Về phần sâu đến mức nào, A Lan không nói, Thư Vãn cũng không hỏi.
Hai người trầm mặc một chút, A Lan kéo ngăn kéo lấy ra mấy hộp thuốc mới đưa cho Thư Vãn: "Nhớ uống đúng giờ.”
Thư Vãn nói một tiếng cảm ơn, cầm lấy điện thoại di động muốn chuyển tiền cho A Lan: "Bác sĩ Chu, bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cô.”
A Lan lại khoát tay: "Không cần, chẳng qua chỉ là mấy hộp thuốc, không đáng bao nhiều, còn cô hình như đang rất thiếu tiền sao?”
Thư Vãn lắc đầu: "Tôi đã sắp chết rồi, còn thiếu tiền gì, chỉ là muốn để lại cho một người bạn nhiều tiền chút.”
A Lan gật đầu hiệu, sau đó giống như nhớ tới cái gì đó, cô ấy lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Thư Vãn.
"Đây là bác sĩ người Mỹ tim mạch nổi tiếng, Quý tổng mời anh ta tìm cho cô một trái tim phù hợp."
Thư Vãn nhận lấy tấm danh thiếp kia, trái tim không tự chủ được run lên làm cho cả người cô đau nhức.
Cô không nghĩ tới Quý Tư Hàn nói được làm được như vậy, thật sự đang tìm kiếm trái tim thích hợp cho cô.
"Lúc trước chắc là Quý tổng trực tiếp liên lạc với bác sĩ George, nhưng anh ta lại đột nhiên bảo tôi đi liên lạc với bác sĩ George, còn nói sau này không cần báo cáo chuyện của cô cho anh ta nữa, giữa hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì sao?"
Sắc mặt Thư Vãn trắng bệch, Quý Tư Hàn đang tìm trái tim cho cô, mà lại lại nói với anh những lời tàn nhẫn như vậy, mạnh mẽ đẩy anh ra.
Cô có thể cảm nhận được mình đau đến mức không thể thở được, liều mạng cắn răng chịu đựng, mới không để lộ ra bất cứ điều gì không ổn trước mặt A Lan.
A Lan thấy cô trầm mặc, cho rằng cho không muốn nói nên cũng không hỏi tiếp, sau đó lại hỏi ý kiến của cô.
"Chủ yếu là tôi muốn hỏi cô có muốn tôi liên lạc với bác sĩ George hay không."
"Nếu liên lạc thì tôi phải gửi tình hình thời kỳ cuối của cô cho anh ta, như vậy anh ta mới có thể chính xác tìm được nguồn tim."
Thư Vãn ép bản thân lấy lại tinh thần, lắc đầu với A Lan.
"Không cần, tình huống hiện tại của tôi không chờ được, không cần lãng phí tài nguyên y tế vì tôi."
Cô nói sự thật, cô thực sự không thể sống được lâu.
Hơn nữa trái tim của cô đã được nối mạch máu nhân tạo trước đó đã hỏng, phẫu thuật cấy ghép lần thứ hai sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.
Cho dù hiện tại lập tức tìm được người hiến thích hợp, mời bác sĩ hàng đầu làm phẫu thuật cấy ghép cho cô, chỉ sợ cũng sẽ xuất hiện tình trạng bài trừ.
Nếu sau phẫu thuật bài trừ nghiêm trọng cũng sẽ dẫn đến tử vong, tóm lại rất khó để chữa khỏi cho cô, cho nên cần gì phải tốn công sức như vậy?
A Lan biết những điều này cho nên không khuyên cô nữa, nhưng vì vừa rồi cô mới đứng ra giúp mình cho nên cảm thấy tiếc cho cô.
"Nếu như cô hối hận, có thể tới tìm tôi..."
"Được, cám ơn bác sĩ Chu."
Thư Vãn đồng ý, cầm thuốc cảm ơn A Lan nhiều lần, sau đó rời khỏi phòng viện trưởng.
Cô vừa đi, A Lan lập tức gọi điện thoại cho Quý Tư Hàn, không vì lý do gì khác ngoài việc muốn Thư Vãn không bị Liên Tinh Nhược quấy rầy vào những ngày cuối đời.
Thư Vãn không vội về nhà mà đi đến trung tâm thương mại, cô cảm thấy không thể lấy không thuốc của A Lan được, ít nhất phải mua một ít quà tặng để trả tình nghĩa của cô ấy.
Thật trùng hợp, cô vừa mới từ trung tâm thương mại mua đồ xong đi ra ngoài, đã đụng phải Liên Tinh Nhược và Ninh Uyển từ trên xe sang đi xuống.
Liên Tinh Nhược vừa nhìn thấy Thư Vãn, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt ngay lập tức trở nên âm ngoan độc ác.
Còn Ninh Uyển không biết chuyện gì, nhìn thấy Thư Vãn cầm túi giấy Gucci trong tay, hơi nhíu mày.
Cô ta muốn đi đến mỉa mai Thư Vãn vài câu, nhưng Liên Tinh Nhược bên cạnh lại nhanh hơn cô ta một bước xông tới.
“Ba ——ba——"
Cái tát vang dội nổ tung bên tai.
Chương 168: Cho cô ta uống nước bồn cầu
Thư Vãn bất ngờ không kịp đề phòng, bị Liên Tinh Nhược hung hăng tát một cái.
Hai má tái nhợt gầy yếu ngay lập tức hiện ra năm dấu ngón tay đỏ như máu.
Cô rất muốn trả lại đối phương một cái tát, nhưng thân thể không cho sức.
Cái tát đó tát làm đầu cô ong ong, nhịp tim cũng đột nhiên tăng nhanh, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cô không có sức để đấu với đối phương, chỉ có thể cố gắng chống đỡ thân thể, lạnh lùng nhìn Liên Tinh Nhược cực kỳ kiêu ngạo trước mắt cô.
"Liên tiểu thư, cô có ý gì?"
“Không có ý gì, chỉ là gặp cô một lần thì đánh cô một lần!”
Cô ta hất cằm lên, ngạo nghễ, giơ tay lên muốn tát vào mặt cô.
Thư Vãn cắn răng, lùi về phía sau một bước, tránh được một cái tát kia.
Nhanh chóng móc điện thoại trong túi ra, còn chưa kịp mở khoá đã bị Ninh Uyển lẹ mắt nhanh giật đi.
Liên Tinh Nhược nhìn thấy Thư Vãn muốn móc điện thoại ra báo cảnh sát, cô ta càng tức giận đến phát run.
Cũng may Ninh Uyển cướp được điện thoại làm cho Liên Tinh Nhược thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, cô ta giơ tay lên lại muốn tát Thư Vãn.
Ninh Uyển vội vàng ngăn cản: "Tinh Nhược, nơi này nhiều người, ảnh hưởng không tốt..."
Chỗ này là cửa trung tâm thương mại, nhiều người ra người vào
Nếu bị chụp lại hoặc quay video, chỉ sợ sẽ có chút ảnh hưởng danh tiếng danh viện số một của cô ta.
(Danh viện: ý chỉ những cô gái trẻ nổi tiểng về tài năng sắc đẹp)
Tuy rằng cô ta có nhiều mối quan hệ xã hội có thể giải quyết những dư luận này, nhưng tốt nhất vẫn đừng gây thêm phiền phức cho Quý gia.
Nghĩ tới đây, Liên Tinh Nhược lập tức thu tay về, sau đó nháy mắt với mấy vệ sĩ phía sau.
Vệ sĩ lập tức lấy ra một chiếc khăn tay, che miệng Thư Vãn lại, kéo cô đi về phía toilet.
Thư Vãn bị vệ sĩ ném vào trong phòng vệ sinh, cô chưa kịp bỏ chạy đã bị hai tên vệ sĩ đè chặt lại.
Liên Tinh Nhược và Ninh Uyển đi giày cao gót nhàn nhã đi vào.
Bọn họ giống như những người biểu tượng của quyền lực, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Tinh Nhược, cô ta chính là người không tôn trọng cô trong bệnh viện đúng không?”
"Chính là cô ta, lại dám châm chọc tôi, còn muốn báo cảnh sát bắt tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Ninh Uyển nghe thấy vậy cũng hung hăng liếc Thư Vãn.
"Thư Vãn, không nghĩ tới cô không có mắt như vậy, lại dám vô lễ với Liên tiểu thư, cô chán sống rồi sao?"
"Cô quen biết cô ta sao?"
Ninh Uyển gật đầu.
"Cô ta vốn là trợ lý của tổng giám đốc Ninh Thị, ỷ vào vẻ ngoài có chút xinh đẹp quyến rũ không ít khách hàng của Ninh Thị, gần đây quyến rũ Cố tổng, chắc là cho rằng có Cố tổng làm chỗ dựa cho cô ta cho nên mới dám vô lễ với cô..."
Liên Tinh Nhược đối với Thư Vãn vốn chỉ là căm hận, nhưng hiện tại nghe Ninh Uyển nói lại làm Liên Tinh Nhược cực kỳ chán ghét Thư Vãn.
Cô ghét nhất chính là loại phụ nữ ti tiện ỷ vào chút sắc đẹp đi quyến rũ đàn ông khắp nơi!
“Xem ra không cho cô chút bài học thì cô sẽ thật sự cho rằng mình là một củ hành, vậy mà còn dám quyến rũ Cố tổng!”
Liên Tinh Nhược và Ôn Lam là bạn thân, tất nhiên biết người Ôn Lam luôn nghĩ đến là ai.
Không ngờ tới ả đàn bà ti tiện này lại dám quyến rũ Cố Cảnh Thâm, đúng là ăn gan hùm!
Thư Vãn toàn bộ hành trình không hé răng một tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ và thương hại.
Khinh bỉ cái gọi là danh viện chẳng qua cũng chỉ như thế, thương hại bọn họ có địa vị cao sang lại không có tố chất đến mức phải dùng loại thủ đoạn đê tiện này.
Ánh mắt chả thèm quan tâm của Thư Vãn làm cho Liên Tinh Nhược càng phẫn nộ hơn.
Cô ta giơ tay lên, một trong những vệ sĩ ấn đầu Thư Vãn vào bồn cầu, người còn lại là giữ nút xả nước.
Anh ta ấn như vậy, một lượng nước ùn ùn kéo đến tràn ngập cả bồn cầu...
Thư Vãn vốn đã khó thở, khi cả khuôn mặt dìm vào bồn cầu, cảm giác khó thở ngay lập tức bóp chặt đường thở của cô.
Cô muốn há mở thở một hơi nhưng lại hút vào nước, trực tiếp hút vào phổi, cơn ho khan kịch liệt ập tới...