“Bác gái biết cháu là người tốt.” Thấy xe buýt số 14 biến mất trong bóng đêm, bà ta mới thở phì phò nói: “Bởi vì cháu là người tốt, cho nên bác gái mới muốn cứu cháu một mạng.”
“Có ý gì?”
“Vừa rồi gió ở bên ngoài đã thổi bay áo tang của đám người kia, cháu đoán bác nhìn thấy gì?” Bà ta thần bí nói, giọng điệu che che giấu giấu.
Tôi hỏi theo bản nămg: “Bác đã thấy gì?”
“Mấy tên kia không phải người!” Nét mặt bà ta trầm trọng, nhỏ giọng nói: “Dưới lớp áo tang bọn họ không hề có chân!”
“Không, không thể nào?” Tôi không ngờ bác gái vẻ ngoài như con buôn kia vậy mà cẩn thận như vậy, phải biết rằng đám người mặc áo tang kia vừa lên xe tôi đã bắt đầu chú ý bọn họ, nhưng người học qua trinh thám như tôi lại không phát hiện chỗ nào bất thường.
“Chẳng lẽ là vấn đề về góc độ?” Bác gái cách những người đó rất gần, mà tôi thì chỉ quan sát qua điện thoại.
“Đừng để ý là vấn đề gì? Bác gái cứu cháu một mạng cũng không mong cháu báo đáp gì, chỉ hy vọng cháu có thể đưa bác về nhà.” Sau khi xuống xe, bà ta trở nên thần bí khác hẳn lúc trên xe y như một người khác.
Dù sao cũng đã xuống xe, giờ tôi đuổi theo cũng không kịp, đành gật đầu bất đắc dĩ: “Nhà bác ở đâu? Chỗ rừng núi hoang vắng này rất khó tìm đi.”
“Dễ tìm lắm, cháu đi theo bác là được, không cần cách bác quá xa, cúi đầu xem đường đi.” Đi dọc theo con đường về phía bắc, đi không bao xa thì liền nghe thấy một giọng nữ kêu cứu, tôi muốn đi qua xem.
“Đừng quản chuyện này! Chạy nhanh đi!” Vẻ mặt bác gái nghiêm túc, lớn tiếng thúc giục.
Tôi có chút do dự: “Không ổn lắm đi, nghe tiếng hình như là cặp tình nhân vừa mới xuống xe hồi nãy.”
“Kêu cháu đi thì cháu cứ đi theo thôi, đừng xen vào việc của người khác, sẽ khiến bản thân rơi vào rắc rối đó.” Bác gái bắt lấy tay tôi lôi về phía trước, sức bà ta rất mạnh, tôi cảm thấy sức ấy chẳng hề thua kém một người đàn ông trưởng thành.
“Không được, cháu vẫn nên đi xem thử thôi!” Tiếng kêu cứu của cô gái ngày càng to hơn, rất thê thảm, giống như có người cầm dao đuổi theo cô ta ở phía sau vậy.
Tôi bỏ tay bà ta ra, không để ý bà ta ngăn cản rời đi quốc lộ, chạy tới chỗ cô gái kêu cứu kia.
Mặt đất gồ ghềnh, Sơn Cúc hoang dã cành nhánh cây cào vào chân tôi, đau cực kì.
“Uy! Cô không sao chứ!” Xuyên qua Sơn Cúc viên, trong bóng đêm mơ hồ có thể nhìn đến một cô gái ngã trong vũng máu, tôi không có nghĩ nhiều mà chạy vội tới.
Tay đặt lên mũi cô gái, cô ta đã không còn hô hấp.
“Chết rồi?” Có thể là do thói quen nghề nghiệp, tôi quen tay lật thi thể cô ta lại quan sát, nhưng kỳ lạ là trên người cô ta không có miệng vết thương nào, ngược lại là trên cổ có một vết hằn xanh tím do bị siết cổ.
“Vậy máu này từ đâu mà có?” Tay tôi run rẩy nhìn về phía trước, một người đàn ông người bị dao đâm nằm ở cạnh bao đất cách đó không xa.
“Người chết là anh chàng kia, vậy…”
“Cẩn thận!” Bác gái dùng sức đẩy tôi ra, chỗ tôi ngồi chồm hổm vừa rồi cắm một con dao cắt hoa quả sáng chói.
Hết hồn chưa kịp định thần lại, tôi xoay người lại nhìn, cô gái rõ ràng lúc nãy không có hô hấp vậy mà lắc lắc đầu đứng dậy.
“Cô chưa chết?”
“Cô ta không biết đã chết bao nhiêu năm tháng rồi, cơ thể cũng có mùi hôi thối.” Bác gái đứng ở giữa tôi và cô gái kia che cho tôi, nhìn như là muốn bảo vệ tôi, trên thực tế là hấp tấp nắm chặt tay tôi, càng giống như sợ tôi chạy trốn hơn.