• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc Thiệu Quân Lăng vào phòng thì Doãn Sướng đã sớm ngủ say.

Nói hắn ngất xỉu thì đúng hơn ……

Thiệu Quân Lăng đi đến trước giường nhìn chằm chằm Doãn Sướng trong chốc lát, lầm bầm lầu bầu nói hai chữ: “Gầy quá.”

“…… Đưa ba lô cho chị.” Lục Linh Quyên đi qua nói.

Thiệu Quân Lăng cởi xuống ba lô đi đến toilet rửa tay, khi ra ngoài thì Lục Linh Quyên đã đẩy ghế dựa tới bên giường cho nó.

Thiệu Quân Lăng ngồi xuống, dùng mu bàn tay thử độ ấm trên trán của Doãn Sướng, thấp giọng hỏi Lục Linh Quyên: “Phát sốt từ lúc dì Diêu gọi cho em đúng không?”

“Không, hôm đó chưa bị, tối hôm qua mới bắt đầu.” Lục Linh Quyên rót ly nước cho Thiệu Quân Lăng, kể lại tình hình mấy tháng nay, bao gồm cả việc Doãn Sướng bị mất ngủ lẫn nhập vai cho Thiệu Quân Lăng nghe, cũng như khả năng Doãn Sướng nhập vai sẽ để lại di chứng thế nào.

Nếu Thiệu Quân Lăng còn ở nước ngoài, Lục Linh Quyên sẽ không nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, cũng vì nước xa không cứu được lửa gần. Giờ đây người đã ở trước mặt, không chỉ về chơi một, hai ngày mà đến tận cả tháng, cô bạo dạn nói hết để tìm kiếm sự giúp đỡ.

Cũng coi như là biện bạch cho bản thân đi, Lục Linh Quyên biết rất rõ Thiệu Quân Lăng để ý đến Doãn Sướng bao nhiêu, xuất ngoại chưa tới bốn tháng mà anh mình đã bị như vậy, chẳng khác nào cô là người đáng trách nhất chứ? Cho nên cô tận lực thẳng thắn khai báo cho Thiệu Quân Lăng biết cũng như ngầm chỉ mình đã làm hết sức.

Ngoài ý muốn của cô, Thiệu Quân Lăng rất bình tĩnh, trên mặt cũng không hề tức giận, sau khi nghe xong thậm chí còn cười một chút.

Lục Linh Quyên nhìn không ra nụ cười kia còn ẩn giấu chút chua xót, cô chỉ thấy Thiệu Quân Lăng vươn tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng nhấn ấn đường của Doãn Sướng, thấp giọng nói bốn chữ: “Tự làm tự chịu.”

Lục Linh Quyên: “……”


Thiệu Quân Lăng lại hỏi Lục Linh Quyên: “Buổi tối phải chú ý gì không?”

“Hả?” Lục Linh Quyên còn đang thất thần vì Thiệu Quân Lăng quá lãnh khốc.

Thiệu Quân Lăng mới vừa nghe Lục Linh Quyên nói Doãn Sướng bắt đầu phát sốt từ tối hôm qua, thấy bộ dáng tiều tụy của cô, nghĩ tới do chiếu cố Doãn Sướng mà cô cũng không có thời gian nghỉ ngơi, liền nói: “Tối nay chị về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây có em lo.”

Lục Linh Quyên có chút cảm động, nhưng cô không quên đây là công việc của mình, liền nói theo bản năng: “Không có việc gì đâu, em cũng ngồi máy bay lâu rồi, cũng nên……”

Ánh mắt chiếm hữu của Thiệu Quân Lăng đánh gãy lời nói của cô.

Lục Linh Quyên lập tức phản ứng, Thiệu Quân Lăng không phải đang quan tâm cô, mà đang muốn đuổi cô đi……

“À……” Lục Linh Quyên thức thời, vội sửa lời nói, “Uống thuốc hạ sốt rồi, hai tiếng đo nhiệt độ một lần, thay đổi miếng dán hạ nhiệt, người bị sốt hay khát nước, nên anh cưng có thể tỉnh dậy lúc nửa đêm để tìm nước, em nhớ nấu nước sôi để nguội sẵn, nếu nhiệt độ cơ thể vượt quá 39 độ thì phải gọi bác sĩ…… Còn mấy chuyện khác thì cưng có thể gọi cho chị.”

Chờ Lục Linh Quyên đi rồi, Thiệu Quân Lăng mới thở dài gần như không thể nghe thấy. Ngày hôm đó hôn môi ở sân bay, Thiệu Quân Lăng thừa nhận mình có chút xúc động, ai biểu anh cứ nhìn mình như vậy chứ……

Nhưng nó một chút cũng không hối hận, nếu phần tình cảm này là chính đáng thì để anh biết sớm một chút thì có gì quá đáng? Vậy mà anh vẫn không chịu thừa nhận, còn muốn đuổi nó đi —— nhưng trước đó nó cũng không làm gì hết, mà anh đã quyết tâm buộc nó đi du học thì nó có tổn thất gì đâu.

