“Ha ha ha, tôi chỉ trêu đùa với cô một chút mà thôi, cô cũng không cần phải tỏ ra nghiêm túc như vậy.
Thôi được rồi, nếu cô muốn xem thì cứ xem đi, vật này dù sao đã bị tôi nhận chủ, cô có muốn lấy đi cũng lấy không được.”
Đột nhiên cười to một tiếng, lúc này Trần Viễn tỏ ra vô cùng vui vẻ, đem chiếc nhẫn trữ vật ở trên tay mình, ném qua cho Tôn Băng Băng.
Nhìn thấy động tác lúc này của anh, trong lòng của Tôn Băng Băng không khỏi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng mà, cô vẫn đưa tay tiếp được.
Cầm chiếc nhẫn trữ vật này ở trên tay, Tôn Băng Băng có thể cảm nhận được, bên trong tồn tại một cỗ lực lượng vô cùng quỷ dị.
Mặc dù cô cũng không biết đây là thứ lực lượng gì, nhưng nhìn họa tiết hoa văn ở bên ngoài chiếc nhẫn, lại cảm nhận được một loại khí tức vô cùng cổ xưa.
Tôn Băng Băng có thể khẳng định, đây đúng thật là một kiện bảo vật không gian.
Hơn nữa, cấp bậc của nó tuyệt đối là cực kỳ cao, so với bất kỳ thứ đồ vật gì cô nhìn thấy ở trên điển tịch, hay là lưu lại ở trong bảo khố của Minh Nguyệt Giáo, càng thêm trân quý hơn không biết bao nhiêu lần.
“Cô xem xong rồi chứ? Nếu như đã xem xong, vậy thì đưa nó trả lại cho tôi đi!”
Nhìn thấy Tôn Băng Băng cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật ở trên tay vuốt ve không ngừng, giống như có chút không nỡ buông tay, khóe môi của Trần Viễn hơi có chút co giật một hồi, cuối cùng vẫn là nhịn không được, vội vàng lên tiếng nói ra.
Nghe thế, Tôn Băng Băng lúc này mới thoáng giật mình một cái.
Chỉ là, cô thật sự không muốn đem nó trả lại cho anh.
Thế nhưng, phát hiện ra ánh mắt của Trần Viễn mang theo một chút bất thiện.
Rốt cuộc, Tôn Băng Băng chỉ có thể thở dài một tiếng, đem nó ném trả lại cho Trần Viễn.
Cũng không thấy Trần Viễn làm ra bất kỳ động tác gì, chiếc nhẫn vừa mới rời khỏi tay của Tôn Băng Băng vậy mà biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi giật mình liếc mắt nhìn qua, lúc này Tôn Băng Băng mới phát hiện ra chiếc nhẫn vậy mà đã nằm gọn ở trên tay của Trần Viễn.
Hơn nữa, còn rất chỉnh tề, đeo ở trên ngón tay trỏ của anh.
Thấy được một màn này, trong lòng của Tôn Băng Băng âm thầm giật mình không thôi.
Cô thật sự cũng không có nghĩ đến, Trần Viễn lại cái thủ đoạn cao minh như vậy.
Chiếc nhẫn này còn có thể tự mình quay trở về, không để cho người khác đoạt mất.
Loại thủ đoạn này, Tôn Băng Băng chưa từng thấy qua bao giờ.
Đồng thời, trong lòng của cô cũng có chút oán hận.
Người này rõ ràng đã nắm chắc là mình không thể đoạt được nhẫn trữ vật của anh ta, mới sảng khoái như vậy ném qua cho cô kiểm tra.
Hơn nữa, Tôn Băng Băng nhìn như thế nào vẫn luôn có loại cảm giác, vẻ mặt của Trần Viễn thật sự đang rất đắc ý.
Nhất là nụ cười của anh, càng giống như là đang hướng về phía cô trêu tức.
Điều này để cho cô cảm thấy vô cùng tức giận, thật sự rất muốn xông tới, đánh cho anh ta một trận.
Bất quá, Tôn Băng Băng cũng là người rất tự biết người biết mình.
Cô đã nhìn ra, thực lực của Trần Viễn hoàn toàn không hề đơn giản giống như cô nghĩ.
Sợ rằng, trận chiến vừa rồi anh ta còn có ẩn giấu.
Hơn nữa, trên người của người đàn ông này còn mang theo không ít bí mật.
Nếu như, lúc này vì một chút tham niệm, cùng với Trần Viễn xảy ra xung đột, Tôn Băng Băng cảm thấy không đáng.
Chính vì thế, hơi do dự một hồi, cuối cùng Tôn Băng Băng cũng hồi phục lại tâm tình.
Sau đó, cô dùng lấy ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm nghị, nhìn về phía Trần Viễn, nói ra.
“Được rồi, anh muốn tôi làm cho anh việc gì? Chỉ cần là trong năng lực của tôi, tôi sẽ làm giúp anh.
Tất nhiên, thù lao tuyệt đối là không thể thiếu.
Hơn nữa, một lời nói trước, nếu anh đám đưa ra yêu cầu gì đó quá phận, tôi sẽ trực tiếp cùng với anh trở mặt!”
Vừa nói, Tôn Băng Băng vừa cố ý đem khí thế ở trên người của mình thả ra.
Cảm nhận được khí thế ở trên người của cô, vẻ mặt của Trần Viễn hơi thoáng kinh ngạc một chút.
Anh thật sự không có nghĩ đến, cô gái đang đứng ở trước mặt mình, vậy mà cảnh giới cũng đạt đến đại tông sư hậu kỳ, cách đỉnh phong cũng không có bao xa.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không e ngại, bề ngoài cảnh giới của anh chỉ mới đột phá đến đại tông sư hậu kỳ.
Nhưng thật ra, anh đã đạt đến đại tông sư đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa là có thể đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, tương ứng với Bán Tiên ở trong truyền thuyết.
Chính vì thế, sau khi cảm nhận được khí thế từ trên người của Tôn Băng Băng, Trần Viễn nhịn không được, bật cười.
“Cô yên tâm đi, tôi đối với cơ thể của cô cũng không có bất kỳ hứng thú nào.
Hơn nữa, việc mà tôi muốn nhờ cô, kỳ thật cũng rất đơn giản.
Tôi muốn mượn nhờ lực lượng tình báo của Minh Nguyệt Giáo, tìm hiểu tin tức của một người.
Người này tên là Lưu Thục Hiền, một người bạn của tôi đang lưu lạc ở Hương Cảng.
Bởi vì một số nguyên do, thế nên nôi đã không thể nào liên lạc được với cô ấy.
Vào sáng sớm ngày mai, chỉ cần cô có thể đem được tin tức của cô ấy đưa tới đây, tôi sẽ đem Vạn Niên Liên Tử tặng cho cô.”
Nghe xong, Tôn Băng Băng hơi thoáng kinh ngạc một chút.
Đồng thời, trong lòng của cô cũng có chút tức giận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt về phía Trần Viễn.
Vốn câu chuyện chẳng có gì tức giận, anh ta vì sao lại còn muốn để cho người ta chán ghét như vậy?
Hơn nữa, cái gì là tôi không có hứng thú với cơ thể của cô? Chẳng lẽ, cơ thể của tôi không một chút hấp dẫn nào hay sao?
Trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung, may mắn lúc này Tôn Băng Băng có thể kiềm chế được cảm xúc của mình, cũng không có cùng ra tay đánh nhau với Trần Viễn.
Thế nhưng, âm thanh của cô lại có mấy phần âm dương quái khí nói ra.
“Anh có thể nói cho tôi biết, người phụ nữ này với anh có quan hệ gì hay không? Hơn nữa, tôi cũng muốn biết tình huống cụ thể của cô ta.
Không chỉ mấy lời nói trống không như vậy, liền để cho chúng tôi tìm ra một người, trong một thời gian ngắn như vậy, có phải không?”
Nghe được giống điệu của đối phương hơi có một chút hương vị khác thường.
Nhưng mà, Trần Viễn cũng không quá để ý.
Ngược lại, ánh mắt của anh mang theo mấy phần chăm chú, nhìn về phía Tôn Băng Băng.
“Tôi có thể đem một số tin tức cụ thể của cô ấy giao ra cho cô.
Bất quá, tôi vẫn khuyên cô một câu là, nếu như cô có bất kỳ ý nghĩ nào không tốt với người phụ nữ này.
Vậy thì, đừng nói là cô, cho dù là toàn bộ Minh Nguyệt Giáo, tôi nhất định cũng sẽ sang bằng!”
Nói xong lời này, từ trên người của Trần Viễn bỗng dưng xông ra một cỗ sát khí phô thiên cái địa, dọa cho sắc mặt của Tôn Băng Băng trở nên tái nhợt, liên tục lui lại phía sau vài bước.
Đồng thời, trong con ngươi của cô lộ ra một vẻ sợ hãi, khó có thể nào tưởng tượng được.
“Tôi… tôi sẽ giúp anh!”
Qua một hồi hoảng sợ, giọng nói của Tôn Băng Băng lúc này cũng mang theo mấy phần run rẩy, cấp tốc đáp lại.
Thấy thế, Trần Viễn mới đem sát khí ở trên người thu hồi.
Nhưng mà, âm thanh của anh vẫn rất trầm thấp, nói ra.
“Vậy thì tôi chờ tin tức tốt của cô.”
Nói xong, Trần Viễn liền trực tiếp ở ngay trước mặt của Tôn Băng Băng, biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này, tròng mắt của Tôn Băng Băng đã trở nên trừng lớn, vẻ mặt so với vừa rồi còn muốn khiếp sợ không thôi.
“Anh… anh ta, chẳng lẽ đã đột phá đến cảnh giới ở trong truyền thuyết kia rồi hay sao?”
Trong đầu của Tôn Băng Băng lúc này hơi có chút loạn.
Cô có cảm giác, trên người của Trần Viễn cất giấu một loại bí mật nào đó.
Nếu không, thực lực của anh ta làm sao lại trở nên đáng sợ như vậy.
Hơn nữa, anh ta làm như thế nào lại có thể ở trước mặt cô biến mất, mà cô không hề phát giác ra một chút nào?
Càng nghĩ, tâm tình của Tôn Băng Băng càng thêm trở nên phức tạp.
Thế nhưng, vẻ mặt của cô lúc này bỗng dưng co rụt lại, ánh mắt lộ ra một vẻ cực kỳ khiếp sợ, nhìn về phía bầu trời ở bên ngoài.
“Đây là?!”
Lời nói của cô còn chưa nói ra khỏi miệng, một tiếng nổ lớn lúc này vang lên.
Ầm!
“Ha ha ha, nhân loại ti tiện, các ngươi cũng muốn chống lại sự thống trị của bộ tộc Autuman vĩ đại của chúng ta sao! Hôm nay, bản thống lĩnh muốn đem toàn thể nhân loại các ngươi đều hủy diệt! Ha ha ha!”
Lúc này, một gã ma tộc thống lĩnh đứng ở trên không trung, trên người mặc một bộ chiến giáp màu đỏ, lòng bàn tay hướng về phía mặt đất vỗ xuống.
Ngay lập tức, một cỗ sóng nhiệt vô cùng kinh khủng, hình thành một cột ánh sáng hướng thẳng về phía ngôi nhà của mấy người Trần Viễn đang ở, xuyên thẳng xuống.
Oành!
Cột ánh sáng mang theo sức mạnh hủy diệt, trực tiếp đem đồi núi bốn phía xung quanh san thành bình địa.
Cho dù là ngôi nhà gỗ của mấy người Trần Viễn, lúc này cũng hóa thành bột mịn, tiêu tán không thấy gì nữa.
Chứng kiến được cảnh tượng này, gã ma tộc thống lĩnh cực kỳ hài lòng, liên tục đắc ý cười to một trận.
Mà đám ma tốc đứng ở xung quanh, càng thêm hưng phấn reo hò.
“Thống lĩnh đại nhân anh tư thần võ!”
“Thông lĩnh đại nhân thiên hạ vô địch!”
“Thống lĩnh đại nhân tuyệt thế vô song!”
Càng nghe, tròng mắt của gã ma tộc thống lĩnh càng híp lại một đường, trong lòng có thể nói là sảng khoái đến đực điểm.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên bên tai của hắn truyền đến một tiếng kinh dị, kêu lên.
“A!”
Hơi có chút bất mãn, gã ma tộc thống lĩnh không khỏi liếc mắt nhìn sang.
Thấy thế, tên ma tộc chiến sĩ có chút hoảng sợ.
Nhưng mà, hắn vẫn không nhịn được, đưa tay chỉ về phía hố sâu ở ngay trước mặt, run rẩy nói ra.
“Đại… đại nhân! Ngài… ngài mau nhìn xem!”
Nhìn thấy bộ dáng này của tên thuộc hạ, gã ma tộc thống lĩnh mặc dù có phần tức giận, nhưng vẫn đưa ánh mắt, nhìn về phía hố đất.
Vừa nhìn đến, tròng mắt của hắn bỗng dưng trừng lên.
“Làm… làm sao có thể?!”.
Danh Sách Chương: