“Còn nhớ tôi đã hỏi tên ba cậu không? Cậu họ Vương, tên đầy đủ của cậu là Vương Tú Mộc. Đồng phục học sinh trên giường thứ hai trong phòng y tế là của cậu. Còn Tiết Phi và Thẩm Mộng, dấu vết của bọn họ đã được tìm thấy trong ngôi trường này. Các người là nạn nhân 5 năm trước bị Quách Quân Kiệt nguyền rủa nên linh hồn không thể siêu thoát.”
“Mấy đứa nhóc tội nghiệp phải lang thang mãi trong ngôi trường u ám này, còn phải sống trong nỗi sợ hãi không yên với Quách Quân Kiệt đời đời kiếp kiếp.”
“Thật ra tôi cũng rất đồng cảm với các cậu, đã chuộc lỗi nhưng linh hồn vẫn chưa được yên nghỉ. So với những lỗi lầm các cậu gây ra thì hình phạt này có hơi tàn nhẫn.”
Có lẽ bị tôi nói đến chỗ đau, Tú Mộc dừng bước lại: “Chúng tôi không cần anh phải đồng cảm, anh cũng sẽ sớm trở nên giống chúng tôi mà thôi!”
Giọng cậu ta khản đặc, giống như đang nhai thứ gì đó trong cổ họng.
“Hợp tác sẽ có lợi cho cả hai, đánh nhau thì cả hai sẽ thua thiệt. Cậu có thể giết tôi và giam cầm linh hồn tôi ở đây, nhưng trước đó, tôi có một đề xuất khác.”
“Nói.”
“Tôi giúp các cậu được giải thoát, giúp các cậu thành Phật.”
“Chỉ dựa vào anh?”
“Không thử thì làm sao biết được?”
Thấy Tú Mộc chìm trong suy nghĩ, những vết hoen tử thi trên người cậu ta dần tan đi, trái tim đang treo lơ lửng của tôi mới dần buông lỏng xuống.
Trận đánh cược mạng sống này, tôi thắng chắc rồi.
Từ lúc nhận được thông báo về nhiệm vụ tùy chọn trong Underworld Show thì tôi đã thấy kỳ lạ rồi, tại sao nhiệm vụ lại yêu cầu chơi game trong khuôn viên trường?
Chơi trò gì? Chơi với ai? Chơi thế nào?
Ở một nơi u ám không tồn tại sự sống thì câu trả lời rất đơn giản, tôi phải chơi với ma, hơn nữa tôi càng chơi càng thấy vui.
Lúc đầu, tôi quả thật đã làm theo các yêu cầu, nhưng khi bí ẩn của khuôn viên trường từ từ được vén màn thì tôi phát hiện có một vài hồn ma đang ở trong khuôn viên trường, hơn nữa giữa bọn họ có thể vẫn còn những mâu thuẫn không thể hòa giải.
Một kẻ giết người đã gây ra toàn bộ thảm kịch, mà những nạn nhân kia thì lại bị giam cầm tại đây.
Nếu tôi đoán không sai thì kẻ đứng sau thao túng hết mọi chuyện chính là Quách Quân Kiện, Tú Mộc và Thẩm Mộng giống như những chú hề, mục đích tồn tại chỉ là để biểu diễn cho Quách Quân Kiện, lặp lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng để rửa sạch tội ác của chính mình.
Mối quan hệ không bình đẳng này đã cho tôi quyết tâm, tôi quyết định chủ động ngửa bài với mấy con ma này.
“Những lỗi lầm mà các cậu phạm phải, sự hành hạ trong suốt năm năm qua đã đủ đền tội rồi. Nếu bây giờ các cậu không phản kháng, lẽ nào các cậu định làm nô lệ đời đời kiếp kiếp, mãi mãi làm con rối của cậu ta sao?”
Tôi đã từng tham gia vào các vụ kiện dân sự, cũng từng làm luật sư hòa giải, mặc dù ban đầu chỉ là vì miếng cơm manh áo, nhưng ít nhất kinh nghiệm trước đây đã dạy cho tôi cách thuyết phục người khác.
“Cậu không cần phải do dự, cậu giết tôi lúc nào cũng được, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này thì các cậu sẽ không bao giờ có thể thay đổi vận mệnh bị giam cầm được nữa.”
Tú Mộc cuối cùng cũng bị tôi thuyết phục, cậu ta trở lại dáng vẻ bình thường: “Muốn tôi tin anh cũng được thôi, nhưng nếu anh chưa giải được lời nguyền trước bình minh, vậy thì hãy ở lại đây với chúng tôi mãi mãi.”
“Một lời đã định.” Tôi nói muốn giúp Tú Mộc chỉ là ăn nói lung tung thôi, tôi không nắm chắc lắm, muốn kéo dài một thời gian để nghĩ cách.