Từng đoàn ô tô sang trọng nối thành một hàng dài tiến vào trong hầm để xe của khách sạn, mỗi một nhân viên ở đây đều tất bật đem từng vị khách quý hướng dẫn đi về phía thang máy, nổi thẳng đền tầng cao nhất của khách sạn Tân Thành.
Xen lẫn trong đó còn có không ít vệ sĩ, mặc đồ tây đen, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đứng bảo vệ ở bốn phía xung quanh. Hết thảy những hình ảnh này để cho khách sạn Tân Thành đêm nay càng thêm lộ ra mấy phần sáng quý, lọng lẫy.
Chỉ có điều, lẫn vào trong đám đông lúc này, vẻ mặt của Đinh Tử Hương lại có chút không vui, hướng về phía người thanh niên đang đi ở bên cạnh của mình làu bàu.
“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, hôm nay khách sạn Tân Thành có một buổi đấu giá hết sức quan trọng. Anh lại không hề nghe lời khuyên của tôi, còn mặc một bộ đồ như thế đến đây? Có phải là anh đang cố tình muốn để cho nhà họ Đinh của tôi mất mặt đúng không?”
Hiển nhiên, người đi bên cạnh của Đinh Tử Hương lúc này cũng không phải là ai khác, mà chính là Trần Viễn. Chỉ có điều, anh đối với lời cằn nhằn của Đinh Tử Hương cũng không thèm để ý. Ngược lại, ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn về phía những vệ sĩ đứng ở xung quanh, không ngừng tặc lưỡi nói ra.
“Chậc chậc, quả nhiên là đại thế gia có khác, ngay cả vệ sĩ cũng tuyển chọn rất tỉ mỉ. Chỉ là, đám vệ sĩ này thật sự chẳng ra gì cả. Nếu như để cho tôi lựa chọn, nhất định sẽ đem bọn họ ném thẳng ra ngoài.”
Nghe đươc lời này của Trần Viễn nói ra, Đinh Tử Hương không khỏi liếc mắt, trừng lấy anh một cái.
“Hừ, anh còn ở đó mà cười được nữa à? Nếu như không phải vừa rồi tôi nhớ đem theo thiệp mời, sợ rằng cả hai chúng ta đều đã bị bọn họ đuổi ra ngoài mất rồi.”
Quả thật, nhìn bộ dáng ăn mặc của Trần Viễn lúc này, hoàn toàn không hề phù hợp đối với bầu không khí ở xung quanh. Nhưng mà, chuyện này cũng không thể nào trách anh được.
Vốn dĩ, hơn một tháng nay Trần Viễn đều đang sinh hoạt ở trong quân đội, quần áo trên người ngoài mấy bộ quân phục thì cũng không có mang theo bất kỳ đồ vật gì khác. Thế nên, lúc nghe được lời đề nghị của nhà họ Đinh, muốn để cho anh đi theo Đinh Tử Hương đến hội đấu giá ở Tân Thành, thật sự Trần Viễn cũng không muốn đi.
Chỉ là, không biết vì nguyên nhân nào đó, trong hội đấu giá lần này vậy mà xuất hiện một số đồ vật có liên quan đến việc luyện chế linh đan của Đinh Tử Nguyệt. Thế nên, anh chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo Đinh Tử Hương đến khách sạn Tân Thành một chuyến.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không hề nghĩ đến hội đấu giá lần này lại mời nhiều người như vậy. Ngay cả một số gia tộc ẩn thế cũng bị kinh động đến, đem các thành viên ưu tú nhất của gia tộc đều đưa đến tham gia hội đấu giá lần này.
Bất quá, những thứ này cũng không ảnh hưởng gì đến tâm tình của Trần Viễn. Trong mắt của anh, những người này nhiều nhất thực lực có chút mạnh mà thôi. Nếu như là sinh tử chiến, sợ rằng ngay cả một hiệp bọn họ cũng không chống lại được đám binh sĩ mà hơn một tháng nay anh đang huấn luyện.
Đương nhiên, đây đều là tinh binh mà Trần Viễn lựa chọn ra từ Long Vệ, thế nên những con em thế gia kia khó có thể nào so sánh được.
Mà vào lúc này, ngay khi Trần Viễn cùng với Đinh Tử Hương vừa bước vào trong thang máy của khách sạn, đột nhiên một bóng người chen ngang tới. Hơn nữa, bộ dáng của người này có chút cấp bách. Nếu như Trần Viễn không phải tay mắt lanh lẹ, đem Đinh Tử Hương kéo qua một bên, sợ rằng lúc này cô đã bị đối phương đụng ngã,
“Này, anh có mắt hay không vậy? Nơi này là cầu thang máy, anh chạy nhanh như vậy để làm gì? Còn chen chen lấn lấn, thật sự không có một chút giáo dưỡng nào cả.”
Mặc dù bản thân không có bị đẩy ngã, nhưng thái độ của Đinh Tử Hương cũng rất khó chịu. Dù sao, đối phương đã xô ngã cô thì cũng thôi đi, đằng này sau khi gây ra sự cố cũng chẳng thèm nói ra một lời xin lỗi, còn hùng hùng hổ hổ bỏ đi, thật sự là để cho Đinh Tử Hương không thể nào nhịn được, liền lên tiếng chất vấn.
Mà nghe được tiếng chất vấn này của Đinh Tử Hương, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi đưa mắt nhìn về phía một nam một nữ đang đi đầu về phía thang máy. Ngay lập tức, sắc mặt của người thanh niên không khỏi tối sầm xuống. Trong khi đó, thiếu nữ đang đi bên cạnh lại nhịn không được, liếc mắt nhìn lấy trên người của Đinh Tử Hương và Trần Viễn trên dưới một lượt. Sau đó, thiếu nữ mới tức giận, nói ra.
“Hừ, thứ đồ nhà quê gì vậy? Loại người như cô mà cũng nghĩ muốn đi vào nơi này hay sao? Vệ sĩ ở đâu, vệ sĩ ở nơi nào rồi? Mau mau đem hai đứa nhà quê này đuổi đi cho tôi. Đừng để bọn họ làm bẩn bầu không khí đang sạch sẽ ở đây.”
Vừa nghe được lời của thiếu nữ đối diện nói ra, tức thì Đinh Tử Hương liền nổi trận lôi đình, chỉ tay thẳng mặt về phía đối phương quát lên.
“Cô nói cái gì? Cô có gan thì nói thêm một lần nữa cho tôi xem!”
Từ nhỏ đến lớn, Đinh Tử Hương thật sự là chưa từng bị ai khinh bỉ qua như vậy một lần. Huống hồ, nhìn tướng mạo của đối phương con so với cô nhỏ hơn vài tuổi, cô làm sao có thể nhẫn nhịn cho được.
Thấy Đinh Tử Hương vậy mà đám chỉ tay về phía mình mắng chửi, lúc này thiếu nữ cũng phát ra tính tình lên, liền mở miệng ra mắng lại.
“Tôi nói là cô đó, cái đồ nhà quê!”
“Cô… cô…”
Mặc dù bình thường tính cách của Đinh Tử Hương chưa từng bị thua thiệt qua, nhưng dù sao bản thân cũng là cháu gái của Đinh thần y, từ nhỏ nhận được giáo dục vô cùng kỹ càng. Lúc này, trong lúc nhất thời Đinh Tử Hương cũng không biết dùng lấy lời gì để đáp lại, chỉ có thể tức giận, ấp úng chỉ tay về phía đối phương hô lên một trận.
Ngay lập tức, thiếu nữ liền nhịn không được, làm ra một cái mặt quỷ, đem Đinh Tử Hương càng thêm trêu tức.
Nhưng mà, ngay khi Đinh Tử Hương định bão nổi, thì lúc này một người đàn ông trung niên ở trong hầm xe vội vàng đi tới.
“Đinh tiểu thư, nơi này xảy ra việc gì?”
Người đi tới lúc này là quản lý của khách sạn, Cao Hùng. Người này mặc dù nhìn hơi có vẻ mập mạp, nhưng động tác cũng không hề chậm chạp chút nào. Hơn nữa, tử trên người của đối phương tản mát ra khí tức, rõ ràng đây là một vị võ giả, mặc dù cấp bậc không có cao lấp, nhưng dù sao so với hai người thiếu nữ ở trước mặt vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Vừa nghe được tiếng hô này của Cao Hùng, lại nhận ra được đối phương là quản lý của khách sạn. Lúc này, Đinh Tử Hương cũng nhịn không được nữa, vội vàng đem toàn bộ sự việc nói ra.
Một hồi nghe xong lời tường thuật của Đinh Tử Hương, sắc mặt của Cao Hùng lúc này không khỏi trầm xuống. Đừng nói là Cao Hùng, cho dù là ông chủ của khách sạn Tân Thành, đều tuyệt đối không dám đắc tội với nhà họ Đinh.
Dù sao, ai mà không từng mắc bệnh? Huống hồ, việc ông cụ Đinh bị hôn mê, kỳ thật là một việc cơ mật của nhà họ Đinh, vẫn có rất ít người biết đến. Hơn nữa, ngoài ông cụ Đinh, thì các học trò trước đây của ông cụ vẫn có danh tiếng nhất định. Nhất là vị tiểu thần y trong lời đồn, càng để cho đám người cao tầng đều không ai nguyện ý đứng ra đắc tội với bọn họ.
Thế nên, lúc nghe xong những lời của Đinh Tử Hương nói ra, ánh mắt của Cao Hùng không khỏi mang theo mấy phần sắc lạnh, nhìn thẳng về phía thiếu nữ và thanh niên đứng ở phía đối diện. Chỉ là, ngay khi ánh mắt của Cao Hùng liếc đến, thấy được phục sức ở trên người của đối phương. Nhất là, nhìn thấy một đóa liên hoa thêu trên ngực áo của thanh niên trẻ tuổi trước mặt, thần sắc của Cao Hùng không khỏi trở nên cứng đờ lại.
“Hai vị đây là?”
Mặc dù trong lòng đã có phán đoán mấy phần, nhưng lúc này Cao Hùng cũng không dám lỗ m ãng, chỉ có thể thấp giọng, cẩn thận nói ra.
Mà nhìn thấy bộ dáng của Cao Hùng lúc này, lông mày của Đinh Tử Hương không khỏi có chút nhíu lại. Ngay cả Trần Viễn, trên khuôn mặt lúc này cũng lộ ra mấy phần hiếu kỳ, quan sát về phía người thanh niên đứng ở phía đối diện.
“Hừ, chỉ bằng ông cũng có tư cách biết đến danh xưng của Triệu sư huynh hay sao? Nói cho các người biết, huynh ấy chính là đệ tử thân truyền của sư phụ ta, cũng chính là truyền nhân duy nhất của Liên Hoa Cung cung chủ, Triệu Chí KÍnh!”
Lúc nói ra những lời này, biểu lộ trên khuôn mặt của thiếu nữ không khỏi mang theo mấy phần đắc ý. Giống như, người vừa nhắc đến chính là mình, mà không phải là thanh niên đang đứng ở bên cạnh.
Mà nghe xong lời này, tất cả quan khách ở đây đều không khỏi liếc mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt của bọn họ mang theo mấy phần kinh ngạc, xen lẫn với hoài nghi.
Chỉ có Cao Hùng lúc này thì dọa ra một đầu tràn đầy mồ hồi, sắc mặt cũng trở nên có mấy phần trắng bệch.
“Triệu… Triệu công tử?!”