Cô vừa bước vào nhà đã thấy chăn bông được xếp ngay ngắn như miếng đậu phụ, bốn góc vuông vắn, bằng phẳng giống hệt chiếc chăn bông được gấp bởi những người lính trong video mà kiếp trước mình từng xem.
Đồng Tuyết Lục có hơi sửng sốt.
Ôn Như Quy gấp chăn cũng cẩn thận quá nhỉ?
Lần trước khi anh bắt Đồng Chân Chân, động tác cũng rất nhanh nhẹn giống như người học võ.
- -- Lẽ nào anh đã từng tham gia huấn luyện quân sự?
Nghĩ đến đây, cô mới nhận ra mình hiểu biết rất ít về Ôn Như Quy, càng không hề biết một chút gì về người thân của anh.
Cô quay đầu lại, sau đó nhìn thấy hai chiếc túi được đặt trên bàn.
Cô bước tới mở ra thì thấy bên trong lần lượt chia ra đựng hồng khô và táo đỏ.
Đồng Tuyết Lục không khỏi lắc đầu cười, nhất định là do Ôn Như Quy để những thứ này lại.
- -- Chỉ có điều thói quen này của anh là sao hả?
Anh luôn âm thầm tặng đồ, có phải sợ cô từ chối hay không?
- -- Đúng là nghĩ nhiều rồi, cô sẽ không từ chối đâu.
Cô lấy một quả hồng khô ra, bên ngoài vỏ hồng khô vẫn còn một lớp phấn trắng, to bằng lòng bàn tay nhỏ.
Cô cắn một miếng, quả hồng mềm ngọt, mật đường tràn khắp miệng, ngọt dịu nhưng không ngấy, khiến người ta ăn một quả lại muốn ăn thêm quả thứ hai.
Đồng Tuyết Lục nheo mắt mãn nguyện, đây là hương vị của tuổi thơ.
Đồng Miên Miên sải bước chạy vào trên đôi chân ngắn ngủn, trông thấy chị gái đang ăn hồng khô nuốt một ngụm nước miếng nói: "Chị ơi, chị đang ăn gì thế?"
Đồng Tuyết Lục cúi đầu nhìn, chỉ thấy cục bột nhỏ đang háo hức nhìn mình, đôi môi hồng nhỏ xinh mím lại đang âm thầm nuốt nước miếng.
Đồng Tuyết Lục chợt muốn trêu chọc cô bé: "Chị đang ăn hồng khô."
Đôi mắt long lanh của cục bột nhỏ không hề chớp mắt nhìn quả hồng trong tay cô, suýt nhỏ nước miếng: "Hồng khô ăn ngon không ạ?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Ăn rất ngon, vừa mềm lại vừa ngọt, ngon ơi là ngon!"
Cô bé nói nhiều như vậy rồi mà chị cũng không cho mình một miếng, còn cắn thêm một ngụm trước mặt cô bé nữa chứ.
Đồng Miên Miên vặn ngón tay út, chớp đôi mắt to mong chờ nói: "Chị ơi, chị có thể cho Miên Miên ngửi một chút được không?"
"Phụt!"
Cuối cùng Đồng Tuyết Lục cũng không nhịn được cười lên.
- -- Sao cô bé lại đáng yêu đến nhường này chứ?
Nước miếng đều sắp chảy ra, thế nhưng vẫn còn có thể kiềm chế chỉ muốn ngửi một chút.
Cô lấy một quả hồng từ trong túi giấy ra rồi đưa qua: "Không cần ngửi, cho em cái này, nhưng không thể ăn quá nhiều hồng khô, em chỉ nên ăn một quả thôi."
Đôi mắt đen nhánh trong veo của cục bột nhỏ rạng ngời, cầm lấy quả hồng rồi vui vẻ nói: "Cám ơn chị."
Nói xong, chiếc miệng nhỏ cắn một miếng hồng, đôi mắt càng thêm sáng ngời. Đúng là giống hệt như chị gái đã nói, vừa mềm lại vừa ngọt.
- -- Thật sự rất ngon!
Đồng Miên Miên liếm môi, hài lòng cười híp mắt.
Đồng Tuyết Lục ăn liên tiếp hai quả, trong lòng suy nghĩ nên tặng gì lại cho Ôn Như Quy.
Cô bỗng nghĩ đến khóm hoa cúc nhà bên trồng gần đây nở rất đẹp, hay là lấy một ít về làm thành trà hoa cúc, rất tốt cho cổ họng.
Cô chia hồng khô và táo đỏ ra thành hai nửa, sau đó cho vào túi giấy: "Chị muốn qua nhà bà nội Thẩm, em có muốn đi cùng hay không?"
"Muốn ạ!" Đồng Miên Miên gật đầu như giã tỏi: "Nhưng mà không có gì cho chị Châu Châu ăn."
Đồng Tuyết Lục mỉm cười: "Có chứ, đây đều là cho nhà Châu Châu."
Đồng Miên Miên nghe thấy chị Châu Châu cũng có phần, lập tức cảm thấy yên tâm.
Sau khi Ngụy gia nhận được hồng khô, không những bảo Đồng Tuyết Lục hái hoa cúc về mà còn bưng hai chậu hoa cúc đến Đồng gia.
Đồng Tuyết Lục rửa sạch hoa cúc, lại để ở nơi thoáng gió hong khô.
Chờ hoa đã được phơi khô hẳn, cô cho vào nồi hấp chín, sau đó lại lấy hoa cúc đã được hấp ra phơi dưới nắng cho thật khô.
Lần phơi khô này phải mất 7 đến 8 ngày, có nghĩa là cô không thể tặng trà hoa cúc này cho Ôn Như Quy ngay được.
===
Sau khi cô làm xong những việc này, cô đang định dẫn Đồng Miên Miên đi đến trạm rau mua thức ăn.
Nhưng khi Đồng Tuyết Lục vừa mở cửa ra, lại trông thấy một người phụ nữ dắt một bé gái đứng trước cửa.
Người phụ nữ có vẻ bị giật mình khi thấy cánh cửa gỗ được mở ra, kéo bé gái lùi lại một bước.
Đồng Tuyết Lục nhìn thoáng qua người phụ nữ, người này khoảng 27-28 tuổi, nước da ngăm đen, khi ánh mắt cô nhìn về phía bé gái, cô lập tức đã biết người phụ nữ này là ai.
Vợ người tình của Mã Mai, một thanh niên trí thức ở nông thôn.
- -- Nhưng sao cô ấy lại đến tìm mình nhỉ?
"Xin chào, cô có phải là đồng chí Đồng hay không?" Hoắc Hương Xảo mỉm cười xin lỗi.
Đồng Tuyết Lục gật đầu làm bộ không nhận ra cô ta: "Cô là ai vậy?"
Hoắc Hương Xảo: "Chào cô, Đoàn Văn Phủ là chồng cũ của tôi, tôi tới đây để cảm ơn cô."
Đồng Tuyết Lục nhíu mày lại: "Chuyện của chồng cô thì có liên quan gì đến tôi chứ?"
Hoắc Hương Xảo: "Đúng, đúng, đồng chí Đồng nói rất đúng. Chuyện này không liên quan gì đến cô cả, hết thảy mọi chuyện đều là con hàng ngu ngốc kia phải chịu báo ứng."
Cô ta và Đoàn Văn Phủ cùng với Mã Mai cả 3 đều là bạn học cùng cấp hai, khi quốc gia kêu gọi thanh niên trí thức trẻ tuổi tới miền núi và nông thôn, 3 người họ đều được sắp xếp vào cùng một nhóm sản xuất.
Hoắc Hương Xảo và Mã Mai rất hợp nhau, luôn coi Mã Mai là người bạn thân thiết nhất, cái gì cũng kể hết với cô ta, ban đầu Hương Xảo thành đôi thành cặp với Đoàn Văn Phủ cũng là vì bị cô ta thuyết phục.
Mã Mai ở nông thôn chưa đến một năm đã bị họ hàng sắp xếp quay lại thành phố, còn Hương Xảo và Đoàn Văn Phủ không có hy vọng được trở lại đó, bèn ở nông thôn kết hôn sinh con. Đến khi đứa trẻ được 2 tuổi, Mã Mai đột nhiên nói rằng có thể sắp xếp cho Đoàn Văn Phủ đến làm việc trong một nhà máy thép.
Cứ như vậy, Đoàn Văn Phủ dẫn theo con gái trở về thành phố, còn cô ta bị bỏ lại một mình ở nông thôn.
Nhưng lúc đó Hương Xảo rất biết ơn Mã Mai, còn cảm thấy cô ta đang chăm lo cho mình, cho nên mới đồng ý giới thiệu công ăn việc làm cho chồng mình.
Ai ngờ được 2 người họ là đồ kinh tởm, vậy mà lại ngoại tình sau lưng cô ta. Hèn gì lúc trước cô ta nhờ Mã Mai nghĩ cách đưa mình trở về thành phố, Mã Mai luôn tìm cớ đẩy đưa, hóa ra từ đầu tới cuối đối phương chưa từng muốn để cô ta quay trở lại.
Nếu không xảy ra chuyện lần này bị vạch trần, e rằng cả đời này cô ta sẽ bị họ che giấu lừa gạt.
Sau khi Đồng Tuyết Lục biết được đối phương là bạn thân của Mã Mai, cô càng cảm thấy ghê tởm với Mã Mai hơn.
- -- Phòng cướp, phòng trộm, phòng bạn thân. Những từ này rất thích hợp khi đặt trên người của Mã Mai.
Tuy nhiên người phụ nữ trước mặt là một người sáng suốt hiếm có, sau khi biết được chồng mình ngoại tình không hề níu kéo, cũng không khóc nháo như thể trời sắp sập.
Đồng Tuyết Lục liếc mắt nhìn bé gái, thấy sắc mặt cô bé vẫn hơi tái nhợt đôi chút, chợt khựng lại nói: "Có phải con gái cô không thể ăn lạc đúng không?"
Hoắc Hương Xảo giật mình: "Sao cô biết? Đại Nha thật sự không thể ăn lạc, mỗi lần ăn lạc xong cả người đều sẽ đổ mồ hôi lạnh, trở nên bơ phờ ngủ mê mệt. Bác sĩ nói con bé bị dị ứng, bảo chúng tôi tốt nhất đừng cho con bé ăn."
- -- Quả nhiên là vậy!
- -- Tên cặn bã Đoàn Văn Phủ kia đúng là không bằng thú vật!
Đồng Tuyết Lục nói ra điều mình phát hiện vào ngày hôm đó cho cô ta biết: "Chồng trước của cô vì để vụng trộm với Mã Mai, mà mỗi lần trước khi gặp mặt đều sẽ cho con gái cô ăn lạc."
Vẻ mặt của Hoắc Hương Xảo đột ngột thay đổi, ngồi xổm xuống hỏi con gái: "Đại Nha, con nói cho mẹ nghe, có phải cha thường xuyên cho con ăn lạc hay không?"
Đại Nha chớp đôi mắt mơ màng hai cái, gật đầu nói: "Dạ, mỗi lần cha đều sẽ mua rất nhiều lạc cho Đại Nha ăn, Đại Nha không muốn ăn thì cha lại mắng con."
Hai mắt Hoắc Tương Xảo như muốn nứt ra, cắn chặt môi, trong lòng thầm nguyền rủa tên súc sinh Đoàn Văn Phủ kia mấy trăm lần.
Cô ta tưởng rằng việc anh ta ăn nằm với Mã Mai đã đủ ghê tởm rồi, không ngờ lại mất nhân tính đến mức này.
Vẻ mặt của Hoắc Hương Xảo rất khó coi, mãi một lúc lâu mới ổn định được cảm xúc: "Đồng chí Đồng, cám ơn cô, nếu như cô không nói cho tôi biết, có lẽ cả đời này tôi đều không biết được chuyện này."
- -- Cô ta đã quyết định rồi, trở về sẽ đổi họ cho Đại Nha.
- -- Loại súc sinh như vậy không xứng có người kế thừa.
Đồng Tuyết Lục đang định nói không cần phải khách sáo thì nhìn thấy Hoắc Hương Xảo nhét một chiếc túi vào trong tay cô, sau đó ôm lấy con gái Đại Nha của mình chạy mất.
Đồng Tuyết Lục giật mình trước hành động này của cô ta, vừa mở túi ra thì thấy trong đó có hai cân rưỡi thịt lợn và một lon sữa mạch nha.
- -- Món quà hậu tạ này có vẻ hơi nặng.
Cô muốn đuổi theo trả lại cho Hoắc Hương Xảo, nhưng cô ta lại chạy như thể bị ma đuổi sau lưng.
Thế nhưng trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Đồng Tuyết Lục không biết nên cười hay nên khóc.
- -- Thôi bỏ đi, nếu đối phương đã có lòng như vậy thì cô cứ nhận lấy.
Khóe miệng cô cong lên khi nghĩ tới tối nay lại có thịt ăn rồi.
===
Sau khi Ôn Như Quy rời khỏi đồn công an, anh trở về khu nhà dành cho người thân.
Ông cụ Ôn nhìn thấy dáng vẻ phờ phạc của anh, cũng không nỡ trêu chọc cháu trai nữa: "Cháu đã mệt đến mức này rồi thì đừng quay lại nữa, cứ nghỉ ngơi cho tốt ở căn cứ thôi."
Ôn Như Quy đặt chiếc túi du lịch xuống, khàn giọng nói: "Ông nội, cháu nhớ đồng đội của ông có một đứa con trai làm bí thư Đảng ủy ở Cục giáo dục đúng không ạ?"
Ông cụ Ôn nghe thấy giọng anh đã khản đặc, càng thêm đau lòng: "Cháu hỏi cái này để làm gì? Còn nữa sao giọng cháu lại trở nên như vậy?"
Chú Tông ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng chạy tới phòng bếp pha một tách trà quả la hán đưa tới, sau đó lại đi nấu canh đậu xanh.
Ôn Như Quy: "Cháu nghi ngờ Khương Hoa Vinh Cục trưởng Cục giáo dục tham ô nhận hối lộ, sử dụng chức vụ để trục lợi."
Ông cụ Ôn càng cảm thấy kỳ lạ hơn: "Không phải cháu đi tỉnh khác đón người à? Sao đột nhiên cháu lại quan tâm đến việc của Cục giáo dục thế?"
Ông Nhu Quy uống một hớp trà quả la hán: "Cháu có một người bạn, em trai của cô ấy bị cho thôi học vì đắc tội với cháu trai của vị cục trưởng này."
- -- Em trai của bạn?
Ông cụ Ôn nhíu mày, đánh hơi được có chuyện để tám: "Là người bạn nào thế? Ông có quen không?"
Khóe miệng Ôn Như Quy khẽ mím: "Ông không biết đâu."
Ông cụ Ôn hừ lạnh một tiếng: "Cháu còn dám lừa ông! Từ nhỏ đến lớn mỗi lần cháu nói dối, mi mắt sẽ run lên, lẽ nào người bạn kia của cháu là Cỏ Non?"
Ôn Như Quy: "..."
"Ông biết rồi!"
Ông cụ Ôn nhìn dáng vẻ này của anh càng thêm chắc chắn, đột nhiên ông cụ khẽ nhướng mày: "Cho nên cháu đột nhiên chạy về nhà không phải là vì thăm ông, mà là muốn đòi lại công bằng cho Cỏ Non kia chứ gì?"
Ôn Như Quy: "..."
Ông cụ Ôn tức giận đến mức chòm râu run lên: "Cháu đúng là một đứa bất hiếu."
Ôn Như Quy bỗng cảm thấy lần này mình đã sai lầm khi trở về.
Tuy nhiên nếu anh muốn lật đổ được Khương Hoa Vinh thì cần phải dựa vào mối quan hệ của ông nội.
Bằng không anh chỉ là một nhà nghiên cứu khoa học, thật sự không có cách nào động đến đối phương.
Ông cụ Ôn chợt bật cười: "Nhưng mà nể tình cháu đột nhiên khai sáng, ông không tính toán với cháu nữa, cháu kể lại mọi chuyện một lượt cho ông nghe nào."
Ôn Như Quy biết chuyện này cuối cùng cũng không thể giấu được, vì vậy kể lại sự việc.
"Bộp" một tiếng.
Sau khi ông cụ nghe xong, tức giận đến độ đỏ bừng mặt, đập tay lên bàn: "Làm quan mà không làm chủ cho dân, thà về nhà trồng khoai còn hơn! Tên Khương Hoa Vinh này thật là quá đáng ghét, người của Cục giáo dục đều mắt mù hết rồi sao? Sao có thể dung túng cho loại người này làm bừa như vậy chứ?"
Ôn Như Quy nói: "Em trai và em dâu của ông ta đều là liệt sĩ, đóng góp to lớn cho đất nước."
- -- Vì vậy mọi người nể tình chuyện này, nên sẽ không dễ dàng động đến hắn.
Năm đó, Khương Vinh Hoa cũng mượn danh nghĩa là gia đình liệt sĩ, để giành được quyền lực trong thời kỳ cải cách ruộng đất, lên làm chủ nhiệm ủy ban cải cách của một huyện.
Trong 2 năm này, chỉ cần ông ta nghe phong phanh có điều không ổn, lập tức sử dụng quyền lực trong tay, làm mình tiến vào Cục giáo dục.
- -- Đây là một con cáo già, muốn tóm được cái đuôi của ông ta cũng không phải là chuyện đơn giản.
Khi ông cụ Ôn nghe thấy hai từ liệt sĩ, càng nhíu chặt mày hơn: "Loại người như vậy quả thật sỉ nhục đến 4 chữ "gia đình liệt sĩ"."
Ôn Như Quy tiếp tục nói: "Trong chuyện này còn có một việc rất kỳ lạ, sau khi 2 vợ chồng liệt sĩ Khương qua đời, con trai và con gái của họ, con trai thì chưa đầy 2 năm đã mất vì bệnh tật, còn con gái đến nay vẫn làm thanh niên trí thức ở nông thôn, ngược lại con cái của Khương Hoa Vinh đều đang công tác trong các bộ ngành đơn vị quan trọng, không một ai về nông thôn cả."
- -- Điều này khiến người ta phải nghiền ngẫm.
Một tia sáng sắc bén chợt thoáng hiện trong mắt ông cụ Ôn: "Quả thật chuyện này cần phải điều tra rõ ràng."
Nếu như không có vấn đề gì thì còn đỡ, nhưng nếu có chuyện vậy thì sẽ làm lạnh lòng liệt sĩ.
Ông cụ Ôn dừng lại một chút rồi nói: "Chuyện này cứ giao cho ông, ông sẽ cho người điều tra kỹ càng, cháu cứ về căn cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng hủy hoại sức khỏe của mình."
Ôn Như Quy gật đầu đáp ứng: "Dạ."
===
Anh trở về khu quân sự nhưng lại không quay về căn cứ, mà là đến đồn công an một lần nữa.
Anh nhờ Phác Kiến Nghĩa viết cho mình một tờ giấy giới thiệu, sau đó ngồi xe tới Công xã Đông Phong tìm Khương Đan Hồng ngay trong ngày hôm đó. Khương Đan Hồng chính là đứa con mồ côi của hai vị liệt sĩ kia.
Phác Kiến Nghĩa không yên tâm để anh đi một mình, sau khi xin nghỉ phép ở đồn cũng đi cùng Ôn Như Quy tới đó.
Đồng Tuyết Lục cũng không biết Ôn Như Thụy đang lo việc của mình, ngày hôm sau đã trở lại tiệm ăn nhà nước tiếp tục công việc.
Chỉ có điều sau khi cô quay lại tiệm ăn mới phát hiện đã xảy ra chuyện rồi.
Tay của đầu bếp Mạnh bị thương.
[HẾT CHƯƠNG 46]