Năm năm trước, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều vụ án mạng, nhưng chưa từng nghe thấy năm từ trường Trung học Tân Hỗ từ chỗ của giáo viên.
“Lẽ nào đúng là tự sát?” Tôi nghĩ đến một tình huống khác, vụ án này liên quan vấn đề trọng đại, ngay cả cảnh sát hình sự lúc đó cũng không dám để lộ tin tức ra ngoài.
Xé tờ thông báo xuống, nhét vào trong túi, tôi tìm thấy một chùm chìa khóa có ghi số ký túc xá ở trong ngăn kéo của người quản lý ký túc xá.
“Thông báo đưa ra hai thông tin, thứ nhất người chết tên là Thẩm Mộng Đình, thứ hai phòng của cô ấy là 4118.”
“Thẩm Mộng Đình và Thẩm Mộng chỉ khác một chữ, đây là đang ám chỉ điều gì sao?” Tôi lắc chùm chìa khóa ở trong tay, đi ra khỏi phòng.
Tú Mộc, Anh Tử đứng bên ngoài cửa, tôi vẫy tay với bọn họ: “Tôi muốn đi lên trên tầng, nếu như hai người không muốn đi theo thì hãy đợi ở bên ngoài, đừng có chạy lung tung.”
“Đợi đã, tôi đi cùng cậu.” Tú Mộc tránh Anh Tử, chạy vào trong khu nhà.
“Được rồi, Anh Tử, cô cẩn thận một chút.”
Một cô gái đứng một mình ở bên ngoài, trước khi đi lên cầu thang tôi không yên tâm quay lại nhìn cô ấy một cái.
Đôi mắt của cô gái này đang nhìn chằm chằm vào lưng của tôi, ánh mắt kia giống như đang nhìn người chết vậy.
Trong khu nhà được lát gạch, vô cùng sạch sẽ, trên cầu thang cũng không bất kỳ vật lặt vặt nào, so sánh với cầu thang đổ nát ở tòa nhà dạy học, ở đây tốt hơn rất nhiều.
Đi một mạch lên tầng bốn, số ở trên cửa tầng: “4111, 4112….4118, chính là ở đây.”
Chiếu sáng bằng điện thoại, tôi cố gắng tìm kiếm trong chùm chìa khóa lớn.
Trong khung cảnh tối tăm, khép kín, đứng trước cửa của người chết, sự sợ hãi trong vườn trường kỳ lạ đang nảy mầm.
Tú Mộc giống như một con khỉ bị kinh hãi, nhìn trái nhìn phải, một tay nắm chặt lấy áo của tôi: “Này, này, cậu có cảm thấy có cái gì đó đi theo sau chúng ta?”
Anh ta ngơ ngác nhìn về chỗ sâu thẳm của cầu thang: “Tôi luôn cảm thấy dường như có thứ gì đó đang ở trên cầu thang.”
“Mẹ nó, cậu đừng có thần hồn nhát thần tính dọa người khác.” Tôi chuyên tâm tìm chìa khóa, bị Tú Mộc nói như vậy, lập tức chửi thề.
Ngón tay ra mồ hồi, trong lòng cũng có chút hoảng loạn.
“Tôi không có lừa cậu!” Anh ta rụt cổ lại, lúc này tất cả ánh sáng đều tập trung lên chùm chìa khóa trong tay tôi, bốn phương tám hướng đều tối đến mức đưa tay lên còn không nhìn thấy năm đầu ngón tay.
“Thứ kia dường như càng đến gần hơn rồi, tôi cảm thấy nó đã lên đến tầng ba rồi.” Bị Tú Mộc nói đến mức trong lòng hoảng sợ, dần dần tôi cũng sinh ra cảm giác như vậy.
“Quả thật có thứ gì đó đang đến gần.” Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ như vậy, không phải tiếng bước chân, cũng không có bất kỳ âm thanh gì, nhưng chính là rất kỳ lạ là có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang đến gần.
Nó từ tầng dưới đi lên, không nhanh không chậm, giống như một cái bóng lớn không chút sức sống.
Bóng tối trong hành lang càng dày hơn, đè nén đến mức khiến người khác không thể thở nổi.
“Vẫn chưa tìm thấy à? Nhanh lên! Hay là chúng ta vẫn nên nhanh chóng chạy đi!”
“Đừng ồn, tôi đang tìm đây!” Động tác trên tay nhanh hơn, nhưng càng gấp lại càng không tìm thấy: “Chết tiệt, sao trong tòa nhà này lại có nhiều phòng như vậy.”
Mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, thực sự tôi cũng cảm nhận được, ở đầu cầu thang, trong bóng tối không nhìn thấy được ở phía sau chúng tôi có thứ gì đó đang nhanh chóng đến gần.
“Nhanh lên, nhanh lên!” Giọng nói thúc giục của Tú Mộc trở nên run rẩy, trong bóng tối dường như có mấy bàn tay trắng bệch đang giờ về phía này.
Cuối cùng cũng tìm thấy, tôi còn không kịp cầm lấy máy quay, túm lấy Tú Mộc đi vào phòng ký túc xá 4118.