“Tiểu Hoàng, đi, chúng ta qua đó trợ giúp cho bọn chúng!”
Lúc này, mặc dù chân khí ở trong cơ thể vẫn còn chưa có cách nào hoàn toàn khôi phục, ngay cả vết thương trên người vẫn còn vô cùng đau nhức.
Nhưng mà, tình huống của Tiểu Long và Tiểu Bạch nguy cơ ngay trong sớm tối, thế nên anh cũng không có cách nào chờ đợi được nữa, chỉ có thể cùng với Tiểu Hoàng vội vàng chạy qua cứu viện.
Rống!
Thế nhưng, vừa thấy Trần Viễn xuất hiện, mấy đầu dã lang còn sót lại, vậy mà không một chút do dự nào, hướng về phía anh cấp tốc phóng tới.
Bất quá, lần này cũng không cần Trần Viễn phải tự mình ra tay, Tiểu Hoàng há to miệng rộng, hướng về phía bầy dã lang phun ra một ngụm lửa.
Oành!
Ngay lập tức, bốn đầu dã lang liền bị đốt cháy, ngay cả thi thể cũng hóa thành tro tàn, rơi lả tả xuống dưới mặt đất.
Dù sao, thực lực của đám dã lang này đều rất thấp, cũng chỉ vừa mới đạt đến cấp bốn mà thôi, so với Tiểu Hoàng quả thật là không thể nào chịu nổi một kích.
“Ngao!!!”
Nhưng mà, bị đám dã lang này làm cho chậm trễ một cái nháy mắt, lúc này thân hình của Tiểu Long đã bị một bàn tay của Cự Hùng đập bay ra ngoài, nện thẳng vào trên một chỗ thân cây, trên người của nó bắt đầu phát ra âm thanh lộp bộp, giống như một bộ phận xương cốt đều muốn bị đập gãy.
Thấy được cảnh tưởng này, hốc mắt của Trần Viễn không khỏi phun ra lửa giận.
Ngay sau đó, anh cũng mặc kệ lấy thương tích ở trên người, vận dụng lực lượng không gian từ trên nhẫn trữ vật, hơi lóe lên một cái, xuất hiện ở phía sau lưng của Cự Hùng.
“Chết!”
Trong miệng gầm thét, đoản đao trên tay của Trần Viễn phát ra một trận rít gào, ngay cả ánh đao lúc này cũng trở nên lăng lệ, ác liệt vô cùng.
Oành!
Một đao bổ xuống, Trần Viễn hoàn toàn không hề lưu lực một chút nào, thẳng tấp hướng về phía đỉnh đầu của Cự Hùng bổ xuống.
Ầm!
Bị một đao này bất ngờ chém trúng, Cự Hùng cũng không có kịp phản ứng.
Lập tức, từ phía sau đỉnh đầu của nó, nhanh chóng hiện lêm một đường vết thương thật dài, đem lớp da bên ngoài của nó trực tiếp xé mở, máu tươi từ phía bên trong không ngừng ồ ạt chạy ra.
Nhưng mà, Cự Hùng cũng không có chết.
Ngược lại, lúc này nó tỏ ra vô cùng nổi giân, thân người cấp tốc xoay lại, hướng về phía Trần Viễn, vung tay lên vỗ xuống.
Phải biết, thân hình của con Cự Hùng này so với Lang Vương còn muốn lớn hơn gấp mấy lần.
Một bàn tay của nó, so với cả người của Trần Viễn vẫn còn muốn to hơn phân nửa.
Thế nên, nếu như bị một bàn tay này của nó vỗ trúng, với tình huống hiện tại của Trần Viễn, chỉ có một con đường chết.
Thế nhưng, lúc này một cái bóng trắng bỗng dưng xông tới, đem bàn tay của Cự Hùng ngăn lại.
Oành!
Bị ngăn cản, bàn tay của Cự Hùng không có vỗ trúng Trần Viễn.
Ngược lại, một cái bóng trắng bị nó đánh văng ra bên ngoài, đập nện vào trên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu gần hơn nửa thước.
Đồng thời, trên bàn tay của Cự Hùng, lúc này vậy mà bị một đám lôi điện quấn quanh, khiến cho da thịt của nó bỗng chốc cũng trở nên cháy đen.
Ngôn Tình Cổ Đại
Thấy được một màn này, trong lòng Trần Viễn lập tức trở nên vô cùng nặng nề.
Bởi vì, anh đã nhìn ra được, cái bóng trắng vừa rồi ngăn lại công kích của Cự Hùng, chính là Tiểu Bạch.
Trên người của nó vốn dĩ cũng đang bị thương.
Hiện tại, trúng phải một kích của Cự Hùng, sợ rằng có phần nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không thể phân tâm, anh cần phải đem Cự Hùng xử lý, sau đó mới có thể qua đó kiểm tra tình huống của nó.
Chính vì thế, ánh mắt của anh lúc này tỏ ra vô cùng kiên định, trong con ngươi cũng mang theo mấy phần lửa giận, lần nữa hướng về phía Cự Hùng xông tới.
Oành!
Một đao chém xuống, Trần Viễn trực tiếp đem bàn tay của Cự Hùng chặt đứt.
Sau đó, anh lại bổ ra một đao, quyết định xuyên thẳng về phía lồng ngực của Cự Hùng.
Nhưng lúc này, Cự Hùng từ trong đau đớn tỉnh táo lại, nó nhìn thấy lưỡi đao của Trần Viễn khoảng cách càng lúc càng gần.
Đột nhiên, trong con ngươi của nó vậy mà ẩn hiện một tia hắc khí.
Ngay sau đó, khi mà lưỡi đao của Trần Viễn chạm đến trước ngực của nó.
Bỗng dưng, hai mắt nó trừng lớn lên.
Đồng thời, một vệt hắc khí trực tiếp từ trong con ngươi của nó phóng nhanh ra ngoài, hướng về phía cơ thể của Trần Viễn bắn tới.
Lần trước bị hắc khí từ trong cơ thể của Lang Vương tập kích, lần này lại một lần nữa thấy được hắc khí bắn ra ngoài, con ngươi của Trần Viễn không khỏi co rụt lại.
Đồng thời, một đoàn ngọn lửa từ trên cơ thể của anh bỗng cháy lên hừng hực.
“Chết đi cho tao!”
Oành!
Lưỡi đao của Trần Viễn không một chút ngăn trở nào, trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể của Cự Hùng, đem trái tim của nó đánh cho vỡ nát.
Đồng thời, cỗ hắc khí vừa rồi mới phóng xuất ra, vẫn đang hướng về phía mi tâm của Trần Viễn bắn tới.
Nhưng mà, hắc khí còn chưa kịp tiếp xúc đến cơ thể của Trần Viễn, ngọn lửa từ trên người anh đã đem nó đốt thành tro bụi.
Ầm ầm!
“Phù phù…”
Thi thể của Cự Hùng ầm ầm ngã xuống, Trần Viễn cũng trực tiếp đặt mông ngồi xuống dưới đất thở ra hổn hểnh.
Kỳ thật, vừa rồi Trần Viễn mượn nhờ lực lượng của Tiểu Hoàng, anh cùng với nó dung hợp lại, mới có thể nhanh như vậy đem Cự Hùng giải quyết.
Thế nhưng, cũng vì việc này, toàn bộ thể lực mà anh vừa mới tích lũy, đã hoàn toàn tiêu hao một cách sạch sẽ.
Ngay cả chân khí ở trong cơ thể, lúc này đều bị rút sạch đến không còn lưu lại một sợi.
Hơn nữa, các đường kinh mạch ở trên người anh, lúc này vì vận dụng quá sức, cũng đang sắp phải căng nứt.
Nếu như không có nhanh chóng tĩnh dưỡng, sợ rằng trong cơ thể của Trần Viễn nhất định sẽ để lại không ít di chứng.
“Tiểu Long, mày không có sao chứ?”
Nghỉ ngơi được khoảng chừng vài phút, để cho thể lực tạm thời khôi phục lại một ít.
Lúc này, Trần Viễn vội vàng đi về phía Tiểu Long, mặc dù nó hiện tại vẫn còn sống, nhưng trên người lại bị thương rất thảm.
Một bên cánh trái của nó, vết thương đều lộ ra cả xương trắng, ở phía trước ngực còn lưu lại mấy đường vết thương cực sâu.
Ngay cả cái đuôi của nó, lúc này cũng bị đánh cho gãy nát, không biết sau này có thể khôi phục trở lại như cũ hay không.
“Ngao…”
Trong miệng phát ra một tiếng yếu ớt, lúc này Tiểu Long hơi cố hết sức, đi tới bên người của Trần Viễn cọ lên vài cái.
Nhưng ngay sau đó, như nhớ đến thứ gì, trong miệng của nó lại lần nữa phát ra âm thanh.
Lúc này, Trần Viễn cũng để ý đến, bên trong một cái hố sâu ở gần đó, một cái thân ảnh màu trắng nằm ở trong hố, không hề nhúc nhích một chút nào.
Đến lúc này, Trần Viễn mới chợt nhớ đến, vừa rồi Tiểu Bạch bởi vì ngăn lại một kích của Cự Hùng, thế nên nó mới bị đối phương đánh bay ra xa xa, còn nện xuống một cái hố sâu.
Trong lòng mang theo mấy phần áy náy, Trần Viễn vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh hố sâu, quan sát tình huống của Tiểu Bạch.
Mặc dù bên ngoài lớp lông màu trắng của nó đã hoàn toàn nhuộm thành một mảnh đỏ thẫm.
Hơn nữa, phía trên còn lưu lại rất nhiều vết máu khô.
Nhưng từ trong linh hồn ấn ký, Trần Viễn có thể cảm nhận được, Tiểu Bạch vẫn còn chưa có chết.
Chỉ là, cảm nhận được hơi thở của nó đã trở nên vô cùng yếu ớt, Trần Viễn cũng không biết rõ nó có thể lần nữa tỉnh lại hay không?
Cẩn thận, đem thân thể của Tiểu Bạch từ trong hố sâu nâng lên.
Anh hơi kiểm tra một chút, lúc này Trần Viễn mới đột nhiên phát hiện ra, Tiểu Bạch vậy mà bị thương rất nặng.
Toàn bộ xương cốt ở trên người nó hoàn toàn đã bị đánh nát.
Ngay cả nội tạng cũng bị chấn vỡ không ít.
Nếu như không phải lực lượng sinh mệnh của nó vô cùng cường đại.
Sợ rằng, khoảnh khắc vừa rồi nó đã tử vong.
Nhưng mà, cho dù là như thế, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào đem nó cứu trở lại.
Nhất thời, trong lòng Trần Viễn cảm thấy vô cùng nặng nề.
“Chít chít…”
Đột nhiên, từ phía sau lưng của Trần Viễn bỗng dưng kêu lên hai tiếng âm thanh.
Sau đó, Trần Viễn vội vàng xoay người nhìn lại.
Lúc này, hai con Thiểm Điện Hồ còn nhỏ, vậy mà lại từ bên trong bụi cây chui ra bên ngoài.
Cũng không biết vì thực lực của bọn chúng quá mức nhỏ yếu, thế nên bầy thú cũng không thèm để ý đến.
Hoặc là, bọn chúng đã ẩn nấp vô cùng cẩn thận, thế nên lúc này trên người cũng không lưu lại bất kỳ một chút thương tích nào.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy bọn chúng, trong lòng Trần Viễn không khỏi dâng lên một loại cảm giác vô cùng áy náy.
Kỳ thật, nếu như không phải vì ngăn cản một kích vừa rồi của Cự Hùng, bằng vào tốc độ của bản thân, Tiểu Bạch nhất định sẽ không bị thương nghiêm trọng đến như vậy.
Thế nhưng, lúc này nói gì thì cũng đã muốn.
Nếu như không có cách nào đem nó cứu sống, anh chỉ có thể cố gắng, đem dòng dõi của nó nuôi dưỡng thật tốt.
Sau này đừng để bọn chúng gặp nguy hiểm gì, như vậy cũng coi là có thể bù đắp được ân tình của Tiểu Bạch vì anh ngăn cản một kích.
Chỉ là, Trần Viễn còn chưa có lên tiếng nói chuyện, lúc này hai con vật nhỏ vậy mà cấp tốc lao nhanh tới, hướng về phía thi thể của Tiểu Bạch kêu lên không ngừng.
Sau đó, bọn chúng giống như là nhớ đến cái gì, lại kéo lấy ống tay áo của Trần Viễn, kêu to.
“Chít chít!”
“Chít chít!”
Nhìn thấy bộ dáng của bọn chúng, trong lòng của Trần Viễn không khỏi sinh ra nghi hoặc.
“Ý của tụi mày là?!”
“Chít chít!”
“Chít chít!”
Cũng không biết là tụi nó có hiểu được anh nói gì hay không, nhưng thấy bọn chúng cứ kêu lên không ngừng, còn hướng về phía anh lôi kéo, giống như muốn để cho anh đi đến một nơi nào đó.
Lúc này, hơi thoáng do dự một chút, Trần Viễn ôm theo Tiểu Bạch, lại để cho Tiểu Hoàng bảo vệ cho Tiểu Long.
Sau đó, anh mới đi theo hai con vật nhỏ, hướng về phía bên trong rừng cây nhanh chóng bước đi..
Danh Sách Chương: