Thời tiết càng ngày càng lạnh, bụng Đồng Tuyết Lục cũng càng lúc càng lớn.
Lần trước bác sĩ đã xác nhận, trong bụng cô thật sự mang thai 2 đứa bé.
Hôm nay cô muốn đi siêu âm, nhân tiện xem giới tính của bảo bối trong bụng một chút.
Vốn dĩ ông cụ Ôn cũng muốn đi cùng, nhưng 2 ngày trước ông cụ bị cảm lạnh, thời tiết lạnh như vậy nên Đồng Tuyết Lục không cho ông cụ ra ngoài.
Lúc này ông cụ đầy trông mong nhìn Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục, vẻ mặt tội nghiệp nói: "Vậy các cháu đi sớm về sớm, còn Như Quy, cháu phải chăm sóc tốt cho Tuyết Lục và con đấy."
Ôn Như Quy gật đầu: "Vâng."
Sau khi uống thuốc, suy nghĩ của anh chậm hơn trước kia nửa nhịp, nhưng tinh thần tỉnh táo, hơn nữa gần đây số lần nhìn thấy Tiểu Húc càng ngày càng ít.
Lần trước tiến sĩ Trần tới đây, đã vô cùng khiếp sợ và vui sướng với tốc độ hồi phục của anh.
Ông cụ Ôn nghĩ lại vẫn không yên tâm: "Nếu không để Tiểu Tông đi cùng các cháu nhé."
Trong mắt Ôn Như Quy hiện lên 1 tia bóng đen, tay đỡ Đồng Tuyết Lục siết lại một chút.
Đồng Tuyết Lục nhạy bén nắm bắt được sự khác thường của anh, nhéo tay anh một chút: "Không cần đâu ạ, có Như Quy chăm sóc cháu là được, hơn nữa hôm nay đồng nghiệp của Như Quy cũng sẽ đi kiểm tra thai nhi, không sao đâu ạ."
Ôn Như Quy quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt, vẻ u ám trong mắt tan đi.
Lúc này ông cụ Ôn mới nhận ra mình đã nói sai: "Được, vậy thì các cháu đi đi, ông và Tiểu Tông ở nhà chờ các cháu."
Đồng Tuyết Lục cười gật đầu, đỡ Ôn Như Quy ra cửa.
Vừa đi ra cửa, gió lạnh thổi tới, tuy rằng Đồng Tuyết Lục ăn mặc giống như một quả bóng nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
Ôn Như Quy tiến lên trước nửa bước, dùng thân mình ngăn cản gió: "Nếu không để anh và Kiến Nghĩa mượn xe của đơn vị?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không cần, đi xe bus công cộng, nếu như bị người tố cáo sẽ không tốt, hơn nữa các anh đừng coi em như pha lê chứ! Phụ nữ mang thai vận động thích hợp vẫn có lợi cho cơ thể."
1 tay Ôn Như Quy đỡ ở sau eo cô, 1 tay nắm tay cô, "ừ" một tiếng.
Anh nhớ tới chuyện mấy tháng trước đã hỏi về xe ô tô, thời buổi này 1 chiếc xe ô tô có giá hơn 200.000, người bình thường đều không gánh nổi cái giá này.
Tuy rằng Ôn gia có chút của cải nhưng cũng không kham nổi số tiền này.
Nhưng viện trường Trang đã nói với anh một việc, nói hiện giờ cơ hội để đất nước hội nhập với quốc tế càng ngày càng nhiều, đất nước rất cần có giải thưởng để chứng minh với quốc tế, ví dụ như giải Nobel.
Nếu có thể khiến đất nước vẻ vang, chắc chắn đất nước sẽ khen thưởng hậu hĩnh.
Nghĩ vậy, hàng lông mi đen dày như bàn chải của anh rung rung một chút.
Đồng Tuyết Lục thấy anh phản ứng nhè nhẹ, trong lòng yên lặng thở dài một hơi.
Có thể là vì tác dụng của thuốc, bình thường ngoại trừ suy nghĩ của anh trở nên chậm chạp, hơn nữa tính cách cũng không giống trước kia lắm, đã lâu cô chưa thấy dáng vẻ anh đỏ mặt ngại ngùng.
Nhớ đến dáng vẻ động một chút là đỏ mặt ngại ngùng của anh, đúng là khiến người ta nhớ nhung.
Nhưng con người phải biết hài lòng với những gì mình đang có, hiện giờ anh tốt lên từng ngày, cô đã rất biết ơn rồi.
Bọn họ cũng không đen đủi, chỉ chờ một phút xe buýt đã tới rồi.
===
Sau khi lên xe buýt, 2 người ngồi xuống vị trí phía sau.
Đồng Tuyết Lục quay đầu, đột nhiên mắt sáng rực lên: "Như Quy, tuyết rơi rồi."
Bên ngoài bông tuyết bay rào rào đổ, dừng ở trên cửa sổ xe buýt thành từng mảnh nho nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
Người đi đường bên ngoài nhìn thấy tuyết rơi cũng kinh ngạc hô lên, mùa đông năm, bắt đầu rất sớm, nhưng vẫn mãi không có tuyết rơi. Đều nói tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, mọi người đều lo lắng sang năm sẽ không đủ lương thực.
Bây giờ tuyết càng rơi càng lớn, mang theo hy vọng của mọi người bay xuống, rất nhanh, trên mái hiên, trên cây trắng xoá. Những đứa trẻ muốn ra bên ngoài nghịch tuyết, bị người nhà nhéo lỗ tai đưa về.
Ôn Như Quy nhìn ra ngoài theo ánh mắt cô, bông tuyết bay múa ở trong gió, tăng thêm sự lãng mạn vào mùa đông.
Chỉ là anh nhìn thoáng qua một cái, rất nhanh lại thu ánh mắt về, dừng ở trên người cô.
Đồng Tuyết Lục nhìn một lúc lâu mới quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh.
Loại tình cảnh đã này xảy ra vô số này trong một 2 tháng qua, nhưng cô lại không cảm thấy kỳ quái.
Cô tự nhiên nắm lấy tay anh, nghiêng đầu qua hỏi: "Một lát nữa là có thể biết giới tính của Bảo Bảo rồi, anh thích con trai, hay là con gái?"
Đồng Tuyết Lục cho rằng anh sẽ nói con trai hay con gái đều được, hoặc là nói một con trai một con gái cũng được.
Nhưng lại nghe thấy anh trầm thấp nói: "Con gái."
Đồng Tuyết Lục ngẩn ra một chút: "2 đứa đều là con gái sao?"
Ôn Như Quy gật đầu: "Ừm, con gái giống em."
- "Không cần giống anh, càng không cần có bệnh giống anh, tốt nhất là 2 đứa con gái đều giống cô."
Đúng lúc này, Đồng Tuyết Lục đột nhiên "Ai da" một tiếng.
Ôn Như Quy nhăn mày lại: "Là con lại đá em sao?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu, tay vuốt ve bụng: "Rất nghịch ngợm, chỉ sợ bên trong có 1 đứa là con trai."
Nghe được lời này, lông mày Ôn Như Quy càng nhíu chặt hơn: "Quả nhiên con trai gì đó là đáng ghét nhất, con gái yên tĩnh ngoan ngoãn rất tốt."
Đồng Tuyết Lục không biết suy nghĩ của anh, nếu không có lẽ sẽ cười ra nước mắt, suy nghĩ này của anh như Giả Bảo Ngọc "bất mưu nhi đồng" vậy.
(*) Giả Bảo Ngọc (賈寶玉 - Jia Baoyu) có nghĩa là viên ngọc quý gia bảo, là nhân vật hư cấu, 1 trong bộ 3 nhân vật chính trong tiểu thuyết "Hồng lâu mộng", của nhà văn Tào Tuyết Cần.
(*) Bất mưu nhi đồng: không bàn bạc trước mà tự có ý kiến.
===
Khi xe dừng lại, tuyết cũng ngừng rơi.
Xuống xe buýt, không khí lạnh và hơi tuyết ập vào mặt. Ôn Như Quy đỡ cô, hận không thể bế cô lên để cô không phải đi bộ.
Đi đến cửa bệnh viện, thì vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Diễm đạp xe đến cửa, ngồi phía sau anh ta là vợ anh ta Vương Tiểu Vân.
Chu Diễm bĩu môi nói: "Thật trùng hợp, nhưng mà Như Quy, sao 2 người không đi xe đạp tới đây?"
Ôn Như Quy: "Không an toàn."
Chu Diễm gãi gãi đầu: "Có sao? Có phải anh sợ kỹ thuật của mình không tốt lắm làm ngã vợ của anh không, nhưng bây giờ là mùa đông, ăn mặc như một quả bóng vậy, cho dù bị ngã cũng không sợ."
Anh ta vừa nói xong, anh ta kêu lên: "Ai da ai da".
Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy nhìn sang, chỉ thấy trên lỗ tai anh ta có một bàn tay, đang bị nhéo đến biến dạng.
"Tiểu Vân em mau buông tay ra...... Ai da, đau chết mất, anh chọc gì em?"
Vương Tiểu Vân thấy 2 người Đồng Tuyết Lục đang ở bên cạnh, lúc này mới hừ một tiếng rồi buông tai anh ta ra.
Cô ấy chậm rãi từ trên xe đạp đi xuống: "Em thấy anh không vừa mắt, không được sao?"
Chu Diễm: Huhu... [QAQ]
Vương Tiểu Vân nhìn nét mặt oan ức và dáng vẻ ngu ngốc của anh ta là thấy phiền lòng, cái gì mà bị ngã cũng không sợ, có thể nói ra câu như vậy, chứng tỏ anh ta thật sự không có lương tâm!
Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ Chu Diễm vẫn không biết mình sai ở đâu, khóe miệng nhếch lên.
===
4 người đi vào bên trong bệnh viện.
Ánh mắt Vương Tiểu Vân dừng lại ở trên bụng cô, lại nhìn bản thân mình: "Tôi nhiều hơn cô 1 tháng đấy, nhưng xem ra bây giờ tôi nhỏ hơn cô rất nhiều."
Lúc mới mang thai ngay cô ấy không ăn được gì, sau đó ăn uống khá hơn, người phồng lên như quả bóng được bơm hơi, tuy người cô ấy béo lên không ít nhưng bụng lại vẫn nhỏ hơn Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Sao có thể giống nhau chứ, trong bụng tôi có 2 đứa bé, cô chỉ có 1 đứa."
Vương Tiểu Vân lại quay đầu nhìn mặt cô, sau đó giơ tay sờ gương mặt mập mạp của mình một chút: "Trước kia luôn nghe người ta nói đồng nhân bất đồng mệnh, lúc ấy không có cảm giác gì, bây giờ nhìn thấy cô tôi cực kỳ muốn nói câu này, cô mang thai mà tay chân vẫn tinh tế như vậy, da không bị nám, đúng là hâm mộ muốn chết!"
Đồng Tuyết Lục: "Nghe nói sau khi sinh con xong nám sẽ tự mờ đi."
Ánh mắt Vương Tiểu Vân sáng lên: "Cô nói thật sao?"
"Có một số người là như vậy, có một số người thì không mờ đi, cho nên mới nói mẹ là người vô cùng vĩ đại, mang thai không chỉ vất vả, hơn nữa còn huỷ hoại cơ thể chúng ta lớn như vậy."
Đồng Tuyết Lục cảm thán, sinh con còn sẽ tăng nhanh quá trình lão hoá của phụ nữ, cô đã hạ quyết tâm, lần này sau khi sinh xong sẽ tuyệt đối không sinh tiếp nữa.
Vương Tiểu Vân ở phía sau gật đầu: "Không sai, đàn ông chưa từng mang thai, còn tưởng rằng chúng ta mang thai dễ dàng như gà mái đẻ trứng vậy, bị ngã cũng không sợ."
Nói xong cô ấy trừng mắt nhìn Chu Diễm một cái.
Chu Diễm sững người một chút, lúc này mới phản ứng lại, đây chính là câu nói sai mình vừa nói.
Anh ta vội vàng giải thích: "Vợ, vừa rồi anh không có ý đó đâu. Mặc kệ như thế nào anh cũng sẽ không làm em bị ngã, nếu bị ngã, chắc chắn anh sẽ phải nhào qua làm đệm lót, để em ngã trên người anh."
Lúc này lửa giận trong lòng Vương Tiểu Vân mới tiêu đi, hờn dỗi nói: "Hoa ngôn xảo ngữ, nói dễ hơn làm."
(*) Hoa ngôn xảo ngữ: Lời nói khéo léo nhưng không thật, những lời nói hay nhưng vô nghĩa.
Chu Diễm thấy vợ mình như vậy, thì biết mình đã qua cửa.
Ai ngờ ngay sau đó lại nghe thấy âm thanh trầm thấp của Ôn Như Quy vang lên: "Chờ sau khi sinh con xong anh sẽ đi buộc ga-rô."
Sở dĩ nói sau khi sinh con xong, là bởi vì bây giờ anh vẫn đang uống thuốc chống tâm thần phân liệt, không tiện phẫu thuật.
3 người nghe được câu này, đều ngơ ngẩn.
Sau đó trong lòng Đồng Tuyết Lục dâng lên một cảm giác ấm áp, ngửa đầu nhìn anh: "Anh nghĩ kỹ đi, hơn nữa nhỡ đâu 2 đứa bé đều là con gái, ông nội lại muốn con trai thì phải làm sao?"
Ôn Như Quy nhìn cô: "Ông nội sẽ hiểu, anh không muốn thấy em vất vả như vậy nữa."
2 vợ chồng Vương Tiểu Vân và Chu Diễm bị đút thức ăn cho chó đầy miệng.
Vương Tiểu Vân quay đầu nhìn Chu Diễm một cái, sau đó từ vẻ khiếp sợ chuyển sang bái phục.
Cô ấy lại đột nhiên thấy phiền lòng, chân với qua dẫm một cái ở trên mu bàn chân anh ta.
Chu Diễm: [QAQ]
- -- Ôn Như Quy hại anh ta, vậy mà lại khéo ăn khéo nói như vậy, đúng là đáng giận.
===
Đi vào bên trong bệnh viện, đăng ký, xếp hàng, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Đồng Tuyết Lục nằm ở trên giường bệnh màu trắng, nhìn bác sĩ cầm dụng cụ di qua di lại trên bụng cô, thời buổi này dụng cụ siêu âm không thể so sánh được với sau này.
Màn hình cồng kềnh, chất lượng hình ảnh rất kém, nhưng vẫn có thể nhìn ra được một chút hình dáng.
Bác sĩ quan sát một chút rồi nói: "Bên trái là con gái, bên phải... Có lẽ cũng là con gái."
Em bé gái ở bên phải bị tay chặn nửa chỗ nào đó, nhưng cô ấy không nhìn thấy bất cứ bộ phận nào nhô lên, có lẽ là một bé gái.
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Ôn Như Quy chuyển từ bụng Đồng Tuyết Lục đến trên màn hình: "Bác sĩ, cô chắc chắn chứ?"
Bác sĩ quay đầu nhìn về phía anh, chỉ thấy khóe miệng anh mím thành một đường thẳng, trên mặt không có một chút vui sướng nào.
- -- Xem ra lại là một người đàn ông trọng nam khinh nữ, đúng là không có lương tâm.
Sắc mặt bác sĩ lập tức xịu xuống: "Chắc chắn, nhưng bây giờ là thời đại mới rồi, không phải thời đại cũ, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, loại thái độ này của anh là không được!"
Ôn Như Quy bị mắng đến ngẩn ra một chút: "Không phải, tôi rất thích con gái."
Anh chính là có loại cảm giác trúng một giải thưởng lớn.
- -- Không ngờ thật là một 2 bé gái, thật sự quá tốt!
Bác sĩ không tin chuyện ma quỷ của anh, đồng tình nhìn Đồng Tuyết Lục: "Mang song thai ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể, sau khi sinh con xong, tốt nhất là cô nghỉ ngơi 1-2 năm rồi mới sinh tiếp, phụ nữ phải yêu bản thân mình nhiều hơn một chút, đừng chuyện gì cũng nghe đám đàn ông thối!"
Người đàn ông thối Ôn Như Quy: "..."
Đồng Tuyết Lục nhìn anh bị mắng vô cớ, không nhịn được cười ra tiếng: "Bác sĩ cô hiểu lầm rồi, chồng tôi anh ấy thật sự tình thích con gái, chúng tôi cũng nói rồi, lần này sinh xong thì sẽ không sinh, anh ấy đi làm phẫu thuật buộc ga-rô."
Nghe được lời này, bác sĩ kinh ngạc, lập tức thay đổi cái nhìn về Ôn Như Quy: "Vậy thì thật hiếm có, tôi làm ở bệnh viện nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng gặp người đàn ông nào tới đây buộc ga-rô."
Phụ nữ muốn mang thai sinh con chăm con, không sinh còn phải tới đây buộc ga-rô chịu khổ một lần, ngược lại là đàn ông chỉ cung cấp hạt giống, sau đó ngồi mát ăn bát vàng là được.
Bây giờ nghe Đồng Tuyết Lục nói, điều này khiến cô ấy phải lau mắt mà nhìn Ôn Như Quy, khen anh vài câu.
===
Từ phòng siêu âm đi ra, khóe miệng Ôn Như Quy nhếch lên thành một độ cong.
Chu Diễm xếp phía sau bọn họ, thấy dáng vẻ tắm mình trong gió xuân của Ôn Như Quy, anh ta nhướng mày hỏi: "Như Quy, anh vui vẻ như vậy, không phải cả 2 đứa bé đều là con trai?"
Ôn Như Quy lắc đầu: "Không phải."
Chu Diễm: "Thật sao? Tôi không tin. Nhìn anh cười như thế này, chắc chắn là 2 đứa con trai, thật hâm mộ anh, bây giờ tôi chỉ hy vọng đứa bé trong bụng vợ tôi là con trai thì tốt quá."
Anh ta cũng không phải người trọng nam khinh nữ, chỉ là người lớn trong nhà trọng nam khinh nữ, nếu lần này là con gái, chắc chắn bọn họ sẽ giục sinh tiếp, đến lúc đó áp lực của anh ta và vợ sẽ rất lớn.
Sức khoẻ của anh ta không tốt lắm, không dễ làm vợ có thai, trước đó Tiêu Vân thường xuyên nôn mửa không ngủ được, cũng là vì bị nhắc mãi, áp lực rất lớn.
Cho nên nếu lần này là con trai thì tốt nhất, sau này bọn họ sẽ sinh con gái, người lớn trong nhà cũng sẽ không nói gì.
Lời này vừa đúng lúc bị bác sĩ ở bên trong nghe thấy, tới khi anh ta đỡ Vương Tiểu Vân đi vào, thì nhìn thấy bác sĩ đen mặt, trợn mắt tức giận nhìn anh ta.
Chu Diễm: [QAQ]
- -- Rốt cuộc thế giới này bị làm sao vậy?
- -- Anh ta khiến người ghét chó chê như vậy sao?
Bởi vì bên ngoài lại có tuyết rơi, sau khi kiểm tra xong bọn họ ai về nhà người nấy, cũng không ở lại bên ngoài.
===
Về đến nhà, ông cụ Ôn và chú Tông lập tức xông tới: "Sao rồi? Em bé khỏe mạnh chứ?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Em bé rất tốt, bác sĩ nói là 2 bé gái, sau đó chúng cháu phải chuẩn bị quần áo cho 2 chị em."
Trước đó không biết là con trai hay con gái, có một số đồ không tiện chuẩn bị lắm, bây giờ đã biết rồi, vậy thì phải bắt đầu thôi.
Nói xong những lời này, cô nhìn ông cụ Ôn.
Chỉ thấy ông cun Ôn ngẩn ra một chút, rất nhanh lại nói: "Con gái cũng rất tốt, cháu và Như Quy đều đẹp, chắc chắn chắt gái của ông sẽ rất xinh đẹp."
Là người thế hệ cũ, tất nhiên ông cụ Ôn cũng hy vọng có cả chắt trai và có cả chắt gái, có liền 2 giới tính như vậy, nói ra vô cùng hãnh diện.
Chỉ là bây giờ đều là con gái, ông cụ cũng không cảm thấy không tốt, nếu như 2 bé gái đều xinh đẹp tài giỏi giống Tuyết Lục, có thêm mấy đứa nữa cũng không thành vấn đề.
Đồng Tuyết Lục thấy ông cụ Ôn không có vẻ thất vọng, ý cười bên khóe miệng càng sâu.
Cô sẽ không nhất quyết phải sinh con trai chỉ vì những người khác thất vọng, chỉ là cô vẫn hy vọng đứa bé được sinh ra trong một gia đình mà tất cả mọi người đều hoan nghênh chúng.
Buổi tối, tư lệnh Tiêu cũng biết chuyện mình sắp có 2 đứa chắt gái.
Ông ấy cười đến hiện hết nếp nhăn trên khóe mắt: "Con gái cũng tốt, con gái ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, không vừa gầy vừa nghịch ngợm như con trai, có lúc thật sự muốn đánh nở hoa trên mông chúng nó!"
Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín siết chặt mông: "..."
- -- Ông nội, chúng cháu vẫn còn ngồi ở trước mặt ông đó, ông nói câu này thật sự được sao?
Tiêu Miên Miên nghe thấy mấy tháng nữa mình sẽ được làm dì nhỏ, vui sướng đến đỏ bừng mặt: "Chị, sau này em sẽ chơi cùng 2 cháu gái, em dạy các cháu ca hát."
Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô bé một chút: "Được đó, sau này em chính là dì nhỏ, là người lớn, nếu như 2 cháu gái của em đi ị đi tiểu, vậy thì phải làm phiền em."
Tiêu Miên Miên giống như bị sét đánh trúng: "..."
Đồng Gia Tín thấy gương mặt khó xử của em gái, cười ha ha: "Miên Miên, em cứ coi như là luyện tập, sau này anh già đi, em sẽ quen đổ phân đổ nước tiểu cho anh."
Tiêu Miên Miên: "..."
- -- Cô bé có thể không làm dì nhỏ không?
- -- Cô bé có chút hối hận rồi!
Mọi người nhìn dáng vẻ cô bé bị dọa, đều không nhịn được nở nụ cười.
Củi lửa trong bếp lò cháy bùm bùm, thiêu đỏ vả vách lò, bên ngoài gió bắc thổi, trong phòng lại cực kỳ ấm áp.
Căn phòng tràn ngập tiếng cười.
===
Lúc này ở Đại Tây Bắc, cả gia đình 3 người vừa từ nông trường lao động trở về.
Nửa tháng trước Đại Tây Bắc đã có tuyết rơi, nhiệt độ không khí thấp đến âm mười mấy độ, ngày hôm qua có tuyết rơi, hôm nay bọn họ bị gọi đi dọn tuyết.
Làm việc cả một ngày, tay chân lạnh cóng đến mất cảm giác, cơ thể không ngừng run rẩy.
Sử Tu Năng run run đẩy cửa ra, trong phòng cũng lạnh như băng, không khác gì bên ngoài.
Ông ta đi đến bên cái bàn thiếu góc, muốn rót một ly nước uống, lại phát hiện trong ấm nước trống rỗng, không có một giọt nước.
Ông ta lập tức nổi giận: "Tiểu Nhuỵ, không phải khi tao ra ngoài đã dặn mày múc nước nấu cơm sao? Sao không có một giọt nước vậy?"
Sử Tinh Nhuỵ thò cái đầu từ trong chăn bông ra, tự nhiên nói: "Con quên mất."
Sử Tu Năng trừng mắt: "Vậy cơm thì sao? Mày đã lấy cơm về cho chúng tao chưa?"
Sử Tinh Nhuỵ: "Lấy rồi, nhưng mà con ăn chưa no, nên một mình con ăn hết rồi."
Sử Tu Năng: "..."
Trình Tú Vân: "..."
Cả ngày 2 người bọn họ chỉ ăn 1 cái bánh ngô, đã đói đến mức bụng dán vào sau lưng rồi, vào lúc dọn tuyết, bọn họ ngóng trông nhất là nhanh chóng về nhà uống 1 ngụm nước ấm, ăn một miếng cơm nóng.
Bây giờ không có nước ấm, cũng không có cơm, bụng 2 bọn họ kêu gào giống như kháng nghị.
Sử Tu Năng tức giận đến đỏ bừng 2 mắt, cầm cây gậy gỗ ở một bên mép giường, gậy gỗ đánh vào trên "Bụp bụp bụp", Sử Tinh Nhuỵ đau đớn kêu gào.
Chăn bông không dày, Sử Tu Năng lại đang nổi nóng, rất nhanh Sử Tinh Nhuỵ không chịu nổi.
"Đánh chết người rồi, cha tôi sắp đánh chết tôi rồi, người đâu mau tới đây..."
Mới đầu Trình Tú Vân cũng rất tức giận, cảm thấy dạy dỗ con bé một chút cũng tốt, nhưng thấy Sử Tu Năng đánh như vậy, bà ta sợ đánh chết con, vội vàng nhanh chóng đi lên khuyên bảo.
"Được rồi được rồi, trẻ con không hiểu chuyện, dạy nó là được, nào có thể đánh như vậy chứ?"
Sử Tu Năng nghe được lời này, xoay người tát bà ta một cái "Chát": "Con nhỏ súc sinh này biến thành như ngày hôm nay còn không phải do người mẹ như bà sao?"
Trình Tú Vân bị đánh đến mắt nổi đầy sao xẹt: "Tên khốn Sử Tu Năng này, trước kia tôi muốn dạy con bé, mỗi lần đều là ông che chở nó, nếu không sao Tiểu Nhuỵ có thể giống ngày hôm nay?"
Sử Tu Năng cười nhạo một tiếng: "Mẹ nào con nấy, chính bà không biết xấu hổ, dạy ra đứa con gái cũng không biết xấu hổ..."
Trình Tú Vân giận đến đỏ bừng mặt, cuối cùng không chịu nổi, 2 tay chộp tới mặt Sử Tu Năng: "Không thể sống cuộc sống này nữa, tôi liều mạng với ông!"
2 người ẩu đả nhau, Sử Tinh Nhuỵ ngồi ở trên giường, trơ mắt nhìn.
Rất nhanh động tĩnh bên này kinh động tới người quản lý nông trường, cả nhà bị gọi ra ngoài, sau đó nửa đêm bị phạt đi dọn phân.
3 người vừa làm việc vừa oán trách nhau, đấu đá như gà chọi.
Đều hận không thể hành chết đối phương.
===
Đồng Tuyết Lục mở một quán rượu, tên "Quán rượu Trà Xanh".
Mọi người cảm thấy rất khó hiểu với cái tên này.
Ông cụ Ôn: "Tuyết Lục, cái tên này của cháu không ổn lắm, ai không biết còn tưởng rằng cháu bán lá trà."
Tư lệnh Tiêu khó có khi đứng cùng một chiến tuyến với ông cụ: "Đúng vậy, cái tên này của cháu quá qua loa."
Ôn Như Quy: "Anh cùng ý kiến với 2 ông, tên Trà Xanh, không bằng tên Lục Quy."
(*) Trà Xanh = Lục Trà.
Khoé miệng Đồng Tuyết Lục run run một chút, xem ra cho dù Ôn Như Quy bị bệnh, vẫn không quên được cái tên Lục Quy này.
- -- Bỏ đi, rất cố chấp.
Tiêu Miên Miên đầu nhỏ nói: "Vậy thì không bằng tên Tuyết Quy, cũng có tên của chị và anh rể ở trong đó."
Ôn Như Quy tán thưởng nhìn cô bé một cái.
Ai ngờ Đồng Gia Tín lại cười ha ha: "Tuyết về, tiền về trắng như tuyết, ai lấy tên như vậy? Đúng là đồ ngốc!"
Ôn Như Quy: "..."
Mặt Tiêu Miên Miên đỏ lên, cảm thấy mình không suy xét rõ ràng.
- -- Cuối cùng vẫn tên "Quán rượu Trà Xanh".
Hơn nữa, tuy rằng cái tên này rất kỳ quái, nhưng chính vì kỳ quái, mọi người nhao nhao tới hỏi thăm.
- -- Có quán rượu nào lại bán trà chứ?
Mọi người bàn tán giống như một loại tuyên truyền miễn phí, rất nhiều người sau khi về còn còn xem đó như chuyện cười kể lại cho người trong nhà nghe. Cứ như vậy cho đến ngày quán rượu Trà Xanh khai trương đã có không ít người biết đến.
===
Bởi vì Đồng Tuyết Lục mang thai nên người trong nhà không cho cô xuống bếp nữa, đặc biệt là ở quán nhiều việc rất dễ mệt mỏi.
Bởi vậy vì muốn công việc buôn bán phát đạt hơn nên Đồng Tuyết Lục nghĩ ra một cách, đó chính là khách hàng nào ăn uống ở nhà hàng đủ 200 tệ thì được tặng 1 bình rượu thuốc nhỏ, đủ 500 thì được tặng 1 bình rượu thuốc lớn.
Đặc biệt rượu thuốc được tặng không phải là rượu thuốc bình thường mà là loại có tác dụng tăng cường sinh lý, có tác dụng với mặt kia của đàn ông.
Đương nhiên bởi vì tình hình xã hội hiện giờ nên sức tiêu tiền của người dân còn khá hạn chế, cho nên quán rượu tung ra quy chế hội viên.
Sau khi đăng ký tên vào hội thì mỗi lần hội viên đến quán sẽ được tích lũy điểm, mỗi quý (3 tháng) điểm tích luỹ sẽ trở lại 0.
Nói cách khác, nếu bọn họ muốn được tặng rượu thuốc kia thì phải tích luỹ đủ điểm và dùng trong 1 quý. Rất nhiều người nghe thấy thấy mức được tặng quà cảm thấy quá cao, nhưng nhưng mấy năm nay có vài người ra biển làm buôn bán nên túi tiền cũng dày lên.
Có đôi lúc thỉnh thoảng phải ra ngoài ăn cơm với đối tác, hoặc là trong nhà muốn đãi tiệc cho có mặt mũi muốn tìm một quán rượu cao cấp cũng không có.
- -- Đúng lúc "Quán rượu Trà xanh" Đồng Tuyết Lục có thể bù vào khoảng trống này.
Sau khi bọn họ tiêu tiền đến mức quy định thì được tặng rượu thuốc, lúc đầu cũng không có tin rượu thuốc đó có tác dụng nhưng sau một khoảng thời gian sử dụng thì phát hiện sinh lực của mình trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Tin tức hấp dẫn kia truyền ra khiến rất nhiều người chen nhau đến quán muốn dùng tiền mua thuốc rượu.
Nhưng quán không bán, chỉ cần đủ điểm tích luỹ thì mới tặng, vì thế những người muốn có được rượu thuốc chỉ có thể thường xuyên tới quán ăn cơm, cứ như vậy chuyện buôn bán của quán đông đúc hẳn lên.
Sau 1 tháng sau kết toán thì trừ ra tiền mua nguyên liệu và các chi phí khác thì còn lời được đến 200 tệ.
===
Lúc đầu Đặng Hồng thấy quán ngày khai trương quán cứ dời lại mãi thì trong lòng cũng hơi lo lắng, có điều cũng đã đồng ý đến đây rồi nên cũng không nói gì. Bây giờ nhìn quán rượu không chỉ nổi tiếng một cách nhanh chóng mà tháng đầu đã kiếm được tiền lời thì niềm tin của anh ta tăng lên rất nhiều.
"Giám đốc Đồng, rất nhiều khách VIP thường xuyên đến hỏi rượu thuốc, chúng ta thật sự không định sản xuất đại trà sao?"
Đồng Tuyết Lục: "Tạm thời thì không, chờ sau khi tôi sinh con thì nói sau đi, nhưng mà nếu thích hợp thì có thể tặng những khách VIP nhiều hơn một chút, như vậy có thể kích thích tiêu dùng."
Đơn thuốc phối rượu thuốc đó là của ông cụ Ôn cho cô, là do trước kia tổ tiên của Ôn gia mua từ một thái y trong cung. Rượu thuốc này đúng là có tác dụng tăng cường mặt đó của phái mạnh, nhưng mà cũng không thần kỳ tới nỗi có thể "chết đi cứu sống lại", điều này lúc tặng cho khách bọn họ cũng đã trình bày rõ ràng rồi.
Nhưng đối với nhiều đàn ông thì sinh lực còn quan trọng hơn mạng sống nữa, cho dù chỉ có một chút xíu tác dụng bọn họ cũng đồng ý bỏ tiền ra mua.
Đặng Hồng gật đầu: "Vậy cũng tốt, lúc về tôi sẽ thả tin này ra."
Đồng Tuyết Lục lấy món quà đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Đặng Hồng: "Mấy ngày nữa chị Đan Hồng tốt nghiệp rồi, đây là quà của tôi cho chúc mừng chị ấy tốt nghiệp."
Đặng Hồng vội vàng xua tay: "Không cần đâu, giám đốc Đồng mang quà này về đi, chúng tôi nhận ý tốt của cô là được rồi."
Đồng Tuyết Lục không cho phép từ chối: "Đây là quà tôi tặng cho chị Đan Hồng anh không có quyền từ chối thay chị ấy, mang về đi, tôi về trước nhé."
Đặng Hồng nghe Đồng Tuyết Lục nói đến ngại ngùng, nhanh chóng đứng lên tiễn cô ra ngoài. Chờ Đồng Tuyết Lục đi xa rồi anh ta mời trở về mở hộp quà kia ra, bên trong là một cái đồng hồ thuỵ sĩ nữ. Đồng hồ này chắc phải hơn 100 tệ, phần quà này thật sự rất quý giá.
Đặng Hồng đóng hộp quà lại, âm thầm thề trong lòng là phải kinh doanh quán rượu này thật tốt mới được.
3 người Khương Đan Hồng, Phương Tĩnh Viện và Tưởng Bạch Huỷ tốt nghiệp cùng khóa, tết âm lịch năm 1981 tới đây sẽ cùng nhau tốt nghiệp. Đồng Tuyết Lục cho 3 người mỗi người 1 cái đồng hồ. Thật lớn tốn nhiêu tiền như vậy không phải bởi vì cô giàu mà là có nguyên nhân.
Thời gian trước do Ôn Như Quy xảy ra chuyện nên ngày khai trương của quán rượu lần lượt bị dời lại, lúc đó Đặng Hồng đã nghỉ việc ở nhà hàng Quốc Doanh rồi, nhưng quán chưa mở cửa anh ta cũng không lấy tiền lương, cũng không hề trách móc một lời nào vợ chồng 2 người.
Hơn nữa từ trước lúc quán khai trương đến giờ Đặng Hồng đều hết lòng giúp đỡ cô, nếu không cô cũng không thể nhẹ nhàng như vậy.
Phương Tĩnh Viện là người duy nhất biết Ôn Như Quy bị bệnh, bởi vì cô ấy quen nhiều đạo diễn nên khi biết chuyện của Ôn gia gia thì chủ động giúp tìm bác sĩ, chạy qua chạy lại rất nhiều lần.
Hơn nữa gần đây cô ấy còn giúp Tiêu Miên Miên tìm được một vai chính nữa, chờ qua năm sẽ quay, cho nên chiếc đồng hồ này cũng phải tặng.
Đã tặng cho Khương Đan Hồng và Phương Tĩnh Viện rồi thì đương nhiên không thể bỏ qua Tưởng Bạch Huỷ được. Huống chi lúc ở trường Tưởng Bạch Huỷ cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, cho nên cuối cùng Đồng Tuyết Lục đã mua luôn 3 chiếc đồng hồ.
===
Lúc Tưởng Bạch Huỷ nhận được đồng hồ thì rất vui đeo lên tay ngay: "Cảm ơn cậu Tuyết Lục, tớ thích món quà này quá đi mất, à đúng rồi, cậu có muốn mua đồ gì ở nước ngoài không, sau này tớ đi Đức sẽ mua gửi về cho cậu."
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ rồi nói: "Nếu có sữa bột là tốt nhất, chỉ sợ khó gửi về thôi."
Tưởng Bạch Huỷ vỗ ngực nói: "Yên tâm đi tớ sẽ nghĩ cách, chỉ tiếc là tớ không thể nhìn thấy con của cậu ra đời."
Tưởng Bạch Huỷ được phái đến sứ quán Đức làm thực tập sinh ngoại giao, vốn cô ấy sang năm mới đi nhưng cấp trên thông báo xuống các cô vừa tốt nghiệp thì đi ngay.
Tiếng Đức chỉ là ngôn ngữ thứ 2 của Tưởng Bạch Huỷ nên qua đó một thời gian dài cũng chưa thể trở thành nhân viên chính thức, sau này có lên được chính thức hay không còn phải xem năng lực của cô ấy nên không thể chậm trễ được.
Đồng Tuyết Lục an ủi Tưởng Bạch Huỷ: "Chờ sau khi sinh ra rồi tớ chụp ảnh gửi cậu xem."
Tưởng Bạch Huỷ nghe vậy mới cười trở lại: "Hứa chắc nhé."
Sau đó lại trò chuyện một lát thì Tưởng Bạch Huỷ nói ở trường còn có việc nên đứng dậy tạm biệt đi về.
Lúc đi tới cửa thì chạm mặt Phương Tĩnh Viện đến thăm Đồng Tuyết Lục: "Tĩnh Viện đến thăm Tuyết Lục đấy à? Sao không đến sớm một chút, bây giờ tớ phải đi rồi."
Phương Tĩnh Viện giơ quả táo trong tay: "Có người cho nhà tớ táo, tớ ăn thấy ngọt nên định mang đến cho Tuyết Lục một ít."
Tưởng Bạch Huỷ nhìn về phía quả táo trong tay Phương Tĩnh Viện sau đó ánh mắt bị chiếc đồng hồ trên cổ tay cô ta hấp dẫn: "Đồng hồ của cậu và tớ giống nhau đều là Longines."
Phương Tĩnh Viện cười nói: "Đúng vậy, là chiếc của Tuyết Lục tặng đấy, của 3 chúng ta đều cùng một kiểu, Tuyết Lục đúng là quỷ lười mà."
Tưởng Bạch Huỷ ngẩn ra: "3 người? Trừ 2 chúng ta ra còn có ai nữa?"
Phương Tĩnh Viện: "Chị Đan Hồng đấy, thôi tớ vào đây, chút nữa tớ cũng có chuyện phải đi rồi."
Tưởng Bạch Huỷ gật đầu, chờ Phương Tĩnh Viện đi rồi cô ta cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ của mình.
- -- Không biết vì sao đột nhiên lại không vui vẻ như vậy nữa, giống như bị nước pha loãng ra vậy.
===
Nửa tháng sau Tưởng Bạch Huy xuất ngoại, đi Đức đoàn tụ với chồng cô ấy là Lương Thiên Dật.
Năm 1981 trôi qua trong bông tuyết và tiếng pháo.
Vào ngày Tết m Lịch Ôn gia và Tiêu gia không đi chúc tết mà vẫn ở nhà quây quần với nhau.
Thứ 1 là bởi vì bệnh của Ôn Như Quy còn chưa khá hơn, thứ 2 là bởi vì bụng của Đồng Tuyết Lục càng lúc càng lớn. Sau đó Đồng Tuyết Lục lại bắt đầu giảm bớt lượng cơm, mỗi bữa ăn ít lại nhưng ăn nhiều bữa, không cho bụng lớn lên quá lớn.
Mỗi ngày cô còn kiên trì rèn luyện, cho dù càng ngày bụng càng nặng nề hơn cô vẫn không bỏ ngày nào.
Ôn Như Quy nghỉ bệnh dài hạn, nhưng như vậy cũng tốt, anh có thể ở nhà với Đồng Tuyết Lục.
Sau đó cổ chân Đồng Tuyết Lục thường xuyên bị sưng và bị chuột rút đều là do Ôn Như Quy xoa bóp chân cho cô. Trong nhà cũng đã tìm được bảo mẫu, là cháu họ của một người bà con xa của Thẩm Uyển Dung, là một người phụ nữ gần 40 tuổi. Tuy rằng là phụ nữ ở quê nhưng rất ưa sạch sẽ, tính tình cũng thật thà chất phác, cũng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.
Trước khi quyết định thuê thì Đồng Tuyết Lục có cho đến thử việc 2 ngày, sau khi thấy hài lòng quyết định chọn người đó.
===
Sắp đến tháng 3 xuân về hoa nở, cũng là lúc Đồng Tuyết Lục sắp sinh.
Đồng Tuyết Lục dự định đến bệnh viện trước một ngày dự sinh để khỏi đến lúc sinh lại luống cuống tay chân, hơn nữa cô mang theo song sinh, đúng là phải quý trọng cuộc sống hơn.
Bình thường thì ngày dự sinh đều sẽ không chính xác hoàn toàn, nhưng của Đồng Tuyết Lục thì lại rất chuẩn, ngày hôm sau khi cô nhập viện thì bắt đầu đau bụng từng cơn.
Lúc ấy Ôn Như Quy đang kể chuyện cổ tích cho 2 cục bông trong bụng thì Đồng Tuyết Lục đột nhiên nắm lấy tay anh nói: "Như Quy, bụng em đau theo từng luồng, có lẽ là sắp sinh rồi."
Ôn Như Quy sợ tái mặt đứng phắc dậy: "Anh đi gọi bác sĩ đến!"
Bác sĩ chạy tới kiểm tra thì nói cô sắp sinh rồi, nhưng mà vẫn chưa nhanh như vậy đâu, cho nên bảo cô ăn một chút lấy sức.
Ôn Như Quy nghe vậy thì lập tức chạy đi mua hoành thánh, sau đó lại gọi điện thông báo cho người nhà. Tuy rằng anh đang rất rối và lo lắng nhưng vẫn làm mọi thứ rất ổn thỏa.
Ở nhà nhận được điện thoại của Ôn Như Quy thì ông cụ Ôn, các chú bác và dì Trần mang theo canh gà và nước gừng ngọt đến bệnh viện.
Tư lệnh Tiêu cũng muốn đến nhưng trong nhà có mấy đứa nhỏ ngày mai còn phải đi học nên ông không đi được.
Tiêu Miên Miên chờ mong nhìn ông: "Ông nội à, ngày mai xin nghỉ có được không ông? Cháu muốn đến bệnh viện với chị."
Đồng Gia Tín cũng gật đầu lia lịa: "Cháu cũng muốn đi."
Tiêu Gia Minh cũng gật đầu, rất kiên quyết muốn đi.
Chị Tuyết Lục người quan trọng nhất gia đình bọn họ, cậu nghe nói phụ nữ sinh con là bước một chân vào quỷ môn quan cho nên rất lo lắng. Nếu bây giờ mà không đến bệnh viện thì chắc chắc đêm nay cậu cũng ngủ không được, ngày mai càng không có tâm trạng đi học.
Tư lệnh Tiêu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Đi thôi, ông cháu ta cùng đi!"
- -- Vì thế cả nhà ngồi xe vội vàng chạy tới bệnh viện.
Đồng Tuyết Lục đau bụng hơn 2 tiếng đồng hồ, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng mà đã may mắn hơn nhiều người rồi.
Vương Tiểu Vân đã vào phòng sinh trước Đồng Tuyết Lục, cô ấy đau bụng 3 tiếng nhưng vẫn chưa sinh được. Lúc bị đẩy vào phòng sinh Vương Tiểu Vân kéo tay Chu Diễm cắn thật mạnh: "Tất cả đều tại anh, nếu không phải tại anh thì em đâu có phải chịu tội thế này, hu hu hu..."
Chu Diễm: [QAQ]
- -- Sự tồn tại của đàn ông chính là một loại sai lầm có đúng không?
Lúc Đồng Tuyết Lục được đẩy vào phòng sinh thì Ôn Như Quy cũng muốn đi theo vào nhưng lại bị y tá cản lại.
Đồng Tuyết Lục nắm tay anh, nhìn vào mắt anh nói: "Anh ở ngoài chờ em, em và con sẽ bình an ra gặp anh."
Nhưng lần này Ôn Như Quy lại rất cố chấp: "Không, anh muốn vào trong với em!"
Cuối cùng vẫn là tư lệnh Tiêu nhờ quan hệ nên Ôn Như Quy mới được cùng vào phòng sinh.
===
Phụ nữ sinh con không có gì đáng xem cả, Đồng Tuyết Lục đau đến trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, môi cũng bị cắn nát.
Ôn Như Quy đứng bên cạnh, bàn tay anh bị cô cầm chặt đến trắng bệch, đột nhiên anh đưa cánh tay khác cho cô, nói: "Em đừng cắn mình, cắn tay của anh đi."
Đồng Tuyết Lục muốn nói không cần, nhưng bất ngờ cơn đau ập tới, cô há miệng cắn mạnh lên tay anh.
- -- Đau quá.
Lúc này cảm giác của 2 người đã giống nhau.
Có điều Ôn Như Quy biết anh đau không bằng một phần ngàn của cô lúc này nữa. Thấy cô vất vả và đau đớn như vậy để sinh con cho mình thì trái tim anh giống như bị bóp nghẹt.
- -- Anh quyết định dù sau này thế nào cũng không để cô mang thai nữa.
Nửa tiếng sau, trong phòng sinh vang lên tiếng khóc trẻ con.
Ôn Như Quy nhìn con mình, sau đó nghe một bác sĩ nữ nói: "Đứa bé đầu tiên, 8 giờ 11 phút giờ Bắc Kinh chào đời, là con trai."
Ôn Như Quy ngẩn người: "Bác sĩ có nhầm lẫn gì không vậy, sao lại là con trai?"
Lúc trước làm siêu âm B rõ ràng nói là 2 chị em gái mà, sao bây giờ sinh ra lại là 2 thằng nhóc thối? Chẳng lẽ là nhìn nhầm rồi?
Bác sĩ nữ kia liếc Ôn Như Quy: "Nếu đến giới tính tôi còn nhìn sai thì sao anh dám đưa vợ anh cho tôi đỡ đẻ hả?"
Ôn Như Quy quyết tâm không muốn tin tự chạy qua chỗ y tá đang ôm con mình, sau đó anh nhìn thấy một trái ớt nhỏ đang chỉ thẳng lên trời...
- -- Nhìn còn rất phấn khởi.
Ôn Như Quy:!!!
[HẾT CHƯƠNG 149]