Sam Sam bị hắn chọc tức đến mức bật cười: ''Anh cảm thấy cô ấy đang đùa với anh sao? Đầu óc anh có vấn đề à? Anh quên mất vị hôn thê và em họ anh đánh cô ấy thế nào rồi sao? Cô ấy vốn đã bị suy tim giai đoạn cuối còn bị mấy người dùng vật nhọn đánh vào gáy, như vậy còn có thể sống tiếp được sao?''
Sam Sam gần như hét lên, hét đến câu cuối cùng, cô ấy đột nhiên khóc không thành tiếng, nghĩ đến việc trước khi rời khỏi thế giới Vãn Vãn đã bị người ta đánh thành như vậy, trái tim cô ấy đau như bị cắt thành ngàn mảnh: ''Quý Tư Hàn, sao anh có thể độc ác như vậy chứ, uổng công Vãn Vãn trước khi qua đời vẫn viết di thư cho anh...''
Tiếng la khóc oán giận ở đầu bên kia điện thoại khiến trái tim Quý Tư Hàn lạnh đi, cả người cũng căng lên.
Hắn muốn kiểm soát tâm trạng của mình nhưng lại phát hiện bản thân không thể dễ dàng khống chế như thường ngày.
Ngược lại càng muốn kiểm soát thì hắn càng cảm thấy hốt hoảng hơn, cuối cùng không cố gắng nữa mà để sự khủng hoảng bao trùm lấy bản thân.
Quý Tư Hàn nắm chặt điện thoại, lạnh giọng hỏi: ''Dùng vật nhọn đánh vào gáy là chuyện gì?''
Sam Sam cho rằng hắn làm nhưng không muốn nhận, cô ấy tức giận nói: ''Lúc bác sĩ Chu chạy đến trên gáy Vãn Vãn đã có đinh rồi, nếu không phải cô ấy bị đinh ghim vào, không thể động đậy được thì cô ấy cũng sẽ không bị mất máu quá nhiều dẫn đến suy tim, những điều này đều do người Quý gia các anh làm, anh còn ở đây giả vờ ngây ngốc sao, tôi cảm thấy không đáng thay cho Vãn Vãn!''
Sam Sam gào to xong trực tiếp cúp điện thoại, không nói hai lời lập tức chặn số Quý Tư Hàn lại.
Quý Tư Hàn lặng người nhìn màn hình tối đen, sau mấy phút yên lặng...
Bóng người cao lớn mạnh mẽ đứng trước cửa sổ đột nhiên run lên một cái, hắn như không chống đỡ được bản thân, chân cũng mềm đi.
Hóa ra lúc đó cô nằm im không nhúc nhích, không phải vì thất vọng với hắn, mà là bị một tát của hắn làm đinh đâm vào gáy, không thể động đậy được.
Nghĩ đến cảnh một mình cô tuyệt vọng nằm trong nhà vệ sinh, trái tim Quý Tư Hàn lạnh dần đi...
Cảm giác áy náy như dây leo bao trùm lấy hắn, khiến hắn không thể thở được.
Không thể nào, hắn nhìn kết quả của cô, ngoài bệnh tim ra thì cô không bị bệnh gì khác, sao lại đột nhiên suy tim được?
Có phải vì hắn đánh cô, khiến cô đau lòng nên cô mới cố ý hợp tác với những người này để lừa hắn không?
Chắc chắn là vậy, cô lừa hắn nhiều lần như vậy, nhất định lần này cô cũng lừa hắn!
Hắn an ủi bản thân nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất an, cảm giác bất an ngày càng lớn khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Quý Tư Hàn đè ép sự đau đớn trong lòng xuống, để điện thoại lên bàn rồi đi ra mở cửa.
Tô Thanh lo lắng nhìn tổng giám đốc nhà mình, anh ta không vội vã rời đi mà vẫn đứng ngoài cửa.
Sau khi thấy Quý Tư Hàn mở cửa, người anh ta run lên, không nhịn được mà hít sâu một hơi.
''Quý tổng, ngài sao rồi?''
Quý Tư Hàn nâng đôi mắt đỏ ngầu lên, lạnh giọng ra lệnh: ''Gọi điện thoại cho A Lan.''
Hắn muốn hỏi A Lan sao cô lại bị suy tim giai đoạn cuối, nhưng tay hắn đang run rẩy, căn bản không thể cầm được điện thoại.
Tô Thanh nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra gọi cho A Lan, người bên kia như đang chờ điện thoại của anh ta, lập tức nhấc máy.
''Alo, anh họ, anh nói cho Quý tổng rồi sao?''
Tô Thanh còn chưa kịp trả lời Quý Tư Hàn đã nói: ''Báo cáo mà cô đưa cho tôi, ngoài bệnh tim bẩm sinh ra thì rõ ràng những thứ khác không có vấn đề, vì sao cô ấy lại bị suy tim giai đoạn cuối?''
Nghe Quý Tư Hàn chất vấn, A Lan có chút sợ hãi: ''Lúc, lúc tôi hỏi Thư tiểu thư có nên nói cho ngài không, cô ấy nói không cần, tôi muốn nghe theo ý nguyện của người bệnh nên đã tự tay tạo báo cáo giả để đưa cho ngài...''
Quý Tư Hàn nghe xong lập tức nổi giận: ''Cô ấy không muốn cô nói cho tôi thì cô không nói sao? Rốt cuộc cô làm việc cho ai?''
Lần đầu tiên A Lan thấy Quý Tư Hàn nổi giận như vậy, giọng cô ấy dần nhỏ xuống: ''Tôi vốn muốn làm ngược lại với ý cô ấy, nhưng tôi hỏi ngài có quan tâm đến Thư tiểu thư không, ngài nói...''
A Lan dừng lại chút, thừa nhận sai lầm của mình: ''Quý tổng, thật xin lỗi, tôi cho rằng ngài không để ý đến sống chết của cô ấy nên mới không nói cho ngài.''
Cảm giác bất lực xuất hiện khiến giọng nói lạnh lùng của hắn pha lẫn tuyệt vọng: ''A Lan, người khác không biết thì thôi đi, chẳng lẽ cô cũng không biết sao?''
Hắn có thể hiện để ý sao? Có nói cho tất cả mọi người hắn quan tâm cái gì sao?
Không hề.
Hắn đã từng chăm sóc một người bạn hồi nhỏ, sau đó bọn họ hành hạ cô ấy đến chết, huống hồ là người phụ nữ hắn muốn...
Đáng tiếc, hắn che dấu quá tốt, ngay cả người thân cận bên cạnh cũng không đoán được tâm tư của hắn, hắn có thể trách bọn họ sao?
Không, Quý Tư Hàn chỉ có thể trách chính bản thân mình, trách bản thân mình hãm quá sâu vào nhà tù do mình tự tạo ra, không kiềm chế được bản thân...
Hắn nâng đôi tay run rẩy của mình lên ngắt điện thoại của A Lan, đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía Tô Thanh.
''Chuẩn bị chuyên cơ.''
Hắn muốn lập tức bay về nước, muốn tận mắt nhìn cô, nếu không hắn tuyệt đối không tin cô qua đời.
Chương 195: Quý Tư Hàn cướp người
Cố Cảnh Thâm chọn một nghĩa trang nhìn được cảnh đêm của thành phố A.
Đối diện là ngọn núi anh ta và Vãn Vãn đã từng đến.
Lúc đó cô nói rất thích nơi này, muốn anh ta sau này thường xuyên mang cô đến đây chơi.
Sau này anh ta không giữ lời, không mang cô đến đây, thậm chí còn quên mất cô.
Cố Cảnh Thâm nhìn hũ tro cốt đang ôm trong ngực, sự áy náy phủ đầy đôi mắt.
''Vãn Vãn, thật xin lỗi...''
Sam Sam mang đồ đạc đã thu dọn xong đến, đúng lúc nghe thấy lời xin lỗi của Cố Cảnh Thâm.
Cô ấy dừng bước lại, nhìn Cố Cảnh Thâm không nỡ buông hũ tro cốt ra, cảm thấy anh ta rất đáng thương.
Vốn là một đôi yêu nhau thắm thiết mà lại bỏ qua nhau, đối với anh ta mà nói, chắc chắn Cố Cảnh Thâm còn thấy tiếc nuối hơn cô nhiều.
Sam Sam cố nén nước mắt sắp tuôn ra, đẩy vali đến trước mặt Cố Cảnh Thâm, nhẹ giọng nói: ''Tư Việt, nên hạ táng rồi.''
Dì Lý đã chọn xong ngày hạ táng, tiếp tục kéo dài sẽ lỡ thời gian, cô ấy không muốn Vãn Vãn đi không được bình yên, vẫn nên hạ táng sớm thì hơn.
Cố Cảnh Thâm lấy lại tinh thần, nhìn về vali đồ Sam Sam mang đến: ''Cô ấy có ít đồ vậy sao?''
Sam Sam lắc đầu: ''Vẫn còn nhưng tôi không nỡ đốt, để lại cho tôi làm kỉ niệm đi.''
Cố Cảnh Thâm không nói nhiều, lần nữa nhìn về phía hũ tro cốt, lúc này mới lưu luyến không rời đặt nó vào huyệt mộ.
Nhân viên công tác nhanh chóng đậy nắp quan tài lại, sau đó sửa chữa bia mộ bên trên, cũng dặn mấy người khác không thể đốt quần áo.
Cố Cảnh Thâm không trả lời, mấy vệ sĩ đi đến, tìm nhân viên phụ trách để xin số điện thoại.
Sau khi cam kết với người phụ trách sẽ không làm tổn hại đến một ngọn cỏ nào, cũng sẽ giúp đỡ người làm ở đây, người phụ trách vui vẻ đồng ý.
Vệ sĩ cúp điện thoại, trải bạt chống cháy xuống mặt đất, công tác chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ đi đến trước mặt Cố Cảnh Thâm.
''Cố tổng, có thể đốt quần áo cho Thư tiểu thư rồi.''
Từ đầu đến cuối Cố Cảnh Thâm chỉ nhìn về di ảnh của Thư Vãn trên mộ, nghe vệ sĩ nói vậy thì từ từ quay đầu lại.
''Mang đến đây.''
Vệ sĩ nghe xong quay người đẩy vali cỡ lớn đến.
Khi Sam Sam thấy tất cả quần áo ở bên trong đều là quần áo nam thì không hiểu mà hỏi Cố Cảnh Thâm: ''Đây là quần áo của ai vậy?''
Cố Cảnh Thâm bỏ quần áo vào bạt chống cháy, bình tĩnh trả lời: ''Tôi.''
Sam Sam giật mình, cô ấy không thể tin nhìn anh ta: ''Anh muốn làm gì?''
Động tác lấy quần áo của anh ta dừng lại, Cố Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn Sam Sam, cười nhẹ: ''Đừng lo, tôi chỉ muốn hoàn thành lời hứa vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy mà thôi, bây giờ tôi không ở cạnh cô ấy được thì đốt chút quần áo làm bạn với cô ấy, như vậy cũng là làm tròn lời hứa.''
Sam Sam nghe anh ta nói vậy, lúc này mới yên tâm lấy quần áo của Vãn Vãn ra.
Giây phút ngọn lửa bùng lên, Sam Sam không nhịn được mà khóc đến khàn giọng: ''Vãn Vãn, lên đường bình an...''
Đến khi lửa tắt, vệ sĩ lên dọn dẹp xong, hai người vẫn chưa muốn rời đi, vẫn đứng trước bia mộ như cũ.
Một lúc lâu sau Cố Cảnh Thâm mới lên tiếng: ''Sam Sam, ngày mai tôi sẽ về thủ đô, khi nào đến bảy ngày giỗ đầu của Vãn Vãn thì tôi sẽ về.''
Sam Sam gật đầu, thấy trời sắp tối, cô ấy nói với Cố Cảnh Thâm: ''Chúng ta về thôi.''
Ngón tay Cố Cảnh Thâm vuốt ve di ảnh của Thư Vãn, đau lòng thả tay xuống.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, một chiếc chuyên cơ ồn ào dừng ở bãi cỏ cách đó không xa...
Sau khi chiếc chuyên cơ kia dừng hẳn lại, Quý Tư Hàn mặc tây trang màu đen bước xuống.
Sắc mặt hắn xanh xám, mắt hắn đỏ như máu, bước nhanh về phía bọn họ.
Đúng lúc đó trước cổng nghĩa trang có mấy chục chiếc xe sang trọng dừng lại, vệ sĩ đồng loạt bước xuống từ trong xe.
Nhìn sơ qua cũng có khoảng mấy chục người, động tác đồng đều, khí thế mạnh mẽ như muốn đến cướp người.
Chương 196: Phát điên trước mộ cô
Quý Tư Hàn đi đến trước mặt hai người, hắn nhìn họ, lạnh giọng hỏi: ''Cô ấy đâu?''
Đây là lần thứ hai Sam Sam gặp Quý Tư Hàn, lần đầu tiên là hắn tự mình đến tìm Vãn Vãn.
Khi đó hắn ngồi trong xe không đi xuống, Sam Sam chỉ thấy sườn mặt của hắn.
Lúc đó cô ấy cảm thấy hắn đúng là người xuất chúng trong giới hào môn, nhìn rất đẹp trai.
Lúc này khi đối mặt với Quý Tư Hàn, Sam Sam cảm thấy vừa chấn kinh vừa sợ hãi.
Không phải vì khuôn mặt của Quý Tư Hàn mà vì khí thế mạnh mẽ của hắn.
Khí thế cao ngạo lạnh lùng, khí chất người sống chớ gần là bẩm sinh, khiến người khác không thể không sợ hãi.
Cố Cảnh Thâm thấy hắn bình tĩnh đến chậm còn kiêu ngạo như vậy thì không khỏi hừ một tiếng.
''Muốn gặp cô ấy?''
Anh ta nâng tay lên chỉ về phần mộ phía sau: ''Ở kia.''
Quý Tư Hàn nhìn về phía ngón tay anh ta chỉ, khi thấy di ảnh trên mộ, sắc mặt hắn tái đi.
Ánh mắt cao ngạo hung dữ nham hiểm lập tức xuất hiện sự khó tin: ''Không thể nào!''
Quý Tư Lạnh nói xong nghiêng đầu lạnh giọng phân phó cho Tô Thanh: ''Đào mộ lên!''
Hắn không tin Thư Vãn nằm trong đó, hắn nhất định phải vạch trần lời nói dối hoang đường này của bọn họ!
Tô Thanh nhìn về phía vệ sĩ, bọn họ lập tức tiến đến đào mộ.
Sam Sam thấy vậy thì vội vàng tiến lên ngăn vệ sĩ, Cố Cảnh Thâm lại lao đến nắm chặt lấy cổ áo Quý Tư Hàn.
''Quý Tư Hàn! Cô ấy đã chết rồi anh còn muốn đào mộ cô ấy lên, rốt cuộc anh có trái tim không vậy?''
Quý Tư Hàn nhiều lần nghe thấy từ ''chết'' này, trái tim như bị dao đêm, một lần lại một lần khiến trái tim hắn đau đớn.
Hắn nắm chặt tay, đè ép sự đau đớn xuống, đôi mắt đỏ bừng lạnh lùng nhìn về phía Cố Cảnh Thâm: ''Có phải anh vì muốn độc chiếm cô ấy nên cố ý giấu cô ấy đi không?''
Cố Cảnh Thâm xì một tiếng, nhìn Quý Tư Hàn giống như người bị bệnh tâm thần: ''Anh thật đáng thương, ngay cả cô ấy chết rồi cũng không dám đối mặt.''
Quý Tư Hành không muốn nghe thêm từ ''chết'' này một lần nào nữa, hắn nâng tay đẩy Cố Cảnh Thâm ra.
Hắn bước nhanh đến trước mộ, coi thường di ảnh trên bia mộ, đưa tay muốn mở quan tài ra.
Sam Sam thấy hắn nổi điên, không biết cô ấy lấy dũng khí ở đâu ra mà mạnh mẽ bước đến tát cho Quý Tư Hàn một cái thật mạnh.
''Ngày cô ấy qua đời có gọi cho anh nhưng anh không nhận, bây giờ anh lại nổi điên trước mộ cô ấy, có phải anh bị thần kinh không?''
Tô Thanh thấy người phụ nữ này dám đánh tổng giám đốc nhà mình, anh ta tiến lên muốn đè cô ấy xuống lại bị Quý Tư Hàn đưa tay ngăn lại.
Một cái tát không khiến hắn đau, hoặc có thể nói, đau đớn trong lòng lớn hơn nỗi đau thể xác nhiều khiến hắn hoàn toàn tê liệt.
Quý Tư Hàn nâng mắt lên nhìn về phía Sam Sam: ''Kiều tiểu thư, tôi chỉ muốn xác định người ở trong đó có phải cô ấy hay không thôi...''
Sam Sam cảm thấy hắn điên thật rồi, nhiều người nói với hắn Vãn Vãn đã qua đời mà hắn còn không tin!
Sam Sam lười phản ứng lại hắn, cô ấy nâng tay bảo vệ bia mộ: ''Nếu ai dám đào mộ của Vãn Vãn lên, tôi sẽ liều mạng với người đó!''
Quý Tư Hàn lạnh giọng nói: ''Các người không dám để tôi gặp cô ấy chứng tỏ cô ấy chưa chết!''
Cố Cảnh Thâm cảm thấy mình mới nghe được một chuyện rất buồn cười, khuôn mặt tái nhợt là sự mỉa mai.
Anh ta đi đến trước mặt Quý Tư Hàn, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói những lời khiến người ta đau đớn nhất.
''Ở trong đó chỉ là một nắm tro thôi, anh có mở quan tài cũng không gặp cô ấy được, vì... tôi đã tự tay hỏa táng cô ấy.''
Cố Cảnh Thâm và Quý Tư Hàn lạnh lùng nhìn nhau, anh ta nhìn đuôi mắt dần đỏ lên của Quý Tư Hàn, trong lòng thoải mái hơn không ít.
Vãn Vãn được anh ta bảo vệ trong lòng bàn tay, trước khi chết cô muốn gặp người đàn ông này một lần nhưng hắn không thèm nghe điện thoại.
Ghê tởm hơn nữa là hắn còn để người phụ nữ khác làm Vãn Vãn buồn nôn, hại cô đến lúc chết vẫn còn tiếc nuối!
Sao anh ta có thể không hận được?
Chương 197: Tôi đồng ý vĩnh viễn buông tay
Cố Cảnh Thâm thấy Quý Tư Hàn nắm chặt tay, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay hắn.
Cho dù có dùng sức để kìm nén sự đau đớn cũng không thể ngăn được cơn đau đánh thẳng vào trái tim.
Sự đau đớn chưa từng có nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Như dòng điện xuyên qua khiến cả cơ thể Quý Tư Hàn đau đớn.
Nhưng cho dù đau đến mức nào hắn cũng không tin Thư Vãn đã chết.
Hắn còn chưa kịp nhìn cô một cái, tại sao cô có thể chết được?
Cô sẽ không chết! Nhất định cô đã trốn rồi, nhất định là vậy!
Đôi mắt Quý Tư Hàn đỏ bừng, ánh mắt hắn nhìn qua Cố Cảnh Thâm và Sam Sam ở phía sau.
Lúc Sam Sam chạm vào đôi mắt đỏ bừng kia của hắn thì không khỏi kinh ngạc.
Người đàn ông bạc tình bạc nghĩa thế này cũng sẽ có nét mặt như thế này sao?
Cô ấy còn chưa kịp dời ánh mắt đi đã bị hắn nắm chặt cổ tay.
''Mang tôi đến nhà cô!''
Quý Tư Hàn nói xong trực tiếp kéo cô ấy đi ra ngoài.
''Quý Tư Hàn! Anh muốn làm gì?''
Cố Cảnh Thâm xông lên muốn ngăn cản nhưng lại bị Tô Thanh chặn lại.
Vệ sĩ của Cố Cảnh Thâm thấy vậy cũng lập tức tiến đến đối phó với Tô Thanh.
Vệ sĩ đứng sau lưng Tô Thanh cũng nhanh chóng bước đến ra đòn.
Vệ sĩ của hai bên lao vào đánh nhau, vì Cố Cảnh Thâm mang rất ít người đi nên nhanh chóng bị áp chế trên mặt đất.
''Quý Tư Hàn, nếu như anh dám làm gì Sam Sam tôi nhất định không bỏ qua cho anh!''
Quý Tư Hàn dường như không nghe thấy, hắn nắm cổ tay Sam Sam đi về phía xe vệ sĩ.
Sau khi đẩy cô ấy vào ghế sau, hắn tự mình lái xe đến nhà thuê của hai cô.
Sam Sam ngồi trong xe, cô ấy làm ra vẻ trấn định nhìn Quý Tư Hàn mặt mày tái nhợt.
Dáng vẻ này của Quý Tư Hàn rõ ràng đã tin, chỉ là hắn không dám đối mặt mà thôi.
Bây giờ hắn muốn đưa cô ấy về nhà chỉ sợ là chứng minh kết quả.
Cũng không biết sau khi Quý Tư Hàn kiểm chứng xong sẽ có phản ứng như thế nào?
Quý Tư Hàn dừng xe trước cửa, ra hiệu Sam Sam đưa hắn lên trên phòng.
Sam Sam lườm hắn một cái nhưng vẫn xuống xe mang hắn đến nhà hai người thuê.
Căn phòng rất nhỏ, nhìn một vòng đã thấy rõ mọi thứ, chỉ có điều, lần này cửa nhà đóng.
Quý Tư Hàn nhanh chóng đi đến trước cửa ra vào.
Hắn đưa tay muốn đẩy cửa ra nhưng lúc tay chạm vào chốt cửa thì đột nhiên dừng lại.
Quý Tư Hàn đứng ở ngoài cửa phòng, bắt đầu gõ thay vì đẩy vào: ''Thư Vãn, mở cửa.''
Hắn gõ cửa ba lần nhưng bên trong không có ai mở cửa.
Trái tim Quý Tư Hàn siết chặt lại, hắn vẫn không cam lòng nói: ''Vãn Vãn, là anh, mở cửa.''
Đã lâu lắm rồi hắn không gọi cô là Vãn Vãn, đột nhiên hắn rất nhớ cô, rất muốn ôm lấy cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng gọi cô là Vãn Vãn.
Khát khao mãnh liệt khiến hắn có dũng khí đẩy cửa ra, bên trong sạch sẽ ấm áp, tất cả đồ đạc đều ở đây, chỉ có cô là không.
Trái tim Quý Tư Hàn chìm xuống, hắn vẫn không tin như cũ, lại đi đến kéo cửa tủ quần áo.
Ngón tay thon dài đẩy từng bộ quần áo ra nhưng vẫn không tìm được gì.
Phòng khách, phòng bếp, ban công, nhà vệ sinh, phòng ngủ chính, tất cả đều không có cô.
Hắn có chút tuyệt vọng, quay đầu nhìn Sam Sam: "Rốt cuộc các người giấu cô ấy đi đâu rồi?''
Sam Sam không trả lời Quý Tư Hàn, nhìn dáng vẻ sống chết cũng không muốn tin Vãn Vãn đã qua đời của Quý Tư Hàn, đột nhiên cô ấy cảm thấy đây vốn là báo ứng của hắn.
Quý Tư Hàn cố gắng chống đỡ cơ thể, hắn đi từng bước đến trước mặt Sam Sam, khàn giọng nói với cô ấy: ''Kiều tiểu thư, xin cô giúp tôi chuyển lời đến cô ấy, chỉ cần cô ấy đồng ý ra gặp tôi một lần, sau này tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy cô ấy và Tống Tư Việt nữa, tôi đồng ý...''
Hắn hít sâu một hơi, gằn giọng nói: ''Vĩnh viễn buông tay...''
Sam Sam nhếch môi, vẻ mặt không chút thay đổi: ''Trước khi cô ấy chết đã gắng gượng vì muốn gặp anh lần cuối, anh lại để cho vị hôn thê của mình nghe điện thoại, ngay cả số của cô ấy anh cũng không lưu, tốt xấu gì cô ấy cũng ở bên cạnh anh năm năm, vì sao anh có thể tuyệt tình như vậy chứ?''
Sam Sam nói đến đây thì đỏ bừng mắt: ''Thưa Quý tổng cao cao tại thượng, cô ấy rời đi mà vẫn còn nuối tiếc, anh có tư cách gì để gặp cô ấy thêm một lần nữa? Huống hồ người đã chết rồi thì còn gặp anh như thế nào?''