Hôn một chút lại đi, cũng có thể cho anh thời gian suy nghĩ tại sao mình lại làm như vậy.

Nhưng Thiệu Quân Lăng không nghĩ tới, anh đã sớm biết mình đã từng hôn hắn……

Ba tháng trước nhìn thấy đoạn hội thoại giữa Doãn Sướng và Mễ Tu trong bộ nhớ, đại não của Thiệu Quân Lăng đầy hoảng loạn.

Nó không tự chủ được mà bắt đầu liên tưởng, nếu anh biết, vậy thì “lần đó” anh cũng biết mình mơ thấy ai rồi chứ? Còn có chuyện anh say rượu làm càn chắc cũng nhớ rõ nhỉ? Chỉ là vì để tránh xấu hổ, cho nên vẫn luôn giả ngu trước mặt mình chăng?

Nếu đã biết tất cả, thì sao còn để nó xuất ngoại hả? Còn dám nói “Nó có cuộc sống của nó”?

……

Trong đầu Thiệu Quân Lăng nổi lên một trận sấm sét, trong lòng chỉ nghĩ tới bốn chữ.

—— bội tình bạc nghĩa!

Ý thức được anh tính đuổi mình ra ngoài, Thiệu Quân Lăng tức giận đến mức thiếu chút nữa mất trí, đã nghĩ tới chuyện mua vé máy bay về ngay trong ngày.

Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiếm thượng phong, nó cắn răng nhịn xuống, quyết định quan sát thêm một khoảng thời gian.

Nó thông qua AI biết Doãn Sướng mất ngủ là vì mình, trong lòng hơi có chút an ủi, lại hạ quyết tâm không để ý người ta nữa. Thật ra nó muốn xem Doãn Sướng kiên trì được bao lâu.

Sau đó, Doãn Sướng nói chuyện phiếm với Tiểu Lăng càng ngày càng ít, chuyện Thiệu Quân Lăng có thể biết được cũng càng ngày càng ít theo. Nó còn tưởng rằng anh có thể buông bỏ mình để sống cuộc đời mới, làm nó đau khổ biết dường nào.

Giống như là đang so sánh ai tuyệt tình hơn, Thiệu Quân Lăng đã suy xét nhiều lần, trước khi tốt nghiệp đại học sẽ không về nước.

Nó cưỡng chế bản thân không gọi điện cho Doãn Sướng, chỉ vùi đầu vào học hành.

Cho đến hai ngày trước, nó nhận được điện thoại từ Diêu Mạn Hòe ……


Giờ nhìn thấy anh suy yếu nằm ở trước mắt, tâm lý phòng tuyến của Thiệu Quân Lăng hoàn toàn sụp đổ, chỉ cảm thấy quả tim đau như bị dao cắt.

Nhập vai? A, trăm triệu lần nó cũng không nghĩ tới Doãn Sướng sẽ dùng phương thức này để hủy hoại bản thân!?

Nếu sớm biết trước, thì nó sẽ không vùng vằn giận dỗi anh trai. Thậm chí nó còn muốn quay lại về quá khứ, ngăn cản Doãn Sướng nhận bộ phim này.

Bất quá, giờ khắc này Thiệu Quân Lăng mới bừng tỉnh phát giác —— năm đó anh mình nhận lời đóng vai người khiếm thị thì nó phải nhận thức được, mình không thể trông cậy vào Doãn Sướng sẽ suy nghĩ cẩn thận. Nếu mặc kệ anh nó, phỏng chừng một ngày nào đó nó giương cánh bay xa, thì anh nó chắc cũng giống cái tên người mù đó tìm tới cái chết.

Nói chết thì có hơi khoa trương, nhưng nhìn bộ dáng này xem, không chết thì cũng mất đi nửa cái mạng còn gì.

Theo một tiếng thở dài, Thiệu Quân Lăng vuốt ve đôi môi khô khốc của Doãn Sướng, lẩm bẩm nói: “Anh khờ quá……”

—— mặc kệ anh có phải bội tình bạc nghĩa hay không, nhưng em vẫn luôn chờ anh.

***

Cả người Doãn Sướng hết nóng rồi lạnh, như là đang trôi nổi ở đại dương mênh mông…… Quanh thân tràn đầy lửa thiêu trên chiến trường, tràn đầy âm mưu lừa gạt. Một cơn sóng đánh tới, hắn bị đánh sâu vào đáy biển, hắn ngửa đầu cầu cứu, lại như bị người bóp lấy yết hầu, kêu không ra một câu.

Trong lúc hết sức tuyệt vọng, hắn cảm giác được có người kéo mình lên. Hắn liều mạng giãy giụa trên mặt biển, trước mắt càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng……

Trong nháy mắt lại thấy được ánh mặt trời, hắn há mồm thở dốc, xoay người tìm kiếm người cứu mạng mình, lại thấy một bóng người không thuộc về thế giới này……

Doãn Sướng mơ mơ màng màng mà mở to mắt, nhất thời không phân rõ đây là hiện thực hay là trong mơ.

“Anh……”

Xác nhận là giọng nói mà mình hằng mong nhớ, Doãn Sướng vô ý thức mà cười cười.

Chắc là mình đang mơ ấy nhỉ? Thằng nhóc sao lại xuất hiện ở đây được?

Thiệu Quân Lăng nhìn ánh mắt không có tiêu cự của Doãn Sướng, tâm mềm nhũn, trở tay ôm đầu đối phương, sờ sờ cái ót của anh, thôi miên dụ dỗ: “Ngủ tiếp đi.”

Doãn Sướng nhắm mắt lại, lần nữa chìm vào giấc ngủ, chẳng qua, lúc này hắn ngủ mà vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay của Thiệu Quân Lăng, không buông ra.

Một giấc này Doãn Sướng ước chừng ngủ sáu tiếng đồng hồ, một đêm mộng đẹp vô kinh.

7 giờ sáng, Lục Linh Quyên xách theo đồ ăn sáng nhẹ nhàng gõ cửa phòng, thấy Thiệu Quân Lăng, cô nhẹ giọng hỏi: “Thế nào, đỡ hơn tí nào chưa?”

“Ừm.” Thiệu Quân Lăng nhìn đồng hồ, nói, “Hai giờ sáng bắt đầu giảm sốt, em mới đo nhiệt độ một tiếng trước, đã hạ xuống 37 độ ba.”

Lục Linh Quyên vui vẻ nói: “Xuống thấp vậy hả! Nửa đêm có tỉnh không?”

Thiệu Quân Lăng: “Chị đi không bao lâu thì tỉnh một lần, không uống nước, ngủ cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.”

Lục Linh Quyên nhìn Thiệu Quân Lăng như Bồ Tát sống, cô đặt chân bước vào tính thăm Doãn Sướng một lát, lại bị Thiệu Quân Lăng ngăn cản: “Bây giờ không tiện.”

“Không tiện á?” Lục Linh Quyên sửng sốt.


“Em lau người cho ảnh……” Thiệu Quân Lăng giải thích nói.

“À à!” Lục Linh Quyên nóng mặt, vội vàng lùi bước.

Thiệu Quân Lăng tiếp nhận đồ ăn sáng trên tay Lục Linh Quyên: “Chờ ảnh tỉnh lại em sẽ gọi cho chị.”

Lục Linh Quyên: “Tốt, tốt!”

Thấy Lục Linh Quyên đã lui đến ngoài cửa, Thiệu Quân Lăng liền không chút khách khí mà đóng cửa lại trước mắt cô.

Lục Linh Quyên: “……” Hình như mình sắp bị thất nghiệp rồi……

Doãn Sướng ngủ thêm nửa giờ nữa mới bắt đầu tỉnh giấc.

Có thể là một giấc ngủ này quá ngon, tinh thần được bổ sung, nên trên mặt hắn có chút hồng hào, môi cũng có chút đo đỏ.

Hơn nữa, Doãn Sướng bị mùi đồ ăn dụ tỉnh, bụng đói kêu vang mà nâng lên mí mắt, lại thấy một bóng người không nên xuất hiện ở đây.

“Thiệu Quân Lăng!?” Doãn Sướng khiếp sợ mà nhìn chằm chằm em trai, không kịp kinh hỉ, trong óc đã bị các loại suy đoán lấp đầy, “Nhóc…… Nhóc sao lại ở đây? Đến đây lúc nào? Không đúng…… Là ai kêu nhóc về đây?”

Thiệu Quân Lăng bưng một chén cháo, không nói hai lời đút một muỗng cho hắn.

Doãn Sướng há mồm ăn, nuốt xuống rồi mới phản ứng, mình còn ngoan ngoãn để thằng bé đút cháo cho, nhất thời lại cảm thấy xấu hổ lắp bắp nói: “Để anh tự……”

Thiệu Quân Lăng không để ý tới, nhanh chóng đút thêm một muỗng, Doãn Sướng lại há mồm ăn.

Doãn Sướng: “……”

Thiệu Quân Lăng nhìn hắn cười cười, có chút nghịch ngợm mà nói câu: “Anh, không có em, anh sẽ ra sao đây.”

Doãn Sướng tức giận cướp chén cháo: “Để anh tự ăn!”

【 chuyện bên lề 】

Thiệu Quân Lăng nhìn Doãn Sướng: Anh, mới ba tháng mà anh đã biến thành người câm rồi á???






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK