Hôm khai giảng, Đồng Tuyết Lục mua đồ xong đạp xe đạp tới trường học để nói chuyện của Đồng Gia Minh với giáo viên.
Mọi người đều biết thành tích của Đồng Gia Minh nhưng chủ nhiệm lớp của cậu không hề nhắc tới chuyện cho cậu nhảy lớp là vì muốn để cho cậu nâng cao thành tích của trường.
Cô ta không muốn cậu chủ động đề nghị nhảy lớp, bây giờ phụ huynh đã tìm đến, trường học, chủ nhiệm lớp tự nhiên không thể ngăn cản hay từ chối.
Huống chi Đồng Tuyết Lục còn rất nổi tiếng trong giới giáo viên của Tiểu học Thành Nam, ai cũng đều không dám dễ dàng đắc tội với cô.
Trường học bày tỏ sẽ liên hệ với trường Trung học Thành Nam và sắp xếp thi cử.
Đồng Tuyết Lục đi ra khỏi văn phòng, bên ngoài đột nhiên đổ mưa phùn lất phất.
Mưa xuân quý như dầu, trên những nhánh cây đã mọc ra những chồi non xanh mơn mởn, điểm xuyết những cành khô, khiến người ta như thể nhìn thấy hy vọng.
Sau cơn mưa, mùi bùn đất bị gió thổi thoáng thoáng trong không khí, Đồng Tuyết Lục chợt rùng mình, cô đang suy nghĩ em liệu có nên mượn ô của Khương Đan Hồng hay không, thì nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên từ trong góc.
"Cô Khương, tôi nói cho cô biết đồng chí An thật sự không tồi, tuy rằng lớn hơn cô 20 tuổi, nhưng 3 cậu con trai của anh ấy đều đã trưởng thành, cô gả qua đó, không cần sinh con đã có thể trực tiếp làm mẹ chồng rồi, như vậy tốt biết bao?"
"Cô Tần, tôi đã nói rồi tôi không muốn kết hôn lần nữa, nếu như tôi muốn kết hôn lần nữa thì nhất định cũng phải kết hôn với người tôi muốn lấy, tôi cảm thấy đồng chí An, không phù hợp."
"Cô nói rõ thử xem chỗ nào không phù hợp chứ, cô không nói rõ thì sao tôi có thể giải thích được với bên kia đây?"
"Tuổi tác không hợp, tôi cảm thấy tuổi của anh ấy quá lớn, còn có gia đình anh ấy cũng quá phức tạp, tôi nghĩ tìm một người đơn giản một chút."
"Cô Khương, không phải tôi nói cô đâu, làm người cũng nên tự biết mình, cô đã từng kết hôn, tuổi tác cũng không còn nhỏ, hơn nữa còn từng cử báo bác và chồng của chính mình, rất khó có người bằng lòng lấy một người như cô, Lão An đồng ý lấy cô là vì thấy cô có nhà có cửa."
Khương Đan Hồng đỏ bừng mặt: "Không ai chịu lấy tôi, tôi còn không muốn gả đâu. Cùng lắm thì cả đời này tôi sẽ không kết hôn nữa, tôi cũng không coi trọng một người đàn ông như thế."
Giáo viên họ Tân kia ngây người khi bị cô ấy quát lên, cực kỳ tức giận, chửi bới rồi bỏ đi.
"Cứ coi như tôi nhiều chuyện, sau này tôi mà còn ôm đồm chuyện của cô nữa thì sẽ bị sét đánh chết."
"Người như cô mà còn muốn tìm đàn ông trẻ tuổi, tôi nhổ vào, nếu như không phải có nhà có cửa, thì đàn ông 80 tuổi cũng không thèm cô đâu, cô còn không vui, vậy thì cô cứ một mình cô đơn mà canh giữ ngôi nhà ấy cả đời đi!"
Khương Đan Hồng cắn chặt môi, tức đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, ai ngờ vừa xoay người đã trông thấy Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục có hơi xấu hổ nói: "Chị Đan Hồng, không phải em cố tình nghe lén đâu, vừa rồi em mới vào đây tránh mưa."
Khương Đan Hồng xua tay: "Chị không trách em, dù sao em cũng đã từng chứng kiến lúc chị chật vật nhất rồi."
Đồng Tuyết Lục: "Giáo viên kia có chuyện gì vậy? Chị nhờ người ta giới thiệu đối tượng cho mình à?"
Người giới thiệu có đáng tin hay không là điều rất quan trọng, một số người không chỉ mắt mù mà lòng dạ cũng mù quáng.
Cô nhớ rằng trước khi mình xuyên sách, cũng có người giới thiệu đối tượng xem mắt cho một người chị em hờ của mình.
Người giới thiệu nói rằng người đàn ông kia cao 1m8, lớn lên như ngôi sao lại tuấn tú, người chị em hờ kia phấn khích không thôi, ai ngờ vừa mới gặp mặt, đối phương còn chưa cao tới 1m6, 1m7, trông như dựa vẹo táo nứt.
Khương Đan Hồng lắc đầu, ánh mắt chợt thoáng hiện vẻ ghét bỏ: "Không có, là cô ta tự mình giới thiệu cho chị, chị đã nói mình không muốn rồi mà cô ta còn bắt chị phải đi gặp mặt."
Nhân duyên trong trường của cô ấy vốn đã không được tốt, cô ấy sợ mình từ chối thẳng thừng sẽ càng ảnh hưởng mối quan hệ hơn, cuối cùng nói không lại đối phương đành đi gặp mặt một lần.
Người đàn ông họ An kia chưa kể đến việc tuổi tác có thể làm cha cô ấy, còn chỉ là nhân viên bảo vệ của một nhà máy, quan trọng hơn là ông ta còn có 3 đứa con trai, vừa mới gặp mặt đã nói sau khi kết hôn muốn cả gia đình đều dọn tới sống ở căn hộ của cô ấy.
Lúc trước cô ấy đã bán căn nhà của bác mình, lại mua một gian khác trong thành phố nên bây giờ đã không ở ký túc xá của trường học nữa.
Đồng Tuyết Lục cũng cảm thấy ghê tởm: "Em cảm thấy những lời vừa rồi chị nói đều rất đúng, thà rằng cả đời không kết hôn cũng không cần gả cho kẻ rác rưởi."
Chẳng trách thế hệ sau có rất nhiều người phụ nữ mắc chứng sợ kết hôn sợ đàn ông, ngoại trừ một số đàn ông quá buồn nôn ra, còn bởi vì kết hôn rồi không đảm bảo được quyền lợi của người phụ nữ.
Nếu như Khương Đan Hồng thật sự gả cho lão An kia, không chỉ phải hầu hạ một ông già, còn phải hầu hạ cả nhà ông ta nữa, căn hộ cũng bị chiếm lấy, có điểm nào để cô ấy thích chứ?
- -- Lẽ nào lại thích đối phương kèm thêm combo già + xấu à?
Khương Đan Hồng nghe vậy, cuối cùng trên mặt cũng nở một nụ cười: "Tuyết Lục, chị phát hiện em không hề giống với những người khác, em và đồng chí Ôn đều là người tốt!"
Thật ra trong lòng Khương Đan Hồng cũng khao khát có một mái ấm gia đình, nhưng cô không muốn tùy tiện tìm một người để kết hôn.
Cuộc hôn nhân đầu tiên là bị ép buộc, nếu như lại kết hôn, cô ấy nhất định muốn tìm một người đàn ông mình thích và bằng lòng gả cho anh ấy.
Đồng Tuyết Lục: "Chị cũng rất đặc biệt, em tin rằng ngày nào đó chị sẽ gặp được người phù hợp với mình."
Sau đó Đồng Tuyết Lục đi theo Khương Đạn Hồng tới kí túc xá mượn ô của cô ấy để về nhà.
===
Mấy ngày sau, chuyện Đồng Gia Minh nhảy lớp đã có tin tức.
Cậu đã trúng tuyển vào trường trung học Thành Nam, bắt đầu từ ngày mai trực tiếp tới báo danh ở đó.
Sau khi Đồng Gia Tín biết được tin tức này, tâm trạng rất ủ dột: "Anh hai, chẳng phải sau này em không thể đi học cùng anh rồi à?".
Đồng Gia Minh gật đầu: "Sau này em cần phải đi học một mình, ở trường phải chăm chỉ nghe giảng, không được đánh nhau với người khác."
Đồng Gia Tín bẹp miệng, gương mặt thẫn thờ.
Thật ra Đồng Gia Tín còn dính lấy người anh Đồng Gia Minh này hơn cả Đồng Miên Miên, chẳng qua cậu ta là con trai nên không biểu hiện rõ ràng mà thôi.
Buổi tối Đồng Tuyết Lục về đến nhà, nhanh chóng đã biết được tin này.
Cô cười hỏi Đồng Gia Minh: "Em đã nghĩ ra muốn được thưởng gì chưa?"
Đồng Gia Minh tỏ ra ngượng ngùng: "Em muốn một đôi giày thể thao màu trắng."
Đồng Tuyết Lục không hề nghĩ ngợi gật đầu: "Được, chờ cuối tuần em không phải đi học, chúng ta đến trung tâm bách hóa mua."
Mấy năm nay một đôi giày thể thao màu trắng có giá 8 tệ, thuộc mặt hàng cao cấp, có được một đôi giày trắng cũng là rất thời trang.
Trong trường học người có giày thể thao màu trắng đếm trên đầu ngón tay.
Trên mặt Đồng Gia Minh hiện lên vẻ vui mừng của tuổi này nên có: "Cám ơn chị!".
Vẻ mặt Đồng Gia Tín ngập tràn ngưỡng mộ, cậu ta cũng muốn một đôi giày thể thao màu trắng.
Nhưng cậu ta vừa nghĩ tới thành tích học tập của mình, lập tức ủ rũ.
Với thành tích của cậu ta, e rằng cả đời này cũng đừng nghĩ muốn có được một đội giày trắng.
- -- Chỉ có thể đợi lúc anh hai đi không vừa, cậu ta lấy đi lại.
Nghĩ đến đây, Đồng Gia Tín vui vẻ trở lại.
Đồng Tuyết Lục nhìn vẻ mặt thay đổi như kinh kịch của cậu ta, không nói lên lời.
===
Ngày hôm đó là Tết Nguyên tiêu.
Ngoại trừ bánh trôi ra, Đồng Tuyết Lục còn làm thêm một ít sủi cảo.
Vỏ sủi cảo mỏng, bọc nhân được làm từ 3 loại nguyên liệu tươi ngon, chiếc nào chiếc nấy đều được gói tròn vo, trông rất dễ thương.
Măng tươi bên trong nhân giòn giòn ngon miệng, nấm hương thơm nức, trộn lẫn với mỡ heo thơm ngon, cắn một ngụm, nước sốt đậm đặc ngập tràn khoang miệng, vô cùng tươi ngon thơm ngào ngạt.
Bánh trôi tổng cộng có 3 loại nhân, lần lượt là nhân vừng, lạc và đậu đỏ.
Vỏ ngoài của bánh trôi mềm dẻo ngon miệng, tan ngay khi vừa bỏ vào trong miệng, cắn vỡ lớp vỏ ngoài, nhân bên trong lập tức chảy ra, ngập tràn hương thơm trong miệng.
Mấy anh em Đồng gia ăn không ngừng.
Tết nguyên tiêu của những năm trước, họ đều không được ăn bánh trôi, duy nhất có một lần trong nhà làm bánh trôi, nhưng bên trong lại không có nhân, lúc ấy cảm thấy rất ngon, bây giờ mới biết thế nào là mỹ vị chân chính.
Đồng Tuyết Lục làm rất nhiều, ngoại trừ tặng cho Ngụy gia bên cạnh, còn đưa tặng một ít cho ông cụ Ôn.
Ông cụ Ôn và chú Tông thấy cô tới tặng đồ thì cả 2 người đều cùng cười tít mắt.
Ông cụ Ôn nhét tiền mừng tuổi đã chuẩn bị sẵn cho cô: "Bé ngoan, đây là tiền mừng tuổi của cháu."
Đồng Tuyết Lục: "Ông nội Ôn, dịp Tết ông đã đưa tiền mừng tuổi cho cháu rồi ạ."
Ông cụ Ôn xua tay: "Cháu không biết rồi, phong tục của quê ông là Tết nguyên tiêu cũng cần phải đưa tiền mừng tuổi, cháu mau cầm lấy, nếu không sẽ xui xẻo."
Đồng Tuyết Lục: "..."
- -- Ông cụ đây là đang đổi cách thức khác để nhét tiền cho cô.
Ông cụ không cho phép cô từ chối, nhét tiền mừng tuổi vào trong tay cô.
Đồng Tuyết Lục không từ chối được, chỉ đành nhận lấy tiền.
Cô ở Ôn gia khoảng nửa tiếng rồi mới trở về nhà.
Ai ngờ cô vừa mới rời khỏi, Ôn Như Quy đã trở lại từ căn cứ.
Ông cụ Ôn tỏ ra kinh ngạc: "Sao cháu quay về vậy? 10 phút trước Tuyết Lục vừa mới rời khỏi, trên đường cháu không gặp con bé sao?"
Ôn Như Quy sững sờ một lát rồi lắc đầu: "Không có, hẳn là lỡ mất rồi."
"Như Quy à, một cô gái tốt như Tuyết Lục, cháu cần phải giữ cho chắc đó, trở về mau chóng cưới con bé vào cửa thôi."
Ông cụ Ôn kẹp một miếng sủi cảo chấm tương giấm, vừa cắn một miếng thơm đến độ 2 mắt đều sắp híp lại.
Bình thường ông cụ nói như vậy, Ôn Như Quy im lặng không thì sẽ nói muốn hỏi ý. kiến của Đồng Tuyết Lục.
Ai ngờ lần này ông cụ vừa mới dứt lời, đã nghe thấy Ôn Như Quy nói: "Ông nội, cháu muốn đến Đồng gia cầu hôn."
- -- "Bộp!" một tiếng.
Chiếc sủi cảo trong tay ông cụ Ôn rơi xuống đất.
Ông cúi đầu nhìn, lập tức đau lòng không thôi. Ông còn muốn nhặt lên thổi một chút rồi lại ăn tiếp nhưng thấy cháu trai còn đang nhìn mình nên đành thôi.
"Cháu vừa nói gì thế? Cháu muốn đến Đồng gia cầu hôn hả?"
Vành tại Ôn Như Quy khẽ ửng đỏ: "Dạ, lần này cháu quay lại chính là để bàn bạc với ông."
Ông cụ Ôn vui vẻ đến mức quên cả ăn sủi cảo: "Cuối cùng thằng nhóc thối này cũng sáng suốt rồi, ông còn tưởng rằng cả đời này không bao giờ được uống rượu mừng của cháu cơ."
Mặc dù lần nào ông cũng kêu la bắt anh mau chóng kết hôn sinh con, nhưng nhiều năm như thế, ông cũng chỉ càm ràm bên miệng mà thôi, trước giờ chưa từng thực sự ra tay ép buộc anh cả.
- -- Ông cụ nghĩ đến chuyện xảy ra năm đó, nào dám ép anh chứ?
Trước kia ông cụ còn từng dặn dò Tiểu Tông, nhỡ ngày nào đó mình đi rồi thì ông ấy nhất định phải chăm sóc Ôn Như Quy thật tốt. Không nghĩ tới anh lại tìm được đối tượng để kết hôn.
- -- Nghĩ tới đây, ông cụ Ôn không khỏi cảm thấy mùi chua xót.
Chú Tông ở bên cạnh đã len lén lau nước mắt.
Ôn Như Quy khẽ lên tiếng: "Cháu xin lỗi ông, mấy năm nay cháu đã để ông phải lo lắng rồi."
Ông cụ Ôn trừng mắt với anh: "Cháu biết là được rồi, cháu chính là thằng đầu gỗ."
Ôn Như Quy: "..."
Ông cụ Ôn: "Nếu cầu hôn, cháu cần phải hỏi ý kiến của Tuyết Lục trước đã, còn có lão già cổ hủ ở Tây Bắc kia nữa, cũng cần phải thông báo cho ông ấy biết."
Bây giờ Tư lệnh Tiêu là ông nội của Đồng Tuyết Lục, cũng là trưởng bối duy nhất của Đồng gia, nếu kết hôn tất nhiên cần phải được ông ấy đồng ý.
Ôn Như Quy gật đầu: "Cháu biết rồi."
===
Ngày hôm đó Hoàng Khải Dân nói muốn truyền thụ lại kinh nghiệm sống của mình cho anh, kết quả là nói hết 2 giờ đồng hồ cũng chẳng có một kinh nghiệm hữu ích nào.
Ông cụ Ôn trở nên phấn khích: "Tiểu Tông, anh xem bây giờ trong nhà có có thứ gì chúng ta cầm qua Đồng gia."
Chú Tông vội vàng đáp lại: "Tôi đi xem ngay bây giờ đây."
Chú Tông vào phòng giữ đồ tìm một lát, cầm lấy 2 lon sữa mạch nha và 2 gói bánh ngọt: "Tư lệnh, chỉ có mấy thứ này thôi."
"Vậy thì mấy thứ này đi, bây giờ chúng ta đi qua đó."
Ông cụ Ôn cảm thấy hơi đơn giản, nhưng bây giờ không phải là lễ hỏi chính thức, chờ đến khi chính thức ăn hỏi, chút đồ này chắc chắn không đủ.
Ôn Như Quy rửa mặt lại chải tóc rồi mới xuất phát.
Đồng Tuyết Lục về đến nhà vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đã thấy mấy người đàn ông Ôn gia tới cửa.
Cô kinh ngạc nhìn Ôn Như Quy: "Sao anh không nói với em là anh sẽ trở về?"
Ôn Như Quy nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ngập nước của cô, tim đập thình thịch như sấm nổ: "Anh trở về là vì có chuyện muốn bàn với em."
- -- Bàn chuyện?
Đồng Tuyết Lục chớp đôi mắt hạnh, vẻ mặt mịt mờ.
Ông cụ Ôn hận sắt không thành thép đẩy anh một chút: "Cháu cái tên đầu gỗ này, muốn nói cũng cần phải vào bên trong rồi hẵng nói, nào có thể đứng ở cửa nói loại chuyện này chứ?"
Đồng Tuyết Lục cảm thấy ngày càng kỳ lạ, cô đóng cửa rồi đi vào theo họ.
Ông cụ Ôn vừa bước vào phòng khách, khu một tiếng: "Như Quy, cháu nói đi."
Vành tại của Ôn Như Quy hơi nóng lên, anh nhìn cô rồi nói: "Tuyết Lục, chúng mình quen nhau cũng đã được 6 tháng 20 ngày, anh muốn được cùng em bạc đầu giai lão, không biết em có thể cho anh cơ hội này không?"
Đồng Tuyết Lục sửng sốt.
Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới Ôn Như Quy dẫn người nhà của anh chạy tới cửa là để cầu hôn mình.
- -- Chỉ có điều cầu hôn như vậy có quá cứng nhắc hay không?
Cô nghĩ tới trước kia khi mình vẫn chưa xuyên sách, người ta cầu hôn đều rất lãng mạn, không chỉ có bóng bay và nhẫn còn, mà còn có nhiều điều bất ngờ khác.
Đồng Tuyết Lục nhìn 2 lon sữa mạch nha để trên bàn, cô bỗng cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Tuy nhiên thời đại này chính là như vậy, thậm chí rất nhiều người còn không thèm hỏi ý kiến của bạn gái lấy một câu, trực tiếp trao đổi với cha mẹ họ rồi kết hôn.
Nhưng cả 2 đời mới kết hôn một lần này, cô không muốn quá sơ sài như thế.
Ông cụ Ôn thấy cô chưa bày tỏ thái độ, không khỏi nôn nóng: "Tuyết Lục, tuy rằng Như Quy đầu gỗ một chút, ngày thường cũng không biết ăn nói, nhưng nó là một đứa trẻ thành thật, ông dám đảm bảo rằng nó sẽ đối xử tốt với cháu, nếu như nó dám đối xử tồi tệ với cháu, ông sẽ là người đầu tiên đánh chết nó."
Ôn Như Quy: "..." Ông nội, ông thật sự là ông nội ruột của cháu sao,
Chú Tông cũng nói giúp: "Tuyết Lục, chú đã nhìn Như Quy lớn lên từ nhỏ, chú vẫn là lần đầu tiên thấy nó hết lòng với một đồng chí nữ như vậy, thậm chí còn trộm cả gà trong nhà đưa sang cho cháu dùng cho nên nó là thật lòng đối với cháu."
Ôn Như Quy: "..."
"Phụt!"
Nghĩ tới Tiểu Ngũ đáng thương, cuối cùng Đồng Tuyết Lục không nhịn được cười.
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Ông nội Ôn, cháu cần phải bàn bạc chuyện này với ông nội cháu đã rồi lại trả lời mọi người."
Trong lòng cô đã có chủ ý của mình, chỉ có điều cô không thể nói ra chủ ý này trước mặt ông cụ Ôn và chú Tông được.
Trở về cô phải tìm cơ hội nói chuyện riêng với Ôn Như Quy.
- -- Hơn nữa, nào có chuyện mới cầu hôn một lần đã thành công rồi?
- -- Muốn lấy cô cũng không đơn giản đâu!
Nghe thấy câu trả lời của Đồng Tuyết Lục, vẻ thất vọng hiện lên trên mặt mấy người đàn ông Ôn gia.
Tuy nhiên trong lòng họ cũng hiểu rõ đây là chuyện bình thường, con gái nhà người ta nhất định muốn trịnh trọng một chút.
Cả 3 người Ôn Như Quy và ông cụ Ôn đều dùng bữa tối ở Đồng gia xong mới trở về.
===
Ôn Như Quy không nhận được câu trả lời chính xác, quay lại căn cứ với dáng vẻ như quả cà chua héo.
Chu Diễm nhìn thấy anh trở về, quan tâm anh còn hơn cả lãnh đạo: "Như Quy, bạn gái anh nói sao rồi, cô ấy có đồng ý không?"
Ôn Như Quy mím môi: "Cô ấy nói còn phải bàn bạc lại với ông nội của mình mới đưa ra câu trả lời được."
"Người anh em đừng nản lòng, một lần không thành thì lại tiếp tục, da mặt đàn ông chúng ta cần phải dày một chút mới được."
Chu Diễm giả bộ vỗ bả vai anh an ủi nói, nhưng trong lòng lại mừng như nở hoa.
- -- Ôn Như Quy không cầu hôn thành công, đây là ông trời đang giúp anh ta.
2 ngày nữa anh cũng muốn xin nghỉ trở về để cầu hôn, bất kể ra sao anh ta cần phải cầu hôn thành công trước Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy "ừ" một tiếng, ủ rũ quay lại ký túc xá.
===
Ngày hôm sau Sở trường Tiêu dọn văn phòng làm việc nên Ôn Như Quy đi giúp đỡ.
Ai ngờ lúc dọn tủ không cẩn thận bị đập trúng thắt lưng, sau đó lại bị trật một chút.
Vết thương ở thắt lưng của Ôn Như Quy rất nghiêm trọng, không thể đứng thẳng được, vừa xoay người đã đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.
2 người Hoàng Khải Dân và Chu Diễm tới ký túc xá thăm anh.
Hoàng Khải Dần nhìn thấy anh bị nghiêm trọng như vậy, không khỏi than thở: "Như Quy, không phải tôi nói khó nghe, thắt lưng của đàn ông rất quan trọng đấy, sao anh lại không cẩn thận như vậy?"
2 người Ôn Như Quy và Chu Diễm nghe xong đều tỏ ra ngơ ngác.
Hoàng Khải Dân nhìn dáng vẻ cái gì cũng không biết của họ, lần đầu tiên đỏ mặt: "2 người các anh vẫn chưa kết hôn, có một số chuyện tôi không thể nói quá rõ ràng với các anh."
"Nói tóm lại, thắt lưng của đàn ông cũng quan trọng y như bụng phụ nữ vậy, thắt lưng của anh bị thương thành như vậy, tôi lo lắng sau này anh không được."
Ôn Như Quy càng cảm thấy mê mang: "Cái gì không được?"
"Chính là khía cạnh kia của đàn ông không được."
Hoàng Khải Dân đỏ bừng mặt: "Sao anh không hiểu nhỉ, chính là sau này anh không thể sinh con được nữa."
Ôn Như Quy: "..."
[HẾT CHƯƠNG 95]