Mục lục
Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

===

Giọng nói của anh bay vào tai cô, ngay lập tức cánh môi ấm áp đã phủ xuống.

Đồng Tuyết Lục khẽ nhếch môi, đưa tay ôm cổ anh.

Tính ra thì bọn họ đã không làm chuyện thân mật được nửa năm rồi.

Mấy tháng sau khi mang thai là vì sợ làm mấy đứa trẻ bị thương, sinh xong thì cô phải ở cữ, sau này khi anh dừng thuốc thì đi làm giải phẫu buộc ga-rô.

Cảm xúc ấm áp rơi trên bờ môi cô, trên chóp mũi, lại di chuyển đến mí mắt, động tác của anh vừa dịu dàng vừa đầy tình cảm, chậm rãi châm lửa trên người cô.

Không biết có phải do lâu quá không làm chuyện thân mật hay không mà Đồng Tuyết Lục nhạy cảm hơn so với ngày thường.

Khi hơi thở của anh phả vào bên tai cô, cô không nhịn được run rẩy một lúc.

Mặc dù đã trở thành cha nhưng vừa nghe âm thanh của cô, lỗ tai Ôn Như Quy vẫn đỏ lên, hơi thở trở nên gấp gáp.

Tay anh lướt xuống, như đốm lửa nhỏ thiêu cháy cô khiến cô run lên từng cơn.

Cả người Đồng Tuyết Lục tê dại, mắt hạnh lấp lánh ánh nước, bờ môi đỏ tươi, giọng nói vừa mềm mại vừa quyến rũ: "Người đẹp, trình độ phục vụ người khác của anh không tệ nha."

Giọng nói Ôn Như Quy trầm thấp khàn khàn, lại hôn lên: "Còn sẽ tốt hơn nữa..."

Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng nóng lên.

Cuối cùng đồ ngủ của Đồng Tuyết Lục là do Ôn Như Quy thay giúp cô.

===

Trong cơn mơ màng, cô đi đến một nơi rất kỳ lạ, chỉ thấy trước mặt lượn lờ sương khói, cô gọi Ôn Như Quy mấy tiếng vẫn không có người đáp lại.

Nhìn không rõ mọi thứ xung quanh khiến trong lòng cô không khỏi dâng lên cảnh giác.

- -- Lẽ nào cô bị người ta bắt cóc?

Quan sát một lúc, xung quanh vẫn không có động tĩnh gì, Đồng Tuyết Lục đành phải sờ soạng đi về phía trước.

Theo cô tiến về trước, sương khói càng lúc càng nhạt đi, cảnh vật xung quanh cũng sáng lên.

Sân nhỏ trồng cây lựu, căn nhà lầu màu trắng xây theo kiểu phương Tây, cô ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại, nơi này là nhà của Ôn gia khu quân sự.

- -- Chỉ là tại sao đột nhiên cô lại đi đến nơi này?

Đúng lúc này, viền mắt chú Tông đỏ bừng từ bên trong đi ra: "Tư lệnh, ông vào trong đi, không cần tiễn, tôi và Hải Nhi với vợ nó cùng nhau về quê, chờ khi nào có thời gian rảnh thì sẽ đến thăm ông."

Ông cụ Ôn nhìn qua già hơn rất nhiều so với bình thường: "Đi đi, có gì khó khăn cứ nói với tôi."

Chú Tông lau nước mắt, sau đó xoay người rời đi với con trai Hồ Hải và con dâu Dương Đông Mai.

Đồng Tuyết Lục sốt ruột, tiến lên ngăn cản chú Tông: "Chú Tông, sao chú nói đi là đi thế?"

Nhưng mà khi tay cô chạm vào chú Tông thì lại xuyên qua cơ thể của ông ấy, không ai nghe được lời cô nói.

- -- Giống như cô trong suốt vậy.

Chú Tông và con trai con dâu đi xa, mãi đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất không thấy nữa, ông cụ Ôn mới xoay người trở về nhà.

- -- Chẳng qua ông ấy lại quên đóng cửa.

Đồng Tuyết Lục không biết tình huống hiện tại như thế nào, đành phải đi theo ông cụ Ôn vào nhà.

Ông cụ Ôn ngồi trong phòng buồn bã một lúc lâu, sau đó ngủ một giấc, chờ đến khi ông ấy tỉnh lại thì trời đã tối.

Ông ấy lớn tiếng gọi "Tiểu Tông" nhưng không có ai đáp lại, ông ấy không khỏi trách móc: "Tên nhóc Tiểu Tông này đi đâu rồi? Sao muộn như vậy vẫn chưa về nhà nấu cơm?"

Đồng Tuyết Lục cảm thấy có hơi không đúng, rõ ràng ông ấy mới vừa tiễn chú Tông rời đi cách đây không lâu mà, sao đã quên nhanh như vậy rồi?

- -- Chẳng lẽ có liên quan đến việc vừa tỉnh ngủ à?

Nhưng ông cụ Ôn giống như thật sự không nhớ rõ, còn đi ra cửa tìm người, cho đến khi bảo vệ ở cổng nói với ông ấy chú Tông đã về quê với con trai thì lúc này ông ấy mới nhớ ra.

Ông cụ Ôn rầu rĩ về nhà, bản thân tự đi phòng bếp nấu gì đó để ăn, sau đó lại ngủ tiếp, đến nửa đêm thì đột nhiên ông ấy tỉnh lại, chạy thẳng ra cửa.

Bảo vệ cổng hỏi ông ấy muốn đi đâu, ông ấy nói đi tìm cháu trai Ôn Như Quy.

Đồng Tuyết Lục đi theo ông ấy, nhưng cơ bản là ông ấy không phải đi theo hướng đến căn cứ, ông ấy đi ra khỏi khu quân sự thì đi theo hướng đông, sau đó đột nhiên dừng lại rồi lẩm bẩm: "Nơi này là chỗ nào? Như Quy đâu? Tiểu Tông đâu?"

Ông cụ Ôn giống như một đứa trẻ bị lạc đường, luống cuống xoay vòng vòng xung quanh, Đồng Tuyết Lục thấy thế thì trong lòng vừa chua xót vừa lo lắng.

Dáng vẻ này của ông cụ Ôn như mắc bệnh suy nhược thần kinh khi về già, cô muốn gọi người tới nhưng lại không thể làm được bất cứ cái gì.

Sắc trời dần dần sáng lên, ông cụ Ôn xoay người đi về phía bờ sông, vừa đi vừa nói muốn câu cá cho Như Quy ăn.

Đi tới bờ sông, ông ấy không cởi giày, cũng không kéo ống quần lên, nhảy thẳng vào trong dòng sông!

Hành động mạnh như hổ, quả thực đã khiến Đồng Tuyết Lục nhìn đến ngơ ngác.

Ông cụ Ôn biết bơi, chẳng qua lúc ông ấy nhảy xuống sông thì nhíu mày, sau đó vùng vẫy trong nước.

- -- Ông cụ Ôn bị chuột rút rồi!

Khóe mắt Đồng Tuyết Lục sắp nứt ra, quay người gào lớn nhưng cô la đến rách cổ họng vẫn không có tác dụng.

Lúc này trời mới sáng, không có ai đi tới bờ sông, ông cụ Ôn vùng vẫy một lúc, cơ thể chìm dần xuống dưới, Đồng Tuyết Lục sốt ruột đến mức nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Trên mặt sông nổi lên vài cái bong bóng, cuối cùng không còn động tĩnh gì nữa.

Đợi đến khi có người phát hiện ra xác ông cụ Ôn thì ông ấy đã không còn thở nữa.

Đồng Tuyết Lục ngã ngồi bên bờ sông, bật khóc nức nở.

Mọi người đem xác ông cụ Ôn về khu quân sự, 2 tiếng sau, Ôn Như Quy vội vàng từ bên ngoài chạy vào.

Thấy ông cụ Ôn nằm thẳng đơ trong phòng khách, cơ thể anh hơi lung lay, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy.

Đồng Tuyết Lục quan sát Ôn Như Quy trước mặt, lại phát hiện anh rất xa lạ.

Người anh gầy như gậy trúc, 2 gò má lõm vào trong, dưới mắt có quầng thâm đậm, nhìn qua trạng thái cả người rất không tốt.

Lúc này nhìn xác ông cụ Ôn, anh không nhúc nhích một lúc lâu, giống như không tin hình ảnh trước mắt.

Sau đó anh di chuyển, chậm rãi tiến lên phía trên, ngồi xổm xuống bên cạnh ông cụ Ôn, bàn tay vuốt khuôn mặt lạnh băng cứng ngắc của ông ấy, cất giọng khàn khàn gọi: "Ông nội!"

Tiếp theo anh úp mặt vào trên người ông cụ Ôn, im lặng khóc nức nở.

Đồng Tuyết Lục đứng bên cạnh anh, muốn đưa tay ôm anh nhưng bàn tay lại xuyên qua cơ thể, hoàn toàn không thể chạm vào.

Nguyên một buổi tối, Ôn Như Quy trông coi bên cạnh ông cụ Ôn, không nói nửa câu, nửa giọt nước cũng không thèm uống, vẫn ngồi im không nhúc nhích ở chỗ kia.

Sau đó vẫn là người của khu quân sự giúp đỡ tổ chức đám tang cho ông cụ Ôn, người Ôn Như Quy càng gầy hơn, môi mỏng mím chặt thành một đường.

Ngoại trừ Tiểu Húc, anh không hề đáp lại bất kỳ người nào, căn cứ cho anh nghỉ vài ngày, lúc anh chuẩn bị quay lại căn cứ thì Trình Tú Vân dẫn Sử Tinh Nhụy đến Ôn gia tìm anh.

Ý của Trình Tú Vân là Sử Tinh Nhụy là em gái của anh, bà ta là mẹ ruột của anh, bà ta muốn dẫn theo con gái vào ở Ôn gia.

Ôn Như Quy không phản ứng bà ta, Sử Tinh Nhụy giống như đang ở nhà mình, chạy nhảy khắp nơi, chạy lên cầu thang lục lọi khắp chốn, đột nhiên không biết con bé con bé lấy được cây gậy chống của ông cụ Ôn từ chỗ nào ra chơi đùa.

Ôn Như Quy thấy vậy lập tức nhíu mày, tiến lên muốn cướp lại gậy chống nhưng Sử Tinh Nhụy lại làm mặt quỷ với anh, cầm gậy chống bỏ chạy để anh đuổi theo.

Chạy đến đầu cầu thang, con bé bị trượt chân, chỉ nghe thấy một tiếng hét vang lên, ngay sau đó là âm thanh lăn xuống cầu thang.

Trình Tú Vân nghe thấy âm thành thì chạy ra khỏi phòng chứa đồ, thấy Sử Tinh Nhụy nằm trong vũng máu, gậy chống đâm xuyên cổ họng của con bé, hình ảnh vô cùng máu me.

Trình Tú Vân hét lên một tiếng nhào qua, ôm Sử Tinh Nhụy không ngừng kêu tên nhưng con bé đã tắt thở.

Bà ta khóc rống lên như một người điên, đột nhiên bà ta thả Sử Tinh Nhụy xuống, nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Ôn Như Quy, giáng một cái tát khiến mặt anh lệch sang một bên.

"Mày hại chết cha ruột, hại chết em ruột, khắc chết ông nội, bây giờ ngay cả Tiểu Nhụy cũng không buông tha! Mày còn súc sinh không bằng cả đồ vật, sao người chết lại không phải là mày hả?"

Trình Tú Vân dùng đủ loại ngôn ngữ ác độc nhục nhã anh.

Ôn Như Quy mặc kệ bà ta đánh đấm mắng nhiếc, ánh mắt nhìn thẳng vào máu tươi, ngũ quan lúc thì dữ tợn, lúc thì vặn vẹo, vô số kí ức nhảy ra trong đầu anh.

Đột nhiên anh đẩy Trình Tú Vân ra kêu lên: "Tiểu Húc chạy mau, đừng để mẹ bắt được... Không, cậu chạy không được, cậu không tồn tại, cậu là tôi khi còn bé."

"Tiểu Húc, mẹ đánh cậu là đúng, cậu đã hại chết em trai, không đúng người hại chết em trai không phải là cậu, là tôi, tôi là ai?"

Trình Tú Vân bị anh đẩy ra lùi lại mấy bước, bà ta còn tưởng rằng anh đang giả điên giả dại: "Tên điên này, mày cho rằng giả điên thì có thể không cần bồi thường tính mạng sao? Ngay bây giờ tao sẽ đi đồn công an báo cáo mày!"

"Bà đừng đi, bà là ai? Bà nói với tôi, bà có thật không?"

Ôn Như Quy thấy bà ta muốn đi, ánh mắt trừng lớn bắt được cánh tay của bà ta, đôi mắt đen vừa hung ác nham hiểm vừa kỳ lạ.

Trình Tú Vân càng hoảng sợ, vừa cào vừa cấu khuôn mặt anh: "Đồ điên, phải bỏ tù tên điên như mày, thả tao ra!"

Trình Tú Vân rút cánh tay mình lại, chạy nhanh ra ngoài như bị quỷ đuổi theo.

Ôn Như Quy nhìn bóng lưng của bà ta, nghiêng đầu, lông mày xoắn lại, đôi mắt hung ác nham hiểm dần dần lấy lại sự sáng suốt, nhưng một giây sau ngũ quan của anh lại trở nên dữ tợn, trong miệng không ngừng thốt lên lời nói thiếu logic.

- -- Lúc này Đồng Tuyết Lục mới kịp phản ứng, đây là kiếp trước của Ôn Như Quy.

Cô không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng hiện tại cho dù cô có khó chịu nhiều như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể nhìn, không thể làm được cái gì.

Nhìn Ôn Như Quy chạy thẳng vào phòng ông cụ Ôn, lấy ảnh chụp khi con bé rồi xé nát hết tất cả ảnh chụp.

- -- Dáng vẻ này giống y như người điên.

Đồng Tuyết Lục nhìn anh, trong lòng như bị người khác bóp chặt, đau đớn đến không thở nổi.

Anh cứ giữ dáng vẻ này không biết đã qua bao lâu, đôi mắt lại sáng lên lần nữa, anh quay đầu nhìn lại căn phòng, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cười khổ.

"Có lẽ bà ta nói đúng, người chết nên là mình."

Đồng Tuyết Lục: "Không, không được chết, đừng tin Trình Tú Vân!"

Nhưng Ôn Như Quy không nghe được lời cô nói, lấy ra một con dao từ trong ngăn kéo, dùng sức rạch xuống cổ tay mình...

Đồng Tuyết Lục muốn che lại miệng thương trên cổ tay anh, nhưng một lần nữa lại tốn công vô ích.

Cô nhìn Ôn Như Quy chậm rãi ngồi xuống trong góc, cả người co lại thành một cục, máu ở cổ tay không ngừng trào ra mãnh liệt.

"Con người thăm dò vũ trụ nhưng vũ trụ thật sự tồn tại sao? Nhìn không thấy sờ không tới, ai có thể đảm bảo tất cả đều là sự thật?"

"Tiểu Húc không có thật, có lẽ mình cũng không thật, chẳng qua ai sẽ quan tâm chứ? Tiểu Húc, cậu nói rất đúng, trên đời này không có ai thật sự yêu tôi..."

Đầu của anh dần dần rũ xuống, giống như người tiến vào vực sâu, để bóng tối cắn nuốt sạch sẽ từng chút một.

"Em yêu anh, Như Quy..."

Nước mắt Đồng Tuyết Lục rơi đầy mặt, hét lên.

Đột nhiên ánh mắt lạnh như băng của Ôn Như Quy ngước lên, nhìn thoáng qua phương hướng của cô, sau đó nở một nụ cười kỳ lạ.

"Tiểu Húc, tôi nhìn thấy có một người phụ nữ nói yêu tôi, bệnh của tôi nghiêm trọng hơn rồi."

- -- Đồng Tuyết Lục giật mình, chẳng lẽ Ôn Như Quy có thể nhìn thấy cô?

Nhưng sau đó mặc kệ cô nói cái gì, Ôn Như Quy vẫn không phản ứng.

Từng giọt máu chảy ra khỏi người của anh, sức sống cũng theo đó từ từ biến mất khỏi cơ thể.

- -- Cho đến cuối cùng, đầu của anh gục xuống, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Đồng Tuyết Lục ngã ngồi trên mặt đất, lúc này nước mắt cô đã không thể rơi xuống được nữa.

- -- Ôn Như Quy chết rồi, nhưng cô vẫn không thể rời khỏi thế giới này.

Cô thấy Trình Tú Vân báo công an trở về, thấy Ôn Như Quy chết rồi mà bà ta không hề đau khổ, ngược lại vui vẻ đến mức suýt nữa cười ra tiếng.

Cô thấy Trình Tú Vân và Sử Tu Năng bán hết tài sản để lại của Ôn Như Quy, 2 người kiếm được một khoản đầy túi, ngay lúc bọn họ bước lên đỉnh đời người thì đột nhiên Phác Kiến Nghĩa xuất hiện trước mặt bọn họ, một mình một súng chấm dứt tính mạng của 2 người kia.

Sau khi Phác Kiến Nghĩa giết chết Trình Tú Vân và Sở Tu Năng thì lập tức chạy trốn sang nước Mỹ, cả đời không quay về nước.

Lúc chú Tông biết được tin ông cụ Ôn và Ôn Như Quy lần lượt qua đời thì bệnh nặng không dậy nổi, con trai và con dâu của ông ấy lập tức lộ ra bộ mặt thật, đòi ông ấy giao ra tất cả tài sản, còn không đưa ông ấy đi gặp bác sĩ.

Cuối cùng chú Tông chết bệnh, Hồ Hải và Dương Đông Mai ngồi trước xác ông ấy vừa đếm tiền vừa chế giễu ông ấy ngu xuẩn.

"Em còn tưởng phải nuôi lão già sống dai kia khoảng 10 năm mới có thể lấy được số tiền này chứ, ai ngờ ông ta nhanh chóng chết bệnh như vậy."

"Điều này nói rõ ông trời cũng muốn giúp đỡ chúng ta, xem trên phần ông ta cho chúng ta số tiền kia, chúng ta chôn ông ta với 2 mẹ con Hồ Hải một chỗ đi."

"Sao cũng được."

Vốn dĩ bọn họ không phải là con trai và con dâu của chú Tông thật, Hồ Hải thật đã qua đời từ lâu, trước khi chết chú Tông đã phát hiện ra chuyện này nên ánh mắt của ông ấy mới trở nên đau khổ tuyệt vọng như vậy.

===

Đồng Tuyết Lục nhìn từng hình ảnh lướt qua trước mắt mình như phim truyền ảnh, ngay lúc cô cho rằng bản thân thân vĩnh viễn không thể tỉnh lại thì một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai cô...

"Tuyết Lục, dậy đi em, dậy ăn cơm đã, ăn xong rồi ngủ tiếp."

Sau đó là một cảm xúc ấm áp dán lên bờ môi cô, chặn lại môi cô, hôn cô đến không thở nỗi.

Cô mở choàng mắt, ngay sau đó rơi vào trong một đôi mắt sâu thẳm.

Ôn Như Quy hôn nhẹ lên môi cô: "Em còn không tỉnh lại là Tiểu Nhiễm Nhiễm sẽ kháng nghị đấy."

Dường như muốn hùa theo anh, Tiểu Nhiễm Nhiễm bên cạnh kêu "a a" 2 tiếng.

Đồng Tuyết Lục nhìn anh rồi quay đầu nhìn 2 đứa bé Tiểu Nhiễm Nhiễm và Tiểu Yến Yến đang nằm bên cạnh cô, Tiểu Yến Yến đang ôm bàn chân mình gặm say sưa.

Tiểu Nhiễm Nhiễm nhìn dáng vẻ gặm bàn chân của anh trai thì bày ra biểu cảm ghét bỏ, nhưng một lát sau, cô bé lại nhét đầu ngón tay vào miệng, cũng gặm say sưa.

Đồng Tuyết Lục chớp mắt, cái mũi ê ẩm.

- -- Cô đã tỉnh lại, cô còn tưởng rằng cô sẽ ở lại bên trong cái thế giới kia vĩnh viễn.

Cô ngẩng đầu ôm mặt Ôn Như Quy, nhẹ nhàng cọ cọ giống như một bé mèo nhỏ: "Em yêu anh, Như Quy."

Đối với chuyện kiếp trước, cô sẽ không nói với Ôn Như Quy nhưng cũng sẽ không để chuyện trong mộng có khả năng xảy ra!

Lỗ tại Ôn Như Quy đỏ ửng, khóe môi khẽ nhếch lên: "Anh cũng yêu em."

- -- Còn nhiều hơn so với tưởng tượng.

Tiểu Yến Yến đang gặm chân, thấy cha lại hôn mẹ thì ngay lập tức hất chân ra: "A a a!"

Đồng Tuyết Lục nhanh chóng đẩy Ôn Như Quy ra, quay người điểm một cái lên mũi Tiểu Yến Yến: "Nhóc con, con kêu cái gì đó?"

Tiểu Yến Yến nở một nụ cười đáng yêu nhất với mẹ, vừa vung vẩy bàn tay bé nhỏ mập mạp vừa kêu lên: "A a..."

Khuôn mặt nhóc con trắng trắng mềm mềm, còn trắng nõn hơn cả trứng gà bóc vỏ, lại dùng đôi mắt lúng liếng như quả nho nhìn cô, thật sự có thể khiến người khác chóng mặt vì quá dễ thương.

Đồng Tuyết Lục tiến tới, nhịn không được hôn một cái lên mặt cậu bé.

Tiểu Yến Yến cười khanh khách, còn liếc mắt nhìn về phía cha.

Ôn Như Quy: "..."

Không biết có phải do anh suy nghĩ nhiều hay không, anh cảm thấy dáng vẻ lúc nãy của con trai giống như đang khoe khoang với anh.

Tiểu Nhiễm Nhiễm thấy anh trai được mẹ hôn thì đá bàn chân nhỏ trắng nõn, vừa vặn đá vào mặt Tiểu Yến Yến: "A a a.."

Ánh mắt đen nhánh của cô bé nhìn Đồng Tuyết Lục, giống như đang nói: "Mẹ ơi, Tiểu Nhiễm Nhiễm cũng muốn được hôn."

Đồng Tuyết Lục lại một lần nữa bị sự đáng yêu này chọc run rẩy, tiến lại gần hôn mấy cái trên mặt con gái.

Bình thường Tiểu Nhiễm Nhiễm rất lạnh lùng, nhưng lúc này được mẹ hôn thì không lạnh lùng nổi, cứ cười khanh khách mãi không ngừng.

Tiểu Yến Yến bị chân thối của em gái đá trúng mặt nhỏ, méo miệng, cậu bé còn tưởng rằng mẹ sẽ tới dỗ dành mình nhưng mà mẹ không chỉ không an ủi cậu bé mà còn đi hôn em gái.

Miệng nhỏ Tiểu Yến Yến càng méo hơn.

Dáng vẻ nhỏ bé đầy tội nghiệp, nhìn qua vô cùng oan ức.

Ôn Như Quy nhìn dáng vẻ này của con trai, không những không an ủi cậu bé mà ngược lại còn cảm thấy đột nhiên cơn tức chắn trong lồng ngực đã biến mất.

- -- Không hổ là con gái của anh, làm tốt lắm!

===

Biết được Hồ Hải và Dương Đông Mai không phải không phải là con trai ruột và con dâu của chú Tông thì chuyện dễ làm rồi.

Cô sai người đi đến quê hương của Hồ Hải tìm được ngôi mộ chôn cất của Hồ Hải thật sự và mẹ anh ta, lại tìm người biết chuyện năm đó, đưa tiền khiến người này làm nhân chứng đi đối chất với Hồ Hải.

Hồ Hải và Dương Đông Mai thấy người lớn nhiều năm không gặp, sắc mặt 2 người trắng bệch ngay tại chỗ, hết đường chối cãi.

Cuối cùng lúc Đồng Tuyết Lục uy hiếp muốn giao bọn họ cho đồng chí công an thì 2 người mới thành thật khai báo.

Năm đó vợ và con trai chú Tông bị lũ lụt cuốn đi, vợ ông ấy chết đuối dưới nước lũ, con trai lại được nhà Hồ Hải giả cứu được.

Hồ Hải bị đụng phải đầu không còn ký ức, mãi cho đến trước khi chết bệnh mới nhớ lại, anh ta nhờ Hồ Hải giả đi tìm cha mình, Hồ Hải giả lại không để trong lòng, về sau khi thăm dò được thân phận của chú Tông thì anh ta mới nổi lên suy nghĩ không đứng đắn.

Anh ta và vợ tính toán, bản thân giả mạo Hồ Hải, muốn nhân cơ hội này kiếm một khoản lớn hoặc lấy được chỗ tốt gì đó, không nghĩ tới lại bị Đồng Tuyết Lục vạch trần nhanh như vậy.

Sau khi 2 người nói ra sự thật thì quỳ gối trên đất, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, cầu xin chú Tông và Đồng Tuyết Lục đừng đưa bọn họ đến đồn công an.

Chú Tông nghe thấy vợ và con trai đã qua đời từ lâu thì đau lòng đến tột cùng.

Mặc dù Hồ Hải giả và Dương Đông Mai hèn mọn tham lam nhưng trước mắt bọn họ chưa làm chuyện không có tính người, cộng thêm năm đó bọn họ cứu Hồ Hải thật một mạng, cuối cùng chú Tông ra mặt xin tha thứ, không đưa 2 người đến đồn công an.

Tất nhiên ơn cứu mạng cũng xóa bỏ, tuy 2 vợ chồng Hồ Hải giả và Dương Đông Mai không cam lòng nhưng cũng không dám phản kháng, cụp đuôi bỏ chạy.

Chú Tông vì chuyện này mà bệnh một trận.

Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục hết lòng chăm sóc ông ấy, còn để 2 nhóc con Tiểu Nhiễm Nhiễm và Tiểu Yến Yến biểu tiết mục văn nghệ: thổi bong bóng.

Có người nhà quan tâm và 2 đứa nhóc sinh đôi mặc trang phục sặc sỡ làm trò tiêu khiển, chú Tông nhanh chóng khỏe lại.

Sau khi khỏi bệnh, ông ấy xin ông cụ Ôn nghỉ mấy ngày, mang tro cốt của vợ và con trai về quê quán, để bọn họ bén rễ nảy mầm ở đó.

Về sau ông ấy quay trở lại Ôn gia, một lòng làm bạn với ông cụ Ôn, hết lòng chăm sóc 2 đứa nhóc sinh đôi dễ thương.

Giống như Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục nói với ông ấy, ông ấy là người nhà của bọn họ, nơi này là nhà của ông ấy.

- -- Ông ấy cũng không muốn rời khỏi bọn họ.

===

Đông đi xuân tới, chớp mắt đã qua 3 năm.

Quán rượu Trà Xanh đã mở quán rượu chi nhánh thứ 3 ở Bắc Kinh, trở thành quán rượu nổi tiếng nhất và đứng đầu ở nơi này.

Mọi người đều coi chuyện mời cơm khách ở quán rượu Trà Xanh là một việc rất có mặt mũi, nếu có thể tổ chức tiệc rượu hoặc tiệc kết hôn ở nơi này càng là sự kiện đáng giá khoe khoang trọn vẹn 1 năm.

Hôm nay quán rượu Trà Xanh đã không giống với mấy năm trước, trang trí xa hoa sang trọng, 4 phía sảnh lớn đều lắp ráp gương rõ nét có thể soi ra được những vết li ti trên mặt người ta.

Dưới chân lót đá cẩm thạch màu đen, quét dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, người ở nông thôn đến đây vừa giẫm một chân vào đã bị chấn động, không dám thở mạnh.

Lúc này, trong văn phòng ở tầng trên cùng của quán rượu, cửa bị gõ vang.

Đồng Tuyết Lục đang ngồi trên ghế xoay tròn, nghe vậy thì xoay ghế lại: "Vào đi."

Đặng Hồng mặc đồ tây màu đen bước tới, ánh mắt quét qua người phụ nữ ngồi trên ghế, trong lòng tràn đầy khâm phục và cảm thán.

Năm đó anh ta từ chức ở tiệm ăn nhà nước, có không biết bao nhiêu người chờ xem chuyện cười của anh ta, nói anh ta không cần công việc làm ăn ổn định, ngược lại chạy tới làm công cho một người phụ nữ, đúng là não bị ngâm nước.

Nhưng bây giờ không còn ai dám chế giễu anh ta não bị úng nước nữa, năm đó những người không đi cùng anh ta đều rối rít bóp cổ tay thở dài, hối hận không kịp.

Chỉ mới 3 năm ngắn ngủi, quán rượu Trà Xanh đã trở thành quán rượu hạng nhất ở Bắc Kinh, đồng thời Lỗ Vị Trai trên danh nghĩa của Đồng Tuyết Lục cũng mở khắp ngóc ngách Bắc Kinh.

Tuy Lỗ Vị Trai không đủ cao cấp nhưng thắng ở phần vốn đầu tư ít, lợi nhuận thu lại không hề ít hơn quán rượu Trà Xanh.

2 năm trước, Đồng Tuyết Lục còn mở công ty rượu thuốc, bắt đầu tự sản xuất rượu thuốc.

Mà 3 năm trôi qua, dáng vẻ của Đồng Tuyết Lục không thấy già đi chút nào, ngược lại càng xinh đẹp hơn so với trước đây, chẳng qua khí chất mạnh hơn trước, khiến người khác không dám làm bậy trước mặt cô.

Đi đến phía trước bàn, 2 tay Đặng Hồng đặt trước người theo khuôn phép.

Đồng Tuyết Lục chỉ cái ghế: "Quản lý Đặng ngồi đi."

Lúc này Đặng Hồng mới ngồi xuống: "Giám đốc Đồng kêu tôi tới đây là có gì cần dặn dò sao?"

Đồng Tuyết Lục không giày vò, đi thẳng vào chuyện chính: "Tiếp theo anh không cần phải tới quán rượu Trà Xanh, lát nữa ra ngoài thì anh giao chuyện trên tay cho Tưởng Tuấn Lực tiếp quản."

Trong lòng Đặng Hồng lộp bộp một tiếng: "Giám đốc Đồng, có phải tôi đã làm sai chuyện gì không?"

Đồng Tuyết Lục khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng: "Anh không có làm sai chuyện gì, chỉ là công ty rượu thuốc cần người quản lý, tôi chuẩn bị khai thác thị trường nước ngoài, cần anh giúp đỡ một tay."

Quán rượu cùng lắm chỉ là làm ăn nhỏ tôi, để Đặng Hồng ở chỗ này thì có hơi lãng phí tài năng của anh ta.

Nghe vậy, trong lòng Đặng Hồng thở phào nhẹ nhõm: "Được, vậy tôi sẽ giao việc trong tay cho Tuấn Lực."

Đồng Tuyết Lục vẫy tay: "Không còn chuyện gì khác, anh đi bận chuyện đi."

Tiếp theo cô muốn mở một công ty buôn bán với nước ngoài, phát triển mạnh thị trường nước ngoài.

Tất nhiên chờ đến lúc thị trường mở ra, cô sẽ không làm mỗi mặt hàng rượu thuốc, chỉ cần có liên quan đến thức ăn ngon đều có thể làm.

Đặng Hồng vừa mới mở cửa ra thì thấy trên tay Ôn Như Quy đang bế một cô bé tinh xảo như búp bê Tây Dương, bên cạnh còn có một cậu bé cũng đẹp trai không kém đứng trước cửa.

Khóe miệng Đặng Hồng khẽ nhếch lên: "Anh Ôn, anh đến rồi à?"

Ôn Như Quy: "Ừ, không chậm trễ công việc của mọi người chứ."

Đặng Hồng còn chưa kịp trả lời, đứa bé trai đã chạy vào trong nghẹn ngào nói: "Mẹ ơi, cha trọng nữ khinh nam, cha làm tổn thương trái tim yếu đuối của Yến Yến, trong lòng Yến Yến đau đớn quá."

Nói xong, hạt đậu vàng tạch tạch rơi xuống, cơ thể mập ú run rẩy.

- -- Vừa nhỏ yếu, đáng thương, vừa mập mạp.

Đặng Hồng: "..."

Ôn Như Quy: "..."

Đồng Tuyết Lục: "..."

[HẾT CHƯƠNG 152]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK