Hai người đều là người thích đắm mình trong bóng tối, vì vậy nên phòng khách không mở đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào tử cửa sổ. F nương theo ánh sáng heo hút này nhìn về góc Bùi Liệt đang đứng, không nhìn thấy mặt của hắn, nhưng có thể nhìn thấy đường nét điềm tĩnh và dẻo dai toát ra từ trên cơ thể thon dài cao lớn của hắn.
Đây hoàn toàn là trạng thái mà Bùi Liệt có thể có, cũng không phải là trạng thái mà sát thủ đứng đầu sẽ có. Ở trong ấn tưởng của F, Bùi Liệt là một thanh đao sắc bén và lạnh giá như sương mà không ai có thể ngăn cản được. Nhưng hiện tại lại trang bị thêm vỏ đao, thu liễm toàn bộ gai nhọn, F nhíu lại lông màu: "Là vì người đang nằm ngủ trong phòng kia à?"
"Vỏ đao" còn đang ngủ, cũng không bị tiếng nói của bọn họ đánh thức. Bùi Liệt lắc đầu "Không, là vì chính tôi."
"Cậu cho rằng chúng ta đang chơi trò chơi sao, muốn không làm là không làm?" Ngữ khi nói chyện của F không nhịn được nhanh hơn mấy phận "Một khi đã vào tổ chức, cho dù cậu không đứng ở phe nào thì cũng không có cách nào đứng ngoài cuộc. Nếu tiếp nhận thì còn có thể mở ra được điều kiện hậu đãi của 'Tướng Quân', nếu không thì thứ cậu phải đối mặt chính là sự đuổi giết từ thế lực từ hai phe. Cậu nắm chắc mấy phần có thể toàn