Bảo vệ nghe thấy Trình Tú Vân những lời như thế thì ngừng lại, anh ta không kiềm chế được mà ngẩng đầu lên đánh giá bà ta một lần nữa.
- -- Người phụ nữ này là mẹ ruột của sở trưởng Ôn thật sao?
Sao trông bà ta già thế nhỉ, bảo là bà nội của sở trưởng Ôn thì người ta cũng tin ấy chú.
Trình Tú Vân bị bảo vệ nhìn như thế thì mất hết kiên nhẫn, bà ta nói: "Anh còn muốn hỏi gì nữa không?"
Bảo vệ cẩn thận nói: "Bà là mẹ của sở trưởng Ôn thật hả? Trông... trông bà hơi lớn tuổi một tẹo."
- -- Tuổi tác hơi lớn có nghĩa là bảo vệ đang nói bà ta già.
Trình Tú Vân tức đến nỗi tái mét mặt mày: "Ý của anh là sao đây? Có tin tôi đi tố cáo anh với lãnh đạo của mình không hả?"
Bảo vệ khinh thường ở trong lòng, anh ta nói: "Nữ đồng chí đây hiểu nhầm ý của tôi rồi. Tôi chỉ làm việc theo quy định thôi mà. Dù sao thì trước kia cũng đã từng xảy ra chuyện giả vờ làm người nhà rồi. Xin hỏi năm nay bà bao nhiêu tuổi, sống ở đâu, chỗ làm việc nữa?"
Tính tình của sở trưởng Ôn rất ấm áp, lúc nào cũng lịch sự với người khác cả. Còn người phụ nữ này không những già mà tính tình còn phách lối. Anh ta không tin bà ta chính là mẹ ruột của sở trưởng Ôn đâu.
Trình Tú Vân cảm thấy đối phương đang cố tình gây khó dễ cho mình, bà ta không khỏi tức giận đến đau cả ngực.
Nhưng vì muốn gặp được Ôn Như Quy nhanh hơn một chút bà ta không thể không thật thà điền xong hết tư liệu.
Bảo vệ trông thấy Trình Tú Vân nói chắc nịch mình là mẹ của sở trưởng Ôn, trông bà ta còn có vẻ như nếu như anh ta mà không gọi điện thì bà ta sẽ làm ầm lên vậy, thế là bảo vệ chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi đến văn phòng của sở trưởng Ôn mà thôi.
Ôn Nhu Quy nhận được điện thoại của bảo vệ, chiếc bút máy anh cầm trong tay không chặt nên rơi xuống dưới đất, ngòi bút bị tõe ra.
Tự nhiên người ở đầu bên kia không nói gì, bảo vệ lấy điện thoại ra ngó một cái rồi lại hỏi liên tục: "Sở trưởng Ôn, anh có đó không vậy? Anh có muốn tôi đuổi người phụ nữ này..." đi không?
Anh ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Trình Tú Vân giành lấy điện thoại rồi.
"Như Quy à, mẹ đây mà con, suốt bao nhiêu năm nay mẹ không gặp được con rồi, mẹ thật sự rất nhớ con."
Ôn Như Quy nắm chặt lấy điện thoại ở trong tay, gân xanh trên mu bàn tay anh nổi hết cả lên.
Trịnh Tú Vân thấy Ôn Như Quy không trả lời mình thì nóng ruột nói tiếp: "Như Quy à, nếu như con còn không ra gặp mẹ thì mẹ sẽ đi gặp viện trưởng của con đấy, dù sao thì hôm nay mẹ cũng không đi đâu."
Trong ánh mắt của Ôn Như Quy ánh lên thứ cảm xúc không biết gọi tên, giọng nói của anh có phần lạnh lùng: "Bây giờ tôi ra ngoài đây."
Trình Tú Vân nghe thấy Ôn Như Quy nói như thế thì cuối cùng trái tim treo lơ lửng của bà ta cũng được hạ xuống rồi, bà ta nói: "Được được, mẹ ở ngoài đợi con."
Bảo vệ vốn đang định mắng chửi người phụ nữ này, thế nhưng khi nghe thấy bà ta nói như thế thì anh ta lập tức nuốt hết những lời răn dạy xuống, ngẩn người ra.
- -- Không lẽ người phụ nữ này là mẹ của sở trưởng Ôn thật sao?
Trình Tú Vân cúp điện thoại, bà ta giống như chim công chiến đấu thắng ưỡn cao ngực lên hừ một tiếng với bảo vệ.
Đợi khoảng gần 10 phút thì mới trông thấy bóng bóng dáng của Ôn Như Quy đi từ trong căn cứ ra.
Nhìn thấy đôi chân thon dài đang đi tới của Ôn Như Quy Trình Tú Vân đột nhiên có chút hoảng hốt.
Dường như bà ta đã nhìn thấy được dáng vẻ năm đó của Ôn Nguyên Võ khi từ quân đội trở về vậy. Dáng người của ông ấy rắn rỏi, đẹp trai đến nỗi khiến cho cảnh đẹp xung quanh cũng phải lu mờ hết cả.
Năm đó, ban đầu Trình Tú Vân cũng rất thích Ôn Nguyên Võ thế nhưng mà 2 người gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Bà ta lại không muốn tới quân đội chịu khổ cùng với Ôn Nguyên Võ, đúng lúc lúc này Sử Tu Năng lại xuất hiện trong trong cuộc sống của bà ta.
Hồi đại học Trịnh Tú Vân và Sử Tu Năng đã lén lút yêu đương với nhau rồi. Sở dĩ nói là lén lút bởi vì Sử Tu Năng đã đính hôn từ lâu rồi thế nên lúc lúc đó 2 người mới yêu đương vụng trộm.
Hồi còn trẻ Sử Tu Năng cũng là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, quan trọng hơn cả là ông ra rất biết cách chăm sóc cho phụ nữ. Miệng ông ta như quét mật vậy, lần nào cũng chọc cho bà ta cười khúc khích, không giống như Ôn Nguyên Võ khô khan như khúc gỗ vậy.
Dần dần Trình Tú Vân không thể khống chế được trái tim mình, nhất là sau khi lên giường với Sử Tu Năng, bà ta vô cùng yêu ông ta. Vì ông ta mà bà ta không tiếc hành hạ đứa con của mình.
Trong lúc Trình Tú Vân đang hoảng hốt thì Ôn Như Quy đã đi đến trước mặt bà ta rồi, anh đánh giá bà ta từ đầu đến chân một lượt.
Ánh mắt của Ôn Như Quy rất lạnh lùng không có một chút cảm xúc nào cả, nếu như muốn nói lúc này anh có tâm trạng gì thì đó chính là có một chút ngạc nhiên.
Trước ngày hôm nay Ôn Như Quy hoàn toàn chẳng nhớ gì về dáng vẻ của Trình Tú Vân cả. Lúc này trông thấy gương mặt của bà ta đột nhiên trong đầu anh xuất hiện những mảnh vụn ký ức.
Trong những hình ảnh lóe lên trong đầu anh, Trình Tú Vân là một người trẻ trung và xinh đẹp khác một trời một vực với người phụ nữ tiều tụy già nua đang đứng trước mặt anh này.
Sau khi Trình Tú Vân hoàn hồn lại, trên gương mặt bà ta hiện lên một chút dịu dàng, bà ta nói: "Như Quy, con còn nhớ mẹ không?"
Trình Tú Vân cũng có thể coi là một người phụ nữ xinh đẹp, nếu không năm đó Sử Tu Năng đã không lén lút vụng trộm với bà ta sau khi đã kết hôn rồi. Chỉ là bây giờ 2 gò má của bà ta hõm sâu, da dẻ vàng như nghệ, bà ta tỏ ra như thế này lại khiến người ta cảm thấy bà ta đang cố tình.
Ôn Như Quy nói: "Tôi không nhớ rõ nữa, xin hỏi bà tìm tôi có chuyện gì không?"
Giọng nói của Ôn Như Quy lạnh như băng, không nhìn ra chút vui mừng nào sau bao nhiêu năm không gặp mặt cả.
Trình Tú Vân tức giận trong lòng nhưng bà ta lại kìm nén cơn giận của mình xuống rất nhanh, bà ta nói: "Chỗ này không tiện để nói chuyện cho lắm, hay là chúng ta tới văn phòng của con hay là ký túc xá nói chuyện cũng được."
Chỉ cần vào được trong căn cứ, nếu như Ôn Như Quy không chịu đồng ý với yêu cầu của Trình Tú Vân thì bà ta cũng sẽ làm ầm lên trong đó được.
Ôn Như Quy lên tiếng từ chối luôn: "Không được, căn cứ không phải là nơi người nào nào cũng có thể tùy tiện bước chân vào."
Trình Tú Vân nắm chặt bàn tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Bà ta là mẹ của Ôn Như Quy, hơn nữa Đồng Tuyết Lục có thể vào trong đó cớ sao bà ta lại không vào được chứ?
Nhưng mà nghĩ tới lát nữa bà ta có việc cần nhờ Ôn Như Quy giúp đỡ nên bà ta mới tỏ ra rất hiểu ý mà gật đầu nói: "Vậy thì chúng ta tới tiệm ăn nhà nước gần đây nhé, cũng lâu lắm rồi mẹ không được ăn cơm với con rồi."
Ôn Như Quy chẳng nói năng gì cả thế nhưng anh đã xoay người đi về phía tiệm ăn nhà nước.
Trình Tú Vân vui vẻ trong lòng đuổi theo sau anh.
Đợi đến khi 2 người họ đi xa bảo vệ mới vuốt vuốt cằm mình, vẻ mặt anh ta không thể tin nổi.
===
Đến tiệm ăn nhà nước.
Bởi vì bây giờ vẫn chưa phải là giờ cơm thế nên trong tiệm ăn nhà nước không có mấy khách khứa nào đến ăn cơm cả.
Ôn Như Quy ngồi xuống ghế trông y như một pho tượng điêu khắc vậy, không lên tiếng cũng không muốn chọn món.
Trình Tú Vân chỉ đành tự mình làm chủ gọi 2 bát canh đậu xanh, 2 phần bánh táo đỏ và 1 phần sủi cảo.
Người phục vụ bưng đồ ăn lên rất nhanh.
"Nào Như Quy, con ăn nhiều một chút, trông con gầy chưa kìa."
Trình Tú Vân rất thân thiết, bà ta cầm một đôi đũa lên đưa cho Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy không nhận lấy mà nói: "Tôi không đói, nói đi bà tìm tôi có chuyện gì. Tôi cho bà 10 phút, lát nữa tôi còn phải về căn cứ bận việc nữa."
Trình Tú Vân bị chặn họng, bà ta ôm một cục tức ở trong lòng.
Trình Tú Vân bỏ đũa xuống thở dài một cái rồi nói: "Như Quy à, mẹ biết rõ con còn đang oán giận mẹ ở trong lòng."
"Những năm nay mẹ vẫn luôn gửi quần áo và quà cáp cho con chính là muốn được gặp mặt con một lần. Chắc ông nội con chưa bao giờ nói với con về chuyện mẹ gửi đồ cho con đâu nhỉ. Thôi bỏ đi, cũng chỉ là mấy thứ đồ chơi nho nhỏ thôi. Mẹ đã biết lỗi của mình rồi, Như Quy à, con có thể tha thứ cho mẹ được không con?"
Ôn Như Quy nói: "Cha tôi đã mất 23 năm nay rồi, lời xin lỗi này của bà có phải là quá muộn rồi không?"
Ôn Như Quy cho rằng bà ta đang xin lỗi về chuyện bà ta đã ngoại tình với Sử Tu Năng, làm ra những chuyện có lỗi với cha anh và Ôn gia.
Mặt mũi Trình Tú Vân đỏ bừng lên, bà ta nắm chặt bàn tay lại một lần nữa rồi nói: "Đúng vậy, mẹ cũng có lỗi với cha của con, suốt bao nhiêu năm nay mẹ vẫn luôn sống trong sự dày vò cắn rứt lương tâm. Sau này khi trăm tuổi mẹ nhất định sẽ đi xin lỗi cha con."
"Nhưng còn con thì sao, con có thể tha thứ cho mẹ được không?"
Ôn Như Quy mím chặt môi lại, anh không hé răng nửa lời.
Trình Tú Vân biết rõ nếu bà ta muốn được Ôn Như Quy tha thứ cho cũng không phải là một chuyện dễ dàng, thế nên bây giờ trông thấy anh như thế bà ta cũng không ngạc nhiên lắm.
Nhưng mà sau này nếu như bà ta muốn anh đưa tay ra cứu giúp Sử Tu Năng thì trước hết bà ta phải khiến anh tha thứ cho mình trước cái đã.
Thế nên Trình Tú Vân hít thở một hơi thật sâu, bà ta quyết định đánh con bài tình thân.
Hồi nhỏ Ôn Như Quy rất thích bám lấy người mẹ là Trình Tú Vân. Cho dù bà ta có đối xử với anh như thế nào thì anh cũng rất yêu thương bà ta. Bà ta tin rằng trong lòng anh hẳn là anh vẫn luôn khát khao có được tình mẹ.
Bây giờ bà ta đã trở về bằng lòng cho anh tình mẹ rồi. Chỉ cần bà ta nói ngon nói ngọt vài câu với Ôn Như Quy, cho anh bậc thang thì anh nhất định sẽ tha thứ và đón nhận bà ta thôi.
- -- Nghĩ tới đây Trình Tú Vân vô cùng tự tin.
"Mẹ nhớ hồi nhỏ con rất thích ăn sủi cảo, lần nào cũng một miếng là ăn hết cả một cái. Mẹ luôn lo lắng con sẽ bị nghẹn còn con lại nói với mẹ rằng "Mẹ ơi, con sắp trưởng thành rồi, đến lúc đó con sẽ bảo vệ mẹ, con sẽ làm việc rồi mua cho mẹ rất nhiều đồ ăn ngon" con còn nhớ không?"
Ôn Như Quy lạnh băng nói: "Tôi không nhớ."
Trình Tú Vân ngẩn người ra nói: "Con không nhớ cũng không sao, sau này mẹ sẽ nói với con rất nhiều thứ, có lẽ con sẽ từ từ nhớ ra được thôi."
"Con trưởng thành thật rồi, nếu như không phải là mẹ lén lút đứng từ xa nhìn con thì có lẽ nhìn thấy con trên đường mẹ còn lo là mình sẽ không nhận ra con mất."
Nói tới đây Trình Tú Vân nở một nụ cười khổ: "Chắc là con không nghĩ tới đâu nhỉ? Sau khi mẹ về Bắc Kinh mẹ đã từng đi tới nhà con ôm cây đợi thỏ, chính là vì muốn được nhìn thấy con từ xa. Ngày con kết hôn mẹ đã đứng ở gần nhà con rất lâu, không thể tự mình tham gia hôn lễ của con được mẹ thật sự thật sự rất buồn."
Nói xong Trình Tú Vân ôm mặt khóc nấc lên từng tiếng, cả người bà ta run lên lẩy bẩy.
Ôn Nhu Quy vẫn nhìn bà ta bằng gương mặt không cảm xúc, anh chẳng nói năng gì cá.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh trông thấy bọn họ như thế thì quay sang nhìn bằng ánh mắt đang hóng chuyện.
Trình Tú Vân thấy mình khóc một lúc lâu mà Ôn Như Quy vẫn không không mảy may động lòng gì cả, trong lòng bà ta vừa lúng túng lại vừa tức giận nói: "Như Quy à, rốt cuộc mẹ phải làm như thế nào thì con mới tha thứ cho mẹ được đây."
Lúc này đây rốt cuộc Ôn Như Quy mới có động tĩnh, anh cúi đầu xuống nhìn lên đồng hồ trên cổ tay mình rồi nói: "Bà còn 4 phút nữa."
Trình Tú Vân cắn chặt răng, suýt chút nữa bà ta đã không nhịn được mà lên tiếng mắng chửi rồi.
Bà ta hít một hơi thật sâu, sau đó bà ta cúi đầu lấy một cái hộp được gói trong tấm vải ở trong túi của mình ra.
Bà ta cởi tấm vải ra, bên trong còn một lớp vải nữa, trông có vẻ như rất trân quý.
Sau khi cởi lớp vải thứ 2 ra, bên trong là một chiếc hộp gỗ.
Trình Tú Vân mở chiếc hộp ra, bên trong là một bức ảnh bị xé thành 2 mảnh: "Đây là ảnh chụp hồi nhỏ của con và mẹ, lúc đó nó bị ông nội của con xé rách, khó khăn lắm mẹ mới giành lại được đấy."
"Đây chính là vật báu của mẹ, lần nào nhớ tới con mẹ cũng lấy tấm ảnh này ra ngắm, giống như con đang ở bên cạnh mẹ vậy."
Nói xong bà ta cầm lấy bức ảnh đặt ở trước mặt Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy luôn tỏ ra thờ ơ với những gì bà ta nói, ánh mắt khi anh nhìn bà ta giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Lúc này khi trông thấy Trình Tú Vân đưa ảnh chụp tới trước mặt mình, anh vô thức cúi đầu xuống.
- -- Cơ thể anh lập tức cứng đờ lại.
Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp cũ đã ố vàng ở trên mặt bàn, bé trai trong hình khoảng 4-5 tuổi gì đó, thằng bé mặc một bộ đồ vest ở trên người, mỉm cười thẹn thùng.
Trình Tú Vân thấy Ôn Như Quy nhìn ảnh chụp không nhúc nhích, bà ta còn tưởng rằng anh đang bị xúc động nữa chứ, khóe miệng bà ta cong lên rồi sau đó lại nói tiếp: "Con còn nhớ bức ảnh này không?"
Ôn Như Quy vẫn không trả lời lại Trình Tú Vân, anh vẫn duy trì tư thế nhìn bức ảnh chằm chằm.
Trình Tú Vân vẫn không để ý đến, bà ta tự nói với mình: "Đó là ngày sinh nhật năm con 4 tuổi. Năm đó cha con ở trong quân đội không về, trong lòng con rất buồn. Mẹ thấy con buồn bã như thế nên đã đồng ý một yêu cầu của con, khi đó con nói muốn chụp ảnh chung với mẹ."
"Thế là mẹ đã mặc cho con bộ vest nhỏ ông nội mua cho con này rồi dẫn con đi tới cửa hiệu chụp ảnh để chụp ảnh. Khi đó nhiếp ảnh gia trong cửa hàng đều nói con vừa ngoan ngoãn lại còn đáng yêu, muốn lấy ảnh của con để làm ảnh tuyên truyền cho cửa hàng chụp ảnh của bọn họ nữa. Nhưng mà mẹ không đồng ý con có nhớ không?"
Đột nhiên Ôn Như Quy ngẩng đầu lên ánh mắt anh có vẻ rất kỳ lạ, anh chỉ vào bé trai trong ảnh rồi nói: "Người này là ai?"
Trình Tú Vân nghe thấy Ôn Như Quy hỏi như thế thì ngẩn người ra, nhưng bà ta vẫn dịu dàng đáp: "Đứa con ngốc này, đây là con chứ là ai nữa. Là ảnh chụp lúc 4 tuổi của con đó, lúc ở nhà con không thấy ảnh chụp hồi nhỏ của mình hay sao?"
Đầu Ôn Như Quy như bị cái gì đó đập vào một cái vậy, đầu anh ong ong hết cả lên, gương mặt cũng tái cả đi.
Nếu như đứa trẻ trong hình là anh vậy thì tại sao Tiểu Húc lại trông giống anh y như đúc như thế chứ.
- -- Không đúng.
- -- Có thứ gì đó không đúng.
Ôn Như Quy nắm chặt mép bàn, bởi vì dùng lực quá mạnh nên gân xanh trên mu bàn tay nổi hết cả lên, có thể tưởng tượng được lúc này trong lòng anh dậy sóng đến nhường nào.
Trình Tú Vân cũng nhạy bén phát hiện ra Ôn Như Quy có cái gì đó sai sai, bà ta cẩn thận lên tiếng dò hỏi: "Như Quy à, con làm sao thế? Sao tự nhiên trông mặt con lại khó coi như vậy, không lẽ con khó chịu ở đâu sao?"
Đôi mắt Ôn Như Quy trở nên đỏ ngầu, anh nhìn Trình Tú Vân như muốn ăn tươi nuốt sống bà ta vậy: "Bà có biết Tiểu Húc không?"
"Tiểu Húc ư?"
Trình Tú Vân suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Mẹ không biết người này, mẹ nhớ con có 2 người bạn ở trong khu tập thể, 1 người tên là nhóc béo, 1 người là Phác Kiến Nghĩa, không có ai tên là Tiểu Húc cả."
Ôn Như Quy giống như bị tạt một xô nước lạnh vào người ngay trong mùa đông buốt giá vậy, anh không khống chế được cơ thể mà bắt đầu run rẩy bẩy.
Cuối cùng thì Ôn Như Quy cũng biết lạ ở chỗ nào rồi.
Tiểu Húc xuất hiện khi anh 5 tuổi, anh và cậu ta quen biết nhau 20 mấy năm trời. Anh khôn lớn thành người rồi, còn kết hôn sinh con nữa. Phác Kiến Nghĩa cũng đã thành người lớn rồi, duy chỉ có Tiểu Húc vẫn là dáng vẻ lúc 5 tuổi mà thôi.
- -- Suốt 20 mấy năm qua đều không có gì thay đổi cả.
Thế nhưng từ trước tới nay Ôn Như Quy vẫn không hề phát hiện ra, anh chưa từng cảm thấy có gì đó không đúng cả.
- -- Thế nên rốt cuộc Tiểu Húc có tồn tại thật hay không?
Nếu như cậu ta thật sự tồn tại thì tại sao cậu ta và anh hồi nhỏ lại trông giống nhau đến thế cơ chứ, tại sao suốt 20 mấy năm qua cậu ta không trưởng thành?
Đầu Ôn Như Quy rất đau cũng rất hỗn loạn, anh như rơi xuống hầm băng vậy, lạnh đến mức hàm răng cũng đang run lên cầm cập.
Nếu như Tiểu Húc thật sự không tồn tại vậy thì tại sao suốt 20 mấy năm qua anh lại nhìn thấy cậu ta chứ.
Là cậu ta ở bên cạnh nói chuyện với anh, lần trước là cậu ta giúp đỡ anh giải quyết Sử Tu Năng mà.
- -- Sử Tu Năng...
Có lẽ Tiểu Húc thật sự tồn tại, ngày hôm đó Đồng Tuyết Lục cũng lên tiếng chào hỏi với cậu ta, Tiểu Húc còn khen cô xinh đẹp nữa mà.
Nhưng như thế cũng không thể nào thuyết phục được Ôn Như Quy. Lúc trước khi chưa phát hiện ra điều bất thường còn đỡ. Nhưng lúc này cho dù anh có thuyết phục bản thân mình như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào nghe theo logic trong đầu mình được.
Trên thế giới này làm gì có 2 chiếc lá nào trông giống hệt nhau cũng không có 2 người nào giống nhau y như đúc cả. Hơn nữa người này trong suốt 20 mấy năm qua đều tồn tại trong dáng vẻ của đứa trẻ 4-5 tuổi.
Đầu Ôn Như Quy đau như búa bổ, dường như nó sắp nổ tung ra vậy.
Ôn Như Quy đỡ lấy bàn rồi lập tức đứng dậy, anh đi xiêu xiêu vẹo vẹo ra ngoài.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, anh muốn đi tìm Tiểu Húc hỏi cậu ta xem vì sao suốt bao nhiêu năm nay cậu ta vẫn không trưởng thành.
Nhưng đến khi chạy ra tới bên ngoài Ôn Như Quy mới đờ người ra bởi vì anh vốn không biết nhà của Tiểu Húc ở đâu cả.
Trình Tú Vân bên trong nhà hàng bị dáng vẻ của Ôn Như Quy dọa cho sợ hãi, đợi sau khi anh ra khỏi tiệm ăn nhà nước bà ta mới hoàn hồn lại rồi nhanh chóng đuổi theo sau.
Nhân viên phục vụ vội vàng tóm lấy tay bà ta rồi hỏi: "Bà còn cần đồ ăn trên bàn không a?"
Gọi ra nhiều đồ ăn như thế mà Trình Tú Vân cũng chỉ uống mỗi một ngụm canh đậu xanh, còn Ôn Như Quy thì chẳng hề động đũa, nếu không cần thì thật sự lãng phí lắm đó.
Nhưng lúc này bà ta đang vội vàng đuổi theo Ôn Như Quy nên chỉ đành cắn răng nói: "Tôi không cần nữa."
Nói xong Trình Tú Vân rút cánh tay mình ra rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khi chạy ra tới bên ngoài, Trình Tú Vân nhìn thấy Ôn Như Quy đang đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt trắng bệch y như tờ giấy, cắt không có giọt máu nào cả.
"Như Quy à, con bị sao vậy? Con cảm thấy không khỏe ở đâu thì có thể nói cho mẹ biết mà?"
Trình Tú Vân tiếp tục chơi trò tình thân: "Hay là mẹ đưa con đến bệnh viện khám xem sao nhé?"
Dường như Ôn Như Quy không hề nghe thấy tiếng của Trình Tú Vân, đột nhiên anh đẩy bà ta ra, đôi chân dài sải bước về phía trước.
Trình Tú Vân bị đẩy một cái thì cả người lảo đảo, suýt chút nữa là ngã sấp mặt xuống dưới đất.
Nhìn thấy bóng lưng không thèm ngoảnh đầu lại của Ôn Như Quy, sợi dây trong đầu bà ta đứt phựt một cái, sự nhẫn nại của bà ta gần như không còn nữa.
Trình Tú Vân cắn răng đuổi theo Ôn Như Quy, bà ta kéo lấy cánh tay của anh rồi mắng chửi: "Cái thằng con bất hiếu này, cho dù năm đó mẹ có sai đi chăng nữa thì người làm mẹ như mẹ cũng đã nói xin lỗi với con rồi còn gì."
"Chẳng phải từ xưa đến nay đất nước chúng ta vẫn có câu thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi đó sao. Chẳng qua mẹ chỉ nghiêm khắc với con một chút, mắng chửi con vài câu, đánh con mấy lần. Chẳng phải hồi nhỏ con cũng bị ông bà ngoại đánh mấy lần đó sao, con có cần phải ghi thù mẹ mấy chục năm như thế này không?"
"Có phải là con muốn mẹ quỳ xuống cầu xin con thì con mới bằng lòng tha thứ cho người làm mẹ này không hả?"
Người qua đường nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thì nhao nhao dừng chân lại nhìn rồi chỉ chỉ chỏ chỏ.
Trình Tú Vân thấy mọi người đứng lại nhìn thì càng nói càng hăng, bà ta nức nở than rằng.
"Mọi người tới phân xử giúp tôi đi ạ. Đứa trẻ này hồi bé rất nghịch ngợm, tôi lo lắng nó lớn lên lệch lạc nên có đánh nó vài lần. Nhưng không ngờ rằng nó lại mang thù mấy chục năm thế này. Một người làm mẹ như tôi đã tự mình xin lỗi nó rồi nhưng nó vẫn không chịu tha thứ cho tôi, tôi thật sự rất đau lòng."
Mọi người nghe thấy Trình Tú Vân nói như thế thì lập tức quay sang khuyên nhủ Ôn Như Quy.
"Sao lại có thể như thế được chứ? Cha mẹ trong thiên hạ đều như thế cả, mẹ cậu làm như thế với cậu cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, nhìn cậu thế này không lẽ lại nhỏ nhen như thế sao?"
"Đúng đó, hồi nhỏ có ai là không bị cha mẹ mắng chửi đánh đâu. Lẽ nào cậu muốn cả đời này không qua lại với nhau nữa hay sao. Đất nước của chúng ta còn được gọi là đất nước lễ nghĩa nữa hay không đây."
"Đúng đó, đồng chí ạ. Cậu cũng đừng cố chấp như thế nữa, cậu xem cậu ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ như thế này còn mẹ cậu lại trông già yếu như thế kia. Cậu nhẫn tâm để bà ấy sống những ngày tháng còn lại trong lo lắng và giày vò hay sao?"
- -- Trình Tú Vân nghe thấy những lời như thế thì suýt chút nữa ói ra máu.
Nhưng mà đối phương đang nói chuyện giúp bà ta thế nên bà ta cũng chỉ đành nhẫn nhịn, tiếp tục ra vẻ một người mẹ hiền lành nhưng bị đứa con làm đau thấu tim gan.
Ôn Như Quy nhìn đám người xung quanh một cái rồi lại quay đầu lại nhìn Trình Tú Vân, đột nhiên ký ức trong đầu anh hiện về.
Trình Tú Vân hồi trẻ vứt bát xuống dưới đất, bát vỡ thành mấy mảnh, sau đó bà ta chống nạnh bảo "Tiểu Húc" quỳ xuống dưới. "Tiểu Húc" quỳ xuống, đầu gối bị những mảnh vỡ đâm phải máu tươi chảy ròng ròng.
Hình ảnh xoay chuyển, Trình Tú Vân đột nhiên kéo "Tiểu Húc" vào trong phòng bếp rồi sau đó dìm đầu "Tiểu Húc" vào trong thùng nước. Nước trong thùng nước chảy vào trong mũi và trong miệng "Tiểu Húc". "Tiểu Húc" điên cuồng giãy giụa, đau đớn đến nỗi sắp chết đi.
Sau đó bầu trời biến đổi, bên ngoài tối om, có 1 người đàn ông lén lút đi vào trong nhà.
Người đàn ông đó lấy ra một sợi dây thừng đã được chuẩn bị từ trước, ông ta và Trình Tú Vân trói "Tiểu Húc" lại rồi lại bịt miệng cậu ta lại. Sau đó người đàn ông đó trói "Tiểu Húc" dưới mái hiên. "Tiểu Húc" cứ bị trói như thế đến nửa đêm, đến lúc hấp hối.
Có vô số cảnh tưởng "Tiểu Húc" bị hành hạ đến mức vết thương chồng chất vết thương hiện lên trong đầu Ôn Như Quy. Cuối cùng hình ảnh Trình Tú Vân hồi trẻ và Trình Tú Vân đang ở trước mắt anh chồng lên nhau.
Ôn Như Quy giật mình một cái.
- -- "Tiểu Húc" chính là anh, mà anh cũng chính là "Tiểu Húc."
Trước đó Ôn Như Quy nhìn thấy "Tiểu Húc" bị đánh đến vết thương chồng chất lên nhau, đó đều là anh trong quá khứ.
Trình Tú Vân nhìn thấy Ôn Như Quy bị mọi người người chỉ trích như thế nhưng vẫn thờ ơ không chịu nói gì, thế là bà ta lại nói tiếp: "Như Quy à, con vẫn không định tha thứ cho mẹ sao con?"
"Con cũng không thử nghĩ lại mà xem hồi nhỏ con bướng bỉnh như thế nào. Nếu như mẹ không đối xử nghiêm khắc với con một chút thì bây giờ con có trở thành nhân viên nghiên cứu trong căn cứ, con có thể trở thành sở trưởng trong viện cơ học được không chứ?"
Mọi người xung quanh nghe thấy Ôn Như Quy là nhân viên nghiên cứu trong căn cứ thì lập tức trách mắng anh kinh hơn nữa.
Trình Tú Vân thấy mọi người đều đứng về phía mình, bà ta rất đắc ý trong lòng nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng đáng thương.
"Năm đó tôi còn mang thai 1 đứa con khác nữa, lúc ấy đứa trẻ đó cũng được tầm 6 tháng rồi. Đứa trẻ này vì một lần tôi không để ý đến nó nên đã tức giận trong lòng đẩy tôi ngã xuống dưới đất khiến cho đứa bé trong bụng tôi cứ thế không còn nữa."
"Đó là một bé trai đã thành hình, ông nội và cha của đứa bé đều đau đứt ruột đứt gan. Nếu như thằng bé không mất thì bây giờ nó cũng đã khôn lớn rồi. Còn tôi bởi vì xuất huyết quá nhiều nên sau bao nhiêu năm cũng không thể có con lại được nữa."
"Nếu như không phải nó thì em trai của nó sao có thể chết được chứ? Nếu như không phải đứa trẻ đó không còn nữa thì sao tôi và cha nó có thể ly hôn được?"
Mọi người nháo nhào lên chỉ vào Ôn Như Quy rồi mắng chửi.
"Ấy vậy mà lại hại chết em trai ruột của mình, hơn nữa còn khiến cho cha mẹ ly hôn nữa, không phải là quỷ đội lốt đầu thai hay sao?"
"Nếu tôi mà có đứa con như thế này thì tôi đánh chết nó cũng nên ấy chứ, đúng là không bằng súc sinh."
Theo từng tiếng mắng chửi không ngừng, tất cả những ký ức bị niêm phong trong đầu Ôn Như Quy lúc này đều được giải trừ phong ấn hết.
Ôn Như Quy trông thấy mình không cẩn thận đụng phải Trình Tú Vân khiến bà ta ngã xuống. Trình Tú Vân ngã vào trong vũng máu, em trai không còn. Cha của anh từ quân đội trở về trốn ở trong góc bệnh viện khóc đỏ hoe đôi mắt.
Sau đó Trình Tú Vân và cha anh ly hôn với nhau. Từ lúc đó cha anh cũng mất đi nụ cười, tóc của ông rụng ngày càng nhiều, ngày nào ông nội cũng than ngắn thở dài. Sau đó máy bay chiến đấu cha anh lái bị rơi xuống.
Máy bay bị rơi người mất, trong một đêm đầu ông nội anh đã bạc đi rất nhiều.
"Là con đã hại chết em trai ruột của mình, khiến cho cha mẹ ly hôn với nhau, cũng chính con đã khiến cho người cha đẹp trai mạnh khỏe của mình phải mất sớm."
"Không phải, không phải tôi."
"Chính là con"
Trình Tú Vân còn chưa nói xong thì đã bị Ôn Như Quy bóp chặt lấy cổ họng rồi, vẻ mặt hung ác.
Giống như Tu La tới từ địa ngục vậy, khiến cho người ta phải sợ hãi không thôi.
Mọi người xung quanh sợ hãi đến thét chói tai: "Cậu muốn làm cái gì vậy, mau buông tay ra đi."
Lúc này Ôn Như Quy mới hoàn hồn lại, đột nhiên anh buông Trình Tú Vân ra rồi xoay người bỏ chạy.
Trình Tú Vân thấy Ôn Như Quy muốn chạy trốn thì mặc kệ cổ họng đau đớn bà ta lập tức đuổi theo, ai ngờ lại dẫm ngay vào hòn đá.
"Rầm" một tiếng.
Đầu của Trình Tú Vân đập mạnh xuống dưới đất, máu tươi chảy ra ào ào, đầu óc choáng váng rồi ngất đi.
Có người thét lên.
"Có người chết. Có người chết."
===
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy toàn thân Ôn Như Quy dính đầy máu, anh đi chân trần chạy về phía trước, còn cô thì ở đằng sau đuổi theo anh không ngừng.
"Như Quy, đợi em với."
Dường như Ôn Như Quy không nghe thấy những gì Đồng Tuyết Lục nói, anh chạy đến bờ vực rồi đột nhiên xoay người lại nở nụ cười đau thương với cô, sau đó anh tung người nhảy xuống dưới.
"A."
Đồng Tuyết Lục tỉnh dậy sau cơn mơ, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi.
[HẾT CHƯƠNG 144]