• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 134: Thư Vãn, cô thật sự là không biết tốt xấu

Thư Vãn còn dự định chờ có thể xuống đất đi lại được nói với hắn chuyện rời đi, nếu hắn chủ động hỏi thì cô cũng không tránh né nữa.

“Anh ấy tìm tôi có chút việc gấp, có thể phiền Quý tổng phái người đưa tôi về không?”

“Vội vã gặp anh ta sao?”

Quý Tư Hàn từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô. Khuôn mặt lập thể tinh xảo, dưới ánh đèn chiếu rọi, có vẻ hung ác nham hiểm, làm cho người ta nhìn mà phát run.

“Ừ.”

Thư Vãn có chút sợ, nhưng vẫn trái lương tâm gật đầu.

Mặc dù không phải vì gặp Cố Cảnh Thâm, cô cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Quý Tư Hàn sắp đính hôn với Ninh Uyển, cô ở lại nhà hắn qua đêm không thích hợp.

Lúc trước là vì cảm động trước sự ấm áp mà hắn thể hiện, làm cô quên hắn đã có vị hôn thê.

Bây giờ sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ, cô liền cảm thấy mình không nên dây dưa với người đàn ông đã có vị hôn thê này nữa.

Sắc mặt cô lạnh nhạt, mặt mày lại lộ ra chút lo lắng, như thể cô không thể chờ đợi được mà muốn rời đi.

Quý Tư Hàn nhìn thấy bộ dạng này của cô, đáy mắt có một tia cảm xúc phức tạp sâu không thấy đáy.

"Cô chỉ mới tách ra khỏi anh ta một ngày, liền nhanh như vậy đã nhớ nhung đối phương rồi. Xem ra hai người như vậy là nối lại tình xưa rồi nhỉ?"

Đối mặt với cậu châm chọc khiêu khích của hắn, Thư Vãn cũng không giải thích, hàng mi thật dài rủ xuống, che giấu sự khó chịu trong lòng.

Người đàn ông thấy cô trầm mặc, sắc mặt càng xanh mét tay cầm cằm cô càng không khống chế được mà dùng sức.

“Không phải cô nói không yêu anh ta? Vì sao còn muốn cùng anh ta nối lại tình xưa?”

Thư Vãn chịu đựng cơn đau ở cằm, nhếch môi cười với Quý Tư Hàn.

"Tôi không yêu anh cũng có thể làm tình nhân của anh nhiều năm, vì sao không thể cùng anh ấy nối lại tình xưa?"

Cũng không biết là câu nói trước làm Quý Tư Hàn nghẹn họng, hay là câu nói sau chặn họng hắn lại làm cho hắn tức giận đến á khẩu không trả lời được.

Thư Vãn ngước mắt lặng lẽ nhìn hắn một cái, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt hoa đào kia, từ rét lạnh như sương lúc trước dần dần chuyển thành màu đỏ tươi.

Trong lòng của cô đột nhiên run lên, lại rất nhanh dùng lý trí ngăn chặn tia không kìm lòng đối với hắn.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông kia đột nhiên hạ thấp người xuống, đem cô áp sát vào trên giường, môi mỏng chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô.

Hắn không chạm vào cô, nhưng tiếp xúc gần gũi như vậy, những tình cảm cô vất vả đè nén lại trong nháy mắt từ trong tro tàn lại bùngbùng cháy.

"Không phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao, Cố Cảnh Thâm là con rể tương lai của Quý gia, vậy mà cô còn dám ngủ với anh ta!"

"Cô đang cảm thấy khi anh ta từ hôn mình sẽ có cơ hội thượng vị. Nên cô muốn nhanh chóng nối lại tình xưa với anh ta đúng không?!"

Nếu không phải chính tai nghe được tâm tư của hắn đối với mình chỉ giới hạn trong nhu cầu sinh lý, Thư Vãn tất nhiên lại cho rằng hắn đang ghen.

Cũng may hiện tại cô đối với Quý Tư Hàn dĩ nhiên không ôm bất kỳ chờ mong gì, cũng đối với lời nói của hắn lúc này không có bất cứ động lòng nào.

“Quý tổng, anh biết tôi muốn gả vào nhà giàu, vừa vặn người yêu ngày xưa tìm tới cửa, tôi tất nhiên sẽ động tâm.”

"Về phần lời cảnh báo của anh, chẳng phải anh nói anh ấy là con rể tương lai, nhưng chuyện tương lai này... Ai cũng nói không chính xác không phải?"

Cô nhẹ nhàng hỏi ngược lại một câu, khiến Quý Tư Hàn cảm thấy ngay cả mặt mũi cô cũng không cần, quả thực không có giới hạn!

Khó trách sau khi biết được Cố Cảnh Thâm hủy bỏ hôn ước với quý gia, cô liền vào ở trong nhà anh ta, còn cùng anh ta ra vào khách sạn, thì ra cô có tâm tư như vậy!

Cô cảm thấy chỉ cần nắm chặt Cố Cảnh Thâm, là có thể không cần để Quý gia vào mắt, thậm chí không để hắn vào mắt sao?

Cô đang công khai khiêu chiến với hắn, nhưng hắn thì sao, hắn đang làm gì, hắn đã nhiều lần như vậy......

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, hận không thể tự tay bóp chết cô, nhưng... hắn không xuống tay được.

“Thư Vãn, cô thật sự là không biết tốt xấu…”

Hắn trầm mặc thật lâu sau, bỏ lại một câu rồi xoay người đóng cửa rời đi.
Chương 135: Cô nhất định sẽ chết, không ai cứu được cô

Nhìn bóng lưng cao ngạo kia biến mất trong tầm mắt, Thư Vãn nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Cô cho rằng cùng Quý Tư Hàn làm ầm ĩ như vậy, hắn nhất định sẽ phái người đưa cô về.

Nhưng hắn không chỉ không phái người đưa cô đi, còn để chú Chu chăm sóc tốt cho cô.

Bản thân hắn cũng không xuất hiện nữa, dường như đã hoàn toàn lãng quên cô.

A Lan cho cô dùng thuốc đặc hiệu trị suy tim liên tiếp trong vài ngày, cơ thể cô nhanh chóng hồi phục.

Có thể xuống đất đi lại, nhưng sức khỏe lại không bằng trước kia, chỉ là rời giường đi WC cũng đã phế đi nửa cái mạng của cô.

A Lan nói thuốc đặc hiệu có thể giảm bớt đau đớn, nhưng không giảm bớt được thời gian đếm ngược của sinh mệnh, cô nhất định sẽ chết và không ai cứu được cô.

Khi cô từ phòng tắm vịn tường đi ra, A Lan đang thu dọn dụng cụ, thấy cả người cô toát mồ hôi lạnh, A Lan vội vàng đi tới đỡ cô.

"Thư tiểu thư, cô vẫn nên đi bệnh viện tiếp nhận trị liệu cuối cùng đi, đừng cố gắng chống đỡ, cô sẽ chịu không nổi..."

“Không được.”

Thư Vãn kiên định lắc đầu.

A Lan thở dài: "Cô cứ như vậy, nhất định sẽ bị Quý tổng phát hiện.”

Thư Vãn mím môi, miễn cưỡng cười với A Lan: "Cho nên... bác sĩ Chu, cô có thể đưa tôi rời khỏi đây không?”

A Lan bất đắc dĩ cười lại, "Không được Quý tổng cho phép, ai cũng không dám đưa cô đi.”

Thư Vãn cũng không làm khó A Lan nữa, dưới sự dìu đỡ của A Lan, cô một lần nữa ngồi xuống giường.

A Lan bưng ly nước bên cạnh lên, đưa cho Thư Vãn: "Bây giờ chắc cô ăn không được nhiều, vậy uống nhiều nước đi."

Bệnh nhân suy tim giai đoạn cuối ăn nhiều đồ dạ dày dễ chảy máu, chỉ có thể dựa vào nước để duy trì sự sống.

Nhưng sẽ không lâu nữa, phỏng chừng cô ngay cả nước cũng uống không vô, đến lúc đó sinh mệnh cũng đi đến cuối cùng.

Lúc Thư Vãn nhận lấy nước, ngẩng đầu muốn nói tiếng cám ơn với A Lan, lại thấy được vết xước trên mặt A Lan.

“Bác sĩ Chu, cô làm sao vậy?”

Vừa rồi khi A Lan giúp cô làm kiểm tra và truyền dịch, cô không nhìn kỹ A Lan.

Bây giờ nhìn thấy vài vết xước sâu trên mặt A Lan.

A Lan sờ sờ mặt mình, thản nhiên nói: "Bị một bệnh nhân cào.”

Quý tổng muốn A Lan đi xử lý Ninh Uyển, vậy biện pháp đơn giản nhất, chính là chủ động thừa nhận A Lan chính là người phụ nữ bị Quý Tư Hàn ôm vào trong xe.

Nhưng ngay khi cô đứng dậy giả vờ mạo danh, Ninh đại tiểu thư liền mang theo một đám người xông vào bệnh viện, vừa đánh vừa đập, còn cào A Lan.

Nhưng đây là điều Quý Tư Hàn ra lệnh cho A Lan làm, vì vậy tất nhiên A Lan sẽ không nói cho Thư Vãn biết ai đã cào mình.

A Lan nói là bị người bệnh cào, Thư Vãn cũng cho rằng A Lan và người bệnh xảy ra tranh cãi, liền không hỏi nhiều nữa.

“Bác sĩ Chu nhớ dùng thuốc trị sẹo.”

A Lan trông ôn nhu và uy nghiêm, khuôn mặt đẹp tiêu chuẩn, vì thế cũng không thể bởi vì vết cào mà hủy dung.

A Lan gật đầu đáp "Được" rồi liền xách hòm thuốc rời đi.

A Lan là viện trưởng bệnh viện tư nhân, bình thường lịch trình rất bận rộn.

Nếu không nhờ phúc của Quý Tư Hàn, chỉ sợ rất khó hẹn được A Lan.

Nghĩ đến Quý Tư Hàn, trong lòng cô liền nghẹn ngào.

Cũng không biết hắn rốt cuộc là có ý gì, rõ ràng muốn cùng Bạch Nguyệt Quang kết hôn, lại còn đem cô nhốt ở nhà.

Chẳng lẽ hắn vừa muốn Ninh Uyển vừa muốn cô?

Nếu thật sự là như vậy, Quý Tư Hàn không khỏi cũng quá tham lam.

Thư Vãn nhìn về phía cửa sổ sát đất, chẳng biết trời âm u từ lúc nào, còn đổ mưa to...

Thời tiết như vậy, cùng tâm tình của cô rất tương xứng, làm cho cô nhịn không được thở dài thật sâu ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK