Nghe được tiếng ồn ào ở bên ngoài, Hồng Nga đã nhanh chóng chạy ra.
Sau khi nghe được nhân viên của mình trình báo, sắc mặt của cô không khỏi trở nên trầm xuống.
Chuyện đồ ăn trong nhà hàng xuất hiện dị vật, đây tuyệt đối là điều không thể xảy ra.
Mỗi lần khi thức ăn được mang lên, cô đều kiểm tra rất kỹ.
Thế nên, việc có gián xuất hiện ở trong nồi lẩu, chuyện này thật sự quá mức hoang đường.
Tất nhiên, với tình hình hiện tại cho dù là cô có lên tiếng giải thích, thì cũng không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Thế nên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Hồng Nga liền đi đến bàn ăn của ba người đàn ông vừa mới phát hiện ra có gián ở trong nồi lẩu.
Cô quan sát vào trong nồi, lại nhìn về phía mấy con gián đã bị nước sôi luộc chín đang được đặt trên nắp xoong.
Mặc dù rất chắc chắn với quy trình làm việc của nhà hàng, nhưng sau khi nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, cô cũng hơi nhíu mày.
“Xin lỗi, không biết quý khách làm sao lại phát hiện được mấy con gián này ở bên trong nồi lẩu? Bình thường, quy trình làm việc của nhà hàng chúng tôi rất sạch sẽ.
Mỗi lần đem thức ăn lên cho khách, chúng tôi đều kiểm tra qua vài lần.
Mấy chục năm nay, cho dù là lúc nhà hàng còn bán ở trong quán nhỏ ven đường, chúng tôi cũng chưa từng để cho khách hàng gặp phải tình huống như vậy.”
Đối với lời giải thích của Hồng Nga, rất nhiều thực khách lâu năm ở đây đều gật đầu tán đồng.
Bởi vì, nhà hàng này không chỉ nổi tiếng với món lẩu cay truyền thống nhiều năm, mà chất lượng phục vụ cũng như quy trình vệ sinh vô cùng sạch sẽ.
Chính vì thế, việc phát hiện có gián ở trong nồi lầu, thật sự khiến cho không ít khách hàng ở đây cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao, trường hợp này thật sự là quá mức hy hữu.
“Mẹ kiếp, cô nói vậy là đang có ý gì? Chẳng lẽ cô cho rằng, chúng tôi tự đem gián bỏ vào trong nồi hay sao?”
Lời giải thích của Hồng Nga vừa mới nói xong, một trong ba gã đàn ông ngồi chung trong bàn ăn tức thì nổi giận đứng bật dậy, xăn ống tay áo chỉ về phía cô quát lớn.
Thấy vậy, sắc mặt của không ít khách hàng ở đây trở nên kinh hoảng.
Bởi vì, trên tay kẻ này có một hình xăm rất đặc trưng, đây là biểu tượng của hội Hoa Hồng, do một ông trùm cực kỳ có máu mặt ở thành phố Tân Cảng lập nên.
Nhất thời, sắc mặt của Hồng Nga trở nên tái nhợt.
Mà ngồi ở gần đó, Lưu Thục Hiền cũng tỏ ra cấp bách, nhìn lấy Trần Viễn nhỏ giọng nói ra.
“Không tốt rồi, đám người này là người của hội Hoa Hồng.
Bọn họ thường rất ngang ngược, hay tìm cách quấy phá đối với mấy nhà hàng không chịu nhận sự bảo kê.”
Nghe Lưu Thục Hiền giải thích, hai mắt của Trần Viễn nhất thời khẽ híp lại.
Mà lúc này, Hồng Nga cũng biết sự việc hơi có chút lớn.
Cô cũng không dám đối đầu với mấy tên lưu manh ở trong hội Hoa Hồng.
Chính vì thế, sau khi suy tính kỹ lưỡng, cô liền thấp giọng nói với ba người bọn họ.
“Thành thật xin lỗi, nhà hàng của chúng tôi chỉ là chỗ làm ăn nhỏ.
Nếu như chúng tôi có gì đắc tội với các anh, thì mong các anh bỏ qua cho.
Còn việc có gián xuất hiện ở trong nồi lẩu, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho các anh.
Hơn nữa, từ đây về sau, mỗi khi các anh đến ăn, nhà hàng chúng tôi sẽ không lấy tiền.
Tôi xử lý như vậy, không biết các anh đã hài lòng hay chưa?”
Lần này, mấy thực khách đứng ở xung quanh thấy bà chủ nhà hàng mềm mỏng giải quyết vụ việc, trong lòng cũng lên tiếng cảm thán không thôi.
Kỳ thật, bọn họ đối với đám lưu manh này cũng có mấy phần kiêng kỵ.
Dù sao, những kẻ này suốt ngày đều không làm việc gì cho đàng hoàng, lại hay ra ngoài gây sự, ai cũng không muốn dây vào bọn chúng.
Thế nhưng, sau khi liếc mắt nhìn nhau, cả ba tên lưu manh đều đứng bật dậy.
Sau đó, một tên đưa tay đập mạnh lên bàn, rồi trực tiếp hất tung nồi lẩu vẫn còn đang nóng, bay về phía bà chủ nhà hàng.
“Mẹ kiếp, nhà hàng vừa bẩn vừa thối như của tụi mày, cũng muốn để cho bọn ông vào ăn lần nữa hay sao? Hôm nay nếu như chúng mày không chịu bồi tiền, thì cái nhà hàng này, tao nghĩ tụi mày cũng không cần mở nữa.”
Ầm!
Hai tên còn lại, lúc này cũng vung chân múa tay, đem chỗ bàn ghế xung quanh đập vỡ.
Từ trong bếp, nhìn thấy cảnh tượng vợ mình bị đám lưu manh hất nước sôi lên người, lại thấy nhà hàng bị đập phá không ngừng.
Rốt cuộc, chồng của Hồng Nga cũng nhịn không được, trực tiếp xách lấy một con dao bếp, từ phía sau nhà vọt thẳng ra ngoài.
“Mẹ nó, hôm nay ông đây liều mạng với chúng mày.”
Nhìn thấy chồng mình xách dao xông về phía ba tên lưu manh, vẻ mặt của bà chủ nhà hàng không khỏi trở nên hốt hoảng, vội vàng hô lớn một tiếng.
“Chồng ơi, đừng mà!”
Thế nhưng, tiếng hô của cô cũng không ngăn được cơn tức giận của chồng mình.
Một dao bủa xuống, con dao chặt thịt từ trên tay của chồng cô trực tiếp hướng về phía bả vai của một tên lưu manh chém xuống.
“Á!!!”
Đám nhân viên cùng với thực khách ở trong nhà hàng, lúc này đều tỏ ra cực kỳ hoảng hốt, không ngừng hét lên liên tục.
Nhưng mà, cảnh tượng máu me giống như bên trong tưởng tượng của bọn họ cũng không có xuất hiện.
Lúc này, chỉ thấy con dao chặt thịt ở trên tay chồng của Hồng Nga, đang chém thẳng lên trên một tấm ván gỗ, đây là mảnh vỡ từ chiếc ghế mới bị đám lưu manh đập phá.
“Mẹ nó, ông đây suýt nữa thì bị mày hù cho chết khiếp.
Được lắm, bọn bây dám cả gan cầm dao ra chặt ông.
Vậy thì, hôm nay ba ông đây cũng phá banh cái nhà hàng của chúng mày!”
Ầm!
Câu nói vừa dứt, thân hình mập mạp của ông chủ nhà hàng liền bị bàn chân của một tên lưu manh đạp bay ra ngoài.
Vốn dĩ, vừa rồi vì quá tức giận, thế nên ông chủ nhà hàng mới có đủ can đảm chống lại mấy tên lưu manh.
Lúc này, con dao chặt thịt bị đoạt lấy.
Hơn nữa, bản thân còn bị đánh cho té ngã.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của ông chủ nhà hàng không khỏi trở nên hoảng hốt, ánh mắt lộ ra mấy phần kinh sợ.
Mà lúc này, thấy chồng mình bị đánh ngã, lại nhìn thấy ba tên lưu manh hùng hổ dọa người, cầm lấy con dao bổ nhào về phía chồng mình.
Bà chủ nhà hàng cũng cố cắn chặt răng, cầm lấy một cái ghế đẩu, nhảy bổ về phía ba người bọn chúng, quát lớn.
“Đứa nào dám đánh chồng bà, bà liều mạng với nó!”
Đùng!
Thế nhưng, chỉ bằng vào một chút sức lực của mình, Hồng Nga rất nhanh liền bị một tên lưu manh đạp bay ra ngoài.
“Mẹ kiếp, hai vợ chồng chúng mày chán sống rồi phải không? Hôm nay, ông đây không đập chết tụi mày, thì ông không phải là lưu manh!”
Thấy hai vợ chồng Hồng Nga bị đánh đập, Lưu Thục Hiền rốt cuộc cũng ngồi không yên, cô nhanh chóng đứng bật dậy, chạy về phía bạn mình.
“Các người mau dừng tay, vừa rồi tôi đã gọi cho cảnh sát.
Nếu như mấy người còn dám gây sự ở đây nữa, cảnh sát nhất định sẽ đem các anh đưa về đồn.”
Nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, bộ dáng lại như búp bê xuất hiện ở ngay trước mặt.
Tức thì, ánh mắt của ba gã lưu manh không khỏi nhìn lên trừng trừng.
Ngay sau đó, một tên nhất thời nhịn không được, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Mẹ nó, ở đâu nhảy ra một con đàn bà xinh đẹp như vậy.
Cô em, tối nay có muốn cùng bọn anh giao lưu một phen hay không?”
Nghe lời cợt nhã trêu chọc của bọn chúng, trên mặt của Lưu Thục Hiền lúc này cũng có mấy phần hoảng hốt.
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện ở bên cạnh mình.
Lúc này, cô mới kiên cường, nhìn lấy bọn chúng lạnh giọng nói ra.
“Các anh chớ có làm loạn, nơi này đã được thông báo cho cảnh sát.
Nếu các anh còn dám gây sự nữa, lát nữa cảnh sát sẽ không bỏ qua cho các anh đâu.”
“Ha ha ha, báo cảnh sát? Mẹ nó, con bé này là từ đâu chui ra? Nó không biết rằng, cảnh sát của cả khu phố này, đều bị đại ca của tụi tao mua hết rồi sao? Ha ha ha!”
Giống như nghe phải một câu chuyện rất buồn cười, ba tên lưu manh lúc này đều nhịn không được, phá lên cười to một trận.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng vừa vặn đi tới.
Anh nhìn lấy ba tên lưu manh, ánh mắt mang theo mấy phần khác lạ.
“Mấy người các anh là người của ai?”
Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, cả ba tên lưu manh đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Ngay sau đó, bọn chúng nhìn lấy anh, ánh mắt mang theo một chút đề phòng.
“Mày là ai? Mày hỏi chuyện này để làm gì?”
“À, không có gì? Tôi chỉ hỏi, để lát nữa xem có nên ra tay nặng thêm một chút hay không mà thôi.”
Giọng nói của Trần Viễn nghe rất chậm rãi.
Chỉ có điều, lọt vào trong tai của ba tên lưu manh, thì chẳng khác nào một lời châm chọc, cực kỳ chói tai.
“Mẹ kiếp, mày chán sống rồi phải không? Chuyện không liên quan đến mày, tốt nhất là mày nên cút đi!”
Một tên lưu manh hét lớn một tiếng, sau đó vung chân hướng về phía Trần Viễn đạp tới.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không tránh không né, mà chỉ nhẹ nhàng tung ra một quyền, đập thẳng về phía đầu gối của hắn ta.
Răng rắc…
Tiếng xương cốt vỡ vụn, kèm theo với đó là một tiếng hét thảm của tên lưu manh vang lên.
“Mẹ nó, chân của tao bị chặt gãy rồi!”
Nhìn thấy cẳng chân của đồng bọn bị một quyền của Trần Viễn đánh vỡ.
Cho đến lúc này, sắc mặt của hai tên lưu manh còn lại vẫn không có một chút biến hóa nào.
Bởi vì, động tác vừa rồi của Trần Viễn thật sự quá nhanh, nhanh đến mức bọn chúng đều không cách nào quan sát kịp.
Đợi đến khi thấy rõ đồng bọn của mình bị thương, bọn chúng mới mới phản ứng lại.
“Mẹ nó, tao liều mạng với mày.”
Ngay sau đó, một tên lưu manh cầm lấy con dao chặt thịt, hướng về phía Trần Viễn.
Nhìn thấy cảnh này, không ít thực khách ở trong nhà hàng hoảng sợ hét lên.
“Á… cẩn thận!”.
Danh Sách Chương: