Tư lệnh Tiêu chỉ ước gì mình chưa từng trở lại.
- -- Thật sự quá xấu hổ.
Ông ấy đặt chiếc chổi xuống, đồ đạc cũng không cầm trực tiếp đi sang Ngụy gia, nhưng vừa mới tới cửa thì đã trông thấy ông cụ Ôn đang đi tới.
Ông cụ Ôn liếc nhìn vẻ mặt của ông ấy: "Sao khuôn mặt già của ông lại đỏ như đít khi thế kia? Lẽ nào sức khỏe có vấn đề hả?"
Tư lệnh Tiêu trừng mắt: "Ông mới có vấn đề ý! Chẳng qua vừa rồi tôi mới ở trong sân tập thể dục một chút, sức khỏe của tôi tốt hơn ông nhiều!".
Ông cụ Ôn khịt mũi hừ một tiếng, đang định đi vòng qua ông ấy để vào nhà, Tư lệnh Tiêu vội vàng ngăn cản ông cụ lại.
"Ông già cố chấp ông đang làm gì vậy? Buông ra, tôi muốn vào xem Như Quy đã tỉnh lại chưa?"
Tư lệnh Tiêu không buông: "Tôi vừa mới vào xem qua rồi, nó vẫn còn chưa tỉnh, các ông cứ về trước đi, lát nữa thằng nhóc thối đó tỉnh lại sẽ tự mình về."
Ông cụ Ôn bảo vệ cháu mình mở miệng nói: "Sau này Như Quy chính là cháu rể của ông, sao lúc nào ông cũng luôn mồm kêu thằng nhóc thối này, nhóc thối kia thế?".
Tư lệnh Tiêu hừ một tiếng: "Tôi là trưởng bối của nó, tôi thích gọi kiểu gì thì gọi!"
Ông cụ Ôn tức đến râu đều run lên, ông cụ tiêu biểu cho kiểu người cháu tôi tôi có thế mắng nhưng người khác thì không được. Ông cụ "hừ" một tiếng đẩy Tư lệnh Tiêu ra lại muốn đi vào.
Tư lệnh Tiêu giữ chặt cửa: "Không phải đã nói với ông là Như Quy sẽ tự mình về rồi sao? Sao ông vẫn muốn đi vào thế hả?"
Ông cụ Ôn quan sát ông ấy: "Lão già cổ hủ ông rất lạ đấy, tôi đi vào thì liên quan gì đến ông hả? Tôi không tìm Như Quy, lẽ nào còn không được tìm Tuyết Lục hay sao?".
Khuôn mặt Tư lệnh Tiêu càng đỏ hơn: "Không thể!"
Vốn ông cụ Ôn còn muốn mắng ngược trở lại, đột nhiên trong đầu thoáng hiện một ý tưởng, nhớ tới lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục tới nhà đã xảy ra hiểu lầm, lẽ nào lão già cổ hủ này cũng hiểu lầm gì rồi sao?
Tuy nhiên dù có hiểu nhầm hay không, bình thường đôi trẻ cũng không có mấy cơ hội được ở bên nhau, bây giờ tốt nhất không nên đi quấy rầy chúng nó.
Vành tại ông cụ Ôn khẽ đỏ bừng, hừ một tiếng: "Không đi thì thôi, ông nói với Tuyết Lục một tiếng tôi về đây!"
Tư lệnh Tiểu sửng sốt, không ngờ ông cụ Ôn lại dễ nói chuyện như vậy.
- -- Nhưng mà sao tai ông ấy lại đột nhiên đỏ bừng nhỉ?
Tư lệnh Tiêu chợt nghĩ tới, lẽ nào...
- -- Ông ấy đã từng nghe thấy những lời không nên nghe rồi?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Tư lệnh Tiêu càng đỏ hơn.
Nếu có người tới nhất định sẽ thấy khuôn mặt già nua của 2 vị tư lệnh viên đang đỏ như đít khí.
===
Trong phòng, sau khi 2 người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy đại chiến 300 hiệp, anh lại ngủ thiếp đi.
Đôi môi Đồng Tuyết Lục đỏ bừng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy trong sân không có ai bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô xoay người đi tới Ngụy gia cách vách, không nghĩ tới ông cụ Ôn và chú Tông đều đã trở về, không biết có phải là cô nghĩ nhiều hay không, luôn cảm thấy ông nội nhìn mình với vẻ mặt hơi kỳ lạ, hơn nữa còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô suy nghĩ một chút, nhưng không tìm được lý do vì vậy không nghĩ nữa.
1 tiếng sau Ôn Như Quy mới tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy phát hiện môi sưng đỏ còn bị rách da, quần áo nhăn nhúm, vừa soi gương trên cố thế nhưng còn nhiều 2 điểm giống như phát ban.
Thứ kia rõ ràng rất giống với nốt đỏ ở trên cổ của Hoàng Khải Dân, anh cảm thấy rất kỳ lạ.
- -- Lẽ nào mình uống rượu xong sẽ bị dị ứng?
- -- Nhưng mà sao dị ứng sẽ khiến miệng bị sưng lên thế này?
Ngay lúc anh vẫn còn đang mê mang, Đồng Tuyết Lục đẩy cửa bước vào.
Cô vừa trông thấy dáng vẻ của anh đã muốn cười, bây giờ trông anh giống như mấy tên đàn ông yếu đuối sau khi say rượu bị người làm nhục vậy.
Ôn Như Quy day huyệt thái dương: "Anh xin lỗi, anh say rượu làm phiền em rồi."
Đồng Tuyết Lục đưa cốc sứ trong tay cho anh: "Anh không biết mình không thể uống được rượu à?"
Ôn Như Quy nhận lấy cốc nước uống một ngụm: "Biết, trước đây anh cũng từng uống, 1 chén là say."
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "1 chén đã say mà anh còn dám uống rượu giúp em. Anh biết mình uống rượu xong đã làm gì em không?"
Trong lòng Ôn Như Quy "lộp bộp" một tiếng, ánh mắt rơi trên bờ môi cô, phát hiện môi cô cũng hơi sưng đỏ: "Anh...lẽ nào sau khi say rượu anh giở trò lưu manh với em?"
Đồng Tuyết Lục đường hoàng gật đầu: "Nào chỉ giở trò lưu manh, anh uống rượu xong trở nên vô cùng cuồng dã, còn đè em..."
- -- Sét đánh ngang tai.
Ngay lập tức vẻ hồng hào trên khuôn mặt Ôn Như Quy như thể bị rút cạn; "Xin lỗi, anh... anh không ngờ mình uống rượu xong lại sẽ lưu manh như vậy, anh..."
Đồng Tuyết Lục nghiệm mặt nói: "Lần này thôi đi, may là chúng ta đã đính hôn, anh ở bên ngoài không được uống rượu, nếu không anh lại giở trò lưu manh với nữ đồng chí khác thì sao, cả đời này của anh sẽ bị hủy đó."
Ôn Như Quy vội vàng gật đầu: "Em yên tâm, trước giờ anh chưa từng ở bên ngoài uống rượu."
Những lần tên lửa được phóng thành công hay hoàn thành các thí nghiệm khác, sau đó căn cứ đều sẽ tổ chức tiệc mừng công, nhưng từ trước tới nay anh đều khước từ uống rượu.
Đồng Tuyết Lục hài lòng gật đầu: "Vậy thì tốt, em sẽ tha thứ cho chuyện anh trở nên cuồng dã lần này, em làm một ít bánh ngọt cho ông nội Ôn, khi về anh nhớ cầm về nhé."
Vành tại Ôn Như Quy đỏ bừng: "Xin lỗi, sau này anh sẽ không uống rượu nữa."
- -- Không uống rượu nữa?
- -- Vậy chẳng phải cô không còn được gặp lại Ôn tổng bá đạo à?
- -- Thế sao được?
Đồng Tuyết Lục ho khu một tiếng: "Anh cũng đừng quá tự trách, thỉnh thoảng đàn ông cuồng dã một chút cũng tốt mà."
Ôn Như Quy: "..."
- -- Ý cô là gì nhỉ?
- -- Rốt cuộc muốn anh trở nên cuồng dã hay là không đây?
Vẻ mặt Ôn Như Quy mê mang, lúc ra ngoài còn đụng phải Tư lệnh Tiêu, ông ấy nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng sắc lẹm như 2 thanh gươm đã rút ra khỏi vỏ.
Nếu ánh mắt ấy có thể giết người, thì Ôn Như Quy đã bị chém thành trăm ngàn mảnh từ lâu rồi.
===
Ngày hôm sau dưới sự chứng kiến của cả đoàn người Tiêu gia, Đồng Gia Minh và Đồng Miên Miên thay đổi họ từ đây, gọi là Tiêu Gia Minh và Tiêu Miên Miên.
Nhưng tên 4 anh chị em đều nằm trong hộ khẩu của Tư lệnh Tiêu, từ đó về sau, họ đã không còn là những đứa trẻ mồ côi, kẻ nào cũng có thể bắt nạt được.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy mình không cần đổi họ cũng khá tốt, trước khi xuyên sách tên của cô cũng giống hệt như vậy, gọi quen rồi nên không muốn đối.
Buổi chiều hôm đó, đoàn người Tiêu gia rời Bắc Kinh.
Sau khi người Tiêu gia rời khỏi, Tư lệnh Tiêu dẫn bốn chị em Đồng Tuyết Lục đi xem phòng.
Họ lần lượt xem 2 căn tổ hợp viện, nhưng cả 2 căn đó đều không phù hợp cho lắm.
Căn thứ 1 quá nhỏ, cách bài trí rất chật chội, hơn nữa còn cũ nát. Chỉ riêng chi phí sửa chữa đã rất tốn kém.
Căn thứ 2 có diện tích đủ lớn, trang trí bên trong cũng được bảo quản khá tốt, nhưng nghe nói căn từ hợp viện này ban đầu có một hộ gia đình bốn người ở, sau đó tất cả đều bị giết chết.
- -- Đây đơn giản là một căn nhà ma!
Tư lệnh Tiêu không tin mấy thứ như quỷ thần này, nhưng bản thân Đồng Tuyết Lục xuyên sách tới đây, hơn nữa cô cảm thấy mở đầu như vậy rất không tốt, cho nên, không gật đầu đồng ý.
Tư lệnh Tiêu thấy cháu gái không hài lòng, bèn phất tay nói không mua nữa, trở về lại tiếp tục tìm kiếm.
Từ năm ngoái bắt đầu cải cách, sau đó người tham gia cải cách ngày càng nhiều, đất đại nhà cửa được trả lại cũng nhiều hơn.
Một vài người bị động tới trước đây, sau khi lấy lại được nhà cửa, rất nhiều người đều không muốn quay về nơi ở cũ sinh sống, chủ yếu là ở trong khu chuồng bò lâu rồi nên sợ, sợ một ngày nào đó lại bị chỉ trích là tư bản chủ nghĩa hay địa chủ.
Sau khi họ lấy lại được đất đai sẽ nhanh chóng qua tay, chuyện này đối với Đồng Tuyết Lục mà nói chính là cơ hội tốt để kiếm hời.
Bởi vậy bây giờ cô cũng không nóng vội mua nhà.
Tư lệnh Tiêu vẫn chưa mua được nhà, ngày thứ 3 đã ngồi xe lửa trở về Tây Bắc.
===
Đính hôn xong, Đồng Tuyết Lục đi làm trở lại.
Tuy nhiên những gì Đồng Chân Chân nói giống như tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô, mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ đến điều đó.
"2 người nhất định sẽ đầu bạc răng long."
Cô càng nghĩ càng cảm thấy câu này có gì đó không đúng, không cần nghĩ ngờ Đồng Chân Chân sẽ không thật lòng chúc phúc cho cô.
Vậy cô ta cố ý nhờ Phương Tĩnh Viện chuyển lời này tới cô, rất có thể là đang khoe khoang.
- -- Nhưng cô ta khoe khoang gì chứ?
Bỗng nhiên vẻ mặt của Đồng Tuyết Lục trở nên tái nhợt, 2 tay không tự chủ được run lên.
Cô nhớ lại một tình tiết sơ lược trong cuốn sách, sau khi Đồng Chân Chân trọng sinh, giống như cục cưng của ông trời vậy vô cùng suôn sẻ.
Sau cải cách kinh tế, cô ta để Phương Văn Viễn ra biển làm ăn, 2 vợ chồng kiếm được bộn tiền, ngày sinh nhật 22 tuổi hôm đó, Phương Văn Viễn còn cố ý tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho cô ta.
Đúng hôm đó, có một vị khách đến tham gia bữa tiệc kể lại một tin tức, nói rằng học trò yêu của "cha đẻ của tên lửa đạn đạo" đã tự sát, lúc ấy Đồng Chân Chân nghe xong tin tức kia cười chế giễu một tiếng, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên vẫn chết.
Khi đó tác giả viết tình tiết kia như thể là để làm nổi bật số mệnh may mắn của Đồng Chân Chân, chỉ có cô ta mới có thể trọng sinh và thay đổi vận mệnh của mình, những người khác thì không có may mắn được sống lại như vậy.
Trong thời đại song song này, "cha đẻ của tên lửa đạn đạo" là Tiêu Bác Thiệm, mà học trò của ông ấy cho đến nay chỉ có một mình Ôn Như Quy.
- -- Lẽ nào người tự sát kia lại là Ôn Như Quy?
Đồng Tuyết Lục sững sờ trước phát hiện này của mình, thật lâu sau vẫn không thốt lên lời.
Mạnh Thanh Thanh đưa khách lên, lúc đi ngang qua phòng nghỉ nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì giật nảy mình, chạy tới hỏi: "Quản lý Đồng, cô không sao chứ?"
Đồng Tuyết Lục từ từ tỉnh táo lại: "Tôi không sao, vừa rồi tôi mới nhớ ra hình như mình không khóa cửa nhà."
Mạnh Thanh Thanh nghe vậy vội vàng nói: "Vậy Quản lý Đồng mau trở về đi, nếu để kẻ trộm vào nhà sẽ không hay đâu."
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Tôi về xem thử ngay bây giờ đây, đành nhờ mọi người coi tiệm hộ."
Mạnh Thanh Thanh: "Bây giờ sắp hết giờ cơm trưa rồi, Quản lý Đồng cứ yên tâm đi thôi."
Đồng Tuyết Lục mặc áo khoác xong ra khỏi tiệm ăn, quay đầu đi về phía Tổng cục Hậu cần.
- -- Nhưng cô đi được nửa đường, bỗng bình tĩnh trở lại.
Với tính cách của Đồng Chân Chân chắc chắn sẽ không nói sự thật với cô, ngược lại cô sẽ không giải thích được việc tại sao mình sẽ biết Ôn Như Quy tự sát, làm không tốt sẽ bại lộ việc mình xuyên sách..
Hơn nữa từ sau khi cô xuyên tới đây, cốt truyện trong cuốn sách đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Đồng Chân Chân không còn thuận buồm xuôi gió, cô ta và Phương Văn Viễn cũng không ở bên nhau, mà bọn cô lại nhận người thân với ông nội Tư lệnh Tiêu.
- -- Về phần Ôn Như Quy, sao anh nhất định phải tuân theo cốt truyện chứ?
Mặc dù tính cách của Ôn Như Quy hơi hướng nội một chút, nhưng anh rất kiên cường, cô không nghĩ ra tại sao anh sẽ tự tử.
Cho dù thật sự có một ngày anh suy sụp, chỉ cần mình ở bên cạnh anh, nhất định sẽ không để anh đi vào bước đường cùng.
Đồng Tuyết Lục nghĩ đến đây, thở mạnh một hơi cuốn trôi những buồn bực trong lòng.
Quan tâm quá sẽ loạn, suýt chút nữa thì cô mắc bẫy Đồng Chân Chân rồi.
Nếu như cô thật sự chạy đi tìm cô ta, vậy mới xảy ra chuyện.
Cho nên vừa rồi suy xét lại, Đồng Chân Chân nhờ Phương Tĩnh Viện chuyến lời cho cô, chưa chắc đã có ý thăm dò.
Dù sao tính cách của cô khác biệt rất lớn so với nguyên chủ trong sách, cô ta nghi ngờ cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua nếu đã đi ra ngoài rồi, cô cũng không muốn vội vàng quay lại tiệm ăn.
Cô đổi hướng đi về phía trung tâm bách hóa.
===
Đính hôn lần này Ôn Như Quy tặng cô một chiếc đồng hồ và một chiếc nhẫn, cô cũng muốn mua thứ gì đó tặng lại cho anh.
Chỉ có điều vật chất ở thời đại này quá khan hiếm, có tiền cũng không biết tiêu ở đâu.
Cô đi dạo một vòng trong trung tâm bách hóa, không nhìn thấy đồ vật mình muốn mua, cuối cùng đến quầy hàng nhập khẩu.
Lúc bấy giờ tuy rằng nền kinh tế kém phát triển, nhưng vẫn có hàng nhập khẩu, chẳng qua không thể so được với tương lai, hơn nữa còn bị hạn chế rất nhiều.
Quầy bán hàng nhập khẩu không có bao nhiêu mặt hàng, có đồng hồ đeo tay, đồng hồ báo thức, còn có các vật phẩm nhỏ khác, bởi vì mua hàng nhập khẩu cần phải có phiếu ngoại hối, mà trong tay rất nhiều người đều không có thứ này, vì vậy gần như không có ai đến quầy hàng này.
Đồng Tuyết Lục liếc nhìn quầy hàng rồi nói: "Làm phiền cô lấy đồng hồ báo thức cùng dao quân đội Thụy Sĩ kia cho tôi xem một chút."
Nhân viên bán hàng lấy đồ vật ra.
Càng về sau khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, rất nhiều sản phẩm điện tử và thiết bị thông minh được cung cấp không giới hạn, những thứ như dao quân đội Thụy Sĩ này dần bị đào thải.
Nhưng từ bây giờ cho đến 10 năm sau, dạo quân đội Thụy Sĩ vẫn vô cùng thiết thực.
Bên trong dao quân đội Thụy Sĩ có kéo cắt, dao mài, tuốc nơ vít, nhíp cùng với dụng cụ mở, cực kỳ tiện lợi.
Đồng Tuyết Lục hỏi giá, sau đó mua 2 con dao quân đội Thụy Sĩ và 2 chiếc đồng hồ báo thức, tiêu sạch toàn bộ phiếu ngoại hối mang trên người.
===
Bước ra khỏi cửa hàng bách hóa, cô nghĩ hay là hôm nay gửi luôn cho Ôn Như Quy, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy 2 người đang đi về phía cô.
Cô lập tức cau mày lại.
2 người đang đi về phía cô, một người là Cố Dĩ Lam mẹ của Tiểu Cửu, người còn lại chính là Đồng Chân Chân mà vừa rồi cô muốn đi tìm.
- -- Chỉ có điều sao 2 người này lại ở cùng nhau nhỉ?
Hơn 1 tháng nay cô vẫn luôn muốn tìm Tô Việt Thâm, nhưng mỗi lần đến đều không gặp được, khoảng thời gian này thậm chí anh ấy đều không ở Bắc Kinh.
Mấy ngày trước cô đính hôn cũng không đến, nhưng cô không nghĩ tới là Đồng Chân Chân ra tay nhanh như vậy, thế nhưng nhằm vào Cố Dĩ Lam.
Cô đang nghĩ có nên đối mặt trực tiếp với Đồng Chân Chân hay không, 2 người họ đã trông thấy cô.
Đồng Chân Chân khoác tay Cố Dĩ Lam bước tới: "Chị Tuyết Lục, chị cũng đến mua đồ ở trung tâm bách hóa à?"
Nghe cô ta gọi như vậy, vẻ mặt Cố Dĩ Lam hiện lên kinh ngạc: "Chân Chân, em quen biết với đồng chí Đồng à? Sao chị không thấy em nhắc đến nhỉ? Nhưng nhắc mới nhớ, 2 người các em đều họ Đồng, lẽ nào 2 người là họ hàng hả?"
Đồng Tuyết Lục âm thầm nhướng mày.
Tuy rằng cô cứu mạng của Tiểu Cửu, nhưng trước giờ mối quan hệ giữa cô và Cố Dĩ Lam vẫn rất bình thường, không tốt không xấu.
Nhưng vừa rồi qua cách xưng hô của cô ấy có thể nhận ra, tình cảm của cô ấy và Đồng Chân Chân rất tốt.
Đồng Chân Chân cười nói: "Xét về mặt huyết thống mà nói, chúng em không có quan hệ gì, nhưng em và chị Tuyết Lục vô cùng có duyên, chuyện này còn phải bắt đầu kể lại từ khi chúng em còn bé..."
Tiếp theo cô ta kể lại chuyện khi còn nhỏ 2 người họ bị bắt cóc, sau đó được các đồng chí công an tìm trở về rồi lại xảy ra chuyện nhầm lẫn cho Cố Dĩ Lam nghe, nhưng không hề nhắc đến việc chính mình đã đưa cô ta vào nông trường.
Cố Dĩ Lam nghe cực kỳ ngạc nhiên: "Không nghĩ tới 2 người lại có mối liên hệ sâu xa như vậy, đồng chí Đồng là ân nhân của con trai tôi, nói mới thấy thế giới này thật nhỏ."
Đồng Chân Chân mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, thế giới này thật nhỏ, chị Tuyết Lục chị nói có phải không?"
- -- Đúng là lâu ngày không gặp khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy Đồng Chân Chân thay đổi rất nhiều so với trước đây, trước kia mặc dù cô ta muốn đóng giả trà xanh, làm người tốt nhưng vẫn chưa đủ trình độ.
Nhưng Đồng Chân Chân bây giờ như thể đã được mài giũa những góc cạnh, không thể tìm thấy một chút bén nhọn nào quanh người, nếu người ta không hiểu rõ tình hình, còn thật sự tưởng rằng quan hệ 2 người họ rất tốt đâu.
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Mọi người đều ở Bắc Kinh, gặp gỡ cũng là chuyện thường tình."
Cố Dĩ Lâm đột nhiên cau mày lại: "Không đúng, quan hệ của các cô như vậy, sao ngày đồng chí Đồng đính hôn lại không thấy Chân Chân và người nhà của em nhỉ?"
Vẻ mặt Đồng Chân Chân tỏ ra ngượng ngùng một cách khéo léo: "Chị Tuyết Lục không có mời gia đình em, chỉ có điều em đã nhờ một người bạn trong khu gửi lời chúc mừng rồi, chị Tuyết Lục, chị hẳn là đã nhận được lời chúc của em rồi nhỉ?"
Cố Dĩ Lam nhíu mày càng chặt hơn, nhìn Đồng Tuyết Lục với vẻ mặt không hề đồng tình: "Đồng chí Đồng, tuy tôi không nên nói ra câu này, nhưng dù sao cha mẹ Chân Chân cũng đã nuôi dưỡng cô mười mấy năm. Cô đính hôn cũng nên báo với họ một tiếng chứ? Cô làm như vậy khó tránh khỏi không có lương tâm?"
Đồng Tuyết Lục thầm cười mỉa mai trong lòng.
- -- Đây chính là lý do tại sao cô không có cách nào làm bạn thân thiết với Cố Dĩ Lam được.
Tất nhiên cô có thể làm trò để dỗ cô ấy vui vẻ, chẳng qua đối phương quá ngu ngốc, thậm chí cô không có hứng thú đi dỗ dành.
Huống chi bây giờ thân phận và địa vị của cô, cũng không cần phải đi công lược các nhân vật phụ ở khắp nơi như ban đầu nữa.
Tống Chân Chân nghe xong, vẻ đắc ý chợt hiện lên trong đáy mắt, nhưng ngoài mặt lại nói: "Chị Dĩ Lam, chị đừng nói chị Tuyết Lục như vậy, chị ấy làm thế ắt có nỗi khổ riêng."
Đồng Tuyết Lục gật đầu, vành mắt chợt đỏ hoe: "Đúng là có nỗi khổ riêng, khoảng thời gian trước mẹ nuôi bị viêm ruột thừa phải nhập viện, tôi đã bỏ cả làm lập tức đến bệnh viện thăm nom bà ấy, ai ngờ nghe được bà ấy nói với một bệnh nhân cùng phòng rằng rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, tôi được chuột sinh ra nên không lên nổi mặt bàn, tôi còn hại cô ta đi nông trường..."
Cố Dĩ Lam che miệng: "Chân Chân em đã từng đi nông trường à? Chuyện xảy ra từ bao giờ vậy?"
Vẻ mặt Đồng Chân Chân đột nhiên trở nên trắng bệch: "Em..."
Đồng Tuyết Lục cũng che miệng lại, tỏ vẻ kinh ngạc: "Cô ta không kể cho cô nghe à? Lúc ấy cô ta đánh Miên Miên giữa phố, khiến lỗ tai của Miên Miên đều bị véo ra máu lại nói muốn giết chết tôi, sau đó bị đồng chí công an đưa vào nông trường cải tạo, gần đây mới được trở lại."
Cố Dĩ Lam: "..."
Đồng Chân Chân: "..."
Đồng Tuyết Lục: "Bởi vì đã xảy ra quá nhiều chuyện nên mối quan hệ của 2 nhà không được tốt cho lắm, cho nên mọi người mới âm thầm giữ trong lòng, ít gặp mặt qua lại."
Cố Dĩ Lam rút tay ra khỏi tay của Đồng Chân Chân, ngượng ngùng cười một tiếng: "Chị nhớ ra ở văn phòng vẫn còn việc phải làm, cho nên chị không đi mua sắm nữa."
Nói xong cô ta tạm biệt với Đồng Tuyết Lục, rồi xoay người bỏ chạy như thể bị ma đuổi sau lưng.
Cố Dĩ Lam vừa rời khỏi, cuối cùng Đồng Chân Chân cũng lộ rõ bản chất.
"Đồng Tuyết Lục, mày không kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu."
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Không giả bộ nữa à? Vừa rồi chẳng phải mày giả vời giỏi lắm cơ mà?"
Đồng Chân Chân nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với cô: "Mày không tò mò câu nói hôm đó tạo nhờ Phương Tĩnh Viện chuyển lời có ý gì à?"
Đồng Tuyết Lục chớp đôi mắt hạnh mơ màng, vẻ mặt mê mang nói: "Chẳng phải mày chúc cho tạo và chồng chưa cưới của tạo đầu bạc răng long à? Lẽ nào bên trong còn có ý nghĩa đặc biệt gì hả?"
Đôi mắt Đồng Chân Chân nhìn chằm chằm vào cô, vẫn không nhìn ra sự khác thường trên khuôn mặt cô: "Mày đừng giả bộ, tạo biết mày hiểu ý tạo là gì."
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Tao thật sự không biết mà."
Đồng Chân Chân tức đến mức bật ngửa ra sau: "Mày là trọng..."
Nói tới đây, cô ta đột nhiên cắn chặt môi, sau đó xoay người bỏ đi.
Đồng Tuyết Lục nhìn theo bóng lưng của cô ta, lại nhíu mày một lần nữa.
Chỉ một mình Đồng Chân Chân không đáng sợ, nhưng nếu cô ta bắt tay với Nghiêm Vĩnh An, vậy thì khó đối phó rồi.
Xem ra cô cần thiết phải nhanh chóng gặp được Tô Việt Thâm.
===
Buổi tối, Phương Tĩnh Viện tới tiệm ăn với vẻ mặt hầm hầm.
Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ này cô ấy, tò mò hỏi: "Ai lại chọc tới cô rồi?"
Phương Tĩnh Viện vừa n2 thịt bò vừa hằn học nói: "Tôi nói cho cô biết, 2 ngày nay mẹ tôi nói muốn giới thiệu một người thanh niên tài hoa cho tôi, bà ấy nói rằng đối phương không chỉ đẹp như Phan An mà còn vô cùng tài giỏi, còn nói nếu tôi bỏ lỡ người này thì sau muốn cũng không có mà tìm, cô biết bà ấy đang nói ai không?"
Đồng Tuyết Lục: "Chẳng phải cô nói sau này chỉ tìm người xấu xí thôi sao?"
Phương Tĩnh Viện bỗng bị sặc, khuôn mặt đỏ bừng: "Đó là vì tôi tức quá nên mới tùy tiện nói ra mà thôi, sau đó tôi nghĩ nếu như mình tìm một người quá xấu, sau này sinh con cái ra xấu giống hệt chồng thì phải làm sao đây? Vì vậy tôi suy đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên tìm người trông dễ nhìn một chút, chỉ có điều đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô có biết tôi đã gặp ai không?"
Đồng Tuyết Lục trợn mắt khinh thường: "Lẽ nào là Tiểu Thừa Bình?"
"Bộp" một tiếng, viên thịt bò trong tay Phương Tĩnh Viện rơi xuống mặt bàn, nhìn cô đầy kinh ngạc: "Tuyết Lục, cô thật kỳ diệu, sao cô đoán ra thế?"
Đồng Tuyết Lục: "Tùy tiện đoán."
Phương Tĩnh Viện nhìn cô với vẻ mặt sùng bái: "Tùy tiện mà cũng có thể đoán trúng phóc, cô giỏi quá đi mất! Đúng vậy, đối tượng xem mắt với tôi chính là Tiêu Thừa Bình, tài giỏi thì cũng thôi đi nhưng mà đẹp trai như Phan An mà mẹ tôi cũng thốt ra miệng được, cũng không xem đôi mắt ti hí của Tiêu Thừa Bình kia, đến hạt đậu xanh, còn to hơn mắt anh ta."
Đồng Tuyết Lục: "..."
Phương Tĩnh Viện càng nghĩ càng tức, lại gặp một miếng thịt bò viên lên cắn một miếng thật mạnh: "Bản thân Tiêu Thừa Bình đã xấu trai, anh ta còn không biết xấu hổ chê tôi trán rộng, tức chết tôi rồi!"
Đồng Tuyết Lục: "Làm người đừng có quá áp đặt, cô có thể chê anh ta xấu, nhưng tại sao anh ta lại không thể chê bai cô đâu?"
Phương Tĩnh Viện nghe không hiểu áp đặt có nghĩa là gì, nhưng câu sau lại nghe hiếu: "Tuyết Lục, rốt cuộc cô là bạn của ai vậy, sao cô lại có thể nói đỡ cho Tiêu Thừa Bình chứ?"
Đồng Tuyết Lục nói: "Đúng rồi, dạo này anh cô có ở Bắc Kinh không?"
Vẻ mặt Phương Tĩnh Viện tỏ ra ngạc nhiên: "Sao cô biết thế, dạo này anh trai tôi đi công tác rồi, phải tuần sau mới quay lại."
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Thảo nào."
- -- Chẳng trách Phương Văn Viễn không nói cho cô biết chuyện Đồng Chân Chân đã vào hội Phụ nữ.
Vẻ mặt Phương Tĩnh Viện đầy tò mò: "Thảo nào cái gì?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không có gì, đúng rồi, có phải Đồng Chân Chân đã vào hội Phụ nữ rồi không?"
Phương Tĩnh Viện sửng sốt, lắc đầu: "Tôi không nghe nói, cô ta vào hội Phụ nữ rồi sao? Cô nghe ai nói vậy?"
Được rồi, xem ra không lấy được tin tức có ích nào từ miệng của Phương Tĩnh Viện.
===
Đến cuối tuần, Đồng Tuyết Lục lại xin nghỉ dẫn Tiêu Miên Miên tới Tô gia.
Cám ơn trời đất, lần này cuối cùng Tô Việt Thâm có mặt ở nhà.
2 người Tiểu Cửu và Tiêu Miên Miên vừa gặp mặt, lại như bạn bè nhiều năm rồi không gặp lập tức xúm lại với nhau.
Tiêu Miên Miên nói bằng giọng non nớt: "Tiểu Cửu chị nói cho em biết, chị đối họ rồi, bây giờ chị không còn là Đồng Miên Miên nữa, mà gọi là Tiêu Miên Miên."
Miệng Tiếu Cửu mở to thành hình chữ "O", sau đó lại bắt chước dáng vẻ người lớn, sờ đầu cô bé: "Cho dù chị họ gì thì chị đều là chị Miên Miên của em."
Đôi mắt Tiêu Miên Miên cười thành hình trăng khuyết: "Tiểu Cửu thật là ngoan."
Mọi người nghe thấy lời của 2 đứa trẻ không khỏi bật cười.
Sau mấy câu chào hỏi, Đồng Tuyết Lục nói: "Đồng chí Tô, tôi có mấy chuyện liên quan tới công việc muốn nói với anh một chút, không biết bây giờ anh có tiện không?"
Tô Việt Thâm sửng sốt giây lát rồi nhanh chóng gật đầu nói: "Được chứ, vậy chúng ta đến phòng làm việc nói đi."
Nói xong anh ấy đứng dậy dẫn Đồng Tuyết Lục đến phòng làm việc.
Bởi vì trai đơn gái chiếc cho nên không đóng cửa phòng, Đồng Tuyết Lục cũng lựa chọn ngồi ở vị trí cách anh ta một khoảng.
Tô Việt Thâm nói: "Đồng chí Đồng muốn nói gì với tôi vậy?"
Đồng Tuyết Lục: "Mấy ngày trước tôi nhìn thấy đồng chí Cố và Đồng Chân Chân đi cùng nhau ở trước trung tâm bách hóa, Đồng Chân Chân là con gái của mẹ nuôi tôi, trước kia cô ta đã bị đưa đến nông trường và có một vài khúc mắc với tôi."
Tô Việt Thâm là người thông minh, vừa nghe thấy những lời này đã cau mày lại: "Cô nói là nữ đồng chí tên Đồng Chân Chân kia đang cố tình tiếp cận với Dĩ Lam sao?"
Đồng Tuyết Lục: "Tôi đoán là như vậy, hơn nữa tôi còn cho rằng rất có thể cô ta bị người nào đó sai sử?"
"Ai?"
"Bộ trưởng Nghiêm của Bộ Tài vụ."
Tô Việt Thâm nghe thấy cái tên này chợt sững sờ, ngay sau đó càng nhíu chặt mày hơn.
Đồng Tuyết Lục tiếp tục nói: "Dựa theo kế hoạch thì Đồng Chân Chân phải 3-4 tháng sau mới có thể trở lại từ nông trường, nhưng khoảng thời gian trước bởi vì cứu 2 mẹ con bị đuối nước mà trở thành tấm gương tiêu biểu, mà người chứng kiến cô ta cứu người không phải ai khác chính là bộ trưởng Nghiêm.".
Đồng Tuyết Lục chỉ gợi ý tới đây, không nói thêm gì nữa.
Đối với việc cô nghi ngờ Nghiêm Vĩnh An hại chết vợ mình, cô chắc chắn sẽ không nói ra vào lúc này, dù gì cô cũng không có bất cứ bằng chứng nào.
Tô Việt Thâm cũng không thế nào chạy đi điều tra Nghiêm Vĩnh An chỉ dựa vào những lời nói của cô, cô chỉ cần dẫn dắt sự chú ý của Tô Việt Thâm, để anh ấy theo dõi tên Nghiêm Vĩnh An này là đủ rồi.
Còn về những chuyện khác, lưới trời tuy rộng nhưng khó lọt, sẽ có một ngày họ phải trả giá.
Tô Việt Thâm không hổ là người làm chuyện lớn, ngay lập tức đã hiểu ý của cô: "Cám ơn cô đồng chí Đồng, sau này tôi sẽ bảo Dĩ Lam không cần qua lại với người tên Đồng Chân Chân kia nữa."
Còn chuyện theo dõi Nghiêm Vĩnh An thì anh ấy lại không nói, nhưng trong lòng 2 người đều đã hiểu rõ.
Đồng Tuyết Lục đang định đứng lên tạm biệt, một giọng nói bỗng vang lên ngoài cửa.
"Đồng chí Đồng, tuy rằng cô là ân nhân cứu mạng của con trai tôi, nhưng cũng không thế vì lý do này mà cô có thể hoa tay múa chân đối với cuộc sống của tôi được? Tôi muốn làm bạn với ai, lẽ nào còn phải được cô đồng ý?".
Cố Dĩ Lam từ bên ngoài xông vào, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, tuy giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trách cứ trong đó rất rõ ràng.
Tô Việt Thâm nói: "Dĩ Lam, chuyện không phải như em nghĩ đâu, chẳng qua đồng chí Đồng muốn nhắc nhở chúng ta người tên Đồng Chân Chân kia không đáng kết bạn."
Cố Dĩ Lam cau mày lại: "Chân Chân không phải là loại người như vậy, huống chi từ trước đến nay em ấy chưa từng nói xấu đồng chí Đồng ở trước mặt em."
Đồng Tuyết Lục thầm thở dài trong lòng rồi nói: "Đồng chí Tô, đồng chí Cố, tôi tin, rằng cây ngay không sợ chết đứng, tôi sẽ không nói thêm gì nữa, tôi về trước đây."
Lần trước cô rõ ràng đã để cho Cố Dĩ Lam nhìn thấy khuôn mặt thật của Đồng Chân Chân, cô ấy cũng có ý xa lánh, nhưng không nghĩ tới vừa quay đầu 2 người họ đã làm hòa rồi.
Cô không biết Đồng Chân Chân đã nói gì với Cố Dĩ Lam. Nhưng trong lòng cô Cố Dĩ Lam còn không bằng mấy kẻ không có đầu óc.
Lúc này đối phương đang tức giận, bây giờ cô có giải thích cũng vô dụng.
- -- Nếu đã như vậy cô dứt khoát không giải thích nữa.
Đồng Tuyết Lục nói xong xoay người rời khỏi.
Vẻ mặt Tô Việt Thâm trở nên lạnh lùng: "Em có biết vừa rồi mình nói cái gì không? Đồng chí Đồng là ân nhân cứu mạng của Tiểu Cửu, chỉ bằng điểm này em cũng không thể nói năng như vậy với cô ấy!"
Cố Dĩ Lam chưa từng thấy Tô Việt Thâm hung dữ như vậy với mình, nước mắt "tạch" một chút lập tức tuôn rơi: "Anh thế mà lại mắng em chỉ vì người phụ nữ khác hu hu hu..."
Tô Việt Thâm cau chặt mày lại: "Trước khi em làm chuyện gì có thể dùng đầu óc suy nghĩ hay không, em nói như vậy bị người khác nghe thấy, người không biết còn tưởng anh và đồng chí Đồng làm ra những chuyện có lỗi gì đấy!"
Cố Dĩ Lam che mặt bật khóc: "Anh không có, nhưng ai biết cô ta có hay không?"
Tô Việt Thâm thật sự tức giận: "Cố Dĩ Lam em câm miệng lại cho anh."
Cố Dĩ Lam giật nảy mình, khuôn mặt trở nên tái nhợt: "Em không câm miệng đấy, nếu như cô ta không có ý gì với anh, sao cứ 2, 3 ngày lại chạy đến nhà chúng ta, lần, nào cũng muốn nghe ngóng tin tức của anh, anh vừa mới về cô ta đã nóng lòng đến tìm anh rồi..."
"Choang" một tiếng.
Tô Việt Thâm cầm cốc sứ trên bàn ném xuống đất.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Đồng Tuyết Lục nghe thấy những lời bên trong truyền ra, khóe miệng lạnh lùng mím chặt.
Cuối cùng chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Cô đã giữ khoảng cách với Tô Việt Thẩm một cách chừng mực, nhưng không nghĩ đến trong mắt người lòng dạ hẹp hòi, vẫn trở nên khó coi như vậy.
Mẹ Tô và cha Tô nghe thấy tiếng cãi nhau vội chạy tới.
"Đồng chí Đồng, sao cha mẹ Tiểu Cửu lại cãi nhau vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Đồng Tuyết Lục nói: "Chuyện này... cô chú vẫn nên đi vào hỏi đồng chí Tô thì hơn, cũng đã muộn rồi, cháu còn phải về tiếp tục đi làm, cháu đưa Miên Miên về trước a."
Tiểu Cửu đứng ở bên cạnh nghe thấy tiếng cha mẹ cãi vã, bị dọa đến đô 2 mắt đỏ hồng.
Lúc này cậu bé nhìn thấy Miên Miên phải đi mới ngẩng đầu lên: "Chị Miên Miên, lần sau chị lại đến tìm Tiểu Cửu chơi nhé, bây giờ Tiểu Cửu muốn đi an ủi cha mẹ."
Tiêu Miên Miên gật đầu: "Tiểu Cửu em mau đi thôi."
Đồng Tuyết Lục nghĩ thầm trong lòng, trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ cô sẽ không dẫn cục bột nhỏ đến Tô gia.
Sau khi cô đi rồi, 2 người Tô Việt Thâm và Cố Dĩ Lam giải quyết ra sao, về sau Cố Dĩ Lam có xa lánh Đồng Chân Chân không, cô hoàn toàn không biết.
===
Sau khi trở về từ Tô gia, cô gọi điện tới quân đội Tây Bắc, kể lại chuyện Đồng Chân Chân cho ông nội nghe.
Tư lệnh Tiêu nghe xong kêu cô đừng lo lắng, nói rằng ông ấy sẽ nhờ người theo dõi Nghiêm Vĩnh An.
Tuy nhiên dù gì ông ấy cũng ở bộ đội thuộc Tây Bắc, quân đội và chính phủ không can thiệp lẫn nhau, muốn tìm người theo dõi cũng không phải dễ dàng gì, một khi xảy ra chuyện ông ấy muốn ra tay ngăn cản càng khó khăn hơn.
Chẳng qua cô đã làm xong hết thảy những việc mà mình có thể làm rồi, không quan tâm đến những chuyện khác nữa.
Nhưng nửa tháng sau, Tô gia vẫn xảy ra chuyện..
2 người Tô Việt Thâm và Cố Dĩ Lam đều bị bắt, 2 nhà Tô - Cố cũng bị quản chế.
[HẾT CHƯƠNG 102]