Cô theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía xương quai xanh ở cổ hắn, không có hình xăm Thanh Long.
Xem ra, thật sự không phải hắn, cô có chút mất mát cụp mi xuống.
Quý Tư Hàn một tay bóp vai cô, đẩy cô sang một bên.
“Quả nhiên cô rất biết cách quyến rũ người khác.”
Xem ra hắn vừa mới nhìn thấy mình tựa vào trong lòng Cố Cảnh Thâm.
“Tôi......”
Thư Vãn há miệng muốn giải thích, hắn lại giống như bị vật gì dơ bẩn đụng phải, vội lấy khăn ướt ra điên cuồng lau chùi ngón tay vừa chạm vào cô.”
Sau khi dùng sức lau xong, hắn ném khăn ướt lên mặt Thư Vãn.
Ánh mắt hắn âm trầm lạnh lùng, giống như nhìn giống loài đê tiện, hắn nhìn cô một cái, liền cất bước đi vào bên trong.
Lúc này hắn không cần cô mở cửa, giống như hắn cố ý dừng lại chỉ để sỉ nhục cô mà thôi.
Thư Vãn lạnh mặt, lấy khăn ướt xuống ném vào sọt rác bên cạnh.
Cô bình ổn lửa giận trong lồng ngực, nắm chặt di động, một lần nữa ngồi xuống.
Nhẫn nại, không có người nào, cũng không có chuyện gì, là có thể làm cô gục ngã.
Trong phòng, khi Quý Tư Hàn vừa xuất hiện, phó tổng giám đốc Cố thị, các quản lý cấp cao đều sửng sốt nhìn về phía hắn.
Bọn họ không nghĩ tới bữa tiệc do Ninh thị tổ chức Quý Tư Hàn lại đến.
Sau khi khiếp sợ, đoàn người nhanh chóng hiểu được thâm ý của Ninh thị.
Trong khoảng thời gian này Cố thị luôn nhằm vào Ninh thị, Quý Tư Hàn tới là làm chỗ dựa cho Ninh Uyển.
Đã có Quý Tư Hàn ra mặt, người của Cố thị tự nhiên cũng sẽ không làm khó Ninh Uyển nữa.
Có người chủ động mời Quý Tư Hàn uống rượu, nhưng vẽ mặt của hắn trước sau vẫn không có chút biểu cảm nào.
Cho đến khi Cố Cảnh Thâm từ bên ngoài đi vào, hắn mới nâng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng quét lên người anh ta một cái.
Cố Cảnh Thâm vừa mới ở toilet nhận được tin nhắn của phó tổng giám đốc Tô, nói là Quý Tư Hàn tới.
Lúc này nhìn thấy Quý Tư Hàn, anh ta cũng không cảm thấy khiếp sợ, ngược lại đã sớm có tính toán.
Chuyện của Ninh Uyển và Quý Tư Hàn, anh ta biết không nhiều lắm nhưng lại biết Quý thị và Ninh thị sau này sẽ là thông gia.
Đã có quan hệ như vậy, Quý Tư Hàn đương nhiên sẽ tới làm chỗ dựa cho Ninh Uyển.
Anh ta thấy Quý Tư Hàn đang đánh giá mình, vội vàng lễ phép, bưng ly rượu lên, kính hắn một ly.
Quý Tư Hàn mặc dù đáp lại, nhưng tư thái có chút ngạo mạn khinh thường.
Cố Cảnh Thâm thấy thế cũng không nói gì.
Tính tình của hắn Cố Cảnh Thâm sớm đã nghe qua.
Nghe nói Quý Tư Hàn làm người kiêu căng, luôn không cho người không khác chút mặt mũi nào.
Hắn có thể đáp lại ly rượu này chứng tỏ hắn vẫn coi trọng mình.
Nhưng mà có thể là vì Ninh Uyển, Quý Tư Hàn mới cho anh ta mặt mũi như vậy.
Ninh Uyển rất biết nói chuyện, cô ta nói mấy câu đã khiến người của hai bên trở nên quen thuộc.
Sau đó lại khéo léo dẫn dắt mọi người từ cuộc sống tới công việc, hạng mục, hội đấu thầu, cùng với chuyện Cố thị nhắm vào Ninh thị gần đây.
Chỉ có Quý Tư Hàn, toàn bộ quá trình không nói bao nhiêu lời, thâm trầm hung ác nhìn về phía cửa.
Ninh Uyển thấy Quý Tư Hàn thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, cũng nhìn theo tầm mắt của anh.
Vừa lúc nhìn thấy bóng lưng mỏng manh của Thư Vãn, cô ta khẽ nhíu mày: "Tư Hàn, anh đang nhìn gì vậy?”
Quý Tư lạnh lùng không đáp, cầm lấy di động chuyển tầm mắt lên màn hình hỏi: "Mấy giờ thì kết thúc?”
Ninh Uyển cho rằng vừa rồi hắn nhìn sắc trời bên ngoài, vội vàng nói: "Chờ em một lát.”
Cô nói xong nhìn về phía Cố Cảnh Thâm và người của anh ta: "Cố tổng, Tô phó tổng, chuyện Thành Tây các anh yên tâm đi, Quý tổng làm việc từ trước đến nay công bằng công chính, tuyệt đối sẽ không thiên vị, hai nhà chúng ta nếu muốn giành được quyền khai phá, vậy phải dựa vào thực lực để cạnh tranh, anh cảm thấy thế nào?"
Chương 58: Mười ngón tay nắm chặt vào nhau
Cố thị từ trước đến nay chuyên nghiệp vượt qua khó khăn, Cố Cảnh Thâm không cần lo lắng vấn đề thực lực, cũng gật đầu: "Đương nhiên là dựa vào thực lực.”
Tô phó tổng thấy tổng giám đốc nhà mình thở phào nhẹ nhõm, cũng nói tiếp: "Ninh tổng, Cố thị ngừng dự án của Ninh thị, đều là người của tôi tự mình làm, kính xin Ninh tổng không cần so đo, tôi đã phạt bọn họ rồi."
Trong thương chiến, Ninh Uyển đương nhiên sẽ không tin là thật, nhưng cô cũng không vạch mặt bọn họ ngay tại chỗ, nương theo lời Tô phó tổng nói tiếp: "Đã như vậy, chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, sau này hợp tác thật tốt, giúp đỡ lẫn nhau.”
Nói xong cầm ly rượu kính Cố Cảnh Thâm và Tô phó tổng, ngửa đầu uống cạn, lại cười nói với bọn họ: "Vậy hôm nay mọi người về nghỉ ngơi trước đi, chúng ta hẹn gặp lại trong cuộc đấu thầu.”
Ninh Uyển dám trực tiếp kết thúc bữa tiệc, chủ yếu là vì Quý Tư Hàn đã hết kiên nhẫn.
Tuy rằng thực lực của Cố thị và Quý thị ở trong nước không phân cao thấp, nhưng ở thị trường châu Á, Quý thị là tập đoàn đứng đầu.
Người của Cố thị cũng sẽ không vì một câu đuổi khách của Ninh Uyển mà có ý kiến, ngược lại nhao nhao nhìn về phía Quý Tư Hàn.
Người đàn ông lạnh như băng này không đi, bọn họ cũng không dám là người đầu tiên đứng dậy.
Quý Tư Hàn lạnh nhạt nói một câu "Giải tán đi", sau đó nắm tay Ninh Uyển đi ra ngoài.
Nhìn thấy người không gần nữ sắc, lại chủ động nắm tay Ninh Uyển, tất cả đều trầm trồ ngưỡng mộ.
Xem ra quan hệ của hai người, so với trong tưởng tượng của bọn họ còn thân mật hơn.
Cũng không biết hạng mục Thành Tây có thể vì tầng quan hệ này mà rơi vào tay Ninh thị hay không.
Đây là chuyện Cố thị lo lắng nhất, nếu không trước đó cũng sẽ không dùng thủ đoạn nhằm vào Ninh thị.
Nghe thấy tiếng cửa mở bên trong, Thư Vãn vội vàng đứng lên.
Cô thấy Quý Tư Hàn nắm tay Ninh Uyển, từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy mười ngón tay hai người đan chặt, lông mày cô nhíu chặt vào nhau.
Cô muốn làm bộ như không có việc gì, dời tầm mắt sang chỗ khác.
Nhưng ánh mắt buông xuống vẫn không thể khống chế nhìn Quý Tư Hàn nắm lấy tay Ninh Uyển.
Cô nghĩ đến mình vừa rồi không cẩn thận đụng vào lòng hắn, bị hắn ghét bỏ chán ghét như vậy.
Tâm tựa như bị dây leo quấn quanh, từng chút từng chút siết chặt, làm cho cô khó có thể hô hấp.
Cô từng ảo tưởng qua vô số lần Quý Tư Hàn có một ngày cũng sẽ nắm tay cô như vậy, nhưng trước nay cũng chỉ là ảo tưởng.
Quý Tư Hàn không thể nắm tay cô trước mặt mọi người, đây chính là sự khác biệt giữa cô và Ninh Uyển.
Hai người đi tới sát vai cô, Ninh Uyển đột nhiên dừng bước.
Cô quay đầu dặn dò Thư Vãn: “Thư Vãn, nhớ đưa Cố tổng về khách sạn.”
Thư Vãn mạnh mẽ lấy lại tinh thần, gật gật đầu: "Vâng.”
Ninh Uyển lúc này mới cười ôm lấy cánh tay Quý Tư Hàn, đi về phía thang máy.
Bọn họ đưa lưng về phía cô, Thư Vãn mới dám ngẩng đầu quan sát bóng lưng hai người.
Quý Tư Hàn và Ninh Uyển là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Mà cô chỉ là khách qua đường.
Thư Vãn nhếch khóe miệng, thoải mái cười, chút đau đớn này không tính là gì.
Chỉ cần cho cô chút thời gian để buông, cô sẽ quên Quý Tư Hàn giống như đã quên Tống Tư Việt.
Thư Vãn xoay người, nhìn về phía Cố Cảnh Thâm đang từ trong phòng đi ra.
“Cố tổng, tôi đưa hai người đến khách sạn.”
Cố Cảnh Thâm biết Ninh Uyển muốn cô tiếp đãi bọn họ nên cũng không từ chối, trực tiếp gật đầu, đuổi theo bước chân của cô.
Thư Vãn rất nhanh đưa đoàn người này đến khách sạn tốt nhất thành phố A.
Thấy bọn họ xuống xe, Thư Vãn liền muốn khởi động xe rời đi.
Nhưng trái tim đột nhiên co rút đau đớn, dưới chân còn đạp chân ga. Cô không cẩn thận dùng sức quá độ, xe liền trực tiếp đụng vào cây cột lớn trước cửa khách sạn.
Chương 59: Người cứu cô đã từng muốn giết cô
Cố Cảnh Thâm đã đi xa, nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rầm, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Anh ta vội vàng vọt tới, thấy Thư Vãn nằm sấp trên tay lái, sắc mặt đau đến trắng bệch.
Anh ta cố giữ bình tĩnh dùng sức kéo cửa xe, nhưng xe đã khóa bên trong, anh ta căn bản không mở ra được.
Anh dùng sức gõ cửa sổ xe, "Thư tiểu thư, mở cửa!”
Thư Vãn nằm sấp trên tay lái, ôm ngực mình, há to miệng ra hít khí.
Đầu cô đang bị choáng váng, căn bản không nghe thấy giọng Cố Cảnh Thâm đang đứng ở bên ngoài gào thét, lỗ tai cô chỉ có tiếng ù tai, ong ong.
Cố Cảnh Thâm cho rằng cô đã mất ý thức, không nói hai lời lấy viên gạch gần đó trực tiếp đập cửa sổ xe.
Sau khi mở cửa xe anh ta vội vàng đỡ Thư Vãn ra.
Thư Vãn cảm giác được có người tới cứu mình, giống như là trước khi chết bắt được cọng rơm cứu mạng, giơ tay bắt lấy cánh tay anh, gian nan phun ra hai chữ: "Oxy, khí.”
Tim suy kiệt, cung cấp máu không đủ rất dễ dẫn đến thiếu dưỡng khí, hiện tại cô đang ở trạng thái thiếu dưỡng khí cực độ, nhất định phải dung máy hỗ trợ oxi.
Cố Cảnh Thâm nghe được hai chữ này, đầu óc anh ta bắt đầu mơ hồ, một vài đoạn kí ức ngắn nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Anh ta gật gật đầu ôm lấy Thư Vãn, nói với Tô phó tổng: "Gọi người khách sạn đưa bình dưỡng khí đến đây.”
Bây giờ chạy đến bệnh viện chắc chắn là không kịp.
Cũng may khách sạn này của Cố thị, vì để phòng những tình huống khẩn cấp xảy ra cho khách hàng, hàng năm khách sạn sẽ chuẩn bị những đồ dùng cấp cứu cần thiết.
Quản lý khách sạn thấy tổng giám đốc đến, vội vàng phái người đi lấy bình dưỡng khí.
Cố Cảnh Thâm ôm Thư Vãn vào phòng tổng thống cô đặt cho anh, thấy sắc mặt cô trắng bệch đến không còn chút huyết sắc.
Đột nhiên sợ cô cứ như vậy chết đi, anh gấp đến độ vội vàng liên lạc với bạn tốt Tô Ngôn, vừa lúc Tô Ngôn đang mở hội thảo nghiên cứu học thuật ở thành phố A.
Sau khi gọi cho Tô Ngôn, Cố Cảnh Thâm báo địa chỉ nói một câu nhanh chóng tới cứu người, liền cúp điện thoại.
Tô Ngôn ngẩn ngơ, ném điện thoại tiếp tục vùi đầu ngủ, không đến hai giây, lại mở mắt ra.
Anh không nghe lầm chứ, Cố Cảnh Thâm muốn anh đi cứu người?
Đầu gỗ lớn kia chưa bao giờ cầu xin người khác bất cứ cái gì!
Đây là ai vậy, lại có thể khiến Cố Cảnh Thâm nửa đêm gọi điện thoại cho anh?!
Tô Ngôn là có chứng OCD, nhất định đúng giờ phải đi ngủ, không thể chậm trễ dù chỉ một phút.
Nhưng anh ta tò mò người Cố Cảnh Thâm muốn cứu là ai nên cắn răng phá vỡ quy củ, rời giường cầm lấy chìa khóa xe ra cửa.
Bên này Tô Ngôn đang trên đường đến, bên kia Cố Cảnh Thâm truyền dưỡng khí cho Thư Vãn.
Loại bình dưỡng khí này đều là loại nhỏ, nhưng cũng đủ thư giãn dung trong một quãng thời gian.
Sau khi cô hít oxy, cảm giác trái tim ngột ngạt đau đớn, mới đỡ hơn một chút.
Thần trí cũng được oxy đưa vào từng chút một, chậm rãi khôi phục lại.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy Cố Cảnh Thâm đứng bên giường cau mày, hơi ngẩn ra.
Thì ra người vừa cứu cô là Cố Cảnh Thâm...
Không nghĩ tới người từng muốn giết chết cô lại cứu cô, điều này làm cho Thư Vãn có chút ngoài ý muốn.
Cô vừa đỡ hơn một tí liền muốn tháo bình dưỡng khí xuống, giãy dụa đứng lên.
Cố Cảnh Thâm lại đè cô xuống: "Thư tiểu thư, cô đã như vậy rồi đừng lộn xộn nữa.”
Thư Vãn đẩy tay anh ta ra, lạnh nhạt nói: "Tôi không sao, đa tạ Cố tổng.”
Nói xong, cô cố chấp từ trên giường đứng lên, mang giày vào, vịn tủ đầu giường muốn rời đi.
Đầu lại choáng váng lần nữa, cô lắc lư hai cái, cả người lại ngã xuống.
Cố Cảnh Thâm đỡ lấy cô, đặt cô trở lại giường.
“Đừng cậy mạnh, nghỉ ngơi một lát đi.”
Sau khi anh ta thả cô xuống giường, nói một câu như vậy.
Anh ta biết cô không muốn gặp, cũng không muốn đến quá gần mình.
Sau khi đặt cô trở lại giường, anh ta liền lui về phía sau vài bước.
Anh ta không rời đi là đang chờ Tô Ngôn đến, ít nhất cũng phải để chuyên gia xem qua rồi mới an tâm rời đi được.
Hơn nữa không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, tựa hồ như đã từng trải qua.
Nhưng điều này lại trái ngược với tin tức anh ta điều tra lúc trước, khiến bản thân có chút không rõ lắm.
Chương 60: Ảnh chụp truyền khắp vòng bạn bè
Thư Vãn thấy anh ta biết ý giữ khoảng cách với mình cũng không cậy mạnh nữa, ngoan ngoãn nằm yên để bệnh tình giảm bớt một chút.
Lúc trước bác sĩ đã dặn dò cô, đừng làm việc quá sức.
Nhưng gần đây cô bị Dạ tiên sinh tra tấn liên tục hai ngày, còn chưa nghỉ ngơi tốt đã đến công ty làm việc.
Ở sân bay, nhà hàng, khách sạn bôn ba chạy qua chạy lại, người bình thường đều sẽ cảm thấy mệt mỏi, chứ đừng nói chi là cô.
Cô là do vất vả quá độ, mới dẫn đến bệnh tình tái phát.
Nếu không có ai kịp tới cứu cô, nhất định lúc nãy cô đã đi gặp ông bà tổ tiên rồi, đến lúc không biết ai sẽ tới nhặt xác cho cô?
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, từ bên ngoài đi vào.
Người tới bộ dạng cực kỳ nhã nhặn sạch sẽ, toàn thân tản ra khí chất nho nhã.
Anh ta nhìn thấy Thư Vãn đang nằm trên giường, nhếch môi nở nụ cười thân thiện.
Hai bên má theo nụ cười mở ra lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu.
Tô Ngôn mang theo hòm thuốc đi tới, nháy mắt với Cố Cảnh Thâm: "Cây sắt nở hoa rồi à?”
“Đừng có mà nhiều chuyện, mau cho cô ấy xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hôm nay anh ta nhìn thấy cô xém chút hôn mê hai lần, đây cũng không phải là triệu chứng hạ đường huyết.
Tô Ngôn lúc này mới thu hồi tính tình cà lơ phất phơ của mình, lấy ống nghe từ hòm thuốc ra, muốn nghe nhịp đập của trái tim Thư Vãn.
Thư Vãn lại giơ tay ngăn anh lại: "Tôi có bệnh tim, đột nhiên phát bệnh mà thôi, không có chuyện gì lớn.”
Cô không giấu được bác sĩ, cũng chỉ đành ăn ngay nói thật.
Cô không cho Tô Ngôn chạm vào mình vì không muốn Cố Cảnh Thâm biết tim cô bị suy kiệt.
Cô sợ sau khi Cố Cảnh Thâm biết, sẽ lại đá vào người cô hai cước như năm năm trước.
Cô còn chưa kịp chào tạm biệt Sam Sam, cũng không thể cứ như vậy mà chết.
Tô Ngôn là một bác sĩ, người bệnh có nói dối hay không, anh ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Tô Ngôn không nói gì đưa mắt nhìn xuống chân cô, chi dưới sưng phù, đây là triệu chứng suy tim giai đoạn cuối.
Cô gái này cùng lắm chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn trẻ như vậy đã suy tim, không khỏi có chút đáng thương.
Người bệnh không cho chẩn trị, Tô Ngôn đương nhiên sẽ không ép buộc, anh ta thu hồi ống nghe, xoay người nhìn về phía Cố Cảnh Thâm.
“Lão Cố, có phải ông đã làm chuyện gì không tốt với con gái người ta, cho nên mới không cho tôi kiểm tra.”
Tô Ngôn không vạch trần Thư Vãn, ngược lại còn làm bộ như không biết, trêu chọc Cố Cảnh Thâm một câu.
Hành động này của Tô Ngôn làm cho cho ấn tượng của Thư Vãn đối anh ta cũng không tệ lắm.
Vừa rồi khi anh ta nhìn chân cô, rõ ràng đã nhận ra điều gì đó, nhưng anh ta lại lựa chọn giúp mình giấu diếm.
Xem ra vị bác sĩ này, vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp.
Trái tim Thư Vãn cũng an tâm hơn một chút.
Cố Cảnh Thâm lại còn đắm chìm trong ba chữ bệnh tim mà Thư Vãn nói, anh dường như trời sinh mẫn cảm với ba chữ này, nghe được trong long vô cùng khó chịu.
Thấy Cố Cảnh Thâm cau mày vẻ mặt nặng nề, Tô Ngôn đi qua, che miệng, nhỏ giọng bát quái bên tai anh ta, "Cô ấy là ai?”
“Một người bạn.”
Cố Cảnh Thâm phục hồi tinh thần nhìn về phía Thư Vãn, ôn nhu đáp lại một câu.
“Chỉ là bạn bè?”
Tô Ngôn không tin, bên cạnh lão Cố luôn luôn không có bạn gái, làm sao vừa tới thành phố A đã có thêm một người bạn?
“Nơi này không có chuyện của cậu, cậu về trước đi.”
Cố Cảnh Thâm lười nhiều lời với anh ta, trực tiếp phất tay đuổi người.
“Dùng xong người ta liền vứt bỏ, thật vô tình!”
Tô Ngôn ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhấc hòm thuốc lên đi ra ngoài cửa.
Đi tới cửa, lại quay đầu nhìn một cái.
Thấy Cố Cảnh Thâm hai tay đút túi, đứng ở trước giường nhìn người phụ nữ trên giường vẻ mặt đầy lo lắng, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp lại.
Hắn đem ảnh chụp gửi đến trong nhóm, thuận tiện phụ họa một câu: Thiết thụ lão Cố nở hoa rồi!
Nhóm anh em lập tức nổ tung, mọi người nhao nhao cầm ảnh chụp đăng lên tường weixin.
Những con cháu nhà giàu này ít nhiều điều quen biết lẫn nhau, truyền tới truyền lui lại liền truyền tới chỗ Quý Lương Xuyên.