Thời tiết tháng mười một, mười hai lạnh lẽo, ẩm ướt.
Sáng sớm, Doãn Sướng ôm Thiệu Quân Lăng ấm áp trốn trong ổ chăn, thoải mái không muốn rời giường, nhưng bên gối lại vang lên tiếng chuông báo thức xa lạ.
Ngay sau đó, “Tiểu lò sưởi” trong lòng ngực không an phận ngọ nguậy.
“Dậy à?” Doãn Sướng nhíu mày nói.
“Ừm……” Thiệu Quân Lăng tắt tiếng chuông trên điện thoại.
Doãn Sướng theo bản năng mà ôm chặt cánh tay: “Dậy sớm vậy làm gì?”
“Chạy bộ,” Thiệu Quân Lăng vặn vẹo chui ra khỏi cái ôm ấm áp của Doãn Sướng, “Qua năm em phải thi lên đai đen, thầy giáo muốn em phải luyện tập từ bây giờ…… Mỗi ngày chạy 3 km, luyện thể năng……”
“…… Không thể chạy buổi tối hửm?” Giọng Doãn Sướng khàn khàn mang theo không vui rõ ràng.
“Thời gian buổi tối không đủ.” Thiệu Quân Lăng nhanh chóng tròng lên quần áo, nhìn về phía anh trai còn nhắm chặt đôi mắt, duỗi tay giúp hắn kéo chăn.
Lúc này, Doãn Sướng bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của nó, vô ý thức mà lẩm bẩm một câu: “Hôn một cái rồi đi……”
Thiệu Quân Lăng ngẩn người, khuôn mặt đỏ bừng, giãy giụa ném tay Doãn Sướng ra, chạy như bay.
Doãn Sướng nhíu mày, đại não mơ mơ màng màng, còn đang nằm mơ. Hắn mơ thấy khi mình còn nhỏ, Doãn Đông trước khi ra khỏi nhà sẽ ôm hắn lên, nói với hắn “Hôn một cái rồi đi”. Khuôn mặt tuấn lãng, ôn nhu của ba gần trong gang tấc, hắn dùng sức ôm cổ ba ba, hôn lên trán, lên mặt, không tha chỗ nào trên mặt ba hắn……
Ổ chăn vẫn ấm áp như cũ, nhưng cảm giác trống trải trong ngực làm ý thức của Doãn Sướng dần dần trở về hiện thực.
Hắn mở to mắt, sực nhớ về hồi nãy, có chút hoảng hốt, chuyện phát sinh trong mơ là khi hắn còn rất nhỏ, chờ hắn hơi lớn một chút thì Doãn Đông không làm như vậy nữa.
Nhiều năm trôi qua, hắn cho rằng mình đã sớm quên, nhưng không ngờ đoạn ý thức này vẫn giấu sâu trong lòng hắn, trong lúc hắn nửa ngủ nửa mê đã buột miệng thốt ra với Thiệu Quân Lăng.
Doãn Sướng nhìn đồng hồ, mới 6 giờ rưỡi, hắn vừa buồn cười xoa huyệt Thái Dương, vừa lười nhác không muốn động đậy.
Công việc hôm nay bắt đầu lúc 10 giờ, hắn còn muốn nằm nướng thêm một chút.
Khi Thiệu Quân Lăng mồ hôi đầy đầu chạy trở về thì Doãn Sướng đã sớm ôm chăn lại đi tìm Chu Công. Sợ đánh thức Doãn Sướng nên Thiệu Quân Lăng tắm ở phòng tắm bên ngoài rồi mới nhẹ nhàng về phòng ngủ thay quần áo.
7 giờ, nó phải dùng bữa sáng rồi đi học.
Cầm cặp lên thì Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lại khẽ bước đi đến mép giường.
Nhìn thoáng qua anh trai nằm ngủ như lợn rừng, Thiệu Quân Lăng vừa thả lỏng lại có chút khẩn trương.
Hôn một cái rồi đi…… Hôn ở đâu mới được chứ?
Mắt mờ mịt đảo qua cái trán trơn bóng của Doãn Sướng, lông mi dài cong vút, cái mũi cao thẳng…… Cuối cùng dừng lại ở cánh môi khép hờ.
Đây, ở đây sao?
……
……
Năm phút đồng hồ sau.
Thiệu Quân Lăng mặt đỏ bừng xuất hiện ở bàn ăn, nó hít sâu một hơi, vùi đầu vào chén cháo, húp không ngừng nghỉ.
Dương Na bưng ly sữa ấm ra, thấy nó đang điên cuồng húp cháo thì hoảng sợ: “Sao vội vậy con?”
“Dạ……” Thiệu Quân Lăng gió cuốn mây tan ăn xong bữa sáng, Dương Na nghĩ nó đang vội nên đưa luôn ly sữa cho nó, thằng bé uống xong liền cầm cái cặp nhanh chóng bỏ chạy.
***
Đầu học kỳ, Doãn Sướng nhận được điện thoại của cô giáo Lâm, nói là Thiệu Quân Lăng đã thông qua cuộc thi nhảy lớp, bắt đầu học kỳ sau sẽ theo học lớp ba ban A.
Doãn Sướng một mặt vui sướng với sự tiến bộ của em trai, một mặt lại lo lắng thằng bé không thích ứng với cô giáo và bạn học mới.
Cô Lâm nghe xong lo lắng của hắn, cười nói: “Cậu yên tâm đi, khả năng này rất thấp. Muốn thi nhảy lớp ở trường Đức Âm không những phải thi văn hóa, mà còn phải tiến hành đánh giá tâm lý một vs một, nếu không thông qua đánh giá tâm lý thì dù trò ấy có thi tốt cỡ nào cũng không được vượt lớp. Hơn nữa, trường Đức Âm có an bài một giáo viên tâm lý có kinh nghiệm để tiến hành khảo sát một vs một—— cũng chính là tôi —— cho dù sau này giáo viên có thay đổi thì tôi vẫn sẽ liên tục chú ý thể xác và tinh thần cho tới khi trò ấy tốt nghiệp tiểu học, trong lúc này, nếu tôi phát hiện trò ấy có chướng ngại gì, cũng sẽ kịp thời điều chỉnh hình thức học tập cho trò ấy.”
“Thì ra là thế,” Doãn Sướng nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi, “Đánh giá tâm lý là làm những gì ạ?”
Cô giáo Lâm: “Như là tuổi tâm lý, năng lực thích ứng hoàn cảnh, mục đích nhảy lớp, à mà khoan…… Nói đến cái này, tôi bỗng nhiên nhớ tới, về mục đích nhảy lớp, hình như cậu có tạo áp lực cho em ấy phải không?”
Doãn Sướng ngạc nhiên hỏi: “Áp lực gì ạ?”
Cô giáo Lâm sửa miệng: “Cũng không thể nói là áp lực, có đôi khi người lớn có thể vô ý nói một câu, ám chỉ gì đó với bọn trẻ.”
Doãn Sướng: “Em không nhớ rõ…… Em ấy trả lời thế nào ạ?”
Cô giáo Lâm: “Trò ấy nói muốn nhanh chóng đuổi kịp anh.”
Doãn Sướng: “……”
Doãn Sướng không biết nên khóc hay cười: “Không phải chứ, em lớn tuổi hơn em ấy mà, đuổi kịp em là thế nào?”
Cô giáo Lâm cũng cười theo nói: “Đúng vậy, cho nên lúc ấy tôi nghe xong cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Trong tình huống bình thường, nếu trong nhà có người lớn tuổi tương đối ưu tú thì đứa nhỏ bình thường sẽ nghĩ đến ‘khâm phục’ hay là ‘vươn lên’, ví dụ như là ‘muốn lợi hại giống anh’, mà không phải là ‘đuổi kịp anh’…… Nếu xuất hiện ý nghĩ vế sau thì rất có thể là trưởng bối trong nhà có thói quen sử dụng phép khích tướng, thậm chí áp dụng chèn ép không thỏa đáng, dùng phương thức hạ thấp để kích thích đứa nhỏ trưởng thành. Nếu thật sự có hiện tượng này thì chúng tôi phản đối……” Cô Lâm ngừng lại, vội nói, “A, tôi chỉ lấy ví dụ thôi, trong ấn tượng của tôi cậu không phải là người như vậy.”
Doãn Sướng nghĩ lại phương thức ngày thường mình đối đãi Thiệu Quân Lăng, nghi hoặc hỏi: “Có đôi khi em sẽ trêu chọc em ấy một chút, cái này có tính không?”
Cô giáo Lâm: “Trêu chọc thế nào?”
Doãn Sướng: “…… Chọt lét? Hôn hôn?”
Cô Lâm “Phụt” cười nói: “Cái này không tính, đây là biểu hiện bình thường.”
Doãn Sướng: “Vậy hẳn là không có, em không có yêu cầu gì lớn hết ạ, cũng chưa bao giờ yêu cầu em ấy nhất định phải đoạt giải thưởng gì hết. Em nghĩ em ấy nhảy lớp là một chuyện có lợi cho bản thân, bởi vì vừa vào học em ấy đã phải lưu ban, qua thời gian dài, em lo em ấy sẽ tự ti.”
Cô giáo Lâm: “Cậu suy xét thật sự chu toàn, kỳ thật lần này tôi phát hiện, tâm lý của Thiệu Quân Lăng có hơi cao hơn bạn cùng lứa, cho nên, có đôi khi biểu hiện của trò ấy không phù hợp với mọi người, không phải do em ấy có tính cách quái gở, mà là bọn chúng không có đề tài chung…… Tôi nghĩ lần này em ấy nhảy lớp chỉ là bắt đầu, nếu trò ấy có năng lực thì chúng tôi sẽ tạo điều kiện cho em ấy học lên thôi.”
“Cảm ơn……” Doãn Sướng nói giỡn nói, “Bất quá, các cô cũng đừng tạo áp lực cho em ấy, em thấy mỗi đêm em ấy phải ngồi học đến tận 9 giờ rưỡi, 6 giờ sáng đã rời giường chạy bộ, thật sự là ảnh hưởng đến chất lượng ngủ của bọn em lắm, cô ạ.”
Cô giáo Lâm sửng sốt hai giây: “Hả, ờ thì, hai anh em vẫn ngủ chung à……”
Doãn Sướng “Dạ” một tiếng, thấy Lục Linh Quyên không ngừng vẫy tay với mình, vội nói: “Cô Lâm ơi, em phải làm việc rồi, có chuyện gì thì cứ liên lạc với em qua Wechat nhé.”
“Được được được, cậu đi làm đi, bye bye.”
Cúp điện thoại, trong đầu cô Lâm không khỏi hiện ra cảnh hai anh em ôm nhau ngủ trong《 siêu cấp sinh hoạt 》, trên mặt nóng lên, vội vàng dùng tay làm quạt để hạ nhiệt độ…… Đừng nhìn thấy cô lịch sự nói chuyện công việc với Doãn Sướng mà lầm, kỳ thật cô cũng là fan hâm mộ đó nha.
Không chỉ có cô, sau khi《 siêu cấp sinh hoạt 》 nổi tiếng, đại bộ phận giáo viên nữ trường Đức Âm đều đam mê chương trình này, cũng tự nhiên mà thành fans anh em Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng—— thật sự là bởi vì tình cảm giữa Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng quá tốt đẹp, rất ít cô gái nào xem xong chương trình mà không bị hai anh em này mê hoặc, hơn nữa hai người đều không còn cha không còn mẹ nữa, điểm ngược này làm các cô, các mẹ nổi lên tình cảm tràn trề bao dung của người mẹ.
Cô giáo Lâm cũng tự nhiên biến thành tâm phúc của cả tổ, mới vừa trở lại văn phòng liền bị một đám giáo viên nữ xông tới, tò mò bát quái hỏi cô: “Thế nào? Thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Cô giáo Lâm cười trừng mắt nhìn các cô, “Nội dung trò chuyện với phụ huynh học sinh là bí mật, không thể nói.”
Một giáo viên nam đứng tuổi chịu không nổi la các cô giáo kia: “Đúng vậy, các cô phải biết tôn trọng tố chất công việc chứ.”
Các cô giáo đương nhiên biết, nhưng không thể ngăn cản xúc động của các fans mẹ nuôi nha……
Mọi người náo loạn cô Lâm trong chốc lát, rồi tản ra.
Cô Lâm viết lại nội dung trò chuyện với Doãn Sướng, viết đến câu cuối cùng, cô cẩn thận nghĩ nghĩ, tuy rằng cảm thấy rất có tình cảm, nhưng nếu cô từ bỏ quan điểm cá nhân để phân tích từ góc độ thanh thiếu niên trưởng thành thì cô cảm thấy quái quái chỗ nào ấy.
“Cô Phương ơi, thỉnh giáo cô một chút,” cô Lâm nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp bên cạnh, “Thiếu niên mười một tuổi còn ngủ cùng anh trai thành niên thì có tốt hay không?”
Cô giáo Phương đã có tuổi, là giáo viên có kinh nghiệm nhất trong tổ.
Bà cười hỏi: “Em đang nói đến Thiệu Quân Lăng cùng Doãn Sướng à? Tuổi này còn chưa tới kỳ phát dục, không có quan hệ gì đâu, chờ hai năm nữa Thiệu Quân Lăng dậy thì thì sẽ có ý thức độc lập thôi.”
Cô Lâm thụ giáo gật gật đầu, có thể là cô nghĩ nhiều. Nhưng vào lúc này, cô Phương đẩy đẩy mắt kính, lại bồi thêm một câu: “Nhưng nếu là anh trai em gái thì khác à nha, không có quan hệ huyết thống thì xác thật không ổn, phải nhanh chóng tách ra.”
Cô giáo Lâm: “……”
Cô Lâm nháy mắt lại lâm vào rối rắm, cô rất muốn nói, cô Phương ơi, thời đại bất đồng, anh em trai…… Cũng có khả năng đó nha!
***
Tháng ba năm sau, Thiệu Quân Lăng thuận lợi đoạt được đai đen Tae Kwon Do, Doãn Sướng cũng bắt đầu quay chụp bộ phim điện ảnh 《 Gặp tình yêu ở quảng trường 》—— không tồi, tên phim cũng phi thường tục khí.
Doãn Sướng gia nhập làm toàn bộ đoàn phim đều hoan thiên hỉ địa, mấy diễn viên chính cũng nhiệt liệt hoan nghênh Doãn Sướng, nhưng chờ bắt đầu quay, bọn họ liền phát hiện một vấn đề nghiêm trọng!
Trong kịch bản, biên kịch miêu tả người mù là nam nhân có “Dung mạo bình thường”, nhưng giá trị nhan sắc của Doãn Sướng thật sự là quá cao. Hắn dù có mang kính râm ngồi ghế đá thì đừng nói là nữ chính, cơ hồ ánh mắt mọi người đều sẽ không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn……
Còn gì là “Phông nền”, đây căn bản là “Đèn 100 watt” thì có.
Nếu nữ chủ có thể làm trò trước mặt Doãn Sướng nói chuyện yêu đương với người khác, thì phỏng chừng cô sẽ bị khán giả chửi mắng cô mới là người mù thì có!
Vì thế, quay chưa được hai ngày, đạo diễn liền lôi kéo biên kịch bắt đầu sửa kịch bản, đoàn phim thậm chí đề nghị, nếu không để Doãn Sướng trực tiếp diễn luôn vai nam chính đi, còn nói, bọn họ đã thuyết phục diễn viên vai nam chính Giang Lê rồi, anh ta đồng ý nhường ra nhân vật.
Nhưng Doãn Sướng không muốn, hắn nói vì để diễn vai người mù này, hắn đã lặp đi lặp lại bắt chước các động tác cũng như tâm lý của người mù……
Đạo diễn ngoài mặt thì cười hì hì, nhưng trong lòng thì chửi thầm —— người mù cmm, toàn bộ hành trình chỉ mang kính râm ngồi ở chỗ kia, có cần diễn xuất gì đâu à!
Danh Sách Chương: