• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Edit + Beta: Alice

Doãn Sướng bị nó đẩy, mới hồi phục lại tinh thần từ một đống dấu chấm than và chấm hỏi trong đầu: “Để anh suy nghĩ.”

Thiệu Quân Lăng trong nháy mắt vặn vẹo: “Anh còn muốn suy nghĩ nữa á!?”

Doãn Sướng nghe miệng lưỡi của nó, như là đang biểu đạt “Em hứa một đống điều mà anh còn suy nghĩ”, nhưng Doãn Sướng cảm giác sự tình phát sinh quá nhanh, hết thảy đều bị Thiệu Quân Lăng đẩy đi, cái này làm cho hắn cảm thấy rất bị động.

Lại nói, hắn còn nhớ chuyện nhục nhã bị Thiệu Quân Lăng chọc cho khóc lúc ban ngày, cho nên nghĩ không nên dễ dàng thỏa hiệp với nó.

Doãn Sướng ho nhẹ một tiếng: “Việc này liên quan đến cả đời hai chúng ta, em nghĩ anh dám trả lời hồ đồ không?”

Thiệu Quân Lăng bị nghẹn một chút, ngẫm lại hình như có hơi đúng, hơn nữa “Liên quan đến cả đời hai chúng ta” cho thấy Doãn Sướng cũng xem trọng mối quan hệ này, không khỏi vui vẻ nói: “Vậy anh muốn suy nghĩ trong bao lâu? Ba ngày?”

Doãn Sướng: “……”

Thiệu Quân Lăng: “Mười ngày?”

Doãn Sướng không biết nên khóc hay cười, thằng nhóc này đang làm bài tập sao, còn định kỳ hạn cho mình nữa? Nghiêng đầu thấy vẻ mặt thấp thỏm của Thiệu Quân Lăng, giống như là đang bức thiết chờ người yêu tuyên án làm hắn có chút mềm lòng, thò người lại gần hôn nó một cái: “Bạn trai của tôi ơi, gấp cái gì chứ?”

Thiệu Quân Lăng bị hôn rất dễ bảo, không phản kháng.


Sáng sớm hôm sau lúc chuông báo thức vang lên, Doãn Sướng mở to mắt, đang định đứng dậy thì đã bị Thiệu Quân Lăng bắt được tay: “Sớm như vậy…… Đi đâu?”

“Nấu cháo, một lát sẽ quay lại.” Chuyện này đáng lẽ là việc của Dương Na, nhưng từ lúc Dương Na bị bệnh thì Doãn Sướng xung phong lãnh việc này.

Lúc trước Dương Na ở bệnh viện, Thiệu Quân Lăng không về nước, nên Doãn Sướng ngẫu nhiên sẽ lười ngủ nướng, không ăn cơm sáng, hiện tại trong nhà có một già một trẻ đều chờ hắn chiếu cố.

Nguyên liệu nấu ăn đều đã sớm chuẩn bị tốt, Doãn Sướng lấy ra từ tủ lạnh, bỏ tất cả vào trong nồi, nhấn nút nấu hẹn giờ rồi về lại phòng ngủ nướng.

Thiệu Quân Lăng nhắm mắt lại một lần nữa ôm eo hắn, lẩm bẩm nói: “Anh, mời người giúp việc đi, anh đâu cần phải làm những chuyện này.” Thiệu Quân Lăng cảm thấy anh mình vừa đẹp trai lại cao quý, xứng đáng được người ta hầu hạ, còn chuyện xuống bếp, làm việc nhà đều không thích hợp với hắn.

Doãn Sướng cười cười, thấp giọng nói: “Không có việc gì, nói sau đi.”

Hắn không nói cho Thiệu Quân Lăng biết đây là chuyện hắn thích làm, hắn thích cảm giác có người ỷ lại, đặc biệt là người thân cận nhất.

Dương Na tốt xấu gì cũng chiếu cố hắn 26 năm, hắn cũng nên phụng dưỡng bà, chờ đến lúc Dương Na đi viện điều dưỡng, hắn khôi phục công tác, thì có muốn phụng dưỡng cũng không có cơ hội.

Sau khi rời giường, Doãn Sướng vẫn cứ bảo Thiệu Quân Lăng đưa bữa sáng cho Dương Na.

Sau khi ăn xong, Thiệu Quân Lăng nắm tay Dương Na tản bộ dưới nhà, ban ngày cả ba người cứ ngốc trong nhà, Doãn Sướng sẽ xem phim, làm cơm, Thiệu Quân Lăng trừ bỏ làm chuyện của mình, cũng sẽ hỗ trợ chia sẻ một chút việc nhà, dì Lý theo ngày hẹn cũng tới quét dọn.

Dương Na gần đây hay khóc trộm, cuộc sống quá hạnh phúc làm bà có cảm giác không chân thật.

Nhưng ngày tháng yên bình không được bao lâu, cuối tháng bảy, Diêu Mạn Hòe bảo Doãn Sướng đi một chuyến đến Giải Trí Tân Tinh, nói có việc thương lượng với hắn.

Doãn Sướng cũng có chút buồn bực, rốt cuộc là chuyện lớn gì mà Diêu Mạn Hòe đòi hắn phải đến văn phòng mới nói được.

Gặp Diêu Mạn Hòe rồi hắn mới biết được việc này có liên quan tới Doãn Đông.

Trước khi Doãn Đông gặp tai nạn máy bay, đã từng đầu tư quay một bộ phim điện ảnh tên là 《nhân gian》, đã quay được một nửa, bộ phim này không phải phim thương mại, mà Doãn Đông làm người lại điệu thấp, cho nên trong lúc quay phim cũng không tuyên truyền, người ngoài cũng không biết.

Doãn Sướng đã từng nghe luật sư Vương và Dương Gia Giai nhắc tới, nhưng Diêu Mạn Hòe lần này gọi hắn tới là nói, có một vị đạo diễn nổi danh nhìn trúng bộ phim chưa hoàn thành này, muốn thương lượng với hắn khởi động lại nó.

“Khởi động lại? Làm thế nào vậy dì?” Doãn Sướng nhớ rõ ba ba vừa là giám chế vừa là diễn viên chính của bộ phim này, đúng là bởi vì thiếu người tâm phúc cho nên hạng mục này mới hoàn toàn bị mắc cạn. Lúc ấy, Dương Gia Giai đề nghị bán đi bản quyền bộ phim này, thu hồi một ít phí tổn, Doãn Sướng không đồng ý. Bởi vì đó là bộ phim điện ảnh cuối cùng của Doãn Đông lúc sinh thời, dù chưa hoàn thành lại có ý nghĩa với mình, nên Doãn Sướng tình nguyện ném món tiền đầu tư đó xuống sông, cũng không muốn bán rẻ nó.

“Ông ấy muốn đổi vai chính?” Doãn Sướng lý giải muốn khởi động lại bộ phim này thì phải đổi diễn viên chính, “Con không đồng ý.”

“Con nghe dì giải thích trước đã,” Diêu Mạn Hòe bình tĩnh nói, “Đạo diễn Từ nhìn trúng bộ phim này là do ba con làm diễn viên chính, cho nên ông ấy không muốn đổi vai chính, bộ phim này vẫn do Doãn Đông đóng vai chính, những cảnh quay còn lại có thể dùng kĩ thuật CGI thế thân.”

“Kĩ thuật CGI thế thân là gì ạ?”

“Con biết Paul Walker đúng không? Cậu ta bất hạnh gặp tai nạn trước khi hoàn thành series phim 《 2 Fast 2 Furious 》, vì thế đoàn làm phim mời anh trai của Paul tới, sau đó dùng cắt nối chuyên nghiệp tái hiện lại anh ta trên màn ảnh.”

Doãn Sướng biết, nhưng hắn trước nay không nghĩ tới để Doãn Đông tái hiện màn ảnh……

Diêu Mạn Hòe tiếp tục nói: “Ba con sinh thời đã hoàn thành 60 – 70% cảnh quay, sửa kịch bản một chút thì chỉ còn khoảng 10% hoàn thành, tốc độ rất nhanh thôi.”


Doãn Sướng nhíu mày: “Dì muốn dùng ai thế thân?”

Diêu Mạn Hòe nhìn hắn nói: “Thiệu Quân Lăng.”

Doãn Sướng: “……” Quả nhiên.

Diêu Mạn Hòe cười: “Tuần trước dì có gặp Thiệu Quân Lăng, thằng bé lớn lên rất giống ba con, đặc biệt là bóng dáng……”

Doãn Sướng nhớ tới, tuần trước hắn rãnh rỗi làm sushi ở nhà, vừa lúc Thiệu Quân Lăng muốn đi võ quán tìm bạn trước kia, nên hắn liền bảo Thiệu Quân Lăng tiện đường giao vài phần cho Lục Linh Quyên.

“Đạo diễn Từ trùng hợp ở đây, nếu không phải thấy Thiệu Quân Lăng, thì ông ta cũng không nghĩ đến biện pháp này. Đạo diễn Từ là bạn thân của đạo diễn phim 《 quyền mưu tam quốc 》, ông ấy nói rất thích mấy cảnh quay của con trong phim. Ông ấy còn nói muốn cho thêm vào một nhân vật phụ để con và ba cùng xuất hiện trong phim……” Diêu Mạn Hòe dừng trong chốc lát, rồi nói, “Bất quá chuyện này phải xem ý của con.”

“Để con suy nghĩ.” Doãn Sướng không cự tuyệt.

“Ừ, việc này cũng không vội, con cũng hỏi ý Thiệu Quân Lăng xem sao……” Diêu Mạn Hòe thấy Doãn Sướng có vẻ mệt mỏi, lại nói, “Dương Na gần đây có khỏe không? Nếu con muốn nghỉ thêm một thời gian thì để Dương Gia Giai quản lý thay con.”

Đáng lẽ Doãn Sướng đã khôi phục công việc, nhưng không phải đóng phim, mà là xử lý một số việc trong phòng làm việc của Doãn Đông. 26 tuổi, ở giới giải trí tám năm, Doãn Sướng cũng hiểu biết một số chuyện sau hậu trường, đầu năm khi Dương Na sinh bệnh, hắn liền quyết định giảm bớt một số bộ phim, dần dần tiếp nhận công việc quản lý trong công ty, chậm rãi lui vào sau hậu trường.

“Nhiều việc lắm ạ,” Doãn Sướng đứng dậy nói, “Dì Diêu, con về trước.”

“…… Được.” Diêu Mạn Hòe nhìn Doãn Sướng lo âu rời đi.

Về đến nhà, Doãn Sướng vào phòng bếp, lấy ra một túi cà rốt trong tủ lạnh, bắt đầu cầm dao cắt.

Thiệu Quân Lăng trở về từ võ quán, nghe thấy động tĩnh từ phòng bếp, đi vào đi liếc mắt một cái, kỳ quái nói: “Anh, anh cắt cà rốt làm gì vậy?”

Ba cái dĩa bên cạnh cái thớt tràn đầy cà rốt, trên tay Doãn Sướng còn cầm nửa củ.

“Trang trí đồ ăn bằng cà rốt hả anh?” Thiệu Quân Lăng đùa giỡn, mở tủ lạnh lấy nước tăng lực, vừa uống vừa nhìn động tác của Doãn Sướng, “Trời, anh còn khắc hoa cà rốt luôn hả?” Lúc này, nó mới thấy Doãn Sướng không thích hợp: “Anh, anh bị gì vậy?”

“Không có gì, cắt đồ giải stress,” Doãn Sướng cười cười, buông dao phay, bỏ đống cà rốt vừa cắt vào máy ép, “Uống nước ép cà rốt không?”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Nó đen mặt nói với Doãn Sướng: “Áp lực gì? Nói cho em nghe với.”

“Chuyện này cũng có liên quan tới em.” Doãn Sướng rửa sạch tay, nhẹ nhàng kể lại mong muốn của Diêu Mạn Hòe cho nó nghe.

Thiệu Quân Lăng yên lặng nghe xong, hỏi lại Doãn Sướng: “Anh muốn em tham gia không?”

Doãn Sướng hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Dì Diêu hy vọng chúng ta đồng ý, hơn nữa, kỳ thật đây cũng là bộ phim cuối cùng của ba, nếu có thể hoàn thành thay ba……”

Thiệu Quân Lăng xen lời hắn: “Anh, đó là ý của người ta, em đang hỏi anh, anh nghĩ thế nào.”

Doãn Sướng xoay người sang chỗ khác nói: “Không phải vấn đề của anh……”


Thiệu Quân Lăng buông đồ uống trong tay, lại lần nữa ép chặt hai cánh tay Doãn Sướng, bắt hắn đối mặt với mình: “Đây là vấn đề của anh! Anh muốn em làm thế thân, để ba ba xuất hiện một lần nữa sao?”

Trong đầu Doãn Sướng đang giao chiến, hắn rối rắm, kháng cự.

Thiệu Quân Lăng: “Anh, nhìn em này, anh có muốn không?”

Doãn Sướng bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể thành thật mà trả lời: “Anh không muốn.”

Đúng, tám năm rồi ba ba nên an giấc ngàn thu, hắn không muốn Thiệu Quân Lăng làm thế thân cho ba ba, cũng không muốn để người ngoài bàn tán về ba.

Thiệu Quân Lăng cười cười: “Em cũng không muốn. Cái ông đạo diễn kia muốn khởi động lại bộ phim này có chắc là vì ba không? Không, ông ta chỉ muốn thỏa mãn lòng hư vinh của mình thôi. Ba ba đã qua đời, những việc này đâu có liên quan gì tới ông ta? Em thấy chỉ cần hao đứa mình nhớ tới ba là được rồi.”

Doãn Sướng: “Ừm……”

Thiệu Quân Lăng đau lòng nhìn hắn: “Anh, em đã nói với anh, anh có thói quen luôn suy tính cho người khác, luôn thỏa mãn ước nguyện của người ta mà hy sinh bản thân, cho đến bây giờ anh vẫn là như vậy…… Hồi đó anh tiến vào giới giải trí có phải là ý muốn của anh không? Em không biết dì Diêu đã nói gì với anh, để anh cảm thấy đây là lựachọn chính xác. Nhưng em cảm thấy, dì khuyên anh đi theo con đường này cũng là để thỏa mãn lòng hư vinh của mình. Công việc của dì là lăng xê minh tinh, mà anh lại là tác phẩm hoàn mỹ trong tay dì, dì muốn nhào nặn anh thành hình tượng mẫu của mọi người, nhưng anh thì sao? Anh cảm thấy thế nào?”

Doãn Sướng ngơ ngác mà nghe nó nói, hốc mắt lên men…… Làm sao bây giờ, hắn cảm giác mình lại bị Thiệu Quân Lăng chọc khóc rồi.

Thiệu Quân Lăng ôm lấy hắn, chua chát nói: “Kỳ thật, em một chút cũng không muốn anh tham gia vào giới này nữa, chẳng những vất vả mà còn chịu nhiều áp lực, rồi còn bị fans quấy rối…… Anh biết em muốn làm gì không? Em muốn nhốt anh ở trong nhà chỉ để một mình em thấy anh thôi.”

Doãn Sướng: “……”

Thiệu Quân Lăng thở dài: “Đương nhiên, em biết chuyện này không có khả năng. Nếu anh không muốn, thì em cũng sẽ không cưỡng bách anh, điều em muốn nhất vẫn là thấy anh vui vẻ.”

————

【 chuyện bên lề 】

Doãn Sướng: “Khó có dịp ở nhà mà còn đi võ quán nữa hả?”

Thiệu Quân Lăng: “Trừ hôn môi anh có cho em làm gì nữa đâu, dù sao cũng phải kiếm chỗ để em giải phóng tinh lực chớ.”

Doãn Sướng: “……”






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK