Mục lục
Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

===

Trình Tú Vân thấy Sử Tu Năng bị chó nhào vào lên cắn làm bắp chân máu me đầm địa thì lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Đột nhiên bà ta cầm lấy một cái chổi, dùng sức đập về phía Nguyệt Bính.

Nguyệt Bính bị đập trúng đầu, "Ngao" một tiếng rồi buông lỏng bắp chân Sử Tu Năng ra.

"Gâu gâu gâu!"

Nguyệt Bính hướng về phía bà ta rồi sủa, thậm chí còn muốn nhào về phía trước.

Trình Tú Vân sợ tới mức liên tục lui về phía sau, vừa hay nhìn thấy Tiêu Miên Miên ở phía sau liền nhanh tay xách cô như xách gà con tới phía trước.

Nguyệt Bính chứng kiến Tiêu Miên Miên bị tóm chặt, cũng không dám nhào tới nữa.

Cổ Tiêu Miên Miên bị cổ áo siết đến đỏ bừng, vừa khóc vừa giãy giụa nói: "Mấy người đều là người xấu, tôi muốn để ông đánh chết mấy người!"

Trình Tú Vân dụ dỗ nói: "Cháu là Miên Miên đúng không? Dì và chú không phải người xấu, cháu ngoan ngoãn, đừng khóc được không?"

Tiêu Miên Miên khóc đến mặt đỏ bừng: "Bà nói láo, mấy người chính là người xấu!"

Trong phòng bếp cách đó một khoảng xa, lúc này Đồng Tuyết Lục đang lật mấy miếng khoai trong nồi, cái xẻng lật thức ăn va chạm vào đáy nồi phát ra tiếng động át đi âm thanh bên ngoài kia.

Mãi cho tới khi loáng thoáng nghe thấy tiếng sủa của Nguyệt Bính thì Đồng Tuyết Lục mới ý thức được có điều bất thường.

Cô nhấc nồi lớn lên rồi cầm cái xẻng vội vã chạy ra ngoài.

Vừa mới tới sân nhỏ đã chứng kiến cảnh Tiêu Miên Miên bị Trình Tú Vân siết lấy chắn trước người, khóc đến mức cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong đầu cô "ong" một tiếng, thoáng cái như nổ tung.

Trình Tú Vân thấy cô thì giống như nhìn thấy kẻ địch vậy, càng ra sức nắm chặt Tiêu Miên Miên trước người: "Tuyết Lục, cô đừng hiểu lầm, mọi chuyện không như cô nghĩ đâu. Chúng tôi chỉ sang thăm cô và Như Quy, không ngờ con chó dữ nhà cô đột nhiên nổi điên cắn người. Tôi sợ nó cắn được Miên Miên nên mới đưa con bé ra để bảo vệ."

Tiêu Miên Miên muốn nói chuyện nhưng miệng lại bị Trình Tú Vân bịt kín, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, Đồng Tuyết Lục nhìn cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Mấy người không phải tới làm loạn gây sự thì giờ mau buông Miên Miên ra."

Trình Tú Vân lắc đầu: "Tuyết Lục, cô mau xích con chó điên kia lại đi, chỉ cần cô xích nó vào thì tôi mới buông Miên Miên ra được."

Nguyệt Bính mặc dù không tiếp tục lao về phía trước nhưng vẫn luôn để mắt theo dõi Sử Tu Năng, nếu Sử Tu Năng dám cả gan động đậy thì nó lại xông qua cắn một lần nữa.

Đồng Tuyết Lục nhìn Tiêu Miên Miên, trấn an cô bé: "Miên Miên đừng khóc, đừng giãy giụa, chị ở đây, em không cần phải sợ."

Tiêu Miên Miên nghe được giọng chị gái, lúc này mới thôi không vùng vẫy nhưng nước mắt vẫn tuôn ra không ngừng.

Trấn an được Tiêu Miên Miên, Đồng Tuyết Lục hướng về phía Nguyệt Bính hô một tiếng: "Nguyệt Bính, tới đây."

Nguyệt Bính chần chừ một chút, cuối cùng vẫn còn buông tha cho Sử Tu Năng rồi chạy lại.

Đồng Tuyết Lục đi tới hành lang bên cạnh cầm một sợi dây thừng tới, nhìn Trình Tú Vân nói: "Tôi sẽ buộc con chó ở đây, tốt nhất bà nên nói lời giữ lời mà mau chóng buông Miên Miên ra."

Trình Tú Vân cũng không dám xem nhẹ, dù sao bà ta cũng từng chịu nhiều thua thiệt trong tay Đồng Tuyết Lục rồi: "Cô đừng nghĩ chuyện lừa tôi, mau xích con chó lại nhanh một chút đi"

Bắp chân Sử Tu Năng máu me đầm đìa, đau đến mức khiến ngũ quan ông ta vặn vẹo: "Xích cái gì mà xích, loại này súc sinh nên làm thịt nó mà ăn đi!"

"Gâu gâu gâu!"

Nguyệt Bính nghe hiểu được lời của Sử Tu Năng, nhanh chóng nhếch miệng nhe răng bắt đầu sủa về phía ông ta.

Đồng Tuyết Lục lạnh như băng nhìn bọn họ: "Tôi có thế xích Nguyệt Bính lại. Nhưng tôi cảnh cáo mấy người, cô bé trong tay mấy người đang xiết chính là cháu gái ruột của Tư lệnh đấy, Trình Tú Vân bà tốt nhất đừng nghĩ tới chiêu làm loạn bắt cóc kia, nếu không bà cũng không sống quá ngày mai đâu!"

Ông nội đi làm, ông cụ Ôn và chú tông đi công viên tập thể dục buổi sáng, Tiêu Gia Minh và Đồng Gia tín đi tới công thiếu niên tham gia hoạt động, nói cách khác là trong nhà giờ cũng chỉ còn có cô và Tiêu Miên Miên.

- -- Hiện tại quan trọng nhất là đảm bảo được an toàn cho Tiêu Miên Miên, những cái khác để nói sau.

Nội tâm Trình Tú Vân run lên, mím môi nói: "Cô yên tâm, chúng tôi sang đây để gặp cô thôi, sẽ không gây chuyện đầu. Cô mau xích chó lại đi."

Lúc này trong lòng Trình Tú Vân cũng đang vô cùng hối hận, sớm biết Sử Tu Năng không đáng tin cậy như vậy thì bà ta nhất định sẽ không để ông ta tới, hiện tại mọi chuyện đã náo loạn thành như vậy, chỉ sợ rất khó để kết thúc.

Đồng Tuyết Lục nhìn bà ta một cái, quay người đang xích Nguyệt Bính lại, đúng lúc này tiếng nói trong trẻo như thiên sứ của Ngụy Châu Châu từ cửa truyền tới.

"Chị Tuyết Lục, Miên Miên, em sang ăn sáng đây."

Ngụy Châu Châu đi tới, cả người đều trở nên sững sờ: "Chị Tuyết Lục, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Đồng Tuyết Lục bình tĩnh nói: "Họ hàng trong nhà tới, Nguyệt Bính không nhận ra nên cắn người ta. Em đừng sợ, ngồi bên cạnh chờ một lát đi."

Ngụy Châu Châu: "Chị Tuyết Lục, nếu không để em về nhà kêu ông nội qua nhé?"

Đồng Tuyết Lục tranh thủ thời gian nói: "Không cần, đợi lát nữa chị sẽ đưa bọn họ tới bệnh viện."

Trình Tú Vân nhìn Đồng Tuyết Lục thức thời như thế, lại nhìn Ngụy Châu Châu cũng chỉ là một cô bé mười mấy tuổi nên không để Sử Tu Năng bắt lấy cô bé.

Ngay tại lúc bà ta buông lỏng cảnh giác, Đồng Tuyết Lục đột nhiên buông dây thừng trong tay ra, lạnh giọng hô: "Giá Đỗ, mau cắn vào mông người đàn bà kia, Nguyệt Bính cũng lên đi!"

Trình Tú Vân:???

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân hình Giá Đỗ lóe lên, từ cửa phi vào, nhanh chóng hướng về phía Trình Tú Vân, ngay lúc bà ta còn chưa kịp phản ứng thì nó đã há miệng dùng sức cắn lấy.

"Aaa."

Phần mông Trình Tú Vân bị Giá Đỗ cắn mạnh một cái, đau tới mức khiến cơ mặt bà ta giật mạnh, vô thức buông Tiêu Miên Miên ra để đuổi Giá Đỗ ở phía sau.

Cùng lúc đó Nguyệt Bính nhào lên, lại tiếp tục cắn vào Sử Tu Năng đang có ý định đứng dậy.

"A a a."

- -- Tiếng kêu của 2 người hợp xướng lại, vang vọng khắp sân.

Tiêu Miên Miên nhân cơ hội này giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Trình Tú Vân, khóc nức nở chạy về phía Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục cầm lấy chiếc xẻng đảo thức ăn rồi chạy đi: "Châu Châu, giúp chị chăm sóc Miên Miên."

Ngụy Châu Châu bị sự thay đổi chớp nhoáng trước mắt này làm cho khiếp sợ đến miệng cũng không khép lại được, cũng may cô bé phản ứng vô cùng nhanh, phục hồi tinh thần lại rồi vội vàng chạy tới nắm chặt lấy Tiêu Miên Miên đang nước mắt giàn. giụa: "Đi, chúng ta đi gọi ông nội với bà nội."

- -- Tiêu Miên Miên lo cho chị gái nên không muốn đi.

Lát nữa Đồng Tuyết Lục muốn trừng trị Trình Tú Vân nên không muốn để cô bé phải chứng kiến cảnh này.

Cô đành phải đi qua ôm lấy Cục Bột Nhỏ, lau nước mắt trên mặt cô bé nói: "Miên Miên nghe lời, có Nguyệt Bính và Giá Đỗ, bọn họ không thể làm chị bị thương đầu. Em cùng chị Châu Châu đi gọi người lớn tới, được không nào?"

Đôi mi dài rậm của Tiêu Miên Miên vẫn đọng lại nước mắt rưng rưng: "Vâng, em cùng chị Châu Châu đi gọi người lớn tới."

Đợi bóng dáng 2 cô bé rời đi, Đồng Tuyết Lục đi tới phòng bếp lấy 2 cái bát ra rồi đập vỡ, mảnh vỡ rơi đầy trên đất. Sau đó đi tới phía sau Trình Tú Vân vừa bị Giá Đỗ cắn vào mông, đạp một đạp vào sau đầu gối của bà ta.

2 chân Trình Tú Vân mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ rạp xuống mảnh vụn trước mặt.

Đầu gối truyền đến một trận đau nhức, đau đến mức bà ta phải hít một hơi lạnh: "Đồng Tuyết Lục, tôi tốt xấu gì cũng là mẹ chồng tương lai của cô, cô đối xử với tôi như vậy không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?".

Đồng Tuyết Lục ấn lấy bờ vai của bà ta, ngăn không cho bà ta đứng lên: "Năm đó Như Quy mới chỉ 4 tuổi, bà ngược đãi con ruột của mình còn không sợ thiên lôi đánh xuống thì sao tôi phải sợ?"

Trình Tú Vân trừng mắt nhìn cô, trừng tới mức muốn rách cả mí mắt: "..."

Tay Đồng Tuyết Lục dùng sức, ghì chặt bà ta xuống mảnh vụn bên dưới: "Rất đau đúng không? Những năm đó Như Quy còn đau hơn bà gấp trăm lần."

Da dẻ trẻ con vốn dĩ vô cùng mềm mại, năm đó Như Quy mới 4 tuổi đã phải chịu tra tấn, tuy không phải cô chịu đau nhưng mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy vô cùng đau lòng.

Hơn nữa người ngược đãi anh chính là mẹ đẻ của anh, ngoài hành hạ thể xác còn hành hạ cả tinh thần, phá hủy tinh thần anh tới cực hạn.

- -- Việc bây giờ cô làm chỉ là lấy của người trả lại cho người mà thôi.

Trong sân vang lên tiếng kêu thảm thiết không dứt, Thẩm Uyển Dung đưa theo cháu Ngụy Nhiên chạy tới chứng kiện mọi chuyện, lập tức cảm thấy kinh sợ bàng hoàng.

Phục hồi tinh thần lại, Thẩm Uyển Dung liền vội vàng hỏi: "Tuyết Lục, chuyện gì xảy ra vậy?"

Đồng Tuyết Lục: "Bà nội Thẩm, 2 người này vào nhà đánh Miên Miên, phiền bà mang 2 cái dây thừng tới, cháu muốn trói 2 người bọn họ lại."

Trình Tú Vân vừa đau lại sợ, sốt ruột nói: "Đồng Tuyết Lục, cô muốn làm gì chúng tôi? Không phải cô sẽ đưa chúng tôi tới công an đấy chứ? Tôi khuyên cô tốt nhất nên nghĩ trước rồi hẵng làm."

Thẩm Uyển Dụng để Ngụy Nhiên đi tìm dây thừng, đi tới nhổ vào Trình Tú Vân một cái: "Lén lén lút lút vào nhà người khác, cô lấy tư cách gì mà yêu cầu Tuyết Lục không được báo hả?"

- -- Bà ta sợ tới mức muốn phát bệnh tim.

Trình Tú Vân hu hu khóc lên: "Chị, chị hiểu lầm rồi. Tôi là mẹ của Như Quy, 20 mấy năm nay tôi bị ép phải rời xa con, hiện giờ biết nó chuẩn bị kết hôn nên tôi mới cố ý sang đây thăm, tôi không muốn bị đối xử như một tên trộm đâu!"

Thẩm Uyển Dung giật mình.

- -- Cô ta là mẹ ruột Ôn Như Quy?

Chuyện Ôn gia bà ấy cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết cha mẹ Ôn Như Quy đã ly hôn từ rất sớm nhưng cụ thể là ly hôn vì cái gì thì bà ấy không biết.

Cho dù "chữ hiếu làm đầu", nếu bà ta quả thực chính là mẹ đẻ của Ôn Như Quy thì việc Tuyết Lục đối xử với bà ta như vậy mà truyền ra ngoài cũng ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của cô.

Thoáng cái Thẩm Uyển Dung đã không biết nên phản ứng thế nào, quay đầu nhìn về phía Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục không nghĩ tới tới chuyện lúc này rồi mà Trình Tú Vân còn muốn thủ đoạn vờ ngây thơ vô tội, cô cũng lười không muốn xem tiếp, chỉ liếc nhìn bà ta một cái: "Trói 2 tên cặn bã này vào trước đã."

Trình Tú Vân: "..."

Ngụy Nhiên tìm dây thừng tới trói Sử Tu Năng lại, 2 người Đồng Tuyết Lục và Thẩm Uyển Dụng cùng hợp lại trói gô Trình Tú Vân.

Miệng 2 người bị nhét một chiếc giẻ," ưm ưm ưm" nói không ra lời.

Thẩm Uyển Dung nhìn 2 người bọn họ một cái nói: "Tuyết Lục, hiện giờ cháu tính làm thế nào? Muốn đi tới cục công an báo án hay tranh thủ báo tin cho người trong nhà trở về?"

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút nói: "Bà nội Thẩm, trong đầu cháu có một ý tưởng."

"Cái gì?"

Đồng Tuyết Lục tiến lại gần, thấp giọng nói bên tại bà ấy mấy câu.

Trên mặt Thẩm Uyển Dung thoáng cái lộ ra biểu tình khiếp sợ, lông mày chau mày lên: "Cái này... Cái này cũng không được ổn lắm."

Đồng Tuyết Lục: "Ngoại trừ cách ấy cháu thật sự không nghĩ ra được cách nào khác."

Trình Tú Vân và Sử Tu Năng mặc dù là tự tiện xông vào nhà dân nhưng đối với hành động này, nhà nước cũng không có hình phạt xác thực nào. Huống chi Trình Tú Vân là mẹ đẻ của Ôn Như Quy, chỉ cần bà ta nói mình tới thăm người thân vậy thì không được coi là tự tiện xông vào nhà dân rồi.

Về phần đánh Tiêu Miên Miên, vết thương trên người Tiêu Miên Miên vết cũng không nghiêm trọng bằng 2 người họ, kể cả cô có vận dụng mọi mối quan hệ trong tay thì nhiều lắm là cũng chỉ có thể khiến 2 người bọn họ bị giam giữ 10 ngày.

- -- Nhưng đây cũng có rất nhiều bất lợi.

Một khi thân phận của Trình Tú Vân là mẹ đẻ của Ôn Như Quy bị truyền đi, thanh danh của cô và Ôn Như Quy đều có bị ảnh hưởng, nhất là cô, thậm chí cô còn có khả năng không được tốt nghiệp..

- -- Về phần chuyện của Trình Tú Vân sẽ truyền ra bên ngoài?

Năm đó Ôn gia cũng không có làm vậy thì hiện tại cô càng không nên làm như vậy, nếu làm như thế thì quả thực chính là giết địch 1.000, tự hại 800.

Huống chi đã nhiều năm như vậy rồi mà bây giờ mới mọi chuyện năm đó của Trình Tú Vân ra bên ngoài chính là đã quá muộn, rất dễ bị cắn ngược lại một cái nói bọn cô vụ hãm phá hoại danh dự của bọn họ.

Không thể báo án mà vẫn muốn gây ra chấn động to lớn đốn với 2 người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng thì biện pháp duy nhất là...

===

Qua nửa giờ đầu, trong phòng truyền đến tiếng chụp ảnh "tách tách tách".

Lúc này nửa người trên của Trình Tú Vân mặc áo lót, nhắm mắt lại nằm ở trên người Sử Tu Năng chỉ đang mặc quần lót, Đồng Tuyết Lục di chuyển nhiều góc độ để lấy ảnh, trọng điểm là lộ ra mặt của Trình Tú Vân lại cố ý không để hở mặt Sử Tu Năng.

Thẩm Uyển Dung nhìn Đồng Tuyết Lục bình tĩnh chụp ảnh cho 2 người, mặt bà ấy đỏ bừng như có thể nhỏ máu tới nơi vậy.

Sau khi chụp mấy bức ảnh, Đồng Tuyết Lục để máy ảnh sang một bên nói: "Bà nội Thẩm, phiền bà qua đây giúp cháu một chút."

Thẩm Uyển Dung nghe vậy liền vội vàng đi lên cùng Đồng Tuyết Lục mặc áo giúp Trình Tú Vân sau đó cởi quần dài của bà ta, chỉ để lại mỗi chiếc quần lót sau đó lấy tóc phủ lên mặt bà ta.

Áo cho Trình Tú Vân mặc cũng không phải của bà ta mà là của Đồng Tuyết Lục, Trình Tú Vân mặc dù 50 tuổi nhưng dáng người rất thon thả, mặc quần áo của Đồng Tuyết Lục vào, nhìn từ phía sau chỉ như một cô gái 20.

Sau khi mặc xong lại cho 2 người đó di chuyển vị trí đổi cảnh khác rồi Đồng Tuyết Lục mới cầm máy ảnh lên chụp một lần nữa.

Lần này trọng tâm của bức ảnh chính là mặt của Sử Tu Năng, cô cố ý tránh mặt của Trình Tú Vân ra.

Nếu như không có bằng chứng bọn họ lừa dối 20 năm trước thì cô sẽ sáng tạo cho bọn chúng một chút chứng cứ.

Cô đã chụp 2 bộ ảnh, một bộ là hình Trình Tú Vân mặc áo lót nắm cùng một người đàn ông không rõ mặt mũi còn một bộ là Sử Tu Năng chỉ ăn mặc quần lót nằm chụp cùng một cô gái trẻ tuổi không rõ mặt.

Sau khi hoàn thành cảnh chụp, Đồng Tuyết Lục để Ngụy Nhiên tiến đến kéo 2 người xuống đất, dùng một thùng nước dội lên cơ thể 2 người.

Nước giếng lạnh buốt hất lên mặt, Trình Tú Vân và Sử Tu Năng đang trong tình trạng hôn mê cũng dần dần tỉnh lại.

Trình Tú Vân trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy toàn thân không có một chỗ nào là không bị đau.

Nhất thời bà ta còn chưa kịp phản ứng mình ở đâu thì một luồng hơi lạnh phả lên đùi khiến toàn thân bà ta run lên một cái.

Sau một giây, bà ta hét lên. Không thấy quần dài của bà ta đâu, tuy rằng còn mặc quần lót nhưng vẫn làm cho bà ta giận dữ tới mức muốn đào hố mà chui xuống vì xấu hổ.

Sử Tu Năng mắng một tiếng thô tục: "Bà gào cái quỷ gì?"

Vừa rồi Sử Tu Năng bị đánh ngất xỉu, Ngụy Châu Châu, Tiêu Miên Miên, và Ngụy Nhiên đồng loạt lao vào đấm đá khiến toàn thân ông ta đau như muốn nứt ra.

Đồng Tuyết Lục cất giọng lạnh lùng nói: "Nếu 2 người đã tỉnh rồi thì tốt nhất nhớ kỹ lời tôi chuẩn bị nói."

Nói xong cô cầm lấy máy chụp ảnh, đi đến trước mặt 2 người bọn họ: "Vào lúc 2 người hôn mê, tôi đã chụp cho 2 người không ít ảnh. Vì để tăng phần chân thật tôi còn cho bà giả trang thành cô gái trẻ tuổi, chỗ ảnh này chỉ cần mang đi rửa ra, người có mặt nhìn sẽ nhận ra được 2 người từng lừa dối lẫn nhau."

2 người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng trợn to mắt, nghiêm túc nhớ tới vụ ngất xỉu vừa rồi.

Trình Tú Vân trừng muốn rách cả mí mắt: "Đồng Tuyết Lục, cô lập tức hủy cuộn phim đó cho tôi!"

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên: "Bà đang nói nhảm cái gì đó, bà dựa vào cái gì mà muốn tôi hủy cuộn phim đi? Từ hôm nay trở đi 2 người không được phép xuất hiện tại Ôn gia và trước mặt Ôn Như Quy, nếu không tôi sẽ đem ảnh chụp 2 người phát tán ra bên ngoài."

Vừa không làm bẩn tay mình vừa muốn không phạm pháp mà vẫn để 2 người phải trả giá, Đồng Tuyết Lục đã nghĩ ra được cách, tuy nhiên cần một chút thời gian.

Trước khi kế hoạch đó thực hiện được, cô muốn bảo đảm 2 người này sẽ không thỉnh thoảng chạy tới Ôn gia, càng sẽ không chạy đi tìm Ôn Như Quy.

- -- Mà 2 bộ chụp này chính là thứ tốt nhất để khống chế nhược điểm của bọn họ.

Mặt Trình Tú Vân lúc đó lúc trắng: "Tôi không có lừa dối vượt quá giới hạn... Cô làm như vậy là vụ hãm tôi, cô làm như vậy là phạm pháp!"

Đồng Tuyết Lục nở nụ cười: "Bà không có vượt quá giới hạn bên ngoài sao? 20 năm trước bà đã vượt quá giới hạn rồi, đứa trẻ sinh non năm đó không phải là con của bà và gian phu của bà đấy sao?"

Khi còn bé Ôn Như Quy đụng vào Trình Tú Vân dẫn tới việc bà ta bị sinh non, Đồng Tuyết Lục đã suy nghĩ chuyện này thật lâu.

Nếu như đổi lại là người bình thường có thể sẽ không làm được như vậy, hiếm thấy có ai lại có thể ngoan độc như thế. Nhưng Trình Tú Vân thì có thể.

Bà ta không chỉ đối xử tàn nhẫn với đứa con ruột là Ôn Như Quy mà còn đối xử tàn nhẫn với chính mình, một đứa trẻ 6 tháng tuổi nói không cần là không cần.

Lấy trình độ y học thời ấy, chỉ cần sơ sẩy một chút bà ta cũng có thể trở thành một xác hại mạng rồi, người đàn bà này quả thực rất ác độc.

Sắc mặt Trình Tú Vân trắng bệch: "Cô, cô nói bậy bạ gì đó, đứa bé kia chính là con của cha Như Quy, năm đó nếu không phải Như Quy đụng phải tôi thì đứa bé kia sao lại mất chứ? Ngay cả tối năm đó thiếu chút nữa cũng bị mất mạng."

Thẩm Uyển Dung và Ngụy Nhiên ở một bên nghe cuộc đối thoại của 2 người đều cảm thấy bàng hoàng sợ hãi. Không nghĩ tới năm đó chuyện cha mẹ Ôn Như Quy ly hôn lại che giấu nội tình như vậy, trách không được 20 mấy năm chưa thấy bà ta lui tới.

Đồng Tuyết Lục nói: "Chuyện năm đó thế nào tôi không có ý định tranh luận với bà, mấy người chỉ cần nhớ kỹ lời tôi vừa mới nói. Về sau chớ xuất hiện trước mặt chúng tôi, nếu không tôi sẽ cho mấy người mất hết danh sự, sống cuộc sống còn không bằng đám chuột chạy qua đường."

Sử Tu Năng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Đồng Tuyết Lục, đột nhiên đứng lên bổ nhào về phía Đồng Tuyết Lục, Đồng Tuyết Lục đã sớm có sự đề phòng với ông ta, nhấc chân hung hăng đạp vào tử tôn của ông ta một cái.

"A ôi ôi ôi"

Mặt Sử Tu Năng trong nháy mắt đỏ bừng lên, rất nhanh lại trắng bệch như tờ giấy, ông ta trừng mắt, khom người xuống ôm lấy nơi nào đó đang đau nhức rồi kêu lên.

"Tu Năng, ông sao rồi?"

Trình Tú Vân bất chấp bản thân vội vàng lao qua ôm lấy Sử Tu Năng, Sử Tu Năng đau đến mức không nói được thành lời.

Đồng Tuyết Lục đá quần áo trên đất nói: "Mặc xong quần áo rồi cút đi nhanh lên. Sau 1 phút đồng hồ mà 2 người không đi, để tôi nhìn thấy thì tôi sẽ đánh cho một trận nữa!"

Trình Tú Vân: "..

Sử Tu Năng: "..."

2 người trợn mắt nhìn Đồng Tuyết Lục, tròng mắt gần như sắp rớt ra ngoài, hận không thể nhào tới xé cô tan xương nát thịt.

Nhưng 2 người chỉ biết tức giận chứ không thể làm gì, không dám ra tay, ngay cả mắng cũng không dám mắng.

- -- Chỉ đành nhanh chóng mặc quần áo tử tế đỡ nhau ra khỏi Tiêu gia.

Thẩm Uyển Dung nhìn bóng lưng của 2 người lo lắng nói: "Tuyết Lục, có khi nào bọn họ sẽ đến đồn cảnh sát báo án hay không?"

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Bà nội Thẩm yên tâm, bọn họ không dám đâu."

Nếu như trong tay cô không có 2 bộ hình này thì có lẽ bọn họ sẽ có khả năng đến đồn cảnh sát trả đũa, nhưng hiện tại bọn họ tuyệt đối không dám đi.

- -- Có điều nếu không có ảnh chụp thì cũng không tới phiên bọn họ đi báo cảnh sát.

Thẩm Uyển Dung thở dài một hơi nói: "Trước đây bà còn không hiểu sao Ôn gia không nhắc tới mẹ của Ôn Như Quy, thật không ngờ rằng cô ta là người như vậy."

Đồng Tuyết Lục thầm cười lạnh một tiếng: "Chuyện bà không ngờ tới còn nhiều lắm. Đúng rồi, chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, bà nội Thẩm đừng nói ra ngoài giúp cháu nhé."

Thẩm Uyển Dung vỗ vỗ tay cô: "Bà là người thế nào chẳng lẽ cháu còn lo lắng sao?"

Đồng Tuyết Lục vội vàng tâng bốc: "Bà nội Thấm làm người đáng tin nhất, đương nhiên là cháu yên tâm rồi."

Lúc này trong phòng chỉ còn lại 2 người bọn họ, vừa rồi Ngụy Nhiên nhìn thấy dáng vẻ Trình Tú Vân chỉ mặc quần lót thì đỏ mặt xấu hổ đến gần như nhỏ máu.

Đợi Trình Tú Vân bọn họ vừa đi, cậu ta lập tức bỏ chạy.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, 2 bộ hình của bà ta để lại cho đời sau xem cũng chẳng có gì, quần áo trên người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng vẫn nhiều hơn so với người mặc bikini trên bờ biển.

Nhưng ở cái thời đại này cũng đủ để cho bọn họ sợ hãi, ít nhất có thể làm cho 2 người bọn họ kiêng dè một thời gian.

===

2 người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng đi ra khỏi Tiêu gia, toàn thân đau nhức mệt mỏi rã rời, trong nội tâm lại bùng lên lửa giận.

Sử Tu Năng đẩy mạnh Trình Tú Vân ra: "Bà không đi thì tự tôi đi, tôi muốn đến đồn cảnh sát báo án để bắt tiểu tiện nhân kia lại!"

- -- Con mẹ nó, đời này ông ta chưa từng chịu nhục nhã như vậy, dù nghĩ như thế nào thì ông ta cũng không nuốt trôi được cục tức này!

Trình Tú Vân bị đẩy mạnh đâm vào vách tường, sau lưng ma sát vách tường đau đến nổi bà ta không nhịn được nổi giận: "Ông muốn đi chịu chết đúng không? Vậy ông đi đi, tôi không cản ông, sau này nếu như bị bắt lại tôi sẽ coi như ông chết rồi!"

Sử Tu Năng dừng bước, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn bà ta: "Nếu còn chị dâu hai thì Sử gia chúng tôi cũng sẽ không trở thành như bây giờ!"

Năm đó mỗi người bọn họ đều đã có gia đình, ở bên nhau chỉ để tìm kiếm sự kích thích, cũng không muốn ly hôn với vợ và chồng của mình.

Chỉ là sau đó lại bị cha của Ôn Như Quy phá vỡ gian tình, 2 người mới bị ép phải ly hôn.

Trình Tú Vân không ngờ rằng ông ta lại nói những lời này, lập tức như bị vạn tiễn xuyên tâm: "Sử Tu Năng, lương tâm của ông không thấy đau khi nói những lời này sao? Năm đó, nếu không phải ông dụ dỗ tôi thì sao tôi lại phản bội chồng của mình, ngược đãi con trai ruột của mình được? Bây giờ ông còn có mặt mũi trách ngược lại tôi sao?"

Năm đó sở dĩ ngược đãi Ôn Như Quy không phải vì anh làm mất đứa bé trong bụng của bà ta, mà là vì anh đã nhìn thấy cảnh bà ta và Sử Tu Năng ngoại tình bên ngoài.

- -- Vì để hăm dọa bịt miệng anh mà bà ta mới có thể nghĩ ra cách này giày vò anh.

- -- Đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong đó.

Nguyên nhân khác là từ nhỏ Sử Tu Năng và cha của Ôn Như Quy đã có khoảng cách, mối quan hệ của 2 người không được tốt.

Sau này khi 2 người bọn họ cấu kết lại, Sử Tu Năng thỉnh thoảng đã giật dây cho bà ta ngược đãi Ôn Như Quy, bà ta đối với đứa bé Ôn Như Quy kia cũng không có tình cảm gì, lại vì muốn lấy lòng nên đã thuận theo ý của ông ta.

Nhưng bà ta không cách nào chịu được ông ta đẩy hết trách nhiệm lên người mình.

- -- Nếu như không phải vì ông ta thì bà ta và Trình gia sao lại đi đến bước đường này chứ?

Đáp lại ánh mắt như phóng hỏa của bà ta, Sử Tu Năng chột dạ quay đầu đi: "Nhưng không thể buông tha cho tiểu tiện nhân kia như vậy được, tôi thật sự nuốt không trôi cục tức này!"

Trình Tú Vân đi đến vuốt ve cánh tay của ông ta nói: "Người ta thường nói nằm gai nếm mật. Chúng ta nhìn một chút, bây giờ chính sách quốc gia ngày càng cởi mở, chỉ cần chúng ta kiếm được tiền thì còn sợ sau này không đối phó được Ôn gia và tiểu tiện nhân kia sao?"

- -- Có tiền mua tiên cũng được, việc khẩn cấp trước mắt của bọn họ là phải kiếm tiền.

Sử Tu Năng cau mày: "Vậy tiền vốn buôn bán ở đâu ra đây?"

Trình Tú Vân suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta bán nhà đi? Liều sống liều chết một phen, tôi chắc chắn chỉ cần chúng ta dám liều mạng thì nhất định sẽ không lỗ vốn!"

Sử Tu Năng cũng chịu cảnh bất lực này lâu lắm rồi, cắn răng nói: "Vậy cứ bán nhà đi, chúng ta chơi lớn một vố!"

Sau đó 2 người lại trở nên tốt đẹp, cùng đến bệnh viện xử lý miệng vết thương.

2 người tạm thời không đi tìm Ôn gia nữa, còn nhiều thời gian, chờ đến khi bọn họ trở mình thì cũng chính là ngày Ôn gia phải chết.

===

Đợi ông cụ Ôn và chú Tông trở về, Đồng Tuyết Lục đã kể lại chuyện xảy ra buổi sáng cho bọn họ nghe, ông cụ Ôn giận đến nỗi định đi giết chết 2 vợ chồng Trình Tú Vân và Sử Tu Năng.

Cuối cùng vẫn được Đồng Tuyết Lục khuyên bảo.

Đợi đến tối Tư lệnh Tiêu trở về cũng tức giận đến nổi đập vỡ 1 cái bát.

Đồng Tuyết Lục Sợ bọn họ kích động sẽ dùng những mối quan hệ trong tay đi đối phó 2 người kia nên ngay sau đó đã nói kế hoạch của mình cho bọn họ biết, lúc này mới khiến cho 2 ông cụ tạm thời ổn xuống.

===

Thời gian nhanh chóng trôi qua, khi học sinh cấp 3 chuẩn bị chào đón kỳ thi Đại học thì đám người Đồng Tuyết Lục cũng chào đón ngày tốt nghiệp.

Đối mặt với sự chia xa sắp đến, trong lòng các học sinh vẫn tràn đầy tiếc nuối, mọi người lưu luyến chia tay, lưu lại cách thức liên lạc của từng người, nói là sau này nhất định phải liên lạc nhiều hơn.

Tốt nghiệp năm nay không giống như trước nữa, chẳng còn quần áo cử nhân để mặc. Nhưng tốt nghiệp vẫn phải có cảm giác nghi thức, mọi người mặc quần áo đẹp nhất, chụp hình kỷ niệm dưới sân trường.

Bởi vì tất cả mọi người không cho người nhà tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp nên Đồng Tuyết Lục cũng không gọi người nhà tới, cô cùng mọi người đi ăn bữa cơm tạm biệt.

Khó có được một lần thoải mái, có vài bạn học nam đã uống rượu say ở bữa cơm tạm biệt này, các bạn học nữ tay nắm tay, nhiều người đỏ cả mắt.

Đồng Tuyết Lục là nửa đường mới được xếp vào lớp, các bạn khác trong lớp học chung với nhau 4 năm thì cô chỉ học chung với họ được 2 năm, lại vì không ở chung ký túc xá nên mối quan hệ luôn có cảm giác xa cách.

Có điều vì không đột ngột nên khi cô bắt đầu diễn xuất thì so với những người khác càng có vẻ lệ hoa đái vũ, lưu luyến không rời.

- -- Lập tức khiến cho mọi người cảm thấy cô là một người vô cùng trọng tình cảm.

- -- Ly biệt chỉ là một việc nhỏ xen giữa đời người, mọi người vẫn quan tâm chuyện việc làm hơn.

Đang lúc mọi người lo lắng mình được phân đến đơn vị không tốt, Đồng Tuyết Lục lại chủ động nói với lãnh đạo mình không muốn làm nữa, định đi làm ăn.

Mọi người nghe được tin tức này đều vô cùng kinh ngạc.

Lúc này Đồng Tuyết Lục bị chủ nhiệm gọi vào văn phòng.

Chủ nhiệm nhìn cô, chỉ cảm thấy bó tay toàn tập: "Bạn học Đồng, em có thể giải thích tại sao lại từ bỏ việc đi làm không?"

Đồng Tuyết Lục là một học sinh rất xuất sắc, thành tích, tính cách và gia thế bối cảnh đều rất ưu tú. Với học trò như vậy, ngay từ đầu bọn họ đã muốn bồi dưỡng có thành một nhân viên ngoại giao ưu tú.

Nhưng cô lại nói mình không có hứng thú, sau đó nhanh chóng nhảy lớp, nguyên nhân chính là muốn mau chóng kết hôn.

Điều này làm cho ban lãnh đạo và giáo viên đều vô cùng đau đầu.

Không ngờ hiện tại cô lại yêu như con thiêu thân rồi, trường học vẫn chưa phân công công tác cho cô mà cô đã chủ động từ bỏ.

- -- Con tim của chủ nhiệm rất mệt mỏi.

Đồng Tuyết Lục: "Chủ nhiệm, ý định làm ăn của em, trước đây đã mua cửa hàng xong rồi, sau này rất nhanh đã có thể khai trương."

Chủ nhiệm: "..."

- -- Sĩ nông công thương, mặc dù bây giờ không còn là xã hội phong kiến, nhưng đi làm ăn sao ổn định bằng ở lại đơn vị chứ?

Chủ nhiệm và giáo viên ở văn phòng đều dồn dập khuyên bảo Đồng Tuyết Lục, phân tích nát nước đạo lý ra nói cho cô biết, sợ cô trẻ tuổi nóng nảy đi nhầm đường.

Nhưng Đồng Tuyết Lục rất ngoan cố, một khi đã quyết định thì 10 con trâu cũng kéo không lại.

- -- Chủ nhiệm và các giáo viên đều rất mệt mỏi.

Có một giáo viên không đồng ý với hành động này của Đồng Tuyết Lục: "Bạn học này, nếu như em muốn buôn bán thì lúc trước cần gì phải lên đại học, em đây không phải là đang lãng phí tài nguyên quốc gia sao?"

Đồng Tuyết Lục quay người nhìn về phía đối phương: "Cô à, em cảm thấy lời này của cô rất bất công. Lên đại học là vì phục vụ nhân dân tốt hơn, đến đơn vị là vì nhân dân phục vụ, lẽ nào việc buôn bán cũng không phải là vì nhân dân phục vụ sao?"

"Hiện tại chính sách quốc gia khuyến khích cải cách cởi mở, vùng sâu còn xây đặc khu kinh tế. Tất cả những điều này đều chứng tỏ quốc gia quyết tâm muốn phát triển mạnh kinh tế, em làm theo Đảng và chính sách của quốc gia thì có gì không đúng?"

- -- Giáo viên kia bị chặn họng một cái, lập tức á khẩu không trả lời được.

Thật ra thì bà ta vẫn không tán thành Đồng Tuyết Lục đi làm ăn gì đó, nhưng bà ta không dám phản bác, nếu không thì chính là đang nói phát triển kinh tế là việc sai lâm.

- -- Thật ra Đồng Tuyết Lục rất rõ suy nghĩ của lãnh đạo và giáo viên.

Đừng nói là người của niên đại này, dù là sau này thì vẫn có rất nhiều người lớn trong lòng luôn cảm thấy đơn vị quốc gia hay là nhân viên công vụ đều cao cấp hơn tất cả các công việc khác.

Chỉ cần có thể đến đơn vị quốc gia công tác, thì dù là chỉ lấy 2.000 tiền lương cũng vinh quang hơn so với người ở bên ngoài làm việc kiếm được 20.000.

Tuy nhiên cô không có ý định tiếp tục giải thích, vẫn là câu nói kia, nghề nghiệp không phân biệt giàu nghèo, ở cương vị nào cũng có thể nóng lên, phát nhiệt tỏa sáng.

Trước khi tốt nghiệp, Đồng Tuyết Lục ăn cơm tạm biệt với người trong ký túc xá.

Tưởng Bạch Hủy có quan hệ tốt nhất với cô, cũng là người không cam lòng khi cô đi nhất: "Tuyết Lục mình không nỡ bỏ cậu, sau này mình đến nhà của cậu tìm cậu, cậu ngàn vạn không được giả bộ như không quen biết mình đấy."

Đồng Tuyết Lục trêu: "Chỉ sợ về sau cậu không có thời gian đi tìm mình, dù sao thì chẳng mấy chốc cậu sẽ ngàn dặm theo chồng đi qua Đức."

Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật đã đính hôn, chuẩn bị sẽ kết hôn trước khi Lương Thiên Dật xuất ngoại. Còn Tưởng Bạch Hủy 1 năm trước đã xin đi nước Đức công tác.

Đến lúc đó 2 vợ chồng ở cùng một quốc gia, cũng không còn là ở riêng 2 nước rồi.

Tưởng Bạch Hủy nghe cô giễu cợt mình thì mặt ửng hồng giận cô một lúc.

Sau khi ăn cơm tạm biệt với người trong ký túc xá, Đồng Tuyết Lục chính thức tốt nghiệp đại học.

Sau khi tốt nghiệp, Đồng Tuyết Lục dành nhiều thời gian ở cửa hàng hơn, cùng với đó là chuẩn bị hôn lễ.

===

Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã hơn 1 tháng đi qua.

Khi lá phong ở thành phố rơi đỏ cả con đường, lá cây ngân hạnh dần vàng đi, hôn lễ được mọi người trông đợi của của Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy cũng đến.

Chu Diễm nháy mắt ra hiệu nói: "Ngày mai sẽ phải làm chú rể rồi, Như Quy anh có căng thẳng không?"

Ôn Như Quy nhếch môi: "Ừm."

Từ 1 tháng trước anh đã bắt đầu mất ngủ, tuy nhiên vừa nghĩ tới ngày mai bản thân sẽ trở thành vợ chồng với cô, tim của anh đập nhanh không cách nào khống chế được.

Hoàng Khải Dân đột nhiên thở dài: "Chu tiêu chảy, tôi không lo lắng cái khác, tôi chỉ lo lắng đến lúc đó Như Quy có con, còn anh vẫn chưa có con thì làm sao bây giờ?"

Chu Diễm bất ngờ không kịp chuẩn bị bị đâm một dao: "..."

- -- Miệng chó không phun được ngà voi!

- -- Hừ!

[HẾT CHƯƠNG 131]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK