Giọng của Tú Mộc càng lúc càng thấp: “Phải, bây giờ nghĩ lại Anh Tử và tên của búp bê ma Hoa Tử trong lời đồn của trường chỉ kém một chữ, chú nói xem hai người bọn họ liệu có phải là cùng một người không, hoặc có phải là cùng một con ma?”
Giọng điệu âm trầm khiến tôi không rét mà run, nhớ lại từng biểu hiện của Anh Tử thì quả thật không giống với người bình thường, theo lý mà nói cô gái nhỏ như vậy gặp phải loại chuyện vừa rồi cho dù không bị dọa khóc, cũng nên thét vài tiếng, nhưng cô ta lại bình thường đến mức có hơi quá đáng.
“Cậu tại sao mãi đến bây giờ mới nói cho tôi biết chuyện quan trọng như vậy?”
“Nếu như không có nhìn thấy những người gỗ biết di chuyển kia, chú sẽ tin lời tôi nói sao? Mới đầu, tôi luôn nói cho chú biết đủ loại lời đồn liên quan đến trường học này, nhưng chú lại không có để nó trong lòng.”
“Bây giờ thì hay rồi, Thẩm Mộng, Tiết Phi tiếp tục gặp nạn, đoán chắc tiếp theo sẽ đến lượt tôi, mà chú rất có thể cũng không thoát được.” Tú Mộc cúi đầu, lặng lẽ đi một đoạn, đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy?”
“Chúng ta không thể ngồi chờ chết được, tôi nghĩ ra một cách không tồi, chắc có thể kết thúc cơn ác mộng này.” Trên gương mặt non nớt của cậu ta xuất hiện một tia bệnh hoạn, mắt giống như con mèo đen phát sáng.
Bỗng nhiên bị cậu ta nhìn, tôi cảm thấy có hơi hoảng: “Nói nghe thử.”
“Hai chúng ta liên thủ… giết Anh Tử!”
Rất khó tưởng tượng ra lời nói giết người phát ra từ trong miệng của một đứa trẻ, tôi sau khi trải qua trạng thái sửng sốt lúc đầu thì nở nụ cười miễn cưỡng.
“Mặc kệ Anh Tử là người hay ma, mọi chuyện đều chỉ là suy đoán của cậu mà thôi, trước khi chưa có hoàn toàn chứng thực được, loại hành vi này của cậu gọi là mưu sát.” Vỗ vai của Tú Mộc, tôi xoay người rời khỏi.
Ở ngôi trường chỗ nào cũng quỷ dị này, Anh Tử đang ngồi một mình ở bên mép bồn hoa, giống như một búp bê bị vứt bỏ.
“Đừng sợ, tôi bây giờ đưa cô rời khỏi trường.” Nhẹ nhàng ôm cô gái lên, nhiệm vụ của Underworld Show đương nhiên quan trọng, nhưng tôi không thể giương mắt nhìn cô gái nhỏ chết ở đây.
Tôi đi về phía cửa lớn của trường, nhưng còn chưa đi được mấy bước, Anh Tử trước giờ chưa từng nói chuyện vậy mà ghé vào tai tôi lén lút nói: “Chú mau đi đi, ba người bọn họ đều mà ma!”
“Nên tin tưởng ai đây?”
Anh Tử ở trong lòng rất nhẹ, một tay là có thể ôm cô ấy lên, cơ thể cô ấy giống như không có trọng lượng vậy.
Sau khi nói xong câu kia, Anh Tử vùi đầu vào vai tôi, không nói câu nào.
Nếu như không phải bên tai tôi vẫn còn lưu lại nhiệt độ của thiếu nữ, có lẽ tôi phải nghi ngờ câu nói lúc nãy có phải là do cô ấy nói không.
Vẫn chưa đi đến cổng trường, Tú Mộc đã đuổi đến, trong tay cậu ta còn cuốn một sợi roi mây, nháy mắt với tôi.
Ý tứ rất rõ ràng: “Đừng do dự, ra tay đi!”
Hai người đều dùng cách riêng của mình để thuyết phục tôi, bước chân đang di chuyển dần dần dừng lại, trên mặt tôi làm ra vẻ trời và người giao chiến: “Nên tin tưởng ai đây?”
Đặt Anh Tử xuống, tôi nhìn điện thoại, trong phòng livetream siêu cấp kinh hãi có đủ các loại ý kiến.
“Streamer, đầu của cậu bị úng nước rồi à? Tú Mộc chắc chắn là quỷ, từ lúc bắt đầu anh ta đã bắt đầu dẫn dụ cậu, trò chơi bốn góc kia chỉ có một mình cậu cùng với ba con quỷ chơi!”
“Mẹ nó, thằng nhóc này cùng lắm là một tên thần kinh, sao có thể là quỷ? Ngược lại Anh Tử kia, quái dị quá không bình thường!”
“Đồng ý, lúc nãy ống kính máy quay quay cận mặt Anh Tử, tôi quan sát 3 phút, thời gian dài như vậy nhưng biểu cảm của cô ta không chút biến hóa! Chắc chắn xác chết sống lại!”