Lúc này, từ bên ngoài phòng bệnh một nhóm binh sĩ mặc theo đồng phục, trên tay còn cầm theo không ít hoa đi vào.
Bọn họ nhìn thấy Trần Viễn vậy mà thật sự đã tỉnh dậy.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của anh giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhất thời, cả đám đều vô cùng mừng rỡ hô lên.
Kỳ thật, mới đầu nhìn thấy Trần Viễn từ trong đống đổ nát rơi ra ngoài, bọn họ đều không có cách nào tin tưởng, anh vẫn còn sống.
Nếu như không phải có người phát hiện ra trên người của anh vẫn còn tiếng tim đập, sợ rằng bọn họ đã đem anh mai tang.
Thế nên, lúc này nhìn thấy Trần Viễn một bộ bình tĩnh, không có chút chuyệ gì xảy ra, trong lòng của bọn họ cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Đối mặt với ánh mắt của một đám đàn ông nhìn về phía mình chằm chằm, Trần Viễn có chút không được tự nhiên, ho khan lên một tiếng.
“Khụ khụ… các cậu đến đây làm gì? Không phải giờ này cần phải ở trong doanh trại huấn luyện hay sao? Có phải, đám các cậu là đang trốn tập, chạy đến nơi này hay không?”
Lúc nói chuyện, vẻ mặt của Trần Viễn hơi có chút nghiêm khắc.
Nhất thời, dọa cho cả đám binh sĩ đều không khỏi sợ hãi, giật mình vội vàng lên tiếng giải thích.
“Đội trưởng, kỳ thật từ khi anh bị thương, cả đội đều được cho nghỉ.
Thỉnh thoảng, mọi người mới đến doanh trại để huấn luyện.
Vừa rồi, chúng tôi nghe được bác sĩ ở đây gọi điện đến nói anh đã tỉnh lại.
Vì vậy, bọn tôi mới đến đây để gặp anh.”
Lúc này, Trần Khâm là người đừng ra để nói chuyện.
Ngay lập tức, đám binh sĩ còn lại đều không khỏi đồng thanh gật đầu hưởng ứng.
Nhìn thấy bộ dáng của bọn họ như vậy, ngồi ở một bên Lưu Thục Hiền có chút buồn cười.
Kỳ thật, cô có thể nhìn ra được, Trần Viễn cũng không có ý trách cứ đám người bọn họ.
Chỉ là, bộ dáng của anh thật sự rất nghiêm túc.
Hơn nữa, từ trong ý thức của bọn họ, Trần Viễn chính là một vị Chiến Thần bất khả chiến bại.
Thế nên, bọn họ mới có phản ứng như vậy.
“Được rồi, nếu hôm nay các cậu đã đến đây, vậy thì lưu lại đi.
Tôi có một số việc muốn nói riêng với các cậu.”
Nghe được lời này của Trần Viễn, sắc mặt của Trần Khâm và cả đám binh sĩ đi ở bên cạnh đều không khỏi giật mình.
Ngay sau đó, bọn họ đồng thanh hô lên.
“Vâng, thưa đội trưởng!”
Nhìn thấy một màn này, Lưu Thục Hiền thật sự có chút hiếu kỳ.
Cô cũng không biết, vì sao những binh sĩ này đối với Trần Viễn lại tỏ ra kính sợ như vậy? Lúc bình thường, cô cũng không thấy anh có bao nhiêu nghiêm túc?
“Trần Viễn, anh đã tỉnh rồi sao?!”
Ngay vào lúc này, phía bên ngoài phòng bệnh đột nhiên vang lên âm thanh nói chuyện của Kiều Thanh Phượng và Triệu Kiến An.
Hai người bọn họ gần đây thường xuyên đi lại với nhau.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của bọn họ lúc này rất giống một đôi vừa mới yêu nhau.
Thấy được Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng cũng chạy đến thăm mình, trong lòng Trần Viễn hơi có chút vui vẻ.
Nhưng còn không đợi cho anh mỉm cười được bao lâu, lúc này một âm thanh khác đột ngột vang lên.
Hơn nữa, giọng nói của đối phương còn mang theo mấy phần quái lạ.
“Chút mừng anh, Chiến Thần! Cuối cùng thì anh cũng đã tỉnh lại rồi!”
Vừa nhìn thấy người này xuất hiện ở ngoài cửa, Trần Khâm và đám binh sĩ đều không khỏi sững sờ.
Ngay sau đó, bọn họ đều không tự chủ được, đứng thẳng người dậy, sau đó vội vàng đưa tay hô lên một tiếng.
“Thủ trưởng!”
Nhìn thấy cảnh này, ngồi ở một bên Lưu Thục Hiền hơi có chút kinh ngạc.
Mà đám người Trần Viễn thì lại biểu hiện vô cùng khác nhau.
Nhất là Trần Viễn, anh cũng không hiểu đối phương vì sao lại đến đây tìm mình.
Dù sao, anh với đối phương cũng không có bất kỳ một mối quan hệ nào.
Cho dù, đối phương đang là chỉ huy trực tiếp của đội Long Vệ Thủ Đô.
Nhưng Trần Viễn cũng có lực lượng riêng của mình.
Hiện tại, hai người bọn họ hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau.
Thậm chí, anh với đối phương còn có một chút thù oán.
Rất hiển nhiên, người đến lúc này cũng không phải là ai khác, mà chính là phó tổng tư lệnh, chỉ huy trưởng tạm thời của đội Long Vệ Thủ Đô, Tô Văn Vũ.
Chỉ có điều, Tô Văn Vũ cũng biết mình cùng với Trần Viễn chẳng có lời gì để nói với nhau.
Thế nên, sau khi chào hỏi một chút, Tô Văn Vũ liền liếc mắt, ra hiệu cho một sĩ quan cấp bậc đại tá đang đi bên cạnh của mình.
Người này thấy được Tô Văn Vũ ra hiệu, lập tức liền kịp phản ứng lại.
Ngay sau đó, đối phương nhanh chóng đem cặp táp của mình mở ra.
Bên trong là một số tài liệu, cùng với ảnh chụp về khu di tích mà Trần Viễn và đội ngũ của anh lần trước đã từng đặt chân đến.
Chỉ có điều, lúc này toàn bộ di tích đã biến thành một tòa phế tích.
Hơn nữa, bốn phía xung quanh còn xuất hiện rất nhiều sinh vật kỳ dị.
Nhưng bởi vì đây là ảnh chụp từ vệ tinh, nên Trần Viễn cũng không nhìn được rõ ràng cho lắm.
“Đây là toàn bộ tài liệu mới nhất mà phía trên thu thập được.
Theo một số nguồn tin chính thức mà chúng tôi nhận được, thì tòa di tích mà đội ngũ của anh vừa mới tiến đến, rất có thể liên quan đến một cái bí mật, liên quan đến thế giới này.
Thế nên, phía trên đã có mệnh lệnh, bọn họ muốn anh lần nữa tiến vào di tích, kiểm tra tình huống bên trong.
Tất nhiên, nếu như anh cảm thấy nhiệm vụ lần này quá mức khó khăn, không có cách nào thực hiện được.
Anh có thể đề nghị lên phía trên, tôi sẽ cho đơn vị khác thực hiện.”
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt của Tô Văn Vũ nhìn về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng một cách tràn đầy thâm ý.
Trần Viễn tất nhiên cũng nhìn ra dị trạng.
Nhất thời, trong lòng anh không khỏi trầm xuống.
Anh làm sao không biết được, Tô Văn Vũ đây là muốn uy hiếp mình.
Anh biết rõ, nơi đó thật sự vô cùng nguy hiểm.
Nếu như để cho Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng cũng đi, sợ rằng bọn họ rất có thể sẽ bỏ mạng lại đó.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không dám khẳng định, mình đi lần nữa có thể an toàn trở về được không.
Nhưng mà, lúc này anh cảm thấy mình cũng không thể từ chối.
Dù sao, có một vài thứ anh cần phải lần nữa kiểm chứng mới được.
Thế nên, lúc này chỉ thoáng do dự một chút, Trần Viễn liền gật đầu đáp lại: “Không cần, tôi sẽ tự mình dẫn đội đến đó điều tra.
Nhưng mà, tôi cần thời gian điều chỉnh một chút.
Trong vòng nửa tháng, tôi sẽ báo cáo kết quả lại cho các anh!”
Nghe được Trần Viễn đồng ý, sắc mặt của Tô Văn Vũ không khỏi lộ ra một vệt mỉm cười.
Tô Văn Vũ vô cùng hài lòng, cười nói.
“Tốt! Vậy thì tôi chờ tin tức của anh!”
Nói xong, Tô Văn Vũ cũng không có lưu lại, hắn rất nhanh liền cùng trợ lý của mình rời đi.
Lúc này, nhìn thấy Tô Văn Vũ đã đi xa, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều không nhịn được, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.
“Trần Viễn, chuyện lần này cũng không cần cậu phải đi mạo hiểm.
Tôi với Thanh Phượng ít hôm nữa sẽ triệu tập đội ngũ.
Đến lúc đó, chúng tôi giúp cậu đi trước dò đường, cậu thấy thế nào.”
Triệu Kiến An hơi có chút sốt ruột, vội vàng nói ra.
Nghe được lời này của Triệu Kiến An, Trần Viễn trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
“Đội trưởng, chuyện này tôi đã quyết định xong rồi.
Anh cũng không cần nhúng tay vào.
Hơn nữa, hai người dự định khi nào tổ chức đám cưới.
Tôi thật sự rất lâu rồi chưa được đến dự đám cưới của ai.”
Nghe được lời này của Trần Viễn, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng không khỏi nhìn nhau cười khổ.
Bọn họ làm sao không nhìn ra được, đây là Trần Viễn cố ý đánh trống lãng, không muốn tiếp tục nói về chuyện đề tài này.
Chỉ là, Trần Viễn đã nói như vậy rồi, cả hai người bọn họ lúc này cũng không có gì để nói thêm.
Thế nhưng, ngồi ở một bên sắc mặt của Lưu Thục Hiền lại không khỏi hiện đầy lo lắng.
Bởi vì, từ trong lời nói của mấy người bọn họ, cô bất chợt phát hiện ra, dường như Trần Viễn sắp phải đi làm một cái nhiệm vụ gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Hơn nữa, nhiệm vụ này dường như còn liên quan đến chuyện lần trước Trần Viễn bị thương?
Chỉ có điều, lúc này đang ở trước mặt mọi người, cô cũng không tiện lên tiếng nói chuyện.
Đợi cho bọn họ nói chuyện với nhau một hồi, ngay cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng cũng lần lượt rời đi.
Lúc này, Lưu Thục Hiền mới cẩn thận hướng về phía Trần Viễn để hỏi thăm.
“Viễn, có phải anh lại sắp phải đi làm nhiệm vụ đúng không?”
Nghe Lưu Thục Hiền lên tiếng hỏi, lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô lúc này.
Trần Viễn không khỏi cười lên một tiếng.
“Đúng vậy, nhưng mà cô cũng không cần phải lo lắng.
Lần này tôi sẽ nhất định an toàn trở về.”
Lúc nói ra lời này, trên mặt của Trần Viễn lộ ra thần sắc vô cùng tự tin.
Nhất thời, trong lòng của Lưu Thục Hiền có chút bán tín bán nghi.
Nhưng ngay sau đó, giống như làm ra một cái quyết định quan trọng nào đó.
Đột nhiên, Lưu Thục Hiền nắm lấy cổ tay của Trần Viễn, trên khuôn mặt lộ ra một tia kiên định, nói ra.
“Anh Viễn, bất kể là anh có đi đâu làm gì, tôi nhất định cũng sẽ chờ đợi anh.
Chờ anh trở về bên cạnh của tôi!”
Sau khi nói ra những lời này, đôi môi của cô đột nhiên áp sát tới, cả người như muốn đổ nhào về phía Trần Viễn.
Ban đầu, Trần Viễn cũng không có kịp phản ứng.
Đợi đến anh kịp phát hiện ra, thì lúc này Lưu Thục Hiền đã vội vàng đem cơ thể của mình tách ra.
Đồng thời, trên khuôn mặt của cô cũng hiện lên một áng mây ửng hô.
“Tôi… tôi đi lấy nước!”
Ngay sau đó, khi phát hiện ra ánh mắt của Trần Viễn chăm chú nhìn về phía mình, trong lòng của Lưu Thục Hiền có chút hoảng loạn, vội vàng tìm lấy một lý do rồi chạy vội đi.
Đến lúc này, Trần Viễn không khỏi ngây người, đưa tay sờ sờ lên khóe môi của mình, trong ánh mắt mang theo mấy phần mê mang..
Danh Sách Chương: