“Ầm!” Cửa phòng đóng lại, tôi và anh ta dựa lưng vào nhau, yên tĩnh lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Không có bất kỳ âm thanh nào, dường như sự âm u lạnh lẽo lúc nãy chỉ là ảo giác ở trong lòng.
“Không thể nào.” Máy quay ở bên ngoài đang hoạt động, tôi lấy điện thoại của Underworld Show, trong phòng phát trực tiếp siêu cấp kinh dị lúc này đang chiếu khung cảnh trên hành lang.
Trong bóng tối âm u, mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc váy đỏ đang bay lơ lửng ngoài cửa!
“Cái gì vậy?” Trên mặt tôi hiện lên sự không hiểu, cúi đầu nhìn Tú Mộc, anh ta đã bị dọa đến mức cuộn tròn lại, run rẩy bẩy, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Điện thoại hiển thị, chiếc váy đỏ vẫn luôn bay lở lửng ngoài cửa, không có ý rời đi.
Tôi hít một hơi thật sâu, trong đầu nghĩm đến tất cả những lời đồn tại liên quan đến trường học, nhưng dường như không có sự tồn tại của chiếc váy đỏ.
“Bình tĩnh, ít nhất bây giờ đang an toàn.” Cửa phòng đã bị chặn, dù sao cũng không mở ra được, tôi dứt khoát lục tìm ở trong phòng: “Người chết Thẩm Mộng Đình nằm ở giường số một, đối với học sinh nội trú mà nói, phòng ngủ chính là nơi cất giữ bí mật, ở đây có lẽ tôi có thể phát hiện ra điều gì đó.”
Ngược lại không phải là tôi gan dạ, chỉ là dùng điện thoại của Underworld Show để quan sát, bên trên ngoại trừ cảnh tượng đáng sợ ở bên ngoài, còn có từng dòng bình luận cười nhạo đang chạy của cộng đồng mạng trên diễn đàn.
“Mẹ nó, streamer gan nhỏ như chuột, ném phòng phát sóng trực tiếp lại, tự mình chạy trốn.”
“Streamer lại không thấy nữa rồi? Sao vậy? Mong cậu tôn trọng phòng phát sóng trực tiếp của mình.”
“Mẹ nó, cái thứ đang bay lơ lửng kia là cái gì, dọa ông đây giật bắn mình!”
“Cửu thiên thần phật, Như lai đại ca phù hộ, bình luận bảo vệ thân thể!”
“Bình luận bảo vệ thân thể là cái gì?”
Những người xem live lướt qua nhanh chóng, qua từng dòng bình luận chú giải chạy trên màn hình, chiếc váy màu đỏ ở bên ngoài cảm thấy cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
Phòng ký túc xá 4118 tổng cộng có bốn học sinh nữ, tất cả giường ngủ đều ở trên tầng hai, tầng 1 là bàn học và tủ quần áo.
“Thẩm Mộng Đình ở giường số một.” Mở tủ quần áo tương ứng, mọi thứ hầu hết đã bị dọn dẹp, chỉ còn lại hai chiếc áo mỏng đã cũ.
Tôi thử lật tìm trong túi áo, bên trong không có gì, ánh mắt nhìn về phía bàn học, kéo ngăn kéo ra, bên dưới những bài thi bỏ đi có một quyển sách .
“Tình yêu không thể nhìn thẳng, đơn độc mới là chân tướng duy nhất, anh nguy hiểm, giả dối, chỉ để lại cho tôi sự suy sụp và thê lương.” Tôi bĩu môi, quyển sách này không giống như một quyển tiểu thuyết mà một học sinh cấp ba thích xem.
Lật trang đầu tiên, bên trên thẻ kẹp sách tinh xảo viết một câu: “Kỵ sĩ chỉ thuộc về em, Quách Quân Kiệt.”
Điều thú vị là, phía sau thẻ kẹp sách còn có một dòng chữ tuyệt đẹp: “Nô lệ đáng yêu của em.”
Quyển sách còn rất mới, thẻ kẹp sách ở trên trang tên sách chưa từng động vào, chủ nhân của quyển sách này dường như không hề thích nó.
Tùy tiện lật về phía sau, mấy bức thư rơi xuống.
Tôi cầm lên thì nhìn thấy bên trên có viết thời gian và tên, đây có lẽ đều là thư tình của Quách Quân Kiệt viết cho Thẩm Mộng Đình.
Bọc rất đẹp, tất cả thư tình Thẩm Mộng Đình đều chưa từng mở ra, Quách Quân Kiệt đáng thương vẫn luôn âm thầm chờ đợi, thậm chí còn không được xem là lốp dự phòng, trong lòng Thẩm Mộng Đình chính là một nô lệ có thể tùy tiện sai khiến.
Tôi sắp xếp những bức thư tình phủ đầy bụi theo ngày tháng, bức thư thứ nhất là vào sáu năm trước.
Mở bức thư ra, không ngoài dự đoán là một lời tỏ tình được viết bởi một cậu bé còn non nớt phải lấy hết can đảm mới viết ra được.