"Chị cô còn nói cho tôi biết tên của cô..."
Thư Vãn nghe vậy, dời tầm mắt khỏi bức ảnh nhìn về phía George.
"Cô tên là Sơ Noãn, do mẹ cô đặt cho cô."
Thư Vãn nhếch khóe miệng nở nụ cười.
Thì ra cô cũng có tên, gọi là Sơ Noãn, một cái tên rất ấm áp...
Khi mẹ cô đặt tên cho cô, có phải bà ấy hy vọng cô sẽ nhận được sự ấm áp hay không.
Nhưng cuộc đời này của cô, ngoại trừ Sam Sam và Tư Việt đối xử tốt với cô thì dường như chưa từng cảm nhận được sự ấm áp nào khác.
Nghĩ đến từ nhỏ đến lớn, cô trèo nằm trên tường cô nhi viện, nhìn đứa nhỏ bên ngoài được ba mẹ ôm vào trong ngực.
Nụ cười của cô dần dần phai nhạt, không thể kiểm soát được nước mắt tràn ngập vào hốc mắt, sự ấm áp trong lòng cũng đã bị bi thương cô độc xâm chiếm.
George nhìn thấy cô như vậy, rất lịch sự rút ra một vài khăn giấy, lau nước mắt ở khóe mắt của cô: "Đừng khóc nữa, đôi mắt rất quan trọng."
Thư Vãn khẽ chớp chớp mí mắt, sau đó lại mở miệng hỏi George: "Mẹ tôi..."
Trong đôi mắt màu xanh ngọc lam của George, anh ta lộ ra một cái nhìn tiếc nuối: "Tôi xin lỗi, Sơ Nghi nói mẹ của mình đã qua đời khi cô ấy còn nhỏ."
Thật ra Thư Vãn đã biết kết quả như vậy.
Nếu mẹ cô không qua đời, Sơ Nghi cũng không cần ôm cô trốn ra nước ngoài.
Mẹ và chị gái của cô chắc chắn đã trải qua một chuyện gì đó.
Nghĩ đến George vẫn luôn không đề cập tới ba của cô, lại nhịn không được hỏi: "Ba..."
George không đợi cô nói xong, ngay lập tức bất đắc dĩ xua tay: "Xin lỗi, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi.”
Thư Vãn cũng không làm khó George nữa, chỉ nhìn ánh mắt anh ta, quan sát thêm một chút.
George là một bác sĩ tim mạch quốc tế nổi tiếng, nhưng lại bận rộn vì chị gái cô, bọn họ có mối quan hệ là gì?
Sau khi George đặt khung ảnh lên tủ đầu giường, nhìn thấy ánh mắt Thư Vãn đang quan sát anh ta, ngay lập tức đoán được cô đang suy nghĩ cái gì.
"Tôi và Sơ Nghi, Trì Nghiễm Châu là bạn tốt nhiều năm..."
George giải thích đơn giản một câu về mối quan hệ của bọn họ, nhưng về mâu thuẫn giữa Trì Nghiễn Châu và chị gái cô, anh ta lại ngậm miệng không nhắc tới.
Sau khi đặt khung ảnh trong tay trên bàn cạnh giường ngủ, George ngồi xuống và tiếp tục xoa bóp phục hồi chức năng cho cô.
Lúc anh ta xoa bóp có nói cho Thư Vãn biết mấy ngày đầu xoa bóp phục hồi chức năng khá quan trọng, cho nên anh mới tự mình làm, còn sau đó anh ta sẽ giao cho nữ bác sĩ đến giúp cô xoa bóp, sau đó kế tiếp chính là huấn luyện phục hồi chức năng sẽ tương đối vất vả.
Anh ta cũng nói với cô ở đây là Jersey nước Anh, nơi họ sống là bên bờ biển và khi có thể đi lại cô có thể đi dạo quanh bờ biển.
Liên miên lải nhải một lúc lâu, thời gian đã trôi qua hơn phân nửa, George thấy đến lúc kết thúc buổi xoa bóp ngày hôm nay rồi.
Khi George xách hộp thuốc đi, Thư Vãn nhịn không được hỏi anh ta: "Tôi... Khi nào... mới có thể phục hồi?”
George nhìn cô, nghiêm túc nói: "Cô hôn mê quá lâu, nếu muốn khôi phục chắc phải mất khoảng hai năm tập luyện phục hồi chức năng.”
Hai năm?
Cô nóng lòng muốn trở về tìm Tống Tư Việt và Sam Sam, lâu như thế làm sao có thể chờ được?
George sợ cô vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự phối hợp phục hồi chức năng tiếp theo, vội vàng trấn an: "Tôi sẽ cố gắng rút ngắn thời gian trong vòng một năm.”
Thư Vãn cảm thấy thời gian vẫn còn quá dài: "Bác sĩ George... Anh có thể đưa tôi về nước trước không?”
Cô không thể đi lại, nhưng khi có người hỗ trợ vẫn có thể đưa cô trở về.
George nghe vậy, lúc này mới hiểu được cô nóng lòng muốn khôi phục là bởi vì muốn về nước.
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, xoay người nhìn về phía Thư Vãn: "Trì Nghiễn Châu sẽ không để cô đi, anh ta vì muốn độc chiếm trái tim Sơ Nghi mà làm nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể thả cô trở về chứ, cô nên sớm từ bỏ suy nghĩ về nước đi.”
Thư Vãn sửng sốt, suýt chút nữa đã quên mất Trì Nghiễn Châu...
Hiện tại trái tim chị và cô hòa làm một thể, Trì Nghiễn Châu coi cô là đồ vật sở hữu riêng, tất nhiên sẽ không dễ dàng thả cô đi.
Nếu cô muốn trở về tìm Tống Tư Việt và Sam Sam, chỉ có thể chờ sau khi cơ thể khỏe lên, rồi nghĩ cách trốn Trì Nghiễm Châu về nước...
Chương 224: Mãi mãi ở lại bên cạnh tôi
Để có thể nhanh chóng hồi phục, Thư Vãn tích cực phối hợp điều trị với George.
Nửa năm sau, Thư Vãn đã có thể xuống đất đi lại và thực hiện một số động tác đơn giản.
George có nói miễn là cô kiên trì phục hồi chức năng, gần nửa năm nữa sẽ có thể hành động tự do.
Và đôi mắt của cô cũng từ từ khôi phục thị giác...
Mặc dù không thể nhìn rõ như trước đây, nhưng có thể được như thế cô đã rất mãn nguyện rồi.
Nửa năm nay, cô vẫn luôn gọi điện thoại cho Tống Tư Việt và Sam Sam.
Thậm chí còn liên lạc với bọn họ thông qua WeChat, Weibo, Mail và các phương tiện liên lạc khác, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Trì Nghiễn Châu biết cô làm những việc này, lại rộng lượng không ngăn cản cô.
Chỉ khi cô nhắc tới việc muốn về nước thì mặt anh ta sẽ trực tiếp tối sầm lại, cảnh cáo cô không được mang theo trái tim của Sơ Nghi rời khỏi anh ta.
Thư Vãn cũng biết điều, không nhắc lại chuyện về nước nữa, nhưng trong lòng lại chưa bao giờ ngừng tìm cách để có thể rời đi.
Nửa năm tiếp theo, Trì Nghiễn Châu vẫn như thường lệ, canh lúc cô ngủ sẽ thỉnh thoảng áp tai nghe nhịp tim.
Thư Vãn mới đầu còn bị hành động của anh ta dọa sợ, nhưng càng nhiều lần cô đã cảm thấy bình thường.
Đôi khi Trì Nghiễn Châu có tâm trạng tốt sẽ đẩy cô ra bờ biển đi dạo.
Tuy nhiên cũng có rất nhiều lúc, anh ta bỏ cô ở bên bờ biển, rồi ngồi thơ thẩn trên bãi cát nhìn biển xa xa.
Mỗi lần nhìn thấy Trì Nghiễm Châu như vậy, Thư Vãn đều cảm thấy anh ta rất yêu chị gái cô.
Chỉ là không biết nguyên nhân gì, khiến chị gái cô thà chết cũng phải né tránh Trì Nghiễn Châu.
Sau khi Thư Vãn quen biết với anh ta, cũng có hỏi anh ta vấn đề này vài lần, nhưng Trì Nghiễn Châu lại ngậm chặt miệng không nói.
Thậm chí khi anh ta nghe thấy cái tên Sơ Nghi sẽ lộ ra vẻ suy sụp.
Giống như không thể chấp nhận cái chết của Sơ Nghi, vừa giống như cảm thấy có chút áy náy với chị ấy, không dám nghe nhắc đến tên của chị ấy.
Giữa bọn họ đã dùng phương thức bất hòa như vậy để ở chung...
Mãi đến khi tóc Thư Vãn mọc đến ngang tai, ánh mắt Trì Nghiễn Châu nhìn cô đã thay đổi.
Giống như anh ta đang xuyên qua người cô nhìn thấy Sơ Nghi, bởi vì Sơ Nghi để tóc ngắn, có chút giống dáng vẻ hiện tại của cô.
Thư Vãn rất nhiều lần nhìn thấy ánh mắt anh ta có sự biến hoá, lúc ấy cô đều cố ý ho khan để nhắc nhở anh ta, Trì Nghiễn Châu cũng sẽ không nhìn chằm chằm cô nữa.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, quần áo anh ta mua cho cô đều là váy dài màu đỏ mà chị gái cô thích mặc.
Thư Vãn nhìn mình trong gương, càng ngày càng giống Sơ Nghi làm cô có chút khủng hoảng.
Đã bị người khác làm thế thân một lần, sao còn có thể làm lần thứ hai, hơn nữa lần này làm thế thân cho chị gái của coi.
Thư Vãn được hộ lý chăm sóc đi đến tiệm cắt tóc, bảo thợ cắt tóc cắt mái tóc dài ngang eo của cô, sau đó uốn thành cuộn sóng như trước kia.
Trì Nghiễn Châu nhìn thấy cũng không nói thêm gì, nhưng sau khi cô ngủ, anh ta lại dùng một cái kéo trực tiếp cắt tóc cô.
Thư Vãn bị anh ta dọa đến mức suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác, anh ta lại một tay chống cằm nói với vẻ thờ ơ: "Ai bảo cô không nghe lời.”
Thư Vãn kinh ngạc nhìn anh ta: "Trì Nghiễm Châu, có phải anh bị bệnh không..."
Trì Nghiễm Chu nghe vậy, khẽ cười: "Bây giờ cô mới phát hiện sao?”
Thư Vãn:...
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nói chuyện với anh ta: "Tôi không phải là Sơ Nghi, tôi là Thư Vãn, anh có thể đừng ăn mặc cho tôi thành chị ấy được không?”
Trì Nghiễn Châu hơi nghiêng đầu, nhìn cô như có điều suy nghĩ, sau đó đôi môi mỏng khẽ mở ra: "Trong mắt tôi, cô chỉ có thể là cô ấy.”
Thư Vãn bị anh ta chặn họng đến á khẩu không nói nên lời, nắm chặt ngón tay thành nắm đấm, làm cho cô càng muốn chạy trốn khỏi Jersey.
Trì Nghiễm Châu dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, nhíu mày nói với cô: "Nếu cô đã tỉnh lại nhờ trái tim của cô ấy, vậy thì hãy làm cô ấy, mãi mãi ở lại bên cạnh tôi..."
Chương 225: Điều kiện về nước
Thư Vãn bất đắc dĩ nhìn Trì Nghiễn Châu: "Nếu chị tôi biết anh sẽ đối xử với tôi như vậy, có lẽ ngay cả trái tim này cũng sẽ không để lại.”
Những lời này dường như đã động đến cảm xúc của Trì Nghiễn Châu, đôi mắt đen nhánh thâm sâu của anh ta chợt đỏ hoe.
Anh ta đứng dậy nhanh chóng rời đi, bước chân có chút vô lực, bóng lưng lộ ra vẻ rất cô đơn.
Thư Vãn lười quan tâm anh ta như thế nào, trực tiếp ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
George nói cô đã hồi phục rất tốt, nhưng sẽ mất một tháng để phục hồi chức năng.
Nhưng với loại tình huống như hiện tại, làm cô không muốn ở lại thêm một giây một phút nào cả.
Nhưng Thư Vãn ở trong nước đã là một người chết, không có bất kỳ thông tin thân phận nào, nên về nước như thế nào đây?
Cô cau mày suy nghĩ một chút, có lẽ có thể dùng hộ chiếu của Sơ Nghi, lén mua vé máy bay về nước.
Sơ Nghi chưa từng làm giấy chứng tử, thông tin cá nhân của chị ấy vẫn còn lưu giữ ở Anh.
Cô lại trông khá giống Sơ Nghi, bây giờ ăn mặc cũng giống Sơ Nghi, nếu trang điểm thành Sơ Nghi, chắc có thể qua hải quan được.
Nếu như không qua được, vậy thì bị giam giữ thôi, dù sao cũng tốt hơn làm thế thân ở lại bên cạnh Trì Nghiễn Châu.
Chỉ là hộ chiếu của Sơ Nghi ở trong phòng Trì Nghiễm Châu...
Biệt thự ven biển này là Trì Nghiễn Châu mua cho Sơ Nghi, bên trong có dấu vết hai người từng sống qua.
Anh ta thu hết đồ đạc của Sơ Nghi
để vào trong phòng của mình, Thư Vãn nếu muốn lấy được hộ chiếu, vẫn cần phải đi tìm anh ta.
Thư Vãn chọn một ngày Trì Nghiễn Châu không ở nhà, lén lút vào phòng anh ta...
Đây là lần đầu tiên Thư Vãn vào phòng Trì Nghiễn Châu, khi nhìn thấy bên trong đều là chân dung của chị gái, cô có chút kinh hãi.
Cô có thể tưởng tượng được sau khi chị gái cô qua đời Trì Nghiễm Châu đã điên cuồng đến cỡ nào, nhớ chị ấy đến mức nào...
Chỉ là rất đáng tiếc, chị gái của cô vĩnh viễn sẽ không sống lại, Trì Nghiễn Châu chỉ có thể sống dựa vào những bức ảnh này.
Thư Vãn thu hồi suy nghĩ, bắt đầu tìm hộ chiếu của Sơ Nghi từ trong ra ngoài, nhưng gần như lật tung cả căn phòng cũng không tìm được.
Ngay khi cô đã có chút chán nản, Trì Nghiễn Châu dựa vào cánh cửa, giữa hai ngón tay thon dài của anh ta kẹp một cuốn hộ chiếu.
"Cô đang tìm cái này sao?"
Thư Vãn vẫn đang cúi đầu lục ngăn kéo, động tác dừng lại khi nghe thấy giọng nói của anh ta.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cuốn hộ chiếu trong tay Trì Nghiiêm Châu, sắc mặt suy sụp, xong rồi, đường về nước bị đứt rồi...
Trì Nghiễn Châu cầm hộ chiếu đi tới trước mặt cô, hai tay chống lên bàn, cúi đầu nhìn về phía cô đang khom lưng.
"Cô thật sự muốn trở về?"
Thư Vãn nhìn anh không chút kiêng dè, gật đầu.
Trì Nghiễn Châu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, bỗng nhiên nois: "Trở về cũng được, đồng ý với tôi một điều kiện.”
Thư Vãn nghe thấy anh ta đồng ý cho cô trở về, mặt cô đang suy sụp ngay lập tức nở nụ cười: "Điều kiện gì?”
Trì Nghiễn Châu lấy ra một cái hộp nhẫn kim cương, mở ra đẩy tới trước mặt cô: "Gả cho tôi.”
Thư Vãn nhìn chiếc nhẫn kim cương, lại nhìn anh ta, vẻ mặt không thể tin được:
Trì Nghiễn Châu lại không có biểu cảm gì, nói với cô: "Lấy thân phận Sơ Nghi, gả cho tôi.”
Thư Vãn có chút hiểu ra, anh ta là vì chị gái, nhưng nếu vì chị gái cô cũng không nhất định phải cưới cô chứ?
Trì Nghiễn Châu dường như nhìn ra thắc mắc trong đáy mắt cô, lạnh nhạt giải thích: "Tôi phải đảm bảo trái tim của chị gái cô ở lại với tôi mãi mãi.”
Dùng danh nghĩa hôn nhân để trói chặt Thư Vãn lại, vậy sẽ không có ai đến cướp cô đi...
Thư Vãn nâng đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn Trì Nghiễm Châu.
Một lúc lâu sau, cô khẽ thở dài: "Trì Nghiễm Châu, tôi không phải Sơ Nghi, làm sao có thể thay chị ấy gả cho anh?”