Mục lục
Ẩn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Anh… anh không có sao chứ?”
Ngồi ở trong phòng tạm giam của công an thành phố, lúc này ánh mắt của Lưu Thục Hiền hơi có chút lo lắng, nhìn về phía Trần Viễn.

Nhưng sắc mặt của Trần Viễn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lưu Thục Hiền, rồi lên tiếng an ủi.

“Tôi sẽ không có việc gì, cô không cần phải lo lắng!”
Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin như người không có việc gì của anh, trong lòng của Lưu Thục Hiền cũng không cảm thấy an tâm chút nào.

Dù sao, vừa rồi cô đã nhận được tin báo, Trần Viễn giết chết một người đàn ông ở trong quán bar.

Việc này không phải là một việc nhỏ, nếu như bị bắt đi điều tra, Trần Viễn rất có thể sẽ bị ngồi tù.

Thế nên, lúc này sắc mặt của Lưu Thục Hiền hơi có chút tức giận, trừng mắt nhìn lấy anh.

“Còn nói không có việc gì? Anh có biết, vừa rồi tôi bị dọa sợ như thế nào hay không? Tôi thật sự rất lo lắng cho anh!”
Vừa nói, bên trong ánh mắt của Lưu Thục Hiền vừa thoáng có chút ửng hổng.

Thậm chí còn có mấy phần ươn ướt, giống như sắp phải bật khóc.

Nhất thời, Trần Viễn có chút gấp, vội vàng nói ra.

“Thật, tôi không có gạt cô.

Kẻ đó là tội phạm, hơn nữa hắn còn mang theo hung khí.

Mặc dù hắn bị tôi đánh chết, nhưng tôi cũng chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.

Công an sẽ không bắt tôi.

Nhiều nhất là qua sáng mai, bọn họ sẽ ngay lập tức thả tôi ra ngoài.”
Lúc nói ra lời này, trong lòng của Trần Viễn thật sự cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Kỳ thật, lúc ra tay đánh chết A Báo, Trần Viễn cũng không nghĩ đến tên này lại yếu đến như vậy.

Lần trước, mặc dù anh đã ra tay rất hung ác, nhưng A Báo cũng không hề có việc gì.

Lần này, cho dù anh hơi nặng tay một chút.


Nhưng theo suy tính của Trần Viễn, nhiều nhất chỉ là đánh hắn bị thương nặng, nằm ở trong bệnh viện vài tháng mà thôi.

Ai ngờ được, tên A Báo này lại yếu đến như vậy.

Chỉ bị một đấm của Trần Viễn đánh trúng, lập tức liền bỏ mạng?
Trong lòng của Trần Viễn rất nghi hoặc, có phải tên A Báo này lần trước bị mình đánh cho thương tổn quá nặng rồi không?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lúc này Trần Viễn cũng không có nói ra khỏi miệng, mà chỉ liên tục lên tiếng an ủi Lưu Thục Hiền.

Kỳ thật, vừa rồi Trần Viễn cũng không muốn làm phiền cô đến bảo lãnh cho anh.

Nhưng không biết vì sao, số điện thoại của Tiêu Hân Hân lại không có cách nào liên lạc được.

Chính vì thế, Trần Viễn chỉ có thể nhờ đến Lưu Thục Hiền, để cô đến đây giúp mình ra ngoài.

Hai người ngồi ở trong phòng tạm giam nói chuyện chừng hơn mười phút.

Lúc này, phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, Lê Đức Hòa mới chậm rãi từ bên ngoài đi đến.

Vừa nhìn thấy Trần Viễn cùng với Lưu Thục Hiền đưa mắt sang nhìn mình, anh ta mới cười lên một tiếng.

“Anh Viễn, đã để anh chờ lâu.

Vừa rồi cấp trên đã có thông báo, cái chết của A Báo là do xảy ra xung đột với nhân viên ở trong quán bar, sau đó gặp phải tai nạn nên đột tử.

Hiện tại, anh chỉ cần ký vào giấy cam kết, đồng thời có người bảo lãnh liền có thể ra về được rồi.”
Mặc dù nhìn thấy đội phó đội cảnh sát thành phố nói chuyện với mình rất khách khí, nhưng trong lòng của Trần Viễn vẫn luôn có loại cảm giác giả dối.

Dường như, người này đang muốn che giấu chuyện gì đó, không muốn để cho anh biết.

Nhưng suy nghĩ một hồi, Trần Viễn cũng không phát hiện ra chuyện khác thường nào.

Anh chỉ có thể âm thầm lắc đầu, sau đó nhanh chóng ký vào giấy cam kết, rồi cùng với Lưu Thục Hiền ra khỏi đồn công an.

Thấy Trần Viễn rời đi, lúc này đội phó Lê Đức Hòa mới âm thầm thở nhẹ một hơi.

Ngay sau đó, anh ta vội vàng rời khỏi trụ sở công an thành phố, đi đến một chỗ hẻm nhỏ, ngồi xuống trên một quán nước ở ngay lề đường.

“Thế nào? Chuyện đó anh đã xử lý xong rồi chứ?”

Qua chừng vài phút, một người đàn ông đội mũ đen, bịt khẩu trang, đeo mắt kính ngồi xuống ở ngay bên cạnh của Lê Đức Hòa.

Sau đó, người này lấy ra một cái phòng bì, đưa cho vị đội phó của đội cảnh sát hình sự thành phố.

Nghe người đàn ông này hỏi đến, Lê Đức Hòa cũng không có đáp lại, mà chỉ gật gật đầu, rồi nhận lấy phong bì rời đi.

Ai cũng không biết, người đàn ông ngồi ngay bên cạnh của anh ta là ai.

Hơn nữa, Lê Đức Hòa đi chưa tới một phút, người đàn ông này cũng nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.

Tất nhiên, những chuyện này Trần Viễn cũng không hề hay biết chút gì.

Lúc này, anh đang cùng với Lưu Thục Hiền đang ngồi ở trong xe ô tô.

Lưu Thục Hiền nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Trần Viễn, cô không khỏi có chút hiếu kỳ, quay sang hỏi thăm.

“Sao thế? Được tự do rồi mà anh vẫn còn không vui hay sao?”
Vừa rồi, lúc còn ngồi ở trong phòng tạm giam, thái độ của Trần Viễn tỏ ra vô cùng thản nhiên.

Nhưng sau khi lên xe ô tô, sắc mặt của anh đột nhiên trở nên trầm xuống.

Chuyện này để cho trong lòng Lưu Thục Hiền cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Hả? À… cô đang hỏi tôi chuyện gì?”
Bị âm thanh của Lưu Thục Hiền làm cho giật mình, lúc này Trần Viễn mới vội vàng xoay người nhìn lại.

Nhưng sắc mặt của Lưu Thục Hiền lúc này đã có chút cứng đờ.

Cô cũng không nghĩ đến, Trần Viễn lại không chú ý đến sự có mặt của mình.

“Cô không có sao chứ?”
Nhìn thấy Lưu Thục Hiền đột nhiên không có lên tiếng nói chuyện, Trần Viễn hơi có một chút nghi hoặc, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.

Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiền chỉ liên tục lắc đầu, mà không có đáp lại anh.

Nhất thời, bầu không khí trên xe trở nên yên tĩnh đến lạ thường.


Sau khi chiếc xe dừng lại ở trước cửa của chung cư.

Lúc này, Lưu Thục Hiền mới chậm rãi bước xuống xe.

Sau đó, cô quay đầu sang nhìn lấy Trần Viễn, nói.

“Anh có muốn vào trong nhà của tôi ngồi xuống một chút hay không?”
Kỳ thật, nếu như là lúc bình thường, Trần Viễn sẽ không một chút do dự, liền trực tiếp đáp ứng lời mời của Lưu Thục Hiền.

Nhưng lúc này, không hiểu vì sao trong lòng của anh có một loại dự cảm rất xấu.

Chính vì thế, sau khi do dự một lúc, anh liền lắc đầu đáp lại.

“Để hôm khác đi, tôi còn có việc cần phải xử lý.

Ngày mai, nếu như cô không bận, tôi sẽ mời cô ăn tối.”
Thấy Trần Viễn từ chối lời mời của mình, trong lòng của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra một chút thất vọng.

Nhưng cô vẫn vui vẻ gật đầu, đáp lại.

“Vậy được rồi, có gì ngày mai lại gặp!”
“Ừm, mai gặp!”
Chờ Lưu Thục Hiền xoay người rời đi, Trần Viễn mới đóng lại cửa xe, sau đó vội vàng lái xe rời đi.

Lái xe chạy vào ga-ra, trong lòng Trần Viễn hơi có một chút kỳ lạ.

Bình thường, giờ này Tiêu Hân Hân vẫn còn đang ngồi ở trong phòng khách để làm việc.

Nhưng mà, hiện tại toàn bộ đèn trong ngôi nhà của bọn họ đã tắt tối om, ngay cả phòng ngủ của Tiêu Hân Hân cũng không có một chút ánh sáng.

Nhất thời, cỗ bất an ở trong lòng của Trần Viễn càng thêm nồng đậm.

Anh vội vàng mở ra cửa xe, sau đó nhanh chóng bước vào trong nhà.

Nhưng lúc đi đến trước cửa phòng khách, bước chân của anh bỗng dưng dừng lại.

Đồng thời, ánh mắt của anh hơi có chút trợn trừng, nhìn về phía bóng người ngồi ở trên ghế sô pha.

“Hân Hân, sao cô lại ngồi ở đây?”
Nhìn thấy Hân Hân ngồi một mình ở trong phòng khách, hơn nữa còn không có bật đèn.

Đổi lại là một người khác, nhất định đã bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho giật mình.

Nhưng nói như thế nào, trước đây Trần Viễn ngay cả người chết cũng còn chưa sợ, huống chi chỉ là một chút cảnh tượng này.


Chỉ có điều, anh luôn cảm thấy hôm nay Tiêu Hân Hân có chút gì đó là lạ.

Bình thường, không phải cô rất sợ hãi bóng tối hay sao? Ngay cả đi ngủ cũng không dám tắt đèn.

Nhưng hiện tại thì tốt, đừng nói là ánh sáng, ngay cả một chút tiếng động cũng không phát ra.

Hơn nữa, lúc này thông qua bóng tối quen thuộc, Trần Viễn còn nhìn thấy trong tay của Tiêu Hân Hân đang cầm lấy một ly nước uống màu đỏ ngòm.

Nếu như không phải Trần Viễn ngửi được mùi rượu từ trên ly của Tiêu Hân Hân phát ra.

Anh còn đang tưởng là đang xem cảnh của một bộ phim kinh dị nào đó.

Cũng may, lúc nghe được tiếng nói chuyện của Trần Viễn, động tác trên tay của Tiêu Hân Hân hơi dừng lại một chút.

Sau đó, trong ánh mắt của cô mang theo mấy phần nghi hoặc, nhìn về phía anh.

“Sao anh lại ở đây? Không phải anh nói sáng mai anh mới trở về hay sao?”
Nghe Tiêu Hân Hân hỏi như vậy, lại nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, không phát hiện ra được điều bất thường gì.

Lúc này, trong lòng Trần Viễn mới âm thầm thở ra một hơi.

Sau đó, anh đi tới phía công tắc bóng đèn ở trong phòng, đem ánh sáng ở trong phòng mở lên.

Lúc này, rốt cuộc Trần Viễn cũng thấy rõ bộ dáng của Tiêu Hân Hân.

Hôm nay cô mặc không giống như là thường ngày, trên người chỉ có một bộ áo ngủ bằng lụa khá mỏng.

Hơn nữa, dưới chân còn mang một đôi dép lê, phía trên là hình của một con mèo, cực kỳ đáng yêu.

Chỉ là, nhìn thấy trên bàn làm việc của Tiêu Hân Hân lúc này bày ra rất nhiều vỏ rượu rỗng.

Hơn nữa, mùi rượu trên người của cô có chút nồng nặc.

Nhất thời, hai đầu lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại.

“Hôm nay cô lại uống rượu?”
Lời này của anh vừa nói ra, đột nhiên thân hình của Tiêu Hân Hân đứng bật dậy, sau đó dùng lấy ánh mắt mơ hồ, nhìn anh.

“Tôi…”
Tiếng nói của Tiêu Hân Hân vừa dứt, thân hình của cô bỗng dưng trở nên loạng choạng.

Ngay sau đó, cô ngã sấp về phía trước, hướng vào bên trong lồng ngực của Trần Viễn đổ xuống.

Ầm!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK