Ầm!
Lời của Trần Viễn vừa mới tuôn ra khỏi miệng, đột nhiên đại thụ ở dưới chân anh bỗng dưng rung lên kịch liệt.
Sau đó, một bầy Liệt Diễm Trư không biết từ nơi nào xông tới, đụng mạnh về phía đại thụ, để cho gốc cây lúc này lung lay không ngừng.
Thấy một màn này, Trần Viễn cũng không dám chần chừ nữa.
Anh vội vàng ra hiệu để cho Tiểu Long hướng về phía không trung bay đi, còn bản thân thì phóng về phía một chỗ gốc cây ở gần đó đạp mạnh, lao nhanh ra bên ngoài.
Ầm!
Trần Viễn vừa mới thoát khỏi đại thụ, gốc cây lúc này vậy mà bị bầy Liệt Diễm Trư ủi cho bật gốc, ngã rạp xuống mặt đất.
Đồng thời, Thiểm Điện Hồ dẫn theo Bạch Hổ, vừa vặn hướng về phía vị trí của Trần Viễn lao tới.
“Chết tiệt!”
Lần này, Trần Viễn không khỏi tức giận mắng lên một tiếng.
Anh đã nhìn ra được, con chồn điện này là cố ý hướng về phía phương hướng của anh chạy trốn.
Chỉ là, anh thật sự không hiểu, nó vì sao lại muốn dẫn Bạch Hổ đến đây? Chẳng lẽ, nó cho rằng Bạch Hổ có thể vì anh mà buông tha cho nó hay sao?
Nghĩ một hồi cũng nghĩ không ra nguyên nhân ở trong đó, Trần Viễn cũng lười phải để ý nhiều đến như vậy.
Vừa thấy Thiểm Điện Hồ lao tới, thân hình của anh cũng cấp tốc hướng về phía bên trong rừng cây lao nhanh đi.
Ầm!
Ầm!
Lúc này, toàn bộ rừng cây trở nên náo nhiệt vô cùng.
Bầy thú không ngừng phát ra từng trận âm thanh rít gào.
Dưới gốc linh thụ, hiện tại đã thành một bãi chiến trường vô cùng đẫm máu.
Mặc dù thực lực của Cự Hùng rất cường đại.
Thế nhưng, đối mặt với nó là một bầy dã lang hung hãn, không hề sợ chết.
Chính vì thế, cho dù đã tự tay giết chết hơn mười mấy đầu dã lang phổ thông, lúc này trên người của Cự Hùng cũng lưu lại rất nhiều vết thương.
Tuy rằng những vết thương này không có ảnh hưởng quá nhiều đến hành động của nó.
Thế nhưng, việc này cũng để cho Cự Hùng cảm thấy vô cùng tức giận.
Hống!
Nâng hai chân đứng thẳng lên trên mặt đất, Cự Hùng phát ra một tiếng rống giận.
Đồng thời, nó quơ lấy móng vuốt sắc nhọn, hướng về phía bầy dã lang đang không ngừng nhào tới, đập mạnh vào cái.
Ầm!
Ầm!
Từng đầu từng đầu dã lang giống như là đậu hũ, bọn chúng vừa mới nhào lên liền bị móng vuốt của Cự Hùng đập thành huyết vụ, rơi lả tả ở dưới mặt đất.
Trong khi đó, Lang Vương vẫn đang một mực nhìn chằm chằm về phía Cự Hùng.
Từ đầu đến cuối, nó đều chưa từng hướng về phía Cự Hùng công kích.
Ngược lại tư thế của nó tỏ ra cực kỳ thong dong, cùng với mẫu lang đứng chung ở một chỗ, chậm rãi quan sát đây hết thảy.
Chứng kiến được một màn này, Cự Hùng càng thêm phẫn nộ.
Nó rất muốn xông lên phía trước, đem Lang Vương đập chết.
Nhưng mà, bầy dã lang này số lượng thật sự là đông lắm.
Cho dù đã giết chết không biết bao nhiêu dã lang, nhưng bọn chúng vẫn không ngừng lao tới, muốn đem thể lực của nó hao mòn một cách triệt để.
Cụ Hùng đương nhiên cũng nhìn ra được, Lang Vương là muốn để nó hao hết thể lực, đến lúc đó nó mới xông lên đi thu thập tàn cuộc.
Thế nhưng, Cự Hùng thật sự rất không cam lòng, linh quả hiện tại đã trải qua thành thục, chỉ cần có thể hái xuống phục dụng, thực lực của nó nhất định sẽ tăng lên một mảng lớn.
Đến lúc đó, cho dù Lang Vương muốn nghĩ tiêu hao thể lực của nó, cũng là một chuyện xa vời, không thể nào.
Nhưng mà, lúc này vị trí của nó vẫn còn cách linh quả tương đối xa.
Chỉ cần nó vừa xông tới, thì đám dã lang đã nhao lên để ngăn chặn lại.
Chính vì thế, cho dù biết rõ mục đích của Lang Vương, lúc này nó chỉ có thể kiên trì, chiến đấu đến cùng.
Lúc này, chạy ở bên trong rừng cây, thần sắc của Trần Viễn càng lúc càng thêm trở nên khó coi.
Mặc dù anh đã tăng hết tốc lực, thế nhưng con chồn lửa này dường như lúc nào cũng có thể kịp thời đuổi theo phía sau lưng của anh.
Hơn nữa, thể lực của nó giống như không hề hao mòn một chút nào.
Liên tục chạy hơn mấy chục dặm, nhưng lúc này tốc độ của nó vẫn chưa hề giảm.
Thậm chỉ, đôi khi Trần Viễn có loại cảm giác, nó là đang cố ý đem khoảng cách với anh duy trì cho đến hiện tại.
Một khi Trần Viễn gia tốc, nó cũng vừa vặn tăng lên, để cho khoảng cách giữa hai bên không thể nào rút ngắn.
Trong khi đó, phía sau lưng của nó lúc này Bạch Hổ vẫn đang một mực đuổi theo không bỏ.
Mặc dù tốc độ của nó so với Thiểm Điện Hồ cũng không tính kém.
Thế nhưng, thân hình của nó thật sự quá lớn, việc luồng lách ở trong rừng cây đối với có tính hạn chế không nhỏ.
Huống hồ, Thiểm Điện Hô vô cùng giảo hoạt, mỗi một lần di chuyển, nó đều lựa chọn nơi có nhiều chướng ngại vật nhất để xuyên qua.
Thế nên, đuổi được một lúc, khoảng cách của nó với Bạch Hổ vậy mà gia tăng không ít.
Hống!
Giống như, đã nhận ra được ý đồ của Thiểm Điện Hồ, Bạch Hổ lúc này tỏ ra vô cùng tức giận.
Trong miệng của nó phát ra một tiếng thú rống, đem rừng cây bốn phía xung quanh chấn động kịch liệt.
Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng bị tiếng rống của nó làm cho ảnh hưởng, bước chân của anh hơi có chút lảo đảo, thiếu chút nữa là vấp phải một sợi rể cây lộ ra ở trên mặt đất, té ngã xuống đất.
Ầm!
Còn không đợi cho Trần Viễn lấy lại tinh thần, thân hình của Bạch Hổ bỗng dưng biến lớn lên gấp năm lần, đem toàn bộ rừng cây ở phía trước mặt của nó đạp ngã.
Sau đó, một trận cuồng phong bỗng dưng thổi tới, thân hình của Bạch Hổ giống như là một cơn gió lốc, nhanh chóng lao vút tới.
Từ vị trí cách xa Thiểm Điện Hồ khoảng chừng bảy tám trăm mét, lúc này vừa mới nhảy vọt một cái, thân hình của Bạch Hổ đã đuổi kịp ở phía sau lưng của nó, cách còn không tới chục mét.
Thấy được một màn này, hai mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn.
Thế nhưng, một màn tiếp theo càng để cho anh cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Ngay khi Bạch Hổ vừa mới đuổi sát tới, trên thân của Thiểm Điện Hồ vậy mà phát ra lôi quang.
Sau đó, toàn bộ cơ thể của nó biến thành một vệt ánh sáng, xoẹt qua trước mặt của Trần Viễn, biến mất ở trong rừng cây.
Mà lúc này, Trần Viễn vừa vặn rơi lại ở phía sau lưng, cách Bạch Hổ không tới trăm mét.
Hống!
Nhìn thấy Thiểm Điện Hồ vậy mà ở ngay trước mặt của mình chạy trốn, lúc này Bạch Hổ tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
Nó gầm lên một tiếng, sau đó một đôi mắt hổ của nó, tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
“Ách, cái này?!”
Thấy một màn này, Trần Viễn cảm thấy hết sức im lặng.
Linh quả còn chưa có kịp thu đến trên tay.
Hiện tại, lại bị một đầu dị thú có thực lực mạnh mẽ như Bạch Hổ để mắt đến.
Có phải, anh cũng quá mức xui xẻo rồi không?
Hống!
Cũng không đợi cho Trần Viễn có thời gian suy nghĩ, lúc này thân hình khổng lồ của Bạch Hồ đột nhiên lao vút tới, hướng về phía Trần Viễn, dự định giơ lên móng vuốt, đem anh nện thành thịt nát.
Lúc này, Trần Viễn cũng không có làm ra ý định chạy trốn.
Ngược lại, ánh mắt của anh càng mang theo mấy phần kiêng định, đưa tay nắm chặt lấy hai thanh đoản đao, một mục chăm chú nhìn về phía thân hình của Bạch Hổ đang lao nhanh tới.
Xoẹt!
Răng rắc!
Ầm!
Lưỡi đao xoẹt qua, rạch phá ở trước ngực của Bạch Hồ một đường vết đao nhàn nhạt.
Mà gốc cây lớn ở phía sau lưng của Trần Viễn, lúc này vừa vặn bị một trảo này của nó đập cho gãy vụn.
Thấy được một màn này, Trần Viễn không khỏi sợ hãi, hít vào một hơi thật sâu.
Anh thật không có nghĩ đến, lớp da bên ngoài của nó lại rắn chắc đến như vậy.
Phải biết, đoản đao ở trên tay anh là do một mảnh vỡ vẫn tinh tạo thành.
Cường giả cấp bậc đại tông sư bình thường, đều rất khó có thể ngăn cản của anh một đao.
Nhưng hiện tại, đừng nói là đánh giết Bạch Hổ, ngay cả lớp da bên ngoài của nó anh cũng không có cách nào cắt phá được.
Hống!
Lúc này, Bạch Hổ đột nhiên phát ra một tiếng phẫn nộ.
Nó thật sự không có nghĩ đến, tên nhân loại nhỏ bé ở trước mặt, vậy mà dám làm tổn thương nó.
Mặc dù vết thương này đối với nó hoàn toàn không có một chút ảnh hưởng nào.
Nhưng bản thân nó là chúa tể của mảnh sơn lâm này, nó tuyệt đối không thể để cho bất kỳ đồ vật gì đối với nó khinh nhờn.
Chính vì thế, lúc này mặc kệ Thiểm Điện Hồ có thể chạy trốn hay không.
Bạch Hồ cũng không có ý định tiếp tục đuổi theo.
Ngược lại, thân hình của nó cấp tốc xoay lại, hướng về phía Trần Viễn một lần nữa phát động công kích.
Lần này, tốc độ ra đòn của nó cực nhanh, hơn nữa gốc độ cũng vô cùng xảo diệu, vừa vặn rơi vào vị trí ở trước người của Trần Viễn.
Chỉ cần Trần Viễn đám đón đỡ một trảo này của nó, cho dù anh không trực tiếp bị nó đập chết, nhất định cũng sẽ bị trọng thương.
Thế nhưng, lúc này khoảng cách giữa nó và Trần Viễn rất gần.
Dù cho Trần Viễn có muốn chạy trốn, cũng là chuyện không thể nào.
Chính vì thế, trong ánh mắt của Bạch Hổ lúc này vậy mà hiện lên một tia hưng phấn.
Giống như, nó có thể nhìn thấy được, tên nhân loại trước mặt này rất nhanh sẽ bị nó nện cho thành thịt nát.
Nhưng mà, thân hình của Trần Viễn vốn đang đứng một chỗ, ngay khi móng vuốt của Bạch Hổ rơi xuống, bỗng dưng tan biến không thấy gì nữa.
Nhìn thấy một màn này, mắt hổ của nó không khỏi trừng lớn.
Đồng thời, vẻ mặt nó hơi có chút ngơ ngác, trong đầu đang âm thầm tự hỏi.
“Tên nhân loại vừa nãy đã biến đi đâu rồi?!”
Ầm!
Cũng không đợi cho nó tìm ra được đáp án.
Không gian ở trên đỉnh đầu của nó bỗng dưng mở ra.
Sau đó, thân hình của Trần Viễn không một chút báo động nào, đột nhiên từ trên không trung rơi xuống.
Xoẹt xoẹt!
Liên tục vung lên hai đao, lúc này Trần Viễn không một chút lưu thủ nào, trực tiếp hướng về phía giữa trán của nó bổ đao.
Ầm!
Ầm!.
Danh Sách Chương: