Biến cố quá mức bất ngờ, Trần Viễn cũng không có nghĩ đến vừa rồi Thiểm Điện Hồ đã chạy trốn, lúc này còn quay trở về muốn đem Bạch Liên Hoa từ trong tay của anh cướp đi.
Nhất thời, trong lòng dâng lên một cỗ phẫn nộ ngút trời.
Trần Viễn không khỏi tức giận, quát lên một tiếng.
“Súc sinh, đứng lại đó cho ta!”
Thế nhưng, thân ảnh của Thiểm Điện Hồ chẳng khác nào một vệt lưu quang, vừa mới xông tới hồ nước, cổ họng của nó đã phát ra từng trận âm thanh chít chít cực kỳ khó nghe.
Ngay sau đó, mặt hồ liền trở nên chấn động kịch liệt, toàn bộ hoa sen vậy mà trực tiếp bị hút ra ngoài, phiêu phù ở trên không trung.
Cuối cùng, cả đóa Bạch Liên Hoa đều bị thu nhỏ lại, chui thẳng vào trong miệng của Thiểm Điện Hồ biến mất không thấy gì nữa.
Thấy được một màn này, Trần Viễn nhất thời không khỏi trở nên sững sờ.
Anh cũng không biết, con chồn điện này làm sao lại làm được một việc như vậy.
Nhưng lúc này, anh nhất định phải đem nó bắt lấy, tuyệt đối không thể để cho nó một lần nữa chạy trốn.
Chỉ là, thân hình của anh vừa động, Thiểm Điện Hồ cũng đã vọt ra bên ngoài.
Sau đó, một cái bóng đen từ trong mặt nước lao nhanh ra, vậy mà hướng về phía Trần Viễn đánh tới.
“Chết tiệt!”
Bị Cự Mãng ngăn trở, lại nhìn thấy Thiểm Điển Hồ cứ như thế đem Bạch Liên Hoa cướp đi.
Lúc này, Trần Viễn quả thật là vô cùng tức giận.
Anh vung lấy đoản đao, hướng thẳng về phía vị trí trái tim của Cự Mãng đâm tới.
Xoẹt!
Lần này, đoản đao không một chút trở ngại nào, trực tiếp xuyên thấu về phía trái tim của Cự Mãng, đem trái tim của nó xoắn nát.
Sau đó, thân thể của nó giãy giụa vô cùng kịch liệt.
Thế nhưng, một kịch này của Trần Viễn đã vận dụng hết toàn lực, Cự Mãng làm sao có thể tránh thoát được.
Cuối cùng, sinh cơ nhanh chóng trôi qua, toàn bộ cơ thể của Cự Mãng cứ như thế xui lơ, rơi trở lại mặt nước.
Ầm!
Bị bọt nước bắn lên tung tóe, ướt đẫm của quần áo.
Nhưng lúc này, Trần Viễn đã không có tâm tình để để ý đến những chuyện này.
Cho dù, vừa mới đánh giết Cự Mãng, trong lòng anh cũng không có một chút thành tựu nào.
Ngược lại, thần sắc càng thêm trở nên khó coi.
Bởi vì, vừa rồi bị Cự Mãng ngăn cản một lúc, vậy mà thân ảnh của Thiểm Điện Hồ đã không thấy đâu nữa.
“Chết tiệt!”
Lại thì thầm mắng lên một câu, lúc này Trần Viễn cũng không có đem thi thể của Cự Mãng thu thập, mà nhanh chóng hướng về phía bên ngoài cửa hang đi ra.
“Chíp chíp!”
Vừa mới ra bên ngoài không được mấy bước, bên tai của Trần Viễn đã nghe được âm thanh của Tiểu Hoàng truyền đến.
Nhìn lại, Trần Viễn phát hiện Tiểu Hoàng đang vòng quanh ở trên bầu trời, hướng về phía anh kêu gọi.
Thấy bộ dáng của nó lúc này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu lại.
“Thế nào? Ngay cả mày cũng không thể đuổi kịp được con vật nhỏ kia sao?”
“Chíp chíp!”
Vừa nghe Trần Viễn hỏi đến, Tiểu Hoàng liền cất tiếng đáp lại.
Nghe thế, Trần Viễn không khỏi nghi hoặc.
“Ý mày là, Tiểu Long vẫn còn đang đuổi theo con vật nhỏ kia? Mày là muốn chạy về đây để báo tin cho tao biết?!”
“Chíp chíp!”
Vừa phát ra tiếng kêu, Tiểu Hoàng vừa liên tục gật gật đầu đáp lại.
Thấy thế, Trần Viễn cũng không do dự nữa, anh mang theo Tiểu Hoàng, xác định phương hướng của Tiểu Long rồi dùng lấy tốc độ nhanh nhất, chạy tới.
“Ngao!”
Lượn vòng ở trên không trung, Tiểu Long đối với tảng đá ở dưới chân mình không ngừng phát ra âm thanh tức giận.
Lúc này, Trần Viễn cũng đã kịp thời đuổi tới, thấy được một màn này, hai mắt của anh không khỏi lộ ra mấy phần ánh sáng.
Anh đã cảm nhận ra được, con Thiểm Điện Hồ vừa rồi đã chui vào trong hốc đã này để chạy trốn.
Bất quá, bởi vì hốc đá quá nhỏ, Tiểu Long cũng không có cách nào xông vào.
Thế nên, nó chỉ có thể xoay vòng ở trên không trung, phát ra âm thanh cảnh báo.
“Tiểu Hoàng, chúng ta đi vào bên trong để tìm kiếm!”
Xác định Thiểm Điện Hổ quả thật là ở bên trong, Trần Viễn lập tức ra hiệu cho Tiểu Hoàng, để nó thu nhỏ lại hình thể, cùng với mình tiến vào phía trong tìm kiếm.
Đối với mệnh lệnh của Trần Viễn, Tiểu Hoàng không một chút do dự, liền đem hình thể thu nhỏ lại, chỉ lớn nhỏ cỡ tầm một đầu nắm tay.
Sau đó, nó vô cùng tự nhiên, bay đến trên bả vai của Trần Viễn đậu xuống.
Thấy được một màn này, ánh mắt của Tiểu Long không khỏi lộ ra mấy phần hâm mộ.
Chỉ là, nó cũng không có cách nào biến thân.
Dù sao, Long tộc của nó từ lúc sinh ra, đều là hình thể lớn lên như vậy, càng không có ý định đem hình thể của mình thu nhỏ chỉ vì thuân tiện.
Nhưng mà, lúc này Trần Viễn đã theo hốc đá chui vào bên trong, Tiểu Long chỉ có thể đứng ở bên ngoài đề phòng, tuyệt đối không thể để cho con chồn nhỏ kia lần nữa chạy trốn.
“Chít chít!”
“Chít chít!”
Vừa mới đi vào trong hang đá không được bao lâu, lúc này bên trong đã phát ra vài trận âm thanh chít chít vô cùng chói ta.
Sau đó, hai mắt của Trần Viễn lập tức mở lớn, cẩn thận quan sát lấy bốn phía xung quanh.
Bên trong hốc đá lúc này, vậy mà phát ra từng trận ánh sáng nhàn nhạt.
Nhưng mà, Trần Viễn rất nhanh liền phát hiện ra, đây cũng không phải là cái gì ánh sáng, mà chính là lôi điện từ trên người của đám Thiểm Điện Hồ.
Hiện tại, Trần Viễn mới để ý đến, mình vậy mà lại bị một bầy Thiểm Điện Hồ vây ở xung quanh.
Đồng thời, anh cũng nhìn thấy con vật nhỏ lần trước, đã đem Bạch Liên Hoa từ trong hồ nước cướp đi.
Mặc dù, hình thể của đám Thiểm Điện Hồ này cực kỳ giống nhau, nhưng thông qua khí tức của bọn chúng, Trần Viễn vẫn có thể xác định được đối phương.
“Nhóc con, nhanh đem đồ vật mà ngươi vừa mới nuốt trả lại cho ta.
Nếu không, ngươi cũng đừng có trách, ta đem toàn bộ đám đồng bọn này của người đánh giết!”
“Chít chít!”
“Chít chít!”
Vừa mới nghe được Trần Viễn hăm dọa, đám Thiểm Điện Hổ lúc này không những không có sợ hãi.
Ngược lại, bọn chúng còn nhe nanh múa vuốt, hướng về phía anh phát ra từng trận âm thanh chít chít.
Thấy được một màn này, sắc mặt của Trần Viễn lập tức tối sầm lại.
“Tốt, rất tốt! Nếu như các ngươi đã không biết điều như vậy, vậy thì hôm nay ta sẽ tự mình ra tay, đem các ngươi đánh chết, lại làm thịt chồn bảy món!”
Vừa nói dứt lời, Trần Viễn cũng không hề do dự nữa, trực tiếp hướng thẳng về phía con Thiểm Điện Hổ lần trước đã cướp đi đồ vật của anh, lao nhanh tới.
Nhưng mà, vừa thấy được động tác của Trần Viễn, đám Thiểm Điện Hồ còn lại đều đồng loạt bắn ra lôi điện, hướng vê phía anh phóng tới.
Xoẹt xoẹt!
Ầm!
Ầm!
Thế nhưng, trên người của Trần Viễn lúc này đã dâng lên một vòng Thiên Cương hộ thể, đem toàn bộ cơ thể của anh che kín ở bên trong.
Thế nên, lôi điện vừa mới phóng tới, chỉ có thể đánh trúng lên trên lớp hộ khí ở bên ngoài, cũng không để cho Trần Viễn chịu bất kỳ thương tích gì.
Thấy thế, đám Thiểm Điện Hồ đều không khỏi giật mình.
Nhưng mà, bọn chúng lại không hề sợ hãi, ngược lại còng vội vàng lao nhanh tới, hướng về phía Trần Viễn liên tục mở ra răng nhọn, cấp tốc cắn tới.
Quả thật, so với lôi điện, lực cắn của đám Thiểm Điện Hồ này còn muốn đáng sợ hơn gấp mấy trăm lần.
Chỉ trong chốc lát, Thiên Cương hộ thể ở trên người của Trần Viễn đã bị tiêu tán đi hơn phân nửa.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không có ý định ngây ngốc đứng yên một chỗ để cho bọn chúng gặm cắn.
Vì thế, vừa nhìn thấy đám Thiểm Điện Hồ này lao tới, anh đã vung lấy đoản đao, hướng về phía bọn chúng bổ xuống.
Ầm!
Bịch!
Một đao chém xuống, thân hình của một con Thiểm Điển Hồ đã bị chém bay ra ngoài.
Mặc dù không có trực tiếp đem nó đánh giết, nhưng một đao này của anh cũng đủ để cho con Thiểm Điện Hồ này bị thương không nhẹ.
Thế nên, nó vừa bị Trần Viễn một đao đánh rơi xuống đất, liền đau nhức kêu lên một trận chi chít, nhưng lại không có cách nào đứng dậy tiếp tục chiến đấu được nữa.
Thấy được đồng bọn của mình cứ như thế bị Trần Viễn đả thương, đám Thiểm Điện Hồ lúc này không khỏi phát ra âm thanh hoảng sợ, thân hình của bọn chúng cũng bắt đầu cấp tốc, lui lại phía sau.
Nhìn thấy được động tác của bọn chúng lúc này, Trần Viễn không khỏi nhe răng mỉm cười.
“Bây giờ thì mới biết sợ rồi sao? Đáng tiếc, hiện tại đã muốn.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không có ý định đem đám Thiểm Điện Hồ này buông tha, anh rất nhanh chóng lao tới, hướng về phía một con Thiểm Điện Hồ ở ngay gần đó, bổ xuống một đao.
Vừa thấy ánh đao lóe lên, thân hình của nó lập tức liền biến mất không thấy gì nữa.
Ầm!
Mặc dù một đao đánh hụt, nhưng vì lực lượng quá mức cường đao, lưỡi đao của Trần Viễn vậy mà trực tiếp đem vách tường ở phía sau lưng rạch phá thành một đường vết nứt dài đến nửa mét, sâu hơn năm phân.
Nhìn thấy được vết tích này, cả đám Thiểm Điện Hồ càng thêm hoảng sợ.
Mặc dù tốc độ của bọn chúng cực nhanh, năng lực chiến đấu cũng không tính yếu.
Thế nhưng, nhược điểm của đám Thiểm Điện Hồ này chính là lực phòng ngự cực kỳ yếu.
Nhất là, không gian nơi này còn rất chật hẹp.
Nếu như lại chiến đấu tiếp, sợ rằng toàn bộ bọn chúng đều bị Trần Viễn giết đến sạch sẽ.
Ầm!
Thuận thế Trần Viễn cũng không có ngưng tay, anh lại hướng về phía một chỗ vách động gần đó, chém xuống một đao.
Lần này, toàn bộ hang đá đều bị rung lên từng trận kịch liệt.
Cuối cùng, vách đá bị một đao này của anh chẻ nứt ra, lộ ra một chút ít sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào.
“Chít chít!”
Sau đó, ánh mắt của Trần Viễn nhìn tới.
Bên trong khe nứt lúc này, vậy mà hiện ra mấy cái đầu nho nhỏ, đang không ngừng phát ra âm thanh chít chít.
Vừa nhìn thấy được đám Thiểm Điện Hồ con non này, khóe môi của Trần Viễn không khỏi nhếc lên, lộ ra một nụ cười vô cùng đắc ý.
“Xem ra, nơi này cũng không chỉ có một đám các ngươi!”
Thấy được hang ngầm ở phía sau đã bị phát hiện, lúc này toàn bộ bầy Thiểm Điện Hồ đều không khỏi gấp, liên tục hướng về phía Trần Viễn phát ra âm thanh chói tai.
Đồng thời, bọn chúng cũng vội vàng phóng tới, dự định đem Trần Viễn cho ngăn chặn lại.
Ầm!.
Danh Sách Chương: