khóe miệng cũng nhịn không được giơ lên.

Hơn một năm nay, mỗi khi thấy Doãn Sướng nhíu mày mất mát thì Dương Na đều rất đau lòng, nhưng bà không biết khuyên nhủ thế nào. Nhưng từ khi hai anh em bắt đầu tham gia quay chương trình này thì tựa hồ Doãn Sướng nghĩ thoáng hơn xưa, đặc biệt là lần này trở về, Dương Na cảm giác hắn đã thay đổi…… Đứa trẻ này kể từ khi cha mình qua đời, cuối cùng cũng nguyện ý mở rộng tấm lòng với thế giới này rồi.

Bà vui mừng đặt tách trà trước mặt Doãn Sướng, hỏi: “Xem gì vui vẻ vậy con?”

“Xem Thiệu Quân Lăng làm trò hề trong TV đó dì.” Doãn Sướng cười chỉ chỉ TV, gọi Dương Na cùng xem.

Người kế tiếp chính là Tiết Tử Vấn, người chủ trì cũng phỏng vấn thằng bé vài vấn đề.

Tiết Tử Vấn lải nhải nói một hồi, lý do không khác gì những điều mà nó lải nhải bên tai Vương Thần, hậu kỳ quyết đoán tua nhanh đoạn này với tốc độ gấp đôi, cũng như ghép vào câu rap “Con đau lòng dưa…… dưa…… dưa……” nói thay nội tâm của nó.

Trong group chat, nhóm khách mời cũng không yên.

Tần Tĩnh Sơn: “Thiệu Quân Lăng thật là vô tội bị liên lụy dây vào ân oán dưa hấu……[ tội nghiệp ]”

Hoàng Hàn: “Thằng bé thật là đáng thương!!! [ cười to ]”

Vương Thần: “Có ai như tôi mong chờ mấy đứa nhỏ đánh nhau không?!”

Doãn Sướng: “Vương Thần, xem ra cháu cậu có chấp niệm rất sâu với mấy trái dưa nha!”

Vương Thần: “……”

Lang Cầm Chi: “Ai, người anh em à, đừng nói nữa…… Ba mẹ em la em nãy giờ nè! Tiết Tử Vấn [ quỳ xuống đất ]”

Quách Chi Hằng: “Lần sau gặp mặt sẽ cho em ba quả dưa hấu luôn nha! Tiết Tử Vấn [ quỳ xuống đất ]”

……

Tập thứ hai lên sóng chưa đầy một đêm đã nhận được nhiều tình cảm từ khán giả.

Quả nhiên, màn đánh nhau chưa thành của mấy đứa nhóc kia trở thành Hot Video, đoạn video ngắn Thiệu Quân Lăng mặc bộ võ phục màu trắng đầy khí phách bị Doãn Sướng dùng một tay xách lên như gà con trở thành video được mọi người chuyển tiếp nhiều nhất.

Tranh luận hay phê phán gì đó, những điều mà Doãn Sướng lo lắng lúc trước đều không có phát sinh, phần bình luận bên dưới đều là “Ha ha ha ha”.

Khi một người đang nghiêm túc làm một chuyện gì đó mà có người khác làm một chuyện khôi hài chen vào, thì người xem sẽ quên đi vấn đề nguyên bản của nó.

Trừ bỏ màn này thì vẫn còn một số đoạn video ngắn mà Doãn Sướng quan tâm.

Một cái là hắn cùng Hoàng Hàn mặc tạp dề xào rau, được võng hữu khen “Nam thần nhà bếp” hay là “Mị lực bạn trai”.

Còn có một cái là khi Doãn Sướng đi nhận bữa sáng chạm mặt với Vương Thần, hắn hỏi y “Có biết Tiết Tử Vấn bị khi dễ không”, Vương Thần lúc ấy nói một câu “Không phải dưa vỡ rồi sao, nó còn muốn gì nữa”, bị khán giả có tâm thu lại đặt ở bên cạnh phỏng vấn Tiết Tử Vấn “Con đau lòng dưa của con”.


Điểm này tương đối có tranh luận, có người phê bình. Vương Thần không quan tâm tới Tiết Tử Vấn, lúc đi hái dưa chỉ lo tán tỉnh Tần Tĩnh Sơn, làm người chán ghét. Sau đó, Vương Thần cũng không đi an ủi Tiết Tử Vấn, không xứng chức danh cậu tí nào.

Phòng quan hệ xã hội của Vương Thần nhanh chóng đè ép tin này.

Nhưng ngày kế, một account giả nào đó bóc phốt tính tình của Vương Thần.

Chủ thớt so sánh hình tượng của Vương Thần với Doãn Sướng —— sau hai ngày bị chương trình oanh tạc, Doãn Sướng vẫn lấp lánh như cũ, mười phần nam thần, còn Vương Thần lại đầu bù tóc rối, giống người dân trong thôn hơn.

Bên dưới đều là những lời chế giễu từ khán giả, cũng có không ít người khen ngợi Doãn Sướng.

Vương Thần biết được liền gọi điện thoại cho người đại diện, vừa chuyển máy đã oanh tạc: “Anh làm gì vậy? Sao để người ta nói em như vậy! Còn đứng đầu hot search nữa chứ!”

Người đại diện ôn tồn trấn an, nói cho y biết làm như vậy là để dời sự chú ý của khán giả, bởi vì những bình luận xấu nhằm vào Vương Thần ngày càng nhiều, bọn họ thấy ép xuống không được nên vội hy sinh hình tượng.

Weibo đó, đúng là kế hoạch của đoàn đội Vương Thần.

Vương Thần tức giận đến phát run: “What? Bán chiếu này là kế hoạch của các anh á?”

Người đại diện giải thích nói: “Cậu bình tĩnh một chút, làm như vậy có thể để đánh lạc hướng khán giả, để bọn họ không theo đuổi đề tài cậu ngược đãi Tiết Tử Vấn nữa…… Hơn nữa, cái này gọi là lấy lui làm tiến. Chúng ta không ngừng tâng bốc Doãn Sướng, kỳ thật là một loại ‘phủng sát’, nhất định không có lợi cho con đường thăng tiến cho cậu ta.”

Vương Thần nghe xong sửng sốt: “Anh nói tiếp đi.”

Người đại diện: “Khán giả có yêu cầu rất cao với thần tượng, nhưng nếu cậu chỉ là người bình thường thì tốt hơn nhiều, ví dụ như chúng ta so sánh cậu với Doãn Sướng, khôi hài một chút, bán cái thảm, để cho người khác biết, cậu cũng rất vất vả, thế là không còn người nào nói cậu khó khăn với Tiết Tử Vấn. Còn nữa, dù là anh trai, chị gái, hay là cậu, đều không phải là ‘cha mẹ’, cậu không có nghĩa vụ giáo dục Tiết Tử Vấn, cũng không cần vì thế gánh vác trách nhiệm quá lớn. Nhưng Doãn Sướng không giống vậy, cậu ta là trưởng bối duy nhất của Thiệu Quân Lăng, hiện tại hình tượng của cậu ta càng ngày càng tốt, bị phủng càng cao thì về sau sẽ bị đuối.”

Vương Thần: “Ý của anh là, Doãn Sướng chìm xuống thì hình tượng sẽ đóng băng?”

Người đại diện: “Hình tượng không nhất định đóng băng, chúng ta thừa nhận cậu ta là thần tượng có mị lực khá tốt. Nhưng không ai có thể là ‘thần’ vĩnh viễn, huống chi cậu ta mới mười chín tuổi. Nếu sau này danh khí cậu ta đi xuống thì sớm muộn gì cũng sẽ bị kéo chết.”

Vương Thần cúp điện thoại, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp.

Qua lâu thật lâu y mới giật mình tỉnh ngộ ——người đại diện phân tích mọi thứ đều rất đúng, nhưng nói y là “Người thường” là có ý gì!?

————

【 chuyện bên lề 】

Người đại diện: Cậu là người thường.

Vương Thần:??? Em rõ ràng là nam thần!!






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK