Đôi mắt của Đồng Tuyết Lục phát sáng.
Lúc trước cô còn lo lắng nếu như không tìm thấy chứng cứ mới, vậy thì Sử gia sẽ nhân cơ hội này để trở mình.
Cô không ngờ chứng cứ mới này lại có ích như thế.
- -- Đúng là trời không phụ lòng người!
Bên trong cuốn nhật ký không những ghi chép lại từng li từng tí những chuyện mà bình thường Cao Mẫn và Sử Tuấn Dân qua lại với nhau, bao gồm cả chuyện 2 người muốn dùng thư tình để hãm hại cô.
Sau đó Sử Tuấn Dân làm thế nào để thuyết phục cô ta một mình gánh vác tất cả tội danh, còn có ngày thường Sử Tuấn Dân đã kích cô ta như nào cũng như hứa hẹn chỉ cần làm cho mình ngã quỵ thì anh ta sẽ công khai mối quan hệ người yêu với cô ta.
Đợi sau khi tốt nghiệp thì 2 người sẽ kết hôn.
Bên trong còn ghi chép rõ ràng cô ta cắt đứt dây thừng để gây án như nào và Sử Tuấn Dân bảo cô ta đừng viết nhật ký nhưng chính mình lại không khống chế được chuyện này.
Hóa ra Sử Tuấn Dân lo lắng cô ta sẽ viết chuyện của 2 người vào trong nhật kí. Sau này cái này sẽ trở thành bằng chứng uy hiếp đến mình nên tìm đủ mọi cách thuyết phục Cao Mẫn từ bỏ chuyện viết nhật ký.
Cao Mẫn đồng ý nhưng cô ta bắt đầu viết nhật ký từ lúc học tiểu học. Bình thường cô ta quen phát tiết sự bất mãn và đau khổ của mình lên nhật ký, nếu như không để cô ta phát tiết thì cô ta sẽ rất dễ bị sụp đổ.
Vì vậy sau khi đấu tranh ngắn ngủi, Cao Mẫn nghĩ ra cách này. Cô ta vừa giấu Sử Tuấn Dân, vừa chạy đến hồ Bạch viết nhật ký, sau khi viết xong thì chôn xuống hố.
Chỉ sợ Sử Tuấn Dân cũng không ngờ Cao Mẫn lại bằng mặt không bằng lòng, cho anh ta một đả kích chí mạng.
Tưởng Bạch Hủy đến gần xem nhật kí, há hốc mồm, dáng vẻ bị dọa sợ.
"Đúng là Cao Mẫn bị bệnh không nhẹ, cái tên họ Sử chê bai cô ta như thế, sao cô ta vẫn còn ở bên cạnh anh ta?"
"Nếu như có người đàn ông nào dám chê bai sỉ nhục tớ như thế, tớ sẽ đập vỡ đầu của anh ta!"
Đồng Tuyết Lục mím môi, không lên tiếng.
- -- Cao Mẫn bị PUA, trước đây cô hoàn toàn không nghĩ đến điều này.
Cô tưởng là Cao Mẫn là người cuồng yêu, dù sao lúc 2 người không ở bên nhau thì Cao Mẫn đã có dấu hiệu cuồng yêu rồi.
- -- Nhưng cô không ngờ Sử Tuấn Dân ở phía sau dùng PUA để khống chế tinh thần của Cao Mẫn.
(*) PUA (Pick-up Artist - nghệ sĩ tán tỉnh): vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục.
Lúc bắt đầu những người đàn ông PUA sẽ đối xử với nữ sinh rất tốt, sau khi xây dựng mối quan hệ ổn định thì sẽ điên cuồng chèn ép tinh thần của đối phương.
Bọn họ sẽ tóm chặt những sai lầm của nữ sinh rồi phóng đại, khến cho nữ sinh áy náy cảm thấy có lỗi với đối phương. Vì vậy đạt được mục đích khống chế đối phương.
Đương nhiên, Sử Tuấn Dân không phải là người xuyên không hay là trọng sinh.
- -- Chỉ có thể nói thứ như dùng tình cảm khống chế người khác xuất hiện từ rất lâu rồi, chẳng qua là lúc trước mọi người không ý thức được mà thôi.
Giống như bây giờ, cô không thể nói rõ ý của PUA với Tưởng Bạch Hủy, càng không thể giải thích với cô ta.
- -- Người bị PUA không phải là ngốc, chỉ là tình cảm của họ bị khống chế nên không thể làm theo ý mình.
Tưởng Bạch Hủy vẫn đang lẩm bẩm: "Cậu xem cô ta viết ở đây, trước khi cắt đứt dây thừng cô ta từng làm thí nghiệm, tính chuẩn lúc nào đèn treo sẽ rơi xuống. Sau đó kết hợp với thời gian tập luyện của các cậu, bảo đảm đèn treo sẽ rơi xuống đầu cậu. Rõ ràng cô ta thông minh như thế nhưng không đặt sự thông minh này vào những điều đúng đắn."
Đồng Tuyết Lục đồng ý với điểm này: "Cậu nói đúng, nếu như suy nghĩ của cô ta đặt vào những chuyện đúng đắn, cũng sẽ không đi vào đường cùng. Đi thôi, chúng ta đi đưa quyển nhật kí này cho lãnh đạo khoa."
Tưởng Bạch Hủy gật đầu, 2 người cùng đi đưa quyển nhật kí đến văn phòng khoa.
===
Sau khi lãnh đạo khoa nhìn thấy quyển nhật ký, cảm giác thế giới quan sắp bị sụp đổ.
Chủ nhiệm khoa nói: "Đây là đồ mà các em phát hiện ở hồ Bạch, chỉ là tại sao các em lại nghĩ đến đi tìm quyển nhật kí ở đó?"
Đồng Tuyết Lục: ""Em không biết Cao Mẫn sẽ giấu quyển nhật kí ở hồ Bạch, nhưng em nghe nhiều người nói Cao Mẫn thường xuyên đến hồ Bạch một mình. Cho nên em nghĩ đi xem xem có thể tìm được manh mối hay chứng cứ gì không, không ngờ thật sự tìm được."
- -- Chuyện cô nhìn thấy ghi chép không thể nói cho người khác biết.
Chủ nhiệm khoa nhìn cô một cái: "Lúc trước đồng chí công an cũng đến đó tìm qua, nhưng không tìm thấy gì hết. Vận may của các em tốt thật."
Nói xong, thầy ấy xoay người gọi điện cho đồn công an, chưa đến nửa giờ sau thì đồng chí công an đã đến.
Sau khi đồng chí công an xem xong nhật kí, cầm sách bài tập của Cao Mẫn cẩn thận so sánh nét chữ bên trên. Cuối cùng chứng thực quyển nhật ký thật sự là của Cao Mẫn.
Đồng chí công an không ngờ chuyện lại quanh co như thế: "Các em tìm được chứng cứ rất đúng lúc, nếu như không có chứng cứ này thì chúng ta sẽ đối xử với một phần tử xấu như một anh hùng."
Nếu như 2 ngày hôm nay vẫn không có chứng cứ mới, sau khi kết thúc vụ án sẽ được coi là thành anh hùng xả thân cứu người, dám làm việc nghĩa.
- -- Nếu thật sự là như vậy thì đó chính là sự châm biếm lớn nhất.
Đồng Tuyết Lục khiêm tốn nói: "Có lẽ là tất cả mọi chuyện đều đã được an bài, bây giờ tìm được chứng cứ cũng không muộn."
Tưởng Bạch Hủy tò mò nói: "Đồng chí công an, Sử Tuấn Dân giật dây Cao Mẫn năm lần bảy lượt đối phó với Tuyết Lục, anh ta như này có bị xử bắn không?"
Đồng chí công an nói: "Vậy thì phải xem rốt cuộc cái chết của Cao Mẫn có liên quan gì đến cậu ta không?"
Nếu như các chết của Cao Mẫn chỉ là ngoài ý muốn thì cho dù có quyển nhật kí này cũng không thể phán Sử Tuấn Dân tử hình, nhiều nhất cũng chỉ bị nhốt mấy năm.
Chỉ là bây giờ cả người anh ta đã bị bại liệt rồi, nếu như nhốt lại, vậy thì sẽ gây ra phức tạp và phiền toái cho đồn công an.
Tưởng Bạch Hủy còn muốn truy hỏi nhưng bị Đồng Tuyết Lục kéo một cái: "Chúng ta còn chưa ăn cơm nên nhanh chóng đi ăn thôi."
Sự chú của Tưởng Bạch Hủy lập tức rời đi: "Cậu không nói tớ còn không cảm thấy, cậu vừa nhắc đến thì bụng của tớ bắt đầu kêu ùng ục. Đi đi đi, chúng ta nhanh chóng đi ăn cơm thôi."
Đồng Tuyết Lục kéo cô ta đi ra khỏi văn phòng, nói: "Bây giờ đã quá giờ cơm rồi, tới mời cậu đến tiệm ăn nhà nước ăn."
Tưởng Bạch Hủy trợn to mắt: "Không phải là cậu muốn dùng cái này để miễn cưỡng với tớ chứ? Tớ nói cho cậu biết tớ không chấp nhận đầu, tớ chỉ ăn đồ ăn mà cậu tự mình nấu thôi."
Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười: "Đương nhiên không phải, lần này tớ mời cậu. Lần sau tớ tự mình làm cho cậu, như vậy được rồi chứ?"
Tưởng Bạch Hủy xoa bụng: "Như vậy còn tạm được."
2 người đi xa rồi Đồng Tuyết Lục mới quay đầu nhìn nơi Cao Mẫn nhảy lầu một cái.
- -- Đồn công an bị Sử Tuấn Dân và Sử gia lừa gạt như thế, nhất định bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
- -- Lần này Sử Tuấn Dân chết chắc rồi.
===
Bên phía Sử gia vẫn không biết tai họa sắp xảy ra.
Anh hai Sử: "Tuấn Dân, cha biết trong khoảng thời gian ngắn con không thể chấp nhận được. Nhưng con đừng nản lòng, cha nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho con."
Mắt của Sử Tuấn Dân nhìn thẳng lên trần nhà, nản chí ngã lòng nói: "Bác sĩ đã nói cả đời này con không thể đứng lên, cha thì có thể có cách gì?"
Trái tim của anh hai Sử giống như bị đâm một nhát, nhất thời không biết nên khuyên nhủ như nào, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Trình Tú Vân bên cạnh cầu cứu.
Trình Tú Vân đi đến, cắt táo vừa gọt vỏ xong thành miếng nhỏ, dùng nĩa xiên vào đưa đến trước miệng anh ta: "Tuấn Dân, một khi cháu được trao tặng danh hiệu anh hùng dám làm việc nghĩa. Không những cháu có thể tiếp tục học mà còn có thể vì vậy trở thành nhà văn học hàng đầu."
- -- Một anh hùng xả thân cứu người khiến cho cơ thể tàn tật, nếu như muốn xuất bản tác phẩm văn học của mình thì nhà xuất bản nào sẽ từ chối cơ chứ?
Sử Tuấn Dân có tài hoa, chỉ là chút tài năng này không đủ để làm cho anh ta hạc đứng giữa bầy gà, nổi bật giữa đám đông.
- -- Nhưng bây giờ khác rồi.
Chỉ cần anh ta trở thành anh hùng, sau này lại hoạt động một chút thì anh ta có thể trở thành nhà văn học nổi tiếng.
- -- Thậm chí còn có khả năng trở thành đại văn hào của một thế hệ.
Cuối cùng Sử Tuấn Dân cũng thu hồi tầm mắt: "Thím cho rằng bên phía Ôn gia sẽ không công kích chúng ta? Sẽ trơ mắt nhìn cháu được trao tặng là anh hùng sao?"
Trình Tú Vân thấy anh ta không ăn cũng không cưỡng ép: "Ôn gia đương nhiên sẽ không muốn chúng ta trở mình nhưng bọn họ không cam tâm thì có thể làm gì?"
- -- Trừ khi bọn họ tìm được chứng cứ mới, nếu không lần này bọn họ nhất định sẽ trở mình được!
Anh hai Sử thấy Trình Tú Vân nói dăm ba câu là đã thuyết phục được con trai, trong lòng vô cùng khâm phục: "Tuấn Dân, đợi sau khi được trao tặng danh hiệu anh hùng thì cha sẽ tìm một cô gái tốt cho con, để cho con bé chăm sóc con cả đời."
Trình Tú Vân mỉm cười: "Em lại cảm thấy không cần quá vội vàng, đợi Tuấn Dân trở thành nhà văn học thì sẽ có một đống gái đến cầu xin gả cho thằng bé."
Sử Tuấn Dân nghĩ đến cả đời này mình phải nằm trên giường, sống không bằng chết.
- -- Nhưng vừa nãy nghe thấy Trình Tú Vân miêu tả tương lại trở thành nhà văn học, giống như một vùng đất khô cạn được tưới nước, tâm hồn khô héo của anh ta lại nảy mâm.
Lúc cả nhà tha hồ suy nghĩ đến tương lai tốt đẹp thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác dùng sức đẩy ra, 2 đồng chí công an đi vào.
"2 đồng chí công an, bây giờ các anh đến đây là muốn kết thúc vụ án sao?"
Lúc trước thái độ của đồng chí công an đến đây đều rất tốt nhưng bây giờ mặt mũi sa sầm khiến cho trái tim của Trình Tú Vân đập nhanh, trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành.
"Kết thúc vụ án? Vẫn còn sớm lắm!"
Công an nhìn Trình Tú Vân một cái: "Chúng tôi phát hiện chứng cứ mới, chứng minh Sử Tuấn Dân cho lời khai giả. Bây giờ chúng tôi nghi ngờ cậu ta có liên quan đến cái chết của Cao Mẫn, chúng tôi phải đưa cậu ta về đồn công an để điều tra."
- -- Đất bằng nổi sóng.
- -- Sử gia kinh hãi đến mức suýt nữa tắc thở ngay tại chỗ.
Quả táo cầm trong tay Trình Tú Vân rơi xuống đất, lăn mấy vòng, bị dính một lớp bụi.
Bà ta há hốc mồm nhìn đồng chí công an, cuối cùng cũng hiểu linh cảm chẳng lành trong lòng là gì: "2 đồng chí công an, có phải là các anh nhầm lẫn gì không? Tuấn Dân... sao có thể liên quan đến cái chết của Cao Mẫn được chứ? Không phải lúc trước đã điều tra rõ rồi sao?"
Vừa nãy bà ta định nói Sử Tuấn Dân là anh hùng nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của đồng chí công an, bà ta cố gắng nuốt vào.
Anh hai Sử hoàn hồn, 2 tay run rẩy giống như dê lên cơn điên: "Đúng vậy, con trai tôi là một đứa trẻ ngoan, thằng bé sẽ không nói dối đâu."
Đồng chí công an nói: "Chúng tôi đã tìm thấy chứng cứ, nếu 2 người dám che dấu cho cậu ta thì chúng tôi sẽ nhốt cả 2 người lại."
Trình Tú Vân và anh hai Sử ngay lập tức giống như con gà bị bóp cổ, nửa chữ cũng không nói nên lời.
Hòn đá trong lòng Sử Tuấn Dân rơi thẳng xuống dưới, đợi đến lúc đồng chí công an khiêng cậu ta lên cáng, cậu ta đột nhiên mở miệng: "Các anh tìm được bằng chứng mới gì?"
"Nhật kí của Cao Mẫn."
Màu máu trên mặt Sử Tuấn Dân giống như đột nhiên bị hút đi, ngây người.
- -- Anh ta xong đời rồi.
- -- Lần này thật sự Xong đời rồi.
Lần này hiệu suất làm việc của đồn công an rất cao, chưa đến một ngày mà Sử Tuấn Dân đã khai hết rồi.
Anh ta thừa nhận mình xúi giục Cao Mẫn đi đối phó với Đồng Tuyết Lục, còn thừa nhận mình đẩy Cao Mẫn ngã từ trên tầng thượng xuống.
Đương nhiên lúc đầu cậu ta muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, định nói cái chết của Cao Mẫn là ngoài ý muốn.
Chỉ cần anh ta không có liên quan gì đến vụ án giết người này, những chuyện đối phó với Đồng Tuyết Lục khác sẽ không cấu thành tội chết.
- -- Nhưng có sự lừa gạt lần trước, lần này đồn công an sao có thể nghe anh ta nói bậy?
- -- Bọn họ có cách khiến cho Sử Tuấn Dân không thể không nói.
Từ sau khi Sử Tuấn Dân bị bắt đi, Trình Tú Vân biết Sử gia xong đời rồi. Bà ta cũng muốn đi tìm Ôn Như Quy, nhưng chứng cứ rành rành như núi trước mặt, tìm ai cũng vô dụng.
Trong tình hình này, bà ta dứt khoát hi sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn, nói từ đầu đến cuối mình không biết chuyện Sử Tuấn Dân nói dối, càng không biết anh ta đẩy ngã Cao Mẫn xuống dưới tầng dạy học.
- -- Sử Tuấn Dân hận muốn chết.
Chết đến nơi rồi anh ta mới bắt đầu tỉnh táo lại, nếu như năm đó không phải do Trình Tú Vân và chú anh ta tạo nghiệp chướng thì Sử gia sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.
Anh ta cũng sẽ không vì đối đầu với Đồng Tuyết Lục mà đi vào con đường cùng, vốn dĩ anh ta có thể có tương lai tốt đẹp.
- -- Nhưng bây giờ cả người anh ta bị bại liệt hơn nữa còn sắp bị bắn chết.
Anh ta muốn kéo Trình Tú Vân cùng xuống nước nhưng hôm đó người nói đến chuyện anh hùng với mình là cha anh ta. Nói cách khác, nếu như anh ta muốn kéo Trình Tú Vân xuống nước, vậy cha anh ta còn có ông nội cũng sẽ bị liên lụy
- -- Vì vậy hận thù hận nhưng cuối cùng anh ta vẫn không khai Trình Tú Vân ra.
Trình Tú Vân nghĩ thông điểm này nên mới không sợ hãi. Đương nhiên bên ngoài bà ta vẫn luôn làm ra dáng vẻ thấp thỏm lo âu và khó chịu.
"Anh hai Sử, chúng ta nhanh chóng thông báo cho người nhà đến đây một chuyến đi. Nếu vẫn không đến chỉ sợ sau này không gặp được Tuấn Dân nữa rồi hức hức hức..."
Sử Tuấn Dân đã bị tuyên án tử hình vì ảnh hưởng xấu xa cộng với tình hình cơ thể của Sử Tuấn Dân nên đồn công an quyết định thời gian xử bắn trước, thời gian là vào một tuần sau.
Anh hai Sử khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy hết ra ngoài: "Tuấn Dân mới 27 tuổi, thằng bé vẫn chưa kết hôn sinh con, còn không có đời sau. Đứa nhỏ tội nghiệp của anh..."
Thật ra Sử Tuấn Dân đã từng kết hôn, chỉ là sau khi đối phương biết chuyện của Trình Tú Vân và Sử Tu Năng thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Vì vậy nhiều chuyện đánh giá mấy câu, đương nhiên trong đó nói rất nhiều lời khó nghe nên 2 người cãi nhau.
Người phụ nữ đó muốn ra ở riêng, bảo Sử Tuấn Dân cắt đứt quan hệ với nhà Trình Tú Vân. Đương nhiên là bề trên của Sử gia không đồng ý, làm loạn đến cuối cùng vẫn phải ly hôn.
Sau đó Sử Tuấn Dân không kết hôn nữa, xem ra bây giờ, người phụ nữ đó có thể nói là trong họa được phúc.
===
Trình Tú Vân nhìn anh hai Sử khóc đến mức không đứng dậy được nên bà ta chỉ có thể Cục Bưu chính gọi điện thoại thông báo cho người nhà.
Chị dâu Sử biết con trai mình sắp bị xử bắn thì ngất luôn tại chỗ ở đơn vị, đợi sau khi tỉnh lại cả người lập tức lên cơn điên.
Bà ta chạy đến nhà Sử Tu Năng, đập nát hết mọi thứ trong nhà ông ta, rồi lại không quan tâm tay đấm chân đá với Sử Tu Năng, khiến cho ông ta hoa hết cả mắt.
Lúc trước khi ông cụ Sử biết cháu trai lớn bị bại liệt đã ngất một lần, lúc này biết cháu trai lớn sắp bị xử bắn thì méo mồm ngã xuống đất, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ông cụ Sử chết rồi, chị dâu Sử không những không cảm thấy buồn mà ngược lại trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Bà ta không ở lại lo liệu lễ tang của ông cụ Sử, trực tiếp thu dọn đồ đạc đến Bắc Kinh.
Vừa xuống tàu hỏa, bà ta đã nhìn thấy người chồng bạc hết cả đầu, còn nhìn thấy Trình Tú Vân đứng ở bên cạnh lau nước mắt bày ra dáng vẻ rất đau buồn.
Trong lòng bà ta mắng một tiếng "đồ đĩ bỉ ổi", sau đó nhào qua đó nắm tóc của Trình Tú Vân.
Trước khi Trình Tú Vân đến đã đề phòng chị ta sẽ lên cơn điên, nhưng bà ta tưởng rằng ở bên ngoài thì tốt xấu gì chị ta cũng sẽ kiềm chế một chút. Bà ta không ngờ chị ta sẽ ra tay ở trạm xe.
"A a a... Chị dâu, chị buông tay ra..."
Chị dâu Sử đỏ mắt đẩy Trình Tú Vân ngã xuống đất, sau đó ngồi lên bụng bà ta, giơ tay "bốp bốp bốp", tát liên tiếp mấy cái.
"Cái đồ đĩ điếm bỉ ổi, con chó đĩ thõa này nên xuống địa ngục. Nếu không phải do mày thì con trai của tao sao có thể bị xử bắn. Tao đánh chết mày! Tao đánh chết mày! Mẹ cái con đĩ điếm khốn nạn"
Chị dâu Sử đánh đỏ cả mắt, không quan tâm đánh, giật, cào.
- -- Những chiêu mà phụ nữ đánh nhau có thể dùng được thì bà ta đều dùng hết.
Trình Tú Vân cũng muốn phản kháng nhưng bà ta hoàn toàn không phải là đối thủ của chị dâu Sử. 2 gò má ngay lập tức bị tát đến mức sưng đỏ, trên mặt, cổ bị cho đến mức chỗ nào cũng đều là vết đỏ. Tóc cũng bị giật một mảng lớn, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng.
"Anh hai cứu em, anh mau kéo chị dâu ra đi..."
Anh hai Sử cũng không ngờ vợ của ông ta lại hung hăng như thế, vừa trách mắng vừa định tiến lên bắt đối phương: "Cô lên cơn điện cái gì? Còn không mau đứng lên, không biết mất mặt à?"
Chị dâu Sử quay người tát một phát vào mặt ông ta: "Cha và con trai ông đều bị con đĩ này hại chết, đến lúc này rồi mà ông còn bảo vệ cho nó. Tôi nghi ngờ có phải nó cho ông ăn thuốc mê gì rồi không, hay là 2 người ngoại tình?"
Anh hai Sử bị tát một cái, tức đến nỗi mặt đỏ bừng, tát lại: "Mau đứng lên cho tôi, lát nữa xem tôi xử lý bà như nào!"
Chị dâu Sử bị tát một cái, trong lòng nguội lạnh nhìn ông ta: "Xem ra cái loại tiện chủng Sử Tu Năng không gọi cho ông, 3 tiếng trước cha ông xuất huyết não chết rồi. Bây giờ thi thể đang nằm trong nhà, nếu ông đã bênh vực cho đồ đĩ thõa bỉ ổi này như thế thì đợi sau khi con trai tôi bị xử bắn, chúng ta sẽ ly hôn."
Nói xong chị dâu Sử đứng lên, hung hăng nhổ một ngụm nước miếng lên mặt 2 người sau đó nghênh ngang rời đi.
- -- Cha của ông ta chết rồi?
Anh hai Sử nghe thấy câu này tim gan như bị xé nát: "A Lan, bà đợi đã, bà quay lại nói rõ cho tôi!"
- -- Chị dâu Sử không quay đầu, thẳng lưng trực tiếp đi ra khỏi trạm tàu hỏa.
Trình Tú Vân bị đánh đến mức tứ chi và xương cốt khắp người đều đau, cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, bà ta xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.
Đồng thời trong lòng bà ta dấy lên cảm giác chẳng lành, bác hai của Tu Năng chết rồi, chị dâu Sử muốn ly hôn.
- -- Lần này chỉ sợ bà ta nói gì cũng vô dụng, Sử gia sắp tản đi hết rồi.
===
Sau khi Đồng Tuyết Lục biết Sử Tuấn Dân bị tuyên án tử hình thì triệt để ném chuyện này ra sau đầu.
Liên minh 2 nhà Sử - Trình chắc là sắp rời rồi, tiếp theo chỉ còn lại người phụ nữ Trình Tú Vân.
Muốn triệt để xử lý Trình Tú Vân, còn phải đợi sau khi cải cách mở cửa cả nhà họ quay về Bắc Kinh.
Chỉ là không giống với đời trước, đời trước sau lưng Trình Tú Vân có 2 dòng họ chống lưng cho bà ta nên mới khiến cho bà ta ép Ôn Như Quy vào đường cùng, nhưng bây giờ khác rồi.
2 nhà Sử - Trình trở mặt thành thù, cái chết của Sở Tuấn Dân khiến cho bà ta trở thành cái đinh trong mắt Sử gia.
- -- Một cây chẳng chống vững nhà, Trình Tú Vân không đáng để sợ.
Sau khi Sử Tuấn Dân bị kết án, bạn học trong khoa tổ chức đến bệnh viện thăm Tiền Thái Hân.
Tiền Thái Hân đã tỉnh lại, cũng thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, chỉ là di chứng không ít.
Đến bây giờ cô ta còn thỉnh thoảng nôn mửa, mỗi ngày đều đau đầu như muốn nứt ra. Kí ức cũng xuất hiện hiện tượng gián đoạn.
- -- Tóm lại là 1 chữ "THẢM".
Vì cô ta thay mình bị đèn treo đập trúng, đương nhiên Đồng Tuyết Lục không thể giả vờ không biết gì.
Không những không thể giả vờ không biết gì, cô còn phải thể hiện ra dáng vẻ áy náy và cảm kích.
- -- Nếu không nhất định sẽ có người quay ngược lại chỉ trách cô.
Vì để chặn miệng của mọi người, cô bào ông cụ Ôn và ông nội mua hộ rất nhiều đồ bổ đắt tiền, có sữa mạch nha, còn có cao dùng để bổ máu và một cây nhân sâm.
Thấy Đồng Tuyết Lục ra tay lớn như thế, mọi người kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng.
"Tuyết Lục, cậu ra tay lớn quá rồi đấy?"
"Đúng vậy, lại còn có cả cao và nhân sâm, nhiều đổ như thế, chỉ sợ không đến hơn 1.000 cũng phải mấy trăm lớn, đúng không?"
"May là có nhà cậu, nếu như đổi thành tớ. Đừng nói cao nhân sâm, ngay cả bột mạch nha tớ cũng không lôi ra được."
Đồng Tuyết Lục đỏ mắt nói: "Mặc dù người cắt đứt dây của đèn treo là Cao Mẫn nhưng nói ra thì bạn học Tiền cũng là chịu khổ thay tớ. Bây giờ cậu ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện, vừa nghĩ đến là tớ đã cảm thấy lo lắng và khó chịu."
"Nếu không phải tại tớ, sao cậu ấy lại trở thành bộ dạng như bây giờ. Nếu biết sớm như thế, hôm đó cho dù tớ què chân cũng phải tiếp tục tham gia tập luyện hức hức hức..."
Mọi người thấy Đồng Tuyết Lục khóc rất đáng thương nên nhanh chóng an ủi cô.
"Tuyết Lục, cậu đừng khóc nữa, sao lại là lỗi của cậu chứ? Đây đều là do Cao Mẫn tạo nghiệp chướng."
"Đúng vậy, hơn nữa hôm đó cũng là bạn họ Tiền làm cho cậu vấp ngã, nói ra thì đều là do cậu ta xui xẻo."
"Còn không phải sao, đây vốn dĩ không phải là lỗi của cậu. Cho dù cậu không mua những món đồ này cũng sẽ không có ai nói cậu đâu, cậu đừng khóc nữa."
Đồng Tuyết Lục lau nước mắt: "Cho dù nói thế nào, bạn học Tiền cũng là thay mình chịu khổ. Hi vọng những đồ bố này có thể làm cho cậu ấy mau chóng khỏe lại, chúng ta nhanh đến bệnh viện thôi."
- -- Cô không tin những lời họ nói, ngay cả dấu chấm câu cũng không tin.
Nếu có thật sự không làm cái gì thì nhất định sẽ có người chỉ trách cô không có lương tâm.
- -- Lời nói của con người rất đáng sợ, cô thà rằng tiêu tiền để nó biến mất còn hơn tin lời bọn họ.
Hơn nữa, Tiền Thái Hân cũng thật sự là ngăn chặn đợt tai họa này thay cho cô. Mặc dù điểm xuất phát của cô ta là ác ý nhưng nếu không phải là cô ta làm cho cô bị vấp ngã thì bây giờ người nằm ở bệnh viện chính là cô.
===
Đến bệnh viện.
Mọi người thấy dáng vẻ của Tiền Thái Hân không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Trước khi xảy ra chuyện, sắc mặt của Tiền Thái Hân hồng hào, sáng láng, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Nhưng bây giờ Tiền Thái Hân ốm yếu nằm trên giường bệnh, sắc mặt vàng vọt. Không nói đến việc gầy guộc hết cả người, điều quan trọng là trạng thái tinh thần rất không tốt, giống như trái cà bị bệnh sương mai, cả người ủ rũ chán nản.
Người nhà của Tiền Thái Hân thấy bạn học đến thăm cô ta, vô cùng cảm động: "Các cháu đến đây là được rồi, sau này không cần mang đồ đến nữa."
Lúc này chủ nhiệm Tiền cũng đang ở trong phòng bệnh, gật đầu nói: "Đúng vậy, các em đều là học sinh, vốn dĩ tiền trợ cấp của mỗi tháng cũng không nhiều. Sau này đừng mang gì đến đây."
Tưởng Bạch Hủy nói: "Chúng em chỉ mang theo chút tấm lòng, đồ mà Tuyết Lục mang đến mới thật sự là quý giá."
Mẹ Tiền nghe vậy nhanh chóng mở đồ mà họ mang đến, lúc nhìn thấy cao và nhân sâm, không khỏi trợn to mắt.
"Như này sao được? Đồ quý giá như này cô không thể nhận, các cháu mang về đi."
Chủ nhiệm Tiền nhìn Đồng Tuyết Lục một cái, vẻ mặt có sự ngại ngùng không nói ra lời: "Bạn học Đồng, em mang đồ về đi, cô đều có những đồ này rồi."
- -- Nói ra thì lần này cháu gái gặp nạn, hoàn toàn đều là do con bé tự làm tự chịu, không thể oán trách bất cứ ai.
Sau khi xảy ra chuyện, bà ấy đã nói chuyện này cho người trong nhà. Chị dâu từ nước ngoài quay về vừa thương con gái bị giày vò vừa than thở không dạy dỗ tốt con cái.
Cũng chính là nói, nhà họ không vì vậy mà giận cá chém thớt Đồng Tuyết Lục, chuyện này muốn trách cũng chỉ có thể trách tội phạm Cao Mẫn.
"Bạn học Tiền là vì em mới trở nên như này, đây là là chút tấm lòng của em, 2 người nhận đi ạ. Nếu không em không thể yên tâm."
Trước khi Đồng Tuyết Lục đến còn lo sẽ phải chịu đựng sự thờ ơ hay là châm chọc khiêu khích của Tiền gia, không ngờ họ lại thấu tình đạt lý như vậy.
Chủ nhiệm Tiền thấy cô nói rất tha thiết, nghĩ rằng cô vẫn còn không biết mình bị cháu gái cố ý làm cho vấp ngã nên trong lòng càng ngày càng cảm thấy áy náy: "Cô nhận sữa mạch nha, còn những thứ khác thì em mang về đi, quá quý giá rồi."
- -- Cô gái này xinh đẹp lại lương thiện, hơn nữa còn biết diễn kịch, đúng là một cô gái kho báu.
Lúc trước bà ấy còn muốn bảo Đồng Tuyết Lục đóng vai chính trong bộ phim của chồng mình nhưng xảy ra chuyện này nên chỉ có thể từ bỏ, bà ấy lo sẽ kích thích cháu gái.
- -- Nói ra cũng là do họ không có duyên phận.
===
Tiền Thái Hân nhìn bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy sự mê muội: "Mẹ, bọn họ là ai? Tại sao con cảm thấy đã gặp họ ở đâu rồi?"
Các bạn nghe thấy lời nói của Tiền Thái Hân, lại tiếp tục kinh ngạc.
"Hân Hân, cậu không nhớ chúng tớ sao? Chúng tớ là bạn học đại học của cậu."
"Cậu không nhớ chúng tớ, vậy cậu còn nhớ các bạn học của khoa tiếng Pháp không?"
Tiền Thái Hân nhìn khuôn mặt của bọn họ. Nhìn lướt qua, lúc nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, ánh mắt dừng lại lâu nhất.
Cuối cùng cô ta vẫn lắc đầu: "Tớ không nhớ ra được."
Giây tiếp theo không đợi mọi người nói tiếp, cô ta nên khan ọe một tiếng, sau đó ôm đầu kêu đầu rất đau.
Chủ nhiệm Tiền nhanh chóng đi gọi bác sĩ.
Thấy Tiền gia bận rộn, các bạn học chỉ có thể ra ngoài đợi.
===
Đợi sau khi Tiền Thái Hân bị tiêm rồi ngủ đi, chủ nhiệm Tiền mệt mỏi từ phòng bệnh đi ra: "Hân Hân đã ngủ rồi, các em quay về đi. Chắc buổi chiều còn phải lên lớp."
Nói xong, bà ấy đưa cao và nhân sâm cho Đồng Tuyết Lục: "Bạn học Đồng, cảm ơn em."
- -- Đồng Tuyết Lục thấy đối phương không nhận, chỉ có thể nhận lại.
Đợi về đến kí túc xá mở ra xem, cô mới phát hiện ở bên dưới hộp cao có thêm 20 đồng. Bên trên còn có một tờ giấy nhỏ, nói là tiền họ mua lại sữa mạch nha.
Đồng Tuyết Lục cất tiền đi, trong lòng vẫn rất tò mò tại sao lúc trước Tiền Thái Hân lại chĩa mũi nhọn vào mình như thế.
Cha mẹ Tiền gia đều là người rất có giáo dưỡng, hơn nữa nhà cô cũng không có thù oán gì với nhà cô ta.
- -- Chẳng lẽ Tiền Thái Hân thật sự chỉ là sự đố kỵ của cô gái nhỏ sao?
Không nghĩ ra được nguyên do nên Đồng Tuyết Lục cũng không nghĩ nữa.
===
Đến cuối tuần về nhà.
Đồng Tuyết Lục làm cuốn da cá, bánh bông lan đường đỏ và xiên gà cay cho ông cụ Ôn ăn.
Cuộn da cá là lấy hết xương cá ra khỏi thịt cá, sau đó cho thêm tinh bột khoai lang làm thành vỏ rồi lại gói thêm nhân luộc chín.
Cuộn da cá mềm dẻo thơm ngon, càng ăn càng ngon. Ông cụ Ôn ăn đến mức râu run run, rõ ràng là rất hưởng thụ.
"Tuyết Lục, tay nghề nấu ăn của cháu đúng là càng ngày càng giỏi. Không phải là món cháu nấu, ông ăn đều cảm thấy không ngon."
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Vậy ông Ôn ăn nhiều hơn một chút, sau này cháu được nghỉ đều sẽ đến đây nấu ăn cho ông."
Nghe thấy câu nói này, ông cụ Ôn so với việc được uống nước đường lạnh giữa mùa hè nóng nực còn thoải mái hơn: "Con bé này đúng là hiếu thảo."
Đợi ông cụ Ôn ăn xong, lúc này Đồng Tuyết Lục mới mở miệng hỏi vấn đề của mình: "Ông Ôn, trước khi Cao Mẫn qua đời có nói với cháu một câu."
"Nói cái gì?"
"Cậu ấy nói Như Quy hại chết em trai ruột của anh ấy."
- -- "Bịch" một tiếng.
Ông cụ Ôn kinh ngạc đến mức cả người run rẩy, tay đụng vào cái bát bên cạnh bàn khiến cho bát rơi xuống đất vỡ thành 2 mảnh.
Lúc trước Đồng Tuyết Lục còn cảm thấy Cao Mẫn miệng đầy phân nhưng lúc này thấy phản ứng của ông cụ Ôn, trong lòng cô không khỏi "lộp bộp" một tiếng.
Sắc mặt của ông cụ Ôn dần trở nên tái nhợt, đối diện với ánh mắt ép người của Đồng Tuyết Lục, ông cụ không thể trốn tránh.
Cuối cùng thở dài một hơi nói: "Vốn dĩ ông không muốn nói chuyện này cho cháu, ông lo cháu sẽ vì vậy ghét bỏ Như Quy."
Đồng Tuyết Lục nắm chặt tay: "Ông Ôn, rốt cuộc chuyện như thế nào? Mong ông nói thật cho cháu."
Ông cụ Ôn lại thở dài, sau đó kể chuyện năm đó.
Hóa ra năm Ôn Như Quy 4 tuổi, Trình Tú Vân lại mang thai. Trong một lần Ôn Như Quy chơi đùa ở phòng khách, không cẩn thận và vào Trình Tú Vân đi từ trong phòng ra.
Vừa hay chỗ đó có một vũng nước, Trình Tú Vân trượt chân, cả người ngã xuống đất, xuất huyết nhiều ngay tại chỗ.
Lúc đó Trình Tú Vân đã mang thai 6 tháng, đứa bé trong bụng là con trai. Trình Tú Vân vì lần sảy thai này chịu rất nhiều khổ, vì vậy hận đứa con trai ruột Ôn Như Quy.
"Lúc đó Như Quy mới mấy tuổi chứ, hơn nữa cũng không phải là thằng bé cố ý. Nhưng người phụ nữ đó lại đổ hết lỗi lên người thằng bé, còn cả ngày nói thằng bé hại chết em trai ruột. Cháu không biết lúc ông phát hiện đứa trẻ đó bị ngược đãi cả năm trời thì thằng bé đã không nói chuyện nữa rồi."
"Lúc trước tính cách của Như Quy rất vui tươi lanh lợi, sau này trở nên nhát gan sợ người lạ. Hơn nữa dù có nói gì thằng bé cũng không trả lời, thường xuyên cả ngày một mình ở trong phòng không nói câu nào. Lúc đó ông còn lo lắng thằng bé sẽ như vậy cả đời, sau này thằng bé gặp được ân nhân Sở trường Tiêu. Sau khi tiếp xúc với vật lý mới dần dần tốt hơn."
Bị ngược đãi, còn bị chỉ trích hại chết em trai mình.
- -- Đây chính là đả kích rất lớn đối lớn một đứa bé mới 4, 5 tuổi.
Gân xanh trên mu bàn tay của Đồng Tuyết Lục nổi hết cả lên, ánh mắt đỏ bừng.
Cô hơi hiểu Ôn Như Quy đời trước tại sao lại đi đến bước đường cùng, từ trong miêu tả của ông cụ Ôn có thể biết, Ôn Như Quy lúc nhỏ chắc bị ngược đãi đến mức mắc bệnh tự kỷ, nói không chừng còn có bệnh uất ức.
- -- Mặc dù sau khi tiếp xúc với vật lý tính cách tốt hơn, chỉ sợ không thể trị tận gốc.
- -- Một khi kích động kí ức và sự đau khổ tương đồng, rất có khả năng anh sẽ lại phát bệnh.
Chắc đời trước Trình Tú Vân dùng cách này để ép Ôn Như Quy, khiến cho anh từng bước đi đến bước đường cùng.
Ông cụ Ôn lau nước mắt nói: "Ông không nói với cháu chính là lo cháu sẽ ghét bỏ Như Quy. Tuyết Lục, Như Quy là một đứa trẻ số khổ, cháu đừng ghét bỏ thằng bé."
Đồng Tuyết Lục chớp mắt, nén nước mắt nói: "Ông Ôn yên tâm, cháu sẽ không."
- -- Sao cô có thể vì vậy mà ghét bỏ anh chứ, cô chỉ càng đau lòng cho anh hơn.
Ông cụ Ôn vui mừng nói: "Ông biết cháu là đứa trẻ tốt, chuyện này cháu đừng nhắc với Như Quy, thằng bé không nhớ chuyện lúc nhỏ."
Đồng Tuyết Lục nghe vậy thì ngây người: "Ông nói là Như Quy không nhớ chuyện xô ngã Trình Tú Vân sao ạ?"
Ông cụ Ôn gật đầu: "Thằng bé không nhớ chuyện này, cũng không nhớ chuyện có em trai ruột. Từ trước đến nay ông không nhắc đến trước mặt thằng bé."
- -- Nghe thấy lời này, trong lòng Đồng Tuyết Lục càng khó chịu hơn.
Từ góc độ tâm lý, lúc một chuyện từng trải quá mức đau khổ, đại não của con người rất có khả năng khởi động cơ chế tự bảo vệ mình.
- -- Từ đó khép kín kí ức này.
Ôn Như Quy không nhớ chuyện này, không phải vì quá nhỏ nên quên mà là quá đau khổ nên khép kín ký ức.
Đồng Tuyết Lục càng nghĩ càng khó chịu, rất muốn nhanh chóng đi gặp Ôn Như Quy.
- -- Vì vậy cô xách cặp đeo vai quân đội, ngồi lên xe ô tô đi đến căn cứ.
===
Trên ô tô, Đồng Tuyết Lục vừa nghĩ đến Ôn Như Quy nhỏ như thế bị ngược đãi thì trong lòng khó chịu.
Biết sớm thì ngày đó cô nên tát cho Trình Tú Vân vài cái.
Cả đường xóc nảy đến căn cứ, đã là chuyện của 4 tiếng sau.
Đồng Tuyết Lục bất chấp mệt mỏi và cảm giác choáng váng, vội vàng chạy vào căn cứ.
Người gác cổng ở căn cứ còn nhớ cô, thấy cô thì lập tức nở nụ cười: "Cô là người yêu của nghiên cứu viên Ôn, cô đến tìm anh ấy sao?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Tôi có thể vào không? Hay là cần thông báo đồng chí Ôn đến đón tôi?"
Người gác cổng định đi gọi điện thoại bảo Ôn Như Quy ra ngoài đón cô. Mặc dù là quen biết nhưng căn cứ không phải là nơi bình thường, không phải là nhân viên công tác thì không thể tùy tiện đi vào.
Nhưng viện trưởng Trang vừa hay từ bên ngoài quay về căn cứ, nghe thấy Đồng Tuyết Lục là vợ chưa cưới của Ôn Như Quy nên nhanh chóng bảo người gác cổng không cần gọi điện, ông ấy dẫn cô vào là được.
Đây là lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục gặp viện trưởng Trang, vội vàng cười nói: "Cảm ơn viện trưởng Trang, bình thường nghe Như Quy nhắc đến chú. Nghe nói chú là một lãnh đạo vừa quyết đoán vừa quan tâm cấp dưới, đúng là trăm nghe không bằng một thấy."
- -- Cách khen ngợi người khác vẫn là hiệu quả nhất.
- -- Từ trước đến nay không có ai thoát khỏi sức hấp dẫn của lời khen.
Nghe thấy lời nói của Đồng Tuyết Lục, nếp nhăn trên mặt của viện trưởng Trang đều kéo căng hết cả ra: "Cháu quá khen rồi, quan tâm cấp dưới là chuyện nên làm."
Đồng Tuyết Lục nhân cơ hội khen ngợi tất cả mọi mặt, khen đến mức viện trưởng Trang hận không thể nhận cô là cháu gái ngay tại chỗ.
===
Lúc này, trong kí túc xá của Ôn Như Quy.
Chu Diễm và Hoàng Khải Dân vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện.
Hoàng Khải Dân: "Ở đoạn cuối xương sống sau lưng của tôi có nốt ruồi đen. Cái này không kì lạ, kì lạ là con trai tôi cũng có nốt ruồi đen, cùng một chỗ lại còn giống hệt. Các anh nói xem có kì lạ không."
Ôn Như Quy còn chưa kịp trả lời thì Chu Diễm kêu lên: "Không phải chứ, đoạn cuối xương sống của tôi cũng có một nốt ruồi đen."
Nói xong, anh ta đứng lên kéo quần xuống, để Hoàng Khải Dân nhìn nốt ruồi đen của anh ta.
Ôn Như Quy: "..."
Hoàng Khải Dần nhìn thấy thì liên tục kinh ngạc, cũng kéo quần của mình xuống cho anh ta xem nốt ruồi đen của mình.
Ôn Như Quy: "..."
Cái này thì thôi đi, 2 người xem xong còn cảm thấy không đủ.
Chu Diễm: "Như Quy, anh xem hộ bọn tôi đi, có phải nốt ruồi đen của chúng tôi khác nhau đúng không, nốt ruồi đen của ai to hơn?"
Hoàng Khải Dân: "Tôi nghe nói nếu như vết bớt ở chỗ giống nhau, rất có khả năng đời trước là người thân hoặc là cùng một gia tộc."
Chu Diễm: "Thật sao? Chúng ta có duyên phận như thế, nói không chừng rất có khả năng đời trước là anh em. Như Quy, anh mau xem hộ chúng tôi đi, xem vị trí của chúng tôi có giống nhau không?"
Hoàng Khải Dân: "Đúng vậy, mau xem hộ chúng tôi đi."
- -- Nói xong 2 người nằm bò trên tường, kéo quần xuống một tí.
Trong lòng của Ôn Như Quy rất cạn lời: "2 người là nghiên cứu viên khoa học, sao còn tin cách nói này?"
Chu Diễm: "Có tin hay không không quan trọng, chủ yếu là cảm thấy thú vị."
Hoàng Khải Dân gật đầu: "Đừng lề mề nữa, mau qua đây xem hộ chúng tôi đi."
Ôn Như Quy hết cách, chỉ có thể đứng lên đi qua đó, định xem một cái rồi bảo họ nhanh chóng cút về kí túc xá của mình.
- -- Ai ngờ anh vừa đi đến sau lưng 2 người, lúc này cửa bị đẩy ra.
Đồng Tuyết Lục đẩy cửa, hình ảnh nhìn thấy là Hoàng Khải Dân và Chu Diễm để lộ nửa đùi nằm bò trên tường, Ôn Như Quy đứng phía sau họ.
Đồng Tuyết Lục: "..."
Ôn Như Quy: "..."
Hoàng Khải Dân: "..."
Chu Diễm: "..."
[HẾT CHƯƠNG 125]