Mục lục
Ẩn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Qua một lúc lâu sau, bàn tay của Trần Viễn mới vươn ra, đưa lên vỗ nhẹ vào trên lưng của cô, thấp giọng an ủi.
“Đừng sợ, có tôi ở đây rồi!”
“Ừm!”
Cũng không biết là Lưu Thục Hiền có nghe được lời nói của Trần Viễn hay không, nhưng âm thanh đáp lại của cô rất nhỏ, chẳng khác nào như tiếng mũi kêu.

Nếu như không phải thính lực của Trần Viễn cực tốt, anh còn không biết là cô đang trả lời mình.
“Tôi… tôi có thể ngủ cùng với anh được không?”
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, âm thanh của Lưu Thục Hiền lần nữa vang lên.

Nhưng sau khi nói xong lời này, cô giống như sợ Trần Viễn hiểu lầm gì đó, liên tục lên tiếng giải thích.
“Ý… ý tôi là, tôi muốn ngủ chung một phòng với anh.

A, không phải, là… là anh ngủ chung phòng với tối…”
Càng nói, âm thanh của Lưu Thục Hiền càng thêm hỗn loạn.

Cũng không biết là bởi vì cô thật sự đang sợ, hay vì lời nói của cô hơi có phần không thích hợp? Nói chung, tâm trạng của Lưu Thục Hiền lúc này thật sự rất loạn, trái tim không ngừng đập lên thình thịch.
Mà Trần Viễn không có lên tiếng nói ra lời nào.

Anh đột nhiên, khẽ đem cơ thể của Lưu Thục Hiền đẩy ra phía ngoài, ánh mắt nhìn một cách chăm chú về phía khuôn mặt của cô.
“Xin… xin lỗi! Là tôi không đúng, tôi… tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Dường như rất sợ đối mắt với ánh mắt của Trần Viễn, khuôn mặt của Lưu Thục Hiền lúc này đã có phần trắng bệch, vội vàng ngẹo đầu sang nhìn một bên.

Thế nhưng, lúc này Trần Viễn lại đột nhiên cười lên một tiếng.

Sau đó, anh đưa tay hơi búng nhẹ lên trên trán của cô một cái.
“Ngốc vậy, cô muốn ngủ lại phòng tôi thì ngủ.

Dù sao, phòng ngủ của tôi cũng rất rộng.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không để cho Lưu Thục Hiền làm ra bất kỳ phản ứng nào.


Anh vậy mà trực tiếp đem cô bế lên, sau đó đi thẳng về phía phòng ngủ của mình.
“A!!!”
Âm thanh của Lưu Thục Hiền rất nhỏ, nhưng vẻ mặt của cô lúc này rõ ràng biểu hiện vô cùng chấn kính.

Chỉ có điều, mọi chuyện cũng không giống như cô nghĩ.

Trần Viễn sau khi đem Lưu Thục Hiền bế vào bên trong phòng ngủ của mình, anh nhẹ nhàng đem cô đặt xuống giường.

Sau đó, anh mới kéo chăn đắp lên trên người của cô, nhẹ giọng nói ra.
“Cô cứ ngủ đi, tôi sẽ trải chiếu nằm ở dưới đất.

Cô yên tâm, tối nay tôi sẽ ở lại trong phòng với cô, cô cũng không cần phải sợ nữa!”
Nghe thế, không biết vì sao trong lòng của Lưu Thục Hiền lại hơi có một chút thất vọng.

Chỉ có điều, rất nhanh cô liền điều chỉnh lại tâm tình, vội vàng gật đầu đáp lại.
“Cảm ơn anh!”
Nhìn thấy bộ dáng của Lưu Thục Hiền lúc này, Trần Viễn chỉ cười nhẹ một tiếng.

Sau đó, anh nhanh chóng đi ra bên ngoài, lấy thêm mền chiếu, rồi lần nữa quay lại phòng ngủ của mình.
Lúc này, không biết là Lưu Thục Hiền đã ngủ thật hay đang giả vờ, nhưng nhìn âm thanh đều đều từ trên lồng ngực của cô phát ra, Trần Viễn chỉ hơi liếc mắt một cái.

Sau đó, anh liền đem chiếu trải xuống dưới đất, đồng thời nằm ngay bên dưới giường ngủ, đưa tay gác lên trên trán, từ từ điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Nếu như là lúc bình thường, Trần Viễn còn sẽ ngồi đả tọa một hồi để mà tu luyện.

Nhưng hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Hơn nữa, Lưu Thục Hiền còn đang nằm ở trong phòng.

Thế nên, Trần Viễn tạm thời bỏ qua thói quen này, chậm rãi chớp mắt.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Viễn cảm thấy đêm nay không khí có chút thanh mát.


Với lại, lúc đang mơ màng ngủ, anh còn cảm nhận được một chút hơi âm truyền đến cơ thể của mình.

Nhưng khi tỉnh dậy, Trần Viễn lại không phát hiện ra điều bất thường gì.

Ngay cả Lưu Thục Hiền, lúc này cũng đã không thấy trong phòng.
Đưa tay dụi mắt một chút, có lẽ vì tối hôm qua trải qua nhiều chuyện để cho tinh thần của anh hơi có phần mệt mỏi.

Vì vậy, tối hôm qua Trần Viễn đã ngủ rất say, khi anh thức dậy thì mặt trời đã dựng bên ngoài cửa sổ.
Hơi hơi nhìn xuống đồng hồ ở trên điện thoại, lúc này thời gian có hơn bảy giờ sáng.

So với thông lệ, rõ ràng là anh đã dậy trể hơn mấy tiếng đồng hồ.

Chỉ có điều, lúc này tinh thần của anh cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Thế nên, sau khi lắc đầu một cái Trần Viễn liền thu gọn lại đồ đạc trong phòng, sau đó liền đi ra phía ngoài.
Lúc này, một cỗ mùi hương thức ăn từ trong phòng bếp bay lên, để cho bao tử của Trần Viễn hơi có phần sôi trào.

Ngay sau đó, anh thấy được Lưu Thục Hiền đang loay hoay ở dưới nhà bếp.

Vừa nhìn thấy anh xuất hiện, nụ cười trên mặt của cô liền trở nên rạng rỡ hẳn lên.
“Anh Viễn, anh đã thức dậy rồi đấy à? Anh mau đi đánh rẳng rửa mặt đi, đồ ăn sáng tôi đã làm xong rồi.”
Không biết vì sao, lúc này nhìn thấy Lưu Thục Hiền một bộ bân bịu làm thức ăn, còn dịu dàng nhắc nhở để cho Trần Viễn có loại cảm giác như đang về nhà.
Đúng, chính là cái loại cảm giác này, vừa để cho Trần Viễn cảm thấy gần gũi, cũng rất xa lạ.

Không biết bao nhiêu năm rồi, anh mới lần nữa cảm nhận được thứ cảm giác như được về nhà thế này.

Có lẽ là rất lâu rồi, có lẽ là anh cũng không nhớ đến quá mức rõ ràng.

Dù sao, ở trong nhà họ Tiêu anh không có loại cảm giác này.

Từ lúc mẹ mất, anh cũng chưa từng có được loại cảm giác này.

Có chăng, có lẽ là lúc anh đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài, lúc đó anh cùng với Băng Tâm tình cờ gặp nhau, sau đó cả hai đã có một khoảng ký ức hết sức đẹp đẽ.

Thế nhưng, bởi vì một số sai lầm, cả hai mới tách ra.

Từ đó, anh cũng chưa từng cảm nhận được giây phút giống như ở nhà hiện tại.
“Anh Viễn, anh không có sao chứ?”
Đột nhiên, lúc này bên tai của Trần Viễn vang lên âm thanh của Lưu Thục Hiền, để cho tinh thần của anh nhanh chóng trở nên tỉnh táo lại.

Sau đó, anh hơi lắc lắc đầu, nhìn lấy cô mỉm cười.
“Không có việc gì, tôi đang suy nghĩ một số việc mà thôi!”
Nói xong, Trần Viễn cũng không lưu lại, mà nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân.

Sau vài phút, Trần Viễn lần nữa đi ra ngoài.

Lúc này, trên bàn ăn đã được Lưu Thục Hiền dọn sẵn hai phần thức ăn khá đơn giản, gồm hai cái trứng chiên cùng với một cây xúc xích và một phần phô mai.
Mặc dù bữa sáng nhìn không có gì đặc biệt, nhưng lúc này tâm tình của Trần Viễn lại khá tốt.

Anh nhìn lấy thức ăn trên bàn, mỉm cười nói ra.
“Đây là lần đầu tiên tôi được bà chủ nấu cho bữa sáng.

Không biết, bữa sáng này của bà chủ có bằng như ở nhà hàng hay không?”
Tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng động tác của Trần Viễn thì lại không chậm.

Anh nhanh chóng động đũa, thử một chút mùi vị của trứng ốp la.

Sau đó, hai mắt của anh liền sáng bừng lên, liên tục chép chép miệng nói ra.
“Wow, bữa sáng này của bà chủ quả thật là ngon nhất mà tôi đã từng ăn.

Bà chủ chính là số một!”
Vừa ăn, Trần Viễn vừa cố ý đưa lên một ngón tay cái tỏ ý khen ngợi.

Nhìn lấy biểu tình vui vẻ của Trần Viễn lúc này, Lưu Thục Hiền cũng nhịn không được mỉm cười.


Đồng thời, ánh mắt của cô cũng hơi liếc liếc nhìn Trần Viễn một cái, hơi có vẻ không quá tin tưởng lời nói của anh, nói ra.
“Anh đừng có trêu chọc tôi như vậy nữa chứ? Tôi so với đầu bếp ở trong nhà hàng làm sao có thể sánh được.

Với lại, món ăn này thật sự sẽ ngon như vậy sao?”
Vừa nói, Lưu Thục Hiền vừa động đũa.

Nhưng ngay sau đó, biểu cảm trên khuôn mặt của cô hơi có chút cứng lại.

Cuối cùng, cô tỏ ra cuống cuồng lên, vội vàng ngăn lại động tác của Trần Viễn.
“Đừng… đừng có ăn nữa!”
Kỳ thật, thức ăn do Lưu Thục Hiền nấu cũng không quá tệ.

Chỉ có điều, không biết vì lý do gì, bữa sáng hôm nay cô lại bỏ hơi nhiều đồ nêm, khiến cho đồ ăn hơi có phần cứng, rất khó nuốt xuống.
Thế nhưng, động tác của Trần Viễn so với Lưu Thục Hiền còn muốn nhanh hơn.

Anh đem tay của Lưu Thục Hiền ngăn lại, sau đó mỉm cười nói ra.
“Không có việc gì, dù sao thức ăn này cô cũng đã mất công nấu ra rồi, tôi ăn hết liền được!”
Nói xong, Trần Viễn liền đem tay của Lưu Thục Hiền đẩy ra.

Thế nhưng, lúc này Lưu Thục Hiền lại tỏ ra vô cùng cố chấp, cương quyết lắc đầu nói ra.
“Không được, bữa sáng này mặn như vậy, anh ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Vừa nói, Lưu Thục Hiền vừa đem cả đĩa thức ăn kéo về phía mình.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng không khỏi trở nên giằng co, ai cũng không muốn nhường lại cho ai.

Nhưng mà, lúc này một cái âm thanh cực kỳ không thích hợp bất ngờ vang lên.
“Lão đại, chúng em tới rồi đây!”
Sau đó, cả Lưu Thục Hiền lẫn Trần Viễn đều xoay đầu nhìn lại.

Mà hai người Tiểu Trần, Phi Hổ cũng liên tục trợn trừng hai mắt nhìn lấy tình cảnh ở trước mặt.
“Cái này… lão đại, hôm khác bọn em lại đến!”
Vừa nói, Phi Hổ vừa định lùi lại phía sau, quay lưng bỏ trốn.

Nhưng mà, phản ứng của Trần Viễn so với hai người bọn họ còn muốn nhanh hơn, giọng nói cũng mang theo mấy phần uy hiếp.
“Hai cậu đều đứng lại đó cho tôi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK