Nhưng cô cũng không dám ngẩng đầu, cô luôn cảm thấy nếu ngẩng đầu lên sẽ đụng phải người đàn ông trong xe.
Cô chỉ có thể làm một con rùa rụt đầu, mặc cho Quý Lương Xuyên châm chọc, chỉ trích và khinh bỉ.
Cố Cảnh Thâm nhận ra sự sợ hãi của cô, anh ta vỗ nhẹ lưng cô.
“Đừng sợ.”
Sau khi khẽ trấn an bên tai cô một câu, anh ta lạnh lùng quét mắt về phía Quý Lương Xuyên.
“Quý thiếu gia, Thư tiểu thư có đi hay không dường như không liên quan đến anh, tốt nhất anh không nên tùy tiện xen vào.”
Cố Cảnh Thâm vừa nói ra lời này, Quý Lương Xuyên đã tức giận đến mức muốn xắn tay áo lên đấm anh ta một trận.
Bên trong xe Koenigsegg, lại truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
“Lão Thất, chính sự quan trọng hơn.”
Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ, giống như tất cả những gì xảy ra bên ngoài xe đều không liên quan đến hắn.
Nghe được lời của người đàn ông nói, Quý Lương Xuyên lúc này mới kiềm chế cơn giận của mình.
Quý Lương Xuyên chỉ vào chiếc Rolls Royce đứng giữa đường, lạnh lùng nói: "Mau dời xe đi, đừng cản đường đội cầu hôn của chúng tôi.”
Cầu hôn?
Cầu hôn ai?
Cơ thể Thư Vãn cứng đờ, cô từ đầu đến cuối không dám quay đầu nhìn chiếc xe kia một cái.
Cố Cảnh Thâm vốn khách khí với Quý Lương Xuyên, nhưng Quý Lương Xuyên ba lần năm lượt khiêu khích, làm cho Cố Cảnh Thâm rất khó chịu.
Cố Cảnh Thâm làm như không nghe thấy lời Quý Lương Xuyên, anh ta vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích như thể anh ta muốn cùng Quý Lương Xuyên đọ sức một phen.
Quý Lương Xuyên thấy thế, thần sắc chợt lạnh xuống: "Cố tổng, anh hai tôi muốn đến nhà Ninh tiểu thư để cầu hôn, anh lại dám cản đường của anh hai tôi sao?"
Thì ra là Quý Tư Hàn muốn cầu hôn Ninh Uyển...
Bọn họ...... sắp kết hôn sao?
Sắc mặt Thư Vãn, từng chút từng chút trắng bệch.
Cả người giống như bị xé ra, đau đến khó thở.
Cô cho rằng mình có thể buông bỏ Quý Tư Hàn giống như buông Tống Tư Việt.
Không ngờ khi nghe hắn cầu hôn Ninh Uyển lại khó chịu như vậy.
Loại khó chịu này, làm cho cô muốn vọt tới trước mặt hắn, ôm lấy hắn và không cho hắn đi.
Nhưng lý trí nói cho cô biết, mình không có tư cách làm như vậy, cô ở trong lòng Quý Tư Hàn cái gì cũng không phải.
Cô chỉ là thế thân của Ninh Uyển, là một thế thân để cho hắn phát tiết mà thôi. Vậy thì cô có tư cách gì ngăn cản hắn cưới Bạch Nguyệt Quang của hắn.
Cô siết mười đầu ngón tay, móng tay cắm sâu vào da thịt khiến máu rướm ra, cô mới tỉnh táo lại.
Cô và Quý Tư Hàn đã sớm kết thúc, hắn cưới ai đều không hề liên quan đến cô. Mà cho dù chưa kết thúc, cô cũng không có quyền can thiệp.
Thư Vãn suy nghĩ cẩn thận và thông suốt mọi chuyện, cô buông ngón tay mình ra, vùi đầu sâu hơn vào trong lòng Cố Cảnh Thâm.
Giờ này khắc này, người cô có thể dựa vào dĩ nhiên vẫn là Tống Tư Việt, chàng trai đã hứa ở bên cô cả đời...
Cô nhếch môi cười cười, cảm thấy mình vừa đáng thương vừa buồn cười.
Cố Cảnh Thâm không ngạc nhiên khi Quý Tư Hàn sẽ cưới Ninh Uyển, chỉ là không nghĩ tới hắn lại tới cửa cầu hôn nhanh như vậy.
Sau khi suy nghĩ một chút, anh ta thà hủy một tòa miếu chứ không hủy một cuộc hôn nhân. Cho dù anh ta có phần bất mãn đối với Quý Lương Xuyên nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến người khác đi cầu hôn được.
Anh ta nhanh chóng ôm Thư Vãn vào trong xe, giúp cô thắt dây an toàn, vòng qua vị trí lái chính, lái xe đi.
Sau khi xe chạy ra khỏi đường chính, chiếc Koenigsegg kia đột nhiên đuổi theo.
Khi đi ngang qua chiếc Rolls-Royce. Thư Vãn ngồi ở ghế lái phụ, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông trên chiếc xe kia.
Trên khuôn mặt anh tú tinh xảo như đao gọt của hắn có đeo kính râm, nên không thấy rõ thần sắc trong đáy mắt hắn.
Chỉ là lúc xe lướt qua, hắn có nghiêng đầu, dường như hắn có nhìn cô một cái lại dường như không nhìn.
Tầm mắt Thư Vãn nhìn theo chiếc xe kia.
Cho đến khi nhìn thấy nó dừng lại trước một tòa biệt thự, cô mới thu hồi ánh mắt lại.
Sau khi Quý Tư Hàn với Ninh Uyển cầu hôn xong, bọn họ hẳn là rất nhanh sẽ kết hôn.
Cũng không biết cô còn có thể sống sót nhìn thấy hôn lễ của bọn họ hay không......