Nói đến đây, Giang Vũ dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Ly: "Chuyện mang thai lớn như thế lại dám gạt người một nhà, nếu không phải bị anh bắt gặp trên đường mang về nhà, chỉ sợ em ấy vẫn sẽ giấu mọi người..."
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
Sau đó lại nhìn về phía Sam Sam nói: "Sau khi đưa em ấy về nhà, trong nhà lại hỗn loạn, người ta đến nhà đòi nợ, anh còn chưa kịp trả thì em gái anh đã chủ động trả hết nợ giúp gia đình, lúc ấy anh mới biết em rể anh ở Nam Phi kiếm được rất nhiều tiền, sau khi biết em ấy mang thai, mỗi tháng đều đúng hạn gửi cho cô ấy chi phí sinh hoạt, lúc này anh mới yên lòng.
Nhưng ba mẹ anh lại cảm thấy bọn họ vẫn chưa có giấy đăng kí kết hôn vẫn chưa tổ chức hôn lễ đã chửa rồi nên đã nói em gái anh vài câu, em gái anh không phục cho nên cãi nhau với bọn họ, chắc là cảm xúc quá mức kích động vì thế mới động thai.
Nhưng không nghiêm trọng lắm, bác sĩ đề nghị nhập viện để theo dõi một thời gian, anh mới vừa làm thủ tục nhập viện cho em ấy.”
Sau khi Giang Vũ giải thích xong, lấy từ trong túi ra một thẻ ngân hàng đưa cho Sam Sam: "Anh vốn định chuyển 200.000 tệ mang đi trả nợ trước, nếu em gái anh đã trả giúp, số tiền này vẫn nên đưa cho em giữ.”
Sam Sam nghe xong lời giải thích của anh ta, rồi nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này, cô ấy đột nhiên không biết phải làm gì.
Sam Sam cảm thấy có chút bối rối, nhìn Giang Vũ, rồi nhìn Thư Vãn, dường như đang hỏi đây là tình huống gì?
Lời nói Giang Vũ chặt chẽ, tất cả đều giải thích rất có lý, không có chút sơ hở nào.
Nếu không phải vừa mới tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ thân mật đến mức giống như người yêu ở cửa khoa phụ sản, chỉ sợ giờ phút này Thư Vãn cũng sẽ tin lời Giang Vũ.
Khi cô biết Giang Vũ bảo Sam Sam trả toàn bộ tiền vay mua nhà cùng với tất cả chi phí hàng ngày, cô đã có chút nghi ngờ về nhân phẩm của Giang Vũ.
Hiện tại Giang Vũ dưới tình huống cô đã tóm được thóp của anh ta, mà anh ta vẫn có thể bình tĩnh rút lui an toàn như vậy, chứng tỏ anh ta rất không đơn giản.
Tuy nhiên cô sẽ không nói ra những lời này ở trước mặt vài người, đánh rắn động cỏ cũng không tốt.
Cô giả ngu, cười với Sam Sam: "Sam Sam, xem ra anh rể đau lòng vì cậu kiếm tiền không dễ dàng, cho nên mới giao tiền cho cậu giữ.”
Cô ám chỉ Sam Sam nhận tiền, Sam Sam tất nhiên cũng nghe hiểu, vội vàng lấy thẻ ngân hàng thị trấn Trương Thôn của Giang Vũ.
Để thuận tiện cho việc rút tiền mặt, Giang Vũ đã chuyển hai trăm ngàn vào thẻ ngân hàng thị trấn.
Mặc dù cách làm này này rất phù hợp trả nợ, nhưng việc rút tiền mặt có thể làm cho người khác không thể tra ra lượng tiền giao dịch.
"Ông xã, anh thật tốt..."
Sam Sam làm bộ như không biết gì cả, ôm cánh tay anh ta, hôn anh ta một cái: "Mật mã là gì?”
Giang Vũ cười búng nhẹ mũi cô ấy giống như rất yêu cô ấy, trong mắt đầy vẻ cưng chiều: "Là sinh nhật của em..."
Giang Ly nằm trên giường bệnh nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào của hai người bọn họ, ánh mắt càng âm trầm hơn, dường như nhìn thấy bọn họ như thế làm cho cô ta cảm thấy chướng mắt, cắn răng nói: "Chị dâu, em có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một lát, nếu không thì chị đi ra ngoài trước đi..."
Giang Ly chỉ bảo chị dâu đi ra ngoài, nhưng không nói anh trai mình ra ngoài, điều này làm cho tay Sam Sam đang cầm thẻ ngân hàng cũng cảm thấy cứng đờ.
Giang Vũ phát hiện sự thay đổi của Sam Sam, vội vàng chửi Giang Ly: "Chị dâu em từ xa chạy tới thăm em, em có thái độ gì vậy?!”
Giang Ly không phục, bĩu môi: "Không phải chị ấy vừa vặn ở gần đây, lúc này mới thuận đường đến thăm em thôi..."
“Em còn trả treo!”
Giang Vũ chửi cô ta một câu, quay đầu nhìn Sam Sam: "Em đừng để ý, nó từ nhỏ đã được ba mẹ chiều hư, tính khí hơi xấc láo tí.”
Sam Sam không thèm để ý, nhếch khóe miệng: "Không sao, khi em bằng tuổi em ấy còn được cưng chiều nhiều hơn cả em ấy, gặp phải người không vừa mắt, không thèm cãi nhau đã trực tiếp tát cho người ta một tát!”
Chương 162: Tớ có tiền trong tay
Sam Sam vừa nói ra câu này, khiến Giang Ly còn muốn châm chọc thêm vài câu, bỗng nhiên im bặt.
Sam Sam lúc này mới thu hồi vẻ tàn nhẫn nơi đáy mắt, ngẩng đầu nói với Giang Vũ: "Em còn phải làm ca đêm, em gái ở đây, giao cho anh lo.”
Giang Vũ gật đầu, cầm lấy chìa khóa xe nói: "Anh đưa em đi.”
"Không cần, em có lái xe đến."
Sam Sam từ chối, kéo cánh tay Thư Vãn đi ra khỏi phòng bệnh.
Hai người vừa đi, Giang Ly lập tức ngồi thẳng người nói với Giang Vũ: "Anh nói rõ ràng là được rồi, tại sao còn phải trả lại hai trăm ngàn kia cho cô ta.”
Giang Vũ nhìn ra bên ngoài xác định hai người đã đi xa, lúc này mới trả lời Giang Ly: "Không trả lại tiền cho cô ta, e rằng cô ta sẽ không tin.”
Giang Ly hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy oán hận: "Rốt cuộc còn muốn em chờ bao lâu nữa?”
Giang Vũ tiến lên sờ sờ bụng cô ta, an ủi: "Tiểu Ly ngoan, chờ cô ta trả xong tiền nhà, anh sẽ đón em đến thành phố sống.”
Nghe thấy Giang Vũ nói sẽ đón cô ta đến thành phố sống, vẻ mặt oán hận của Giang Ly lúc này mới dần dần biến thành vẻ quyết tâm phải đạt được.
Sau khi Thư Vãn và Sam Sam rời khỏi phòng bệnh, Thư Vãn gửi đoạn video đã quay trước đó cho Sam Sam, tiện thể nhắc nhở cô ấy: "Lúc trước Giang Vũ nói với tớ em gái anh ta mang thai không tiện nên không đến dự hôn lễ của hai người, nhưng vừa mới anh ta giải thích với cậu lại nói hôm nay mới biết em gái mình mang thai, lời nói của anh ta nhìn thì trong có vẻ hợp lý, nhưng trước sau lại rất mâu thuẫn, cậu vẫn nên chú ý nhiều hơn một chút, anh ta và em gái anh ta có chút kỳ quái..."
Sam Sam nhìn Giang Vũ trong video, dùng động tác tương tự búng mũi Giang Ly, mặt đột nhiên tối sầm lại.
“Không phải có chút kỳ quái, rõ ràng là có gian tình!”
“Bọn họ là anh em, không đến mức ngoại tình chứ?"
“Ai biết bọn họ có phải là anh em ruột hay không!”
Sam Sam cất điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tớ không biết gì về người trong nhà anh ta, ai mà biết anh ta có lừa dối tớ hay không?!”
Thư Vãn cũng gật đầu tán thành: "Nguồn gốc vẫn là xuất phát từ người nhà anh ta, không có lý do gì không cho con dâu mới cưới tới cửa cả.”
Một câu đánh thức Sam Sam, cô ấy vội vàng nói: "Tớ về quê nhà anh ta một chuyến, tìm vài người hàng xóm hỏi thăm là rõ ràng thôi.”
Thư Vãn vội vàng giữ chặt tay Sam Sam, nói với cô ấy: "Cậu đừng đi một mình, quá nguy hiểm.”
Ai mà biết quê hương Giang Vũ như thế nào, Sam Sam đi một mình, nếu như đưa dê vào miệng cọp thì làm sao?
Thư Vãn khuyên Sam Sam bình tĩnh: "Cậu đừng nóng vội, tớ thấy Giang Ly kia là một người thiếu kiên nhẫn, cậu tìm một cơ hội Giang Vũ không có ở đó kích thích cô ta vài câu, nói không chừng cô ta sẽ trực tiếp nói rõ với cậu.”
Sam Sam suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, vừa rồi ở phòng bệnh Giang Ly nhiều lần suýt chút nữa không nhịn được, nếu không phải có Giang Vũ ngăn cản thì e là cô ta đã nhảy dựng lên đối nghịch với Sam Sam rồi, chờ Giang Vũ không có ở đấy, cô ấy lại đi tìm Giang Ly, an toàn hơn so với việc một mình đến quê nhà Giang Vũ.
Sam Sam bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng dịu hơn rất nhiều: "Vãn Vãn, không phải cậu phải đi tìm bác sĩ Chu lấy thuốc sao, cậu đi lấy thuốc trước đi.”
Thư Vãn vẫn có chút lo lắng cho Sam Sam, Sam Sam lại khuyên cô: "Yên tâm đi, tớ có chuyện gì chưa từng trải qua chứ, chỉ là..."
Sam Sam thở dài: "Tớ vốn nghĩ rằng mình tìm một người trung thực chăm chỉ sẽ không phản bội tớ, nhưng bây giờ cảm thấy ..."
Trong lòng Sam Sam rất phiền muộn nhưng không nói ra, làm cho Thư Vãn càng lo lắng hơn, nhăn nhíu mặt lại.
Sam Sam cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Vãn: "Đừng lo lắng, tớ có tiền trong tay, không sợ gì cả.”
Nhắc tới tiền, Thư Vãn lại lo lắng thay Sma Sam: "Cậu còn nói, đem toàn bộ tiền nhét vào một cái thẻ ngân hàng, nếu sau này..."
Sam Sam giơ tay ngắt lời cô: "Lát nữa tớ sẽ chuyển tài sản trước hôn nhân của tớ ra, sau này tớ chỉ nạp tiền lương cơ bản vào thẻ giống như anh ta, về phần tiền vay mua nhà và chi tiêu, trước tiên dùng tiền lương cơ bản, không đủ thì để cho anh ta trả..."