• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 138: Anh có tư cách gì không cho

Quý Tư Hàn dừng lại, nâng đôi mắt mơ màng đạm mạc lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn về phía người phụ nữ đang yếu ớt trong lòng.

“Người yêu cũ của cô, cũng không biết tốt xấu như cô.”

Hắn nói xong quay đầu lạnh giọng phân phó chú Chu.

“Cho anh ta lên đi.”

Không phải anh ta muốn gặp Thư Vãn sao, vậy để cho anh ta gặp, chỉ cần anh ta chịu đựng được!

“Vâng.”

Chú Chu lên tiếng trả lời, sau khi dặn dò cảnh sát, thả cho Cố Cảnh Thâm vào.

Cố Cảnh Thâm cả người ướt đẫm, bước chân lung lay như sắp đổ, vịn tay nắm cầu thang, từng bước một đi lên.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thư Vãn bị Quý Tư Hàn đang đè lên cường hôn ở cửa sổ sát đất. Hai mắt anh ta liền đỏ bừng, ngay cả mặt mày cũng đỏ lên.

Mấy ngày nay anh ta đến từng nhà từng nhà đi tìm kiếm tất cả tài sản đứng tên Quý Tư Hàn. Vất vả lắm anh ta mới tìm ra được, lại để anh ta thấy được cảnh tượng không thể chấp nhận được nhất.

Anh ta lập tức sững người tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy ý không thể tin, cảm xúc sụp đổ rất nhanh lại làm cho anh ta chợt mất khống chế!

“Vãn Vãn!”

Anh ta lảo đảo bước chân muốn tiến lên kéo bọn họ ra, lại bị vệ sĩ đi theo phía sau cản đường đi.

Quý Tư Hàn đưa lưng về phía anh ta, không nhìn thấy biểu tình của anh ta nhưng lại nghe ra sự sụp đổ trong giọng nói của anh ta.

Hắn nhịn không được cong khóe miệng, một bên ôm lấy đầu Thư Vãn, lần nữa đặt một nụ hôn sâu.

Thư Vãn không ngờ Quý Tư Hàn sau phân phó chú Chu thả Cố Cảnh Thâm vào, lại còn có thể hôn cô.

Cho đến khi cô nghe được giọng nói của Cố Cảnh Thâm, lúc này mới hiểu được mục đích của hắn.

Tuy rằng cô đã buông bỏ được Cố Cảnh Thâm, nhưng khi chạm đến đôi mắt đỏ tươi của anh ta, vẫn không nhịn được mà kinh ngạc.

Cô luôn cảm thấy người đàn ông giãy dụa muốn xông về phía bọn họ, không phải Cố Cảnh Thâm, mà là Tống Tư Việt.

Bởi vì chỉ có Tống Tư Việt nhìn thấy cảnh cô bị người đàn ông khác bắt nạt, mới có thể sụp đổ đến không khống chế được.

Cô theo bản năng không muốn để Tống Tư Việt khổ sở, liền liều mạng giãy dụa.

Nhưng cô càng giãy dụa, Quý Tư Hàn lại hôn càng tàn nhẫn, thậm chí ngay trước mặt Cố Cảnh Thâm, đưa ngón tay thon dài dò vào trong quần áo của cô...

“Quý Tư Hàn, anh đừng chạm vào cô ấy!”

Cố Cảnh Thâm phát điên gào thét, hận không thể xông lên giết hắn.

Nhưng thân thể lại bị mấy vệ sĩ đè xuống không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Tư Hàn từng chút chiếm hữu Thư Vãn.

“Đừng, đừng ở chỗ này!”

Thư Vãn dùng sức đẩy Quý Tư Hàn ra, cô khó khăn nặng ra một câu, lại bị hắn bịt kín đôi môi đỏ mọng, cô không thể nói nên lời. Cô tức giận đến cả người phát run, cũng há mồm hung hăng cắn môi người đàn ông.

Cô muốn dùng phương thức này bức lui Quý Tư Hàn, lại không nghĩ tới người đàn ông đã phát điên, căn bản không cảm thấy đau, ngược lại còn kích thích hắn càng thêm điên cuồng.

"Không muốn ở chỗ này, vậy đổi chỗ khác!"

Sau khi người đàn ông buông cô ra, bế cô lên đi vào phòng ngủ.

Thư Vãn còn chưa kịp giãy dụa, chỉ thấy Cố Cảnh Thâm trong nháy mắt đỏ bừng, gần như là quỳ trên mặt đất rống giận ra tiếng.

“Quý Tư Hàn, tôi không cho anh chạm vào cô ấy!!!”

Tiếng nói tê tâm liệt phế phía sau khiến người đàn ông dừng bước.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, giống như vương giả nắm giữ quyền sinh sát, từ trên cao nhìn xuống Cố Cảnh Thâm sắc mặt trắng bệch.

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi muốn đụng liền đụng, anh có tư cách gì không cho?"

Khí thế kiêu căng mạnh mẽ của Quý Tư Hàn tấn công lên Cố Cảnh Thâm quỳ trên mặt đất, anh ta trông giống như một con chó hèn nhát.

Anh ta bị vệ sĩ đè xuống, quỳ gối trên mặt đất, mở to hai mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm Thư Vãn trong lòng hắn.

"Cô ấy không phải người phụ nữ của anh, cô ấy là của tôi. Tôi và cô ấy đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Chúng tôi hiểu nhau hứa hẹn yêu nhau. Cô ấy làm sao có thể là của anh?"

Bọn họ đã nói bên nhau mãi mãi!

Sao lại biến thành của hắn?!

Làm sao có thể biến thành của hắn!!

Cố Cảnh Thâm hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận, tâm trí anh ta tràn đầy sự suy sụp đến thấu tim.

Thấy Cố Cảnh Thâm kích động như vậy, Thư Vãn hơi có chút khiếp sợ.

Anh ta không phải đã vứt bỏ cô từ năm năm trước sao?

Sao trông lại buồn như vậy...

Sự ngây người của cô khiến Quý Tư Hàn rất bất mãn, giống như chạm vào điểm mấu chốt của hắn, khiến sắc mặt hắn chợt âm trầm xuống.

Hắn ôm Thư Vãn, nhìn giống như loài đê tiện nào đó, lạnh lùng nhìn Cố Cảnh Thâm đã sắp phát điên.

"Vậy anh ở ngoài cửa nhìn cho kĩ xem người phụ nữ mà anh từng hứa hẹn yêu nhau ở dưới thân tôi rốt cuộc phóng đãng như thế nào!"
Chương 139: Vậy tôi là gì trong lòng anh

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại đã hoàn toàn ngăn cách tiếng hét tuyệt vọng của Cố Cảnh Thâm.

Thư Vãn bị người đàn ông thô bạo ném xuống giường, hắn ngay lập tức đè lên người cô, gần như không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Cô còn tưởng rằng hắn chỉ đang cố ý chọc tức Cố Cảnh Thâm, không ngờ hắn thật sự nghiêm túc, hắn thật sự muốn ngủ với cô!

"Quý Tư Hàn, không phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao? Tôi đã ngủ với người đàn ông khác, anh không chê tôi dơ bẩn sao?!"

Lúc này cô mới nhớ ra hắn có bệnh sạch sẽ, như thể vớ được cọng rơm cứu mạng, cô vừa hét lên vừa vùng vẫy một cách tuyệt vọng.

"Vậy thì sao, tôi không quan tâm..."

Sau khi người đàn ông nhẹ nhàng nói ra lời này, đôi mắt sâu thẳm của hắn càng trở nên kiên định, như thể đã có quyết định gì đó.

Mãi đến lúc này Thư Vãn mới biết, Quý Tư Hàn đã thật sự tức giận, tức giận đến mức không quan tâm tới việc cô đã không còn trong sạch, mà nhất quyết muốn ngủ với cô!

Cho dù cô có giãy giụa thế nào, người đàn ông vẫn bất chấp muốn cô, tàn nhẫn hơn bất cứ lần nào bọn họ ở bên nhau!

Giống như là cố ý để cho cô phát ra âm thanh, hắn dùng hết sức lên người cô, là để trừng phạt, cũng là vì trút giận, còn có một chút...nhớ nhung.

Đó là nỗi nhớ nhung thuộc về Quý Tư Hàn, vừa chạm vào cô hắn đã mất kiểm soát, khiến hệ số cảm xúc đè nén trong đáy lòng hắn bộc phát ra.

"Thư Vãn, cô đã định chỉ có thể là của một mình tôi..."

Dục vọng chiếm hữu trong đáy mắt hắn thật sự điên cuồng, đây là lần đầu tiên Thư Vãn nhìn thấy hắn như vậy.

Cô ngây người nhìn chằm chằm người đàn ông hôn mình thật sâu, nhất thời cảm thấy hoảng hốt.

"Quý Tư Hàn, tôi rốt cuộc là gì trong lòng anh..."

Là công cụ để thỏa mãn dục vọng, hay có để lại cho cô một vị trí nhỏ nhoi nào đó?

Cô cảm thấy hắn có bệnh sạch sẽ, nhưng vẫn vượt qua rào cản tâm lý để chạm vào cô, chứ không chỉ đơn thuần là nhu cầu sinh lý.

Nếu không, một người có bệnh sạch sẽ không bao giờ chạm vào một người phụ nữ đã vấy bẩn, nhưng hắn lại...

Trước đây Thư Vãn đã bỏ qua điểm này, nhưng bây giờ cô đột nhiên nhớ tới, điều này khiến cô dấy lên một tia hy vọng.

"Vậy tôi là gì trong lòng anh?"

Người đàn ông hỏi ngược lại một câu, làm cho Thư Vãn vốn muốn thử thăm dò lập tức do dự.

Cô không nói thêm gì nữa, hàng mi cụp xuống che giấu tất cả cảm xúc trong đáy mắt.

Người đàn ông ôm lấy khuôn mặt to bằng bàn tay của cô, ghé sát vào tai cô, lạnh lùng nói: "Đừng ảo tưởng rằng tôi sẽ yêu cô!"

Hắn sẽ không yêu cô, cũng không thể nào yêu cô!

Hắn hết lần này đến lần khác vì cô mà mất khống chế, nhưng hắn chỉ là không thể chấp nhận cô ở bên người đàn ông khác!

Hắn hết lần này đến lần khác cảnh cáo bản thân, cũng hết lần này đến lần khác trút giận lên cô.

Nhưng ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, khi hắn và cô ở bên nhau, trái tim hắn cảm thấy yên bình và thỏa mãn hơn bao giờ hết...

lời nói của Quý Tư Hàn đã đánh mạnh vào trái tim cô, dập tắt tia hy vọng nhỏ bé trong lòng Thư Vãn.

Cô nhếch môi cười, "Trùng hợp, tôi cũng không yêu anh..."

Sau đó, cô đổi lấy hình phạt tàn bạo hơn của người đàn ông.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, người đàn ông đẩy cô ra và đứng dậy đi vào phòng tắm.

Còn cô thì nằm trên giường, không còn gì để luyến tiếc nhìn về hướng cửa lớn...

Đây là phòng ngủ của Quý Tư Hàn, cánh cửa kia là cửa tự động, không có điều khiển từ xa thì căn bản không mở được.

Khi bọn họ đang mây mưa thì người đàn ông ngoài cửa vẫn không ngừng điên cuồng đập cửa.

Thư Vãn bỗng nhiên nhớ tới năm năm trước, khi Tống Tư Việt tỉnh lại biết được cô đã bán mình để cứu anh ta, anh ta cũng chỉ vào mũi cô và mắng mỏ.

Mắng cô không biết liêm sỉ, mắng cô lúc anh ta sắp chết lại mây mưa với người đàn ông khác.

Lúc đó cô cảm thấy oan ức, nhưng bây giờ khi đã chứng thực những gì anh ta nói, cô lại cảm thấy rất áy náy.

Không phải với Cố Cảnh Thâm, mà là với Tống Tư Việt, người đã từng nâng niu yêu chiều cô...

Cô nghe thấy giọng nói tê tâm liệt phế của anh ta, cô hít thật sâu, cố gắng chống người, vén chăn lên, khoác quần áo rồi đi về phía cửa.

Ngay khi cô lấy hết can đảm để mở cửa ra, cô liền bắt gặp đôi mắt đỏ bừng và bàn tay đẫm máu của Cố Cảnh Thâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK