Thiết Tâm Lan gật đầu, lấy ra 5 – 6 bức ảnh từ một bộ hồ sơ: “Không sai, lúc đó bọn tôi lục soát khu nhà trọ, tìm được nhiều tượng giống như vậy. Tuy nhiên, lúc thẩm vấn hai vợ chồng chủ trọ, bọn bọ bảo rằng bản thân không hề tin Phật.”
“Lộc Huấn giết người chính là do Song Diện Phật sai khiến, tuy hiện tại tôi không thể khẳng định Song Diện Phật là một cá nhân, hay cả một tổ chức, thế nhưng, tại nơi nào có mặt chúng, sẽ có án mạng xảy ra.”
“Mấy ngày nay có phải cậu lại phát hiện hiện trường án mạng khác không?” Trực giác của phụ nữ rất đáng sợ, huống chi là một nữ cảnh sát cực kỳ xuất sắc.
Sự kiện cái chết tập thể tại trường trung học Tân Hỗ có liên lụy quá lớn, nên tạm thời tôi buộc phải ẩn giấu cái bí mật ấy trong lòng, im lặng lắc đầu: “Song Diện Phật rất nguy hiểm, lúc tra án, các người phải cẩn thận vạn, nếu thấy có đồ vật nào mà đạn bắn không đối phó được xuất hiện, phải gọi điện thoại cho tôi ngay.”
“Đồ vật mà đạn bắn không đối phó được? Đó là cái gì?”
“Khó mà giải thích rõ, nhưng quả thực là có.” Qua lại với mấy lão bán tiên đạo trưởng đó ở phòng livestream lâu rồi, tôi cũng học được cách nói Đông nói Tây, nói bóng nói gió của mấy người đó.
Thiết Tâm Lan im lặng hồi lâu không trả lời, hơn một phút, cô ta mới đứng dậy kéo rèm cửa sổ lên rồi bước đến trước mặt tôi.
“Đàn chị à, chị đứng gần tôi như thế, không, không thích hợp lắm nhỉ.”
“Trong hôn lễ nhà họ Giang, cậu và tôi vẫn luôn ngồi chung một chỗ, lúc đó, biểu hiện của cậu rất kỳ quái, từ khi cậu móc ra cái điện thoại kia, thì thần thái trước sau như thể hai người vậy. Cậu mau khai báo thành thật đi, trong chiếc điện thoại kia có thông tin gì, lại có thể ép một người không tiền, không quyền, không thế như cậu dám đứng lên chống đối nhà họ Giang? Chẳng lẽ, nhà họ Giang đó có cất giữ cái thứ nhìn không thấy nhưng quả thực có tồn tại mà cậu nói sao?”
Tôi giật mình trong dạ, chẳng ngờ Thiết Tâm Lan lại quan sát tỉ mỉ đến thế.
“Giải thích tôi nghe đi, kể cả hành vi phản ứng kỳ quái của Giang Thần sau đó, anh ta chỉ bị vỗ nhẹ cậu một cái là nhập viện nằm đến tận bây giờ, tôi rất là thắc mắc cậu làm thế nào đó?”
“Đàn chị à, tôi…”
“Đừng gọi tôi là đàn chị, thân phận giữa tôi và cậu ngay lúc này chính là cảnh sát và kẻ tình nghi.”
“Chị hoài nghi tôi à?”
“Tôi không hề hoài nghi cậu bất cứ chuyện gì, nhưng bản thân cậu giấu tôi quá nhiều!”
Thiết Tâm Lan trở nên cường thế, căn bản không giống một người phụ nữ, tôi cười khổ một tiếng ngồi xuống ghế: “Nói cho chị biết là hại chị, có một số thứ có thể biết, nhưng có một số thứ một khi biết thì muốn quên cũng không quên được.”
“Cảnh sát đại diện cho sự công bằng và chính nghĩa trong xã hội, nếu như tôi không dám điều tra chân tướng vì sợ bị tổn thương, vậy cái thành phố này sẽ vĩnh viễn không thể đón lấy ánh mặt trời!”
“Cho nên mới nói, tôi không thích hợp để trở thành một người cảnh sát.” Châm một điếu thuốc, tôi vẫn không hề trả lời câu hỏi của Thiết Tâm Lan, mà là bẻ lái sang một chuyện khác: “Mấy ngày trước, công tử công ty dược Kiền Đỉnh gặp tai nạn giao thông, tôi nghi ngờ đó là một vụ mưu sát được sắp xếp tinh vi, muốn xem báo cáo nghiệm thi một cái.”
Tôi tự nhiên như ruồi mà rít một hơi, Thiết Tâm Lan nhìn bộ dáng điếc không sợ súng của tôi liền đập tay xuống ghế: “Tôi thật sự bị sự vô liêm sỉ của cậu đánh bại rồi.”
“Đàn chị, tốt xấu gì tôi cũng cung cấp cho chị nhiều manh mối quan trọng như vậy rồi, lại còn bận rộn giúp chị phân tích tình huống, sau này nói không chừng….”
“Báo cáo pháp y nằm trong ngăn kéo đằng kia, cậu chỉ có 3 phút, xem xong thì mau biến mất trước mắt tôi.”
“Vâng.”