Cố Cảnh Thâm nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Thư Vãn, bỗng nhiên cảm thấy cô giống như một con nhím.
Chỉ cần anh ta tới gần một chút, cô sẽ dùng toàn thân đâm về phía anh ta, làm cho anh ta không dám tiến thêm một bước nữa.
Anh ta có chút buồn bực nói: "Tôi không cần cô khẩn cầu, cũng không cần cô lấy lòng. Chỉ cần cô khỏe mạnh là được.”
Thư Vã đã sẵn sàng để có một cuộc chiến lớn với anh ta, nhưng cô không ngờ anh ta sẽ nói một lời như vậy.
Cô sững sờ nhìn Cố Cảnh Thâm, anh ta lại cong khóe miệng về phía cô.
Nụ cười của anh ta nhàn nhạt, rất trong sạch không có bất kỳ tâm cơ nào.
Có vẻ như Cố Cảnh Thâm thực sự chỉ quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô. Lúc này cô mới định hỏi thêm vài câu.
Thì Cố Cảnh Thâm xoay người, bưng đĩa thức ăn trên bàn lên, đưa cho Thư Vãn: "Ăn chút gì trước đi.”
Thư Vãn không đáp lại đôi mắt ảm đạm, cô ngẩn người nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn.
“Thư tiểu thư?”
Cố Cảnh Thâm gọi cô thêm một tiếng, lúc này Thư Vãn mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Trong ánh mắt của cô ngấn lệ lộ ra vẻ vô cùng lãnh đạm.
Cố Cảnh Thâm nhìn thấy ánh mắt ấy của cô, trái tim bỗng nhiên thắt chặt không khống chế được.
Như thể anh ta đã làm điều gì có lỗi với cô, khiến anh ta chột dạ áy náy.
Anh ta vừa định nói chuyện đã bị cô dành nói trước: "Anh vừa nói chỉ cần sức khỏe của tôi không sao thì tốt, vậy tại sao năm năm trước lại đối xử với tôi như vậy?"
Thư Vãn vốn không định nhắc lại chuyện quá khứ, nhưng những gì anh ta nói đột nhiên chạm vào trái tim cô.
Cô thật sự nghĩ không ra, anh ta rõ ràng muốn mạng của cô, hiện tại lại nói chỉ cần sức khỏe của cô không sao là tốt rồi.
Người mâu thuẫn như vậy, rốt cuộc là có tâm tư gì mới có thể nói ra loại lời này đây?
Cố Cảnh Thâm sửng sốt vài giây, trên mặt hiện lên một tia áy náy.
Năm năm trước, anh ta vừa mất đi trí nhớ đối với mọi người và mọi vật đều rất xa lạ.
Thư Vãn mỗi ngày đều chạy tới tìm anh ta, giải thích hết lần này đến lần khác khiến anh ta rất chán ghét.
Hơn nữa anh ta điều tra ra được những tin tức kia, làm cho anh ta cảm thấy tâm cơ của cô quá sâu xa.
Sau đó anh ta lệnh cho bảo vệ đem cô đang quỳ ở cửa ném ra ngoài.
Đây là chuyện quá đáng nhất anh ta từng làm với Thư Vãn, khiến anh ta đến bây giờ vẫn còn có chút áy náy.
"Tôi xin lỗi, lúc ấy tôi không phải cố ý cho người đuổi cô đi. Chỉ là tôi cảm thấy cô có chút phiền phức, cho nên mới..."
Cố Cảnh Thâm không biết xấu hổ nói tiếp, đúng là chuyện kia anh ta làm có không thỏa đáng.
Cho dù lúc ấy Thư Vãn có âm mưu bất chính, anh ta cũng không nên cho mấy tên đàn ông to lớn ném cô ra ngoài, thật sự là rất mất phong độ.
Thư Vãn hỏi tại sao anh ta muốn giết cô.
Cố Cảnh Thâm lại trả lời lảng qua một chuyện khác.
Anh ta hẳn không muốn thừa nhận chuyện năm đó là do anh ta làm, nên anh ta lúc này mới nói sang chuyện khác.
Thư Vãn cũng không hỏi nữa, đối với một người dám làm không dám nhận mà nói có hỏi nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Sự im lặng của cô khiến Cố Cảnh Thâm có chút khó hiểu.
Lần đó cô đến sân bay đón Cố Cảnh Thâm, anh ta cũng nói xin lỗi. Nhưng cô vẫn trước sau như một không chào đón anh ta.
Bây giờ anh ta lại một lần nữa xin lỗi cô, cô vẫn không có phản ứng gì.
Chẳng lẽ ý cô không phải là chuyện này?
Nhưng anh ta chỉ làm một việc này cũng không có làm qua chuyện khác để cảm thấy có lỗi với cô.
Cố Cảnh Thâm không hiểu sao định mở miệng hỏi thêm mấy câu, Thư Vãn lại lạnh nhạt nói: "Cố tổng, phiền anh đưa tôi về, cám ơn.”
Thật ra cô không có tư cách bảo Cố Cảnh Thâm đưa mình về, nhưng chân cô không cử động được, chỉ có thể cầu xin anh ta giúp đỡ.
Nếu không cô sẽ ở lại biệt thự của anh ta cho đến khi chân hồi phục mới thôi.
Nhưng cô cũng không muốn ở cùng Cố Cảnh Thâm.
Sự lạnh nhạt xa cách của cô khiến Cố Cảnh Thâm hơi nhíu mày.
“Làm phiền anh rồi, Cố tiên sinh.”
Tựa như sợ anh không chịu đưa, Thư Vãn lại bổ sung một câu.
Thấy cô muốn đi như vậy, Cố Cảnh Thâm cũng không ép buộc nữa.
Anh ta đưa đĩa thức ăn trong tay cho Thư Vãn: "Ăn sáng đi rồi tôi đưa cô về.”
Thư Vãn không có khẩu vị, nhưng nghe anh ta đồng ý đưa mình về, cô cũng ngoan ngoãn nhận lấy đĩa thức ăn.
Chương 104: Anh thật sự mất trí nhớ
Sau khi dùng xong bữa sáng, Thư Vãn vất vả thay lại quần áo của mình.
Ngày hôm qua cô đi tham gia đấu thầu, cô mặc một bộ vest chuyên nghiệp và chiếc quần rộng thùng thình, chỉ để che đi đôi chân sưng tấy của cô.
Sau khi cô thay quần áo xong, Cố Cảnh Thâm lại đi vào. Cô đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào để anh ta đỡ mình xuống lầu.
Anh ta dường như là nhìn thấu tâm tư của cô, trực tiếp đi tới xốc chăn của cô lên rồi ôm ngang cô.
Thư Vãn sửng sốt, anh ta lại lạnh nhạt nói: "Nếu như cô có thể tự đi, sẽ không để tôi đưa về.”
Một câu nói của anh ta đâm thủng tâm tư nhỏ bé của Thư Vãn, khiến cô có chút không được tự nhiên, cúi đầu.
Người phụ nữ trong lòng anh ta rất nhẹ, trên mặt cũng lộ ra vẻ ốm yếu, nhìn qua rất yếu ớt.
Dường như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay thân hình tiều tụy của cô.
Nhìn Thư Vãn như vậy, Cố Cảnh Thâm bỗng nhiên có chút đau lòng.
“Thư Vãn.”
Sau khi anh ta ôm cô ra khỏi biệt thự, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
Thư Vãn ngước mắt nhìn anh, không trả lời lẳng lặng chờ đợi.
Cố Cảnh Thâm trầm mặc một lát, cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi, xin cô đừng có ác cảm với tôi, được không?"
Khi anh ta nói điều này, đôi mắt anh ta long lanh và trong veo không chút tì vết.
Thư Vãn nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố gắng nhìn thấy một chút diễn xuất trong mắt anh ta, lại chỉ thấy trong mắt tràn đầy chân thành.
Cô nhíu mày không dám tin hỏi: "Anh... thật sự mất trí nhớ?”
Cố Cảnh Thâm gật đầu: "Tôi đã cố gắng khôi phục trí nhớ, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy đầu đau không thôi.”
Đặc biệt là mỗi khi nghĩ đến cô, đầu lại càng đau hơn. Tựa như đại não của anh ta đang ngăn cản anh ta nhớ lại chuyện có liên quan đến Thư Vãn.
Anh ta không biết tại sao lại như vậy, chỉ biết mỗi lần nhìn thấy cô tâm tình của anh ta sẽ không thể khống chế được mà khó chịu.
Lúc trước khi mất trí nhớ, anh ta không có cảm xúc như vậy.
Nhưng lần này gặp lại, loại cảm xúc nói không rõ này lại càng thêm mạnh mẽ.
Thư Vãn nhìn anh ta, giống như cô hoàn toàn không tin những lời anh ta nói.
Nhưng ánh mắt anh ta không có vẻ giả tạo.
Khi cô không phân biệt được thật giả, một tiếng còi vang lên phía sau.
Thư Vãn và Cố Cảnh Thâm đồng thời quay đầu lại.
Mười mấy chiếc xe sang trọng, chẳng biết từ lúc nào đã dừng ở phía sau bọn họ.
Chiếc xe đầu tiên là Koenigsegg, biển số AX8888.
Thành phố A có không ít người có loại xe này, nhưng người có biển số xe này lại chỉ có một.
Thư Vãn đoán được người ngồi trong chiếc xe kia là ai, theo bản năng vùi đầu vào lòng Cố Cảnh Thâm.
Cô cho rằng như vậy, người đàn ông trong xe sẽ không nhìn thấy cô, lại không ngờ người trên chiếc xe kia lại đi xuống.
Dẫn đầu là Quý Lương Xuyên, anh ta mặc bộ vest màu đen, đẩy cửa ghế lái phụ ra, đi tới phía trước mặt hai người.
“Cố tổng, Thư tiểu thư, thật đúng là trùng hợp, lại có thể gặp hai người ở đây.”
Quý Lương Xuyên nói xong, ngẩng đầu nhìn biệt thự bên cạnh, đáy mắt lập tức nhiễm một nụ cười khinh bỉ.
“Hai người tiến triển thật nhanh, mới vài ngày đã ở chung rồi.”
Ngữ khí Quý Lương Xuyên có chút cổ quái, giống như bắt được hai người bọn họ ngoại tình, trong lời nói của anh ta đều có sự châm chọc.
“Quý Lương Xuyên, cậu hiểu lầm rồi, tôi và Thư tiểu thư cũng không ở chung một chỗ. Cơ thể cô ấy không thoải mái lắm, tôi mới dẫn cô ấy về nhà.”
Lời này của Cố Cảnh Thâm, làm Quý Lương Xuyên nghe giống như lời ngụy biện, cái gì gọi là cơ thể không thoải mái mới đưa cô về nhà?
“Khó trách Thư tiểu thư ngay cả đường cũng không biết đi, thì ra là cơ thể yếu cho nên mới cần đàn ông ôm.”