Bầu không khí trên đường quay trở về vẫn luôn không tốt lắm, nhất là Phương Tĩnh Viện vẫn còn đang tức giận.
"Tôi thật sự không hiểu luôn ấy, nói một tiếng thì chết chắc?"
Vì để tỏ lòng kính trọng đối với 2 vợ chồng Tưởng Bạch Hủy, cũng như là xuất phát từ tình bạn, mấy người bọn họ đều đã xin nghỉ để tới đây đó.
Tất nhiên Đồng Tuyết Lục là bà chủ thì không cần phải xin nghỉ nhưng mà vì là bà chủ nên thời gian của cô lại càng quý giá hơn.
Phương Tĩnh Viện nói xong, thấy không có ai lên tiếng phụ họa với mình thì không khỏi cảm thấy nhạt nhẽo.
Phương Tĩnh Viện chọc chọc tay vào người Đồng Tuyết Lục rồi nói: "Không lẽ cô không cảm thấy tức giận một chút nào sao?"
Đồng Tuyết Lục nói: "Trước mắt chúng ta vẫn chưa biết bên bọn họ đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là có điều gì khó nói thật, mọi việc cứ đợi bọn họ về đã rồi nói sau đi."
Ban đầu khi quen biết Tưởng Bạch Hủy cô ấy là người có tính tình vô tư vô lo nhưng lại rất biết ăn nói, rất biết cách điều hòa không khí, cũng lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.
- -- Kể ra cô ấy là người có nhân duyên tốt nhất trong ngành ngoại ngữ đấy.
Ban đầu Đồng Tuyết Lục cũng có chút đề phòng với người tên Tưởng Bạch Hủy này nhưng sau đó cô ấy đã giúp đỡ cô mấy lần, dần dần cô cũng không còn đề phòng cô ấy nữa.
Sau khi tìm hiểu sâu hơn Đồng Tuyết Lục mới biết được thật ra tính cách của cô ấy cũng không hoàn hảo như thế đâu, ví dụ như có đôi lúc cô ấy sẽ giở tính trẻ con của mình ra, có đôi lúc sẽ có tâm thái so bì ganh đua.
Nhưng điều này lại khiến cho Đồng Tuyết Lục cảm thấy yên tâm hơn. Bởi vì chỉ cần là con người thì đều có khuyết điểm hết. Một người quá mức hoàn hảo không phải là giả vờ thì chính là người lắm mưu nhiều kế.
Chỉ cần những ưu điểm của cô ấy nhiều hơn khuyết điểm thì cô sẽ không so đo những khuyết điểm nhỏ này đâu.
Lần này 2 vợ chồng Tưởng Bạch Hủy dời thời gian về nước lại nhưng không nói trước với bọn họ tiếng nào đúng là quá đáng thật mà.
Thế nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn lựa chọn tin tưởng bọn họ, chắc là bọn họ đã gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi.
Dù sao thì 2 vợ chồng Tưởng Bạch Hủy cũng không có lý do gì để mà trêu đùa bọn họ cả. Nhất là Lương Thiên Dật, anh ta là một người có tính cách chín chắn trưởng thành, chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện cố ý gây khó dễ cho bọn họ như thế này đâu.
Phương Tĩnh Viện nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói như thế, suy nghĩ một lúc thì cũng bị thuyết phục rồi: "Thôi được rồi, đợi cô ấy về nước rồi tôi nhất định sẽ hỏi rõ cô ấy xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Nhưng mà ngày mai chúng ta có tới đón bọn họ nữa không vậy?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu nói: "Như Quy phải quay về căn cứ không thể nào xin nghỉ được nữa, ngày mai tôi cũng phải gặp 1 khách hàng quan trọng nên chỉ có thể để cho anh họ xa của cô ấy tới đón được thôi."
Phương Tĩnh Viện nhún nhún vai rồi nói: "Chúng tôi cũng không thể đi được, chỉ là chúng ta đều không có ai tới đón bọn họ, có phải là không được hay cho lắm không?"
Đồng Tuyết Lục nhướng mày nói: "Có gì không hay chứ?"
Nếu xét theo thân phận thì Ôn Như Quy còn là thầy của Lương Thiên Dật nữa đấy. Anh đã bỏ xuống lòng kiêu ngạo của mình để đi đón người rồi nhưng đột nhiên bọn họ lại làm như thế này thật sự khiến cho người ta cảm thấy rất khó hiểu.
Đồng Tuyết Lục có thể hiểu được nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Từ trước tới nay Đồng Tuyết Lục không phải là người sẽ để mình phải chịu ấm ức, không thoải mái thì chắc chắn cô sẽ không tới nữa.
Phương Tĩnh Viện cảm thấy Đồng Tuyết Lục có thể sẽ có chút không vui trong lòng nhưng cô ấy cũng không có cách nào cả.
Bây giờ cô ấy cũng đang không vui đây này, cũng có ai tới dỗ dành cô ấy đâu.
===
Lúc về đến nhà, ông cụ Ôn cảm thấy kỳ lạ khi bọn họ về nhà nhanh như thế.
Đồng Tuyết Lục cũng không giấu giếm mà kể tóm tắt sự việc cho ông cụ nghe.
Ông cụ Ôn lắc đầu nói: "Đây là lỗi của bọn nó, chuyện kéo dài thời gian lớn như thế sao không nói trước với các cháu một tiếng chứ. Lòng người là thứ dễ thay đổi nhất, nhất là khi bọn chúng lại ở nước ngoài suốt nhiều năm nay rồi, các cháu cũng nên chú ý một chút."
Sau khi ông cụ Ôn nói xong thì ông cụ dẫn theo cặp sinh đôi long phượng ra ngoài mua đồ ăn vặt.
Đồng Tuyết Lục vội vàng dặn dò: "Ông ơi, ông đừng mua quá nhiều đồ ăn vặt cho bọn chúng. Nhất là Yến Yến ấy, lát nữa thằng bé có làm nũng với ông thì ông đừng để nó lừa phỉnh đấy nhé."
Tiểu Yến Yến ấm ức nói: "Mẹ ơi, Yến Yến là một đứa trẻ ngoan, mà một đứa trẻ ngoan thì làm sao có suy nghĩ xấu được ạ."
Hàng mi dài rậm của cậu bé khẽ chớp chớp, trong đôi mắt long lanh ngân ngấn nước đều là sự tủi thân, hơi mím môi lại, trông vô cùng đáng thương.
Trái tim ông cụ Ôn mềm nhũn cả ra, ông cụ không có nguyên tắc mà lên tiếng phụ họa: "Phải đấy, Yến Yến ngoan như thế này sao có thể có ý đồ xấu được chứ, sao thằng bé có thể lừa gạt ông được cơ chứ?"
Đồng Tuyết Lục: "..."
- -- Ông à, ông đã bị lừa rồi mà không biết đấy.
Đồng Tuyết Lục chỉ đành nhờ chú Tông trông nom bọn chúng hộ thôi. Nếu không thì với sự tinh quái của Yến Yến nhất định cậu bé sẽ dỗ dành ông cụ Ôn đến nỗi cậu bé đòi gì ông cụ cũng sẽ mua cho mất.
- -- Thịt trên người cậu bé đều là từ đó mà ra chứ đâu nữa?
===
Sau khi mọi người rời đi trong nhà lại yên tĩnh trở lại.
Đồng Tuyết Lục đi vào trong phòng Ôn Như Quy thu dọn quần áo để anh quay về căn cứ, cô còn chưa thu dọn xong thì Ôn Như Quy đã vào trong phòng rồi.
Ôn Như Quy ôm lấy chiếc eo thon gọn của Đồng Tuyết Lục, tựa đầu lên bả vai của cô rồi nói: "Chuyện như thế này em cứ để anh làm là được rồi."
Hơi thở ấm áp của Ôn Như Quy phả vào tai của Đồng Tuyết Lục khiến cô không khỏi run lên: "Không sao đâu mà, em tiện tay làm thôi."
Ngón tay thon dài của anh khẽ vuốt ve vòng eo của cô, tuy rằng cô đã sinh con rồi nhưng chiếc eo của cô vẫn chẳng thay đổi gì cả, lần nào cũng khiến cho anh yêu thích đến nỗi không nỡ buông tay.
2 người ôm chầm lấy nhau lăn lộn ở trên giường.
Đợi đến khi ông cụ Ôn đưa 2 đứa trẻ sinh đôi long phượng về đến nhà thì Ôn Như Quy đã quay về căn cứ rồi.
===
Thấy Ôn Như Quy về căn cứ nhanh như vậy Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đều cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sau khi nghe xong lý do Chu Diễm không khỏi lắc đầu cảm thán một câu: "Sao quan niệm về thời gian của đám thanh niên bây giờ lại kém như thế nhỉ? Bị hoãn thì cũng phải nói một tiếng chứ."
Hoàng Khải Dân gật đầu nói: "Kể ra thì cậu cũng là thầy của Lương Thiên Dật, cậu đã hạ mình đi đón cậu ta như thế rồi, sao cậu ta lại..."
Những lời sau đó Hoàng Khải Dân còn chưa nói hết nhưng ấn tượng của anh ta về Lương Thiên Dật lại xấu đi mấy phần rồi.
Ôn Như Quy nói: "Có lẽ là có lý do nào khác chăng, chúng ta đợi nghe bọn họ giải thích là được rồi."
Chu Diễm nói: "À phải rồi, sau khi cậu ta quay về nước thì sẽ tới chỗ căn cứ của chúng ta sao? Đi tới bộ phận nào vậy?"
Ôn Nhu Quy nói: "Nghiên cứu phát minh đạn."
Lương Thiên Dật rất có khả năng thiên bẩm trên phương diện vật lý. Anh ta đi học ở nước ngoài cũng là học ngành có liên quan, về nước sắp xếp cho anh ta làm ở bộ phận này là thích hợp nhất rồi.
Lương Thiên Dật đi tới bộ phận nào làm việc là do cấp trên sắp xếp, đây không phải là chuyện bọn họ có thể tham dự vào được thế nên bọn họ đã nhanh chóng chuyển sang một chủ đề khác.
Chu Diễm tỏ vẻ lấy lòng cười nói: "Như Quy à, anh xem vợ của tôi và vợ của anh phát hiện ra mình mang thai trong cùng 1 ngày. Con trai của tôi và con gái của anh lại sinh cùng ngày, anh nói xem có phải là rất có duyên có đúng không?"
Ôn Như Quy nhìn Chu Diễm bằng gương mặt không cảm xúc, anh không hề khách sáo nói với anh ta mấy chữ: "Anh đừng có mà mơ tưởng hão huyền."
Chu Diễm lập tức tức giận, anh ta nói; "Như Quy à, sao anh lại như thế chứ, tôi cũng đã nói xong đâu mà anh đã từ chối nhanh thế, như thế không hay lắm đâu?"
Ôn Như Quy còn chưa kịp trả lời thì Hoàng Khải Dân đã bật cười: "Chúng ta đã quen biết nhau lâu như thế rồi, giờ anh chỉ cần nói một câu thôi là chúng tôi đã biết anh định nói gì rồi. Như Quy lại thông minh sáng suốt như thế sao có thể không đoán ra anh định nói gì chứ?"
Ôn Như Quy: "..."
Chu Diễm nói: "Anh đừng tưởng anh nói mấy câu nịnh hót là Như Quy sẽ để cho Tiểu Nhiễm Nhiễm làm con dâu của anh nhé. Tôi chỉ có 1 đứa con trai thôi. Tài sản tương lai vợ chồng chúng tôi kiếm được đều sẽ để lại hết cho nó. Ngược lại anh lại có tận 2 đứa con trai lận, cái gì cũng phải chia đôi. Như Quy thông minh như thế chắc chắn anh ấy sẽ biết lựa chọn con trai của tôi mới có lợi hơn."
Ôn Như Quy: "..."
Hoàng Khải Dân: "Anh chém vừa thôi, Như Quy à, cậu đừng tin những lời anh ấy nói. Tôi có 2 đứa con trai cho dù Tiểu Nhiễm Nhiễm có chọn ai đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ cho hết đứa đó tất cả tài sản, còn đứa kia sẽ không được một xu một hào nào cả."
Chu Diễm: "..."
- -- Cũng không cần liều mạng như thế chứ.
Ôn Như Quy lạnh lùng nhìn về phía 2 người họ rồi nói một câu: "Tôi không chọn con trai của ai hết."
Tiểu Nhiễm Nhiễm mới có 3 tuổi mà 2 người này đã như điên như dại chọn chồng chưa cưới cho cô bé rồi, muốn cướp cô bé từ chỗ anh đi hả?
- -- Đúng là nằm mơ!
Trông thấy Ôn Như Quy nghênh ngang rời đi như thế, Chu Diễm và Hoàng Khải Dân liếc mắt nhìn nhau một cái rồi thở dài thườn thượt ở trong lòng.
Ôn Như Quy có thể chảnh như thế chẳng phải là vì anh có một đứa con gái đáng yêu hay sao.
Thật ra 2 người bọn họ cũng muốn vợ sinh cho mình một cô con gái lắm nhưng kế hoạch lại không đuổi kịp thay đổi.
Năm trước quốc gia bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, bọn họ không thể sinh con được nữa.
- -- Đứa con gái thơm thơm mềm mềm cứ thế không còn nữa huhu...
===
Buổi sáng ngày hôm sau Đồng Tuyết Lục dựa theo kế hoạch bảo Tưởng Tuấn Lực đi tới sân bay đón 2 vợ chồng Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật.
Thật ra 2 vợ chồng Tưởng Bạch Hủy là nhân tài được quốc gia ra sức nâng đỡ, cho dù bọn họ không đi đón thì cũng có các bộ ngành liên quan khác phái người tới đón 2 người bọn họ thôi.
Hôm nay Đồng Tuyết Lục phải đi tiếp đón một khách hàng lớn đến từ Hồng Kông để bàn bạc với đối phương về chuyện hợp tác rượu thuốc.
Trương Hoa Kiệt là ông chủ của công ty mậu dịch Thụy Phong ở Hồng Kông, lần này ông ta tự mình tới đây.
Trước khi tới đây Trương Hoa Kiệt không hề biết rằng bà chủ của của rượu thuốc Lan Đình lại là một người trẻ tuổi đến vậy, ông ta càng không ngờ cô còn là một người phụ nữ xinh đẹp như thế nữa.
Lúc này khi Trương Hoa Kiệt nhìn thấy Đồng Tuyết Lục ở trước mặt của mình thì ông ta vô cùng bất ngờ: "Giám đốc Đồng, rất vui khi được gặp cô."
Trương Hoa Kiệt có dẫn theo phiên dịch tới đây, lúc trước nửa câu phổ thông ông ta cũng không muốn nói nhưng bây giờ khi vừa nhìn thấy Đồng Tuyết Lục ông ta đã lập tức gạt phắt phiên dịch sang một bên, rồi sau đó ông ta nói nhại lại theo tiếng phổ thông.
Đồng Tuyết Lục bắt tay với Trương Hoa Kiệt rồi nói tiếng Anh với ông ta: "Ông chủ Trương, tôi cũng rất vui khi gặp được ông. Nếu như ông không nói được tiếng phổ thông thì chúng ta có thể nói chuyện bằng tiếng Anh cũng được."
Nói xong cô rút tay về.
Trương Hoa Kiệt lại càng bất ngờ hơn nữa, ông ta nói: "Đúng là bất ngờ thật đấy, tôi còn tưởng rằng người Bắc Kinh các cô sẽ không biết nói tiếng Anh cơ..."
Trương Hoa Kiệt còn chưa nói xong thì đã bị Đồng Tuyết Lục cắt ngang: "Hồng Kông là một phần của Trung Quốc, đến năm 97 sẽ trở về với tổ quốc. Với cả người Bắc Kinh chúng tôi không chỉ biết nói mỗi tiếng Anh không mà còn biết nghiên cứu phát minh ra đạn dược, vũ khí nguyên tử nữa. Mười mấy năm trước đất nước cũng đã phóng thành công vệ tinh nhân tạo thứ nhất. Trung Quốc thời xưa tuy rằng lạc hậu nhưng chúng tôi đang không ngừng tiến bộ từng ngày rồi."
"Ông chủ Trương nên mở rộng kiến thức của bản thân mình đi nếu không sẽ khiến người ta nghĩ rằng ông là ếch ngồi đáy giếng đấy."
Những năm 80-90 Bắc Kinh và Hồng Kông hợp tác kinh doanh với nhau, có rất nhiều người Hồng Kông đều là dáng vẻ vênh vênh váo váo, bọn họ coi thường người Bắc Kinh nhưng lại muốn kiếm tiền của người Bắc Kinh.
Có một bộ phận người Bắc Kinh đứng trước mặt đồng tiền thì không có một chút cốt cách nào cả. Vì kiếm tiền mà bọn họ bằng lòng bị người khác coi thường nhưng Đồng tuyết Lục không làm được như thế.
- -- Cùng lắm thì không hợp tác làm ăn với bọn họ nữa.
Thế giới này rộng lớn như thế cô hoàn toàn có thể tìm kiếm được một người tôn trọng bọn họ để hợp tác.
Bầu không khí yên lặng mấy giây.
Nhân viên trong văn phòng không giỏi tiếng Anh được như Đồng Tuyết, bọn họ không nghe hiểu những gì cô nói nhưng bọn họ có thể cảm nhận được bầu không khí không tốt này.
Khi tất cả mọi người có mặt ở đây đều cho rằng Trương Hoa Kiệt muốn trở mặt thì lại nhìn thấy ông ta ngẩng đầu lên cười sảng khoái, ông ta nói: "Giám đốc Đồng không hổ là một nữ trung hào kiệt, vừa rồi là tôi nói sai, tôi xin lỗi cô và tất cả những người Bắc Kinh nữa."
Đồng Tuyết Lục nói: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi này của ông, ông chủ Trương mời ông ngồi."
Sau đó bọn họ bàn bạc với nhau về việc hợp tác với nhau.
Trương Hoa Kiệt là một thương nhân khôn khéo, thông minh, phương án ông ta đưa ra đều là những thứ có lợi cho ông ta hết.
Nếu như đổi lại là người khác, vì để giành được mối làm ăn này bọn họ chỉ có thể lựa chọn nhún nhường.
Thế như Đồng Tuyết Lục lại không như thế, cô dựa vào lý lẽ để tranh luận.
Cô dùng ưu thế của rượu thuốc và cả những kênh bán hàng trong tương lai của mình. Tóm lại là dùng số liệu và phương án rõ ràng để nói cho Trương Hoa Kiệt biết, nếu ông không hợp tác cùng với chúng tôi thì đó chính là tổn thất của ông ta.
Đúng là Đồng Tuyết Lục không hề lo lắng sau khi mất đi một khách hàng lớn như Trương Hoa Kiệt thì công ty sẽ không có được những đơn hàng khác. Trong nước đang trên đà phát triển mạnh mẽ. Trong mấy thập niên tiếp theo trong nước và nước ngoài sẽ phát triển với một tốc độ nhanh chóng mặt.
Đồng Tuyết Lục hiểu rõ xu thế phát triển trong tương lai, hơn nữa cô còn rất quen với các kênh bán hàng. Có được lợi thế tốt như thế cô cũng không cần phải đi nịnh nọt bất kỳ ai cả.
- -- Cuối cùng thì Trương Hoa Kiệt cũng bị cô thuyết phục.
Trước khi bàn bạc với nhau Trương Hoa Kiệt nghĩ Đồng Tuyết Lục chỉ là một bình hoa xinh đẹp không hơn không kém mà thôi nhưng mà ông ta không ngờ rằng học thức, sự hiểu biết, tài ăn nói cùng với thủ đoạn trên thương trường của cô lại chẳng thua kém gì ông ta.
Hơn nữa trước khi đặt chân tới đây Trương Hoa Kiệt cũng từng điều tra rồi, rượu thuốc Lan Đình dù là tác dụng của thuốc hay là chất lượng thì cũng tốt hơn rất nhiều các loại rượu thuốc khác trên thị trường.
Từ trước tới nay người Hồng Kông đều rất ưa chuộng các loại đồ bổ và thực phẩm chức năng. Nếu như loại rượu thuốc này có thể tiến vào thị trường Hồng Kông thì nhất định sẽ bán rất chạy.
Nhìn thấy đối phương không hề để ý đến chuyện sẽ mất đi một khách hàng lớn như mình, cuối cùng Trương Kiệt Hoa chỉ có thể chấp nhận phương án của đối phương mà thôi.
Cũng may là phương án này Trương Hoa Kiệt cũng không phải chịu thiệt gì cả chỉ là không chiếm được nhiều lợi ích như trước.
Sau khi bàn bạc xong hợp đồng với nhau, Trương Hoa Kiệt cười nói: "Giám đốc Đồng trẻ trung xinh đẹp như thế không biết cô có hứng thú tới Hồng Kông làm nghệ sĩ không? Làm nghệ sĩ ở Hồng Kông chúng tôi kiếm tiền dễ hơn việc làm ăn này nhiều đấy."
Đồng Tuyết Lục âm thầm khinh thường trong lòng nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ ra lịch sự mỉm cười từ chối: "Tôi không có hứng thú làm nghệ sĩ hơn nữa chồng và con tôi đều ở Bắc Kinh, sao tôi đành lòng rời xa bọn họ cho được."
Những lời này của Trương Hoa Kiệt dùng để lừa gạt những cô gái nhỏ chưa trải sự đời còn được chứ cô là một người phụ nữ đã xuyên không đó.
Nghệ sĩ Hồng Kông những năm 80 trông thì hào nhoáng đấy nhưng lại không có một chút tự do nào cả. Hơn nữa tiền bọn họ kiếm được cũng không nhiều bằng nghệ sĩ đời sau đâu.
Trương Hoa Kiệt ngạc nhiên, ông ta há hốc miệng ra nói: "Giám đốc Đồng đã kết hôn rồi ư?"
- -- Hơn nữa cô còn có con luôn rồi, đúng là không nhìn ra đấy.
Đồng Tuyết Lục gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi cũng đã kết hôn được mấy năm nay rồi, con trai con gái của tôi cũng đã 3 tuổi. Cũng may là ông nội còn cả ông ngoại của chúng nó đều là quân nhân về hưu có thể ở bên trông nom bọn trẻ nên tôi mới có thời gian ra ngoài tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình.
Trương Hoa Kiệt tò mò hỏi: "Xin hỏi ông nội và ông ngoại của bọn trẻ lúc trước làm chức vụ gì trong quân đội vậy."
Đồng Tuyết Lục thản nhiên nói: "Chỉ là quân nhân bình thường phục vụ cho quốc gia mà thôi."
Trương Hoa Kiệt nghe thấy thế thì tỏ vẻ không có gì, hóa ra chỉ là một quân nhân bình thường thôi.
Một giây sau ông ta lại nghe thấy Đồng Tuyết Lục thở dài nói: "Cũng chỉ là Tư lệnh mà thôi, rất bình thường, không có gì đáng để nhắc đến đâu."
Trương Hoa Kiệt: "..."
- -- Tư lệnh bình thường, rất bình thường.
Đồng Tuyết Lục nói như thế hoàn toàn có thể trấn áp được Trương Hoa Kiệt.
Trước đó Trương Hoa Kiệt còn tự cao tự đại ở trong lòng. Ngay sau đó thái độ của ông ta dành cho Đồng Tuyết Lục cũng đã trở nên vô cùng cung kính.
===
Bên này Đồng Tuyết Lục đàm phán được đơn hàng tiêu thụ lớn giá 300.000 tệ, còn ở sân bay bên kia Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật cũng đã đặt chân về tổ quốc rồi.
Tưởng Bạch Hủy tay kéo vali, cô ta mặc một bộ váy trắng bồng bềnh, đeo kính râm, mái tóc dài bay phấp phới đi ra phía cửa.
Lương Thiên Dật ở bên cạnh cô ta mặc một bộ đồ vest màu đen, trông khác hẳn chàng thanh niên non nớt khi vừa mới xuất ngoại.
Tưởng Tuấn Lực giơ cái bảng trong tay lên, khi thấy 2 người họ đi ra ngoài còn không dám nhận nữa, cho đến khi 2 người họ đi thẳng tới trước mặt anh ta.
Lúc này anh ta mới ợm ở nói: "Em... Bạch Hủy? Em là Bạch Hủy phải không?"
Tưởng Bạch Hủy tháo kính râm xuống, cô ta liếc nhìn xung quanh rồi nói: "Chỉ có một mình anh tới đoán bọn em thôi sao?"
Tưởng Tuấn Lực gật đầu nói: "Hôm nay giám đốc Đổng phải tiếp một khách hàng quan trọng nên không thể nào tới đây được nhưng mà cũng không phải chỉ có một mình anh tới đây đâu. Người bên phía đại học Bắc Kinh cũng cho người tới đây đón mọi người đấy, xe đang đợi ở bên ngoài kia rồi."
Trong ánh mắt của Tưởng Bạch Hủy ánh lên một chút không vui nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tươi cười nói: "Giám đốc Đồng ư? Anh nói Tuyết Lục đó hả. Thật sự ngại quá hôm qua bên em xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nên quên thông báo cho mọi người biết, Tuyết Lục không giận em chứ?"
Tưởng Tuấn Lực lắc đầu nói: "Cái này thì anh không biết nhưng mà giám đốc Đổng là một người rất rộng lượng, chắc là cô ấy sẽ không để ý chuyện này đâu."
Tưởng Bạch Hủy kéo vali trong tay đi rồi nói: "Vậy thì tốt, xe đang đợi ở bên ngoài đúng không ạ? Chúng ta mau chóng đi thôi, em thật sự mệt lắm rồi."
Tưởng Tuấn Lực nhận lấy vali và ba lô của Tưởng Bạch Hủy, một tay cầm tấm bảng vội vã đi ra ngoài.
Không biết Lương Thiên Dật đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, trên gương mặt có một chút hoảng hốt, từ lúc ra ngoài đến giờ anh ta cũng chưa nói năng gì cả.
Khi Lương Thiên Dật trông thấy Tưởng Tuấn Lực thì cũng chỉ gật đầu một cái trông có vẻ như anh ta đang có rất nhiều tâm sự vậy.
Tưởng Tuấn Lực cảm thấy rất kỳ lạ, sao về nước mà lại có vẻ mặt này chứ, không phải là nên vui vẻ kích động sao?
Nhưng mà thiên tài khác hẳn người bình thường, anh ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Giảng viên và tài xế của đại học Bắc Kinh nhìn thấy Lương Thiên Dật và Tưởng Bạch Hủy vừa về nước thì hân hoan đi tới chào đón và chúc mừng bọn họ, chúc mừng bọn họ tốt nghiệp thành công quay về nước.
Khác với khi đứng trước mặt Tưởng Tuấn Lực, Tưởng Bạch Hủy không còn dáng vẻ tự cao tự đại nữa, cô ta mỉm cười rất vui vẻ, còn chảy cả nước mắt nữa chứ.
Sau khi trò chuyện với nhau, tài xế đưa bọn họ tới trường học để báo cáo sau đó mới đưa bọn họ về nhà.
Tuy Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện cảm thấy không vui vì chuyện tự nhiên bị Tưởng Bạch Hủy cho leo cây nhưng mà 2 vợ chồng bọn họ cũng đi nước ngoài 4 năm trời rồi, bây giờ bọn họ trở về là bạn bè bọn họ nhất định phải mở tiệc tiếp đã 2 vợ chồng họ mới được.
Tiệc rượu được đặt tại quán rượu Trà Xanh của Đồng Tuyết Lục.
Bữa tiệc mời khách ngày hôm sau tới rất nhanh.
[HẾT CHƯƠNG 155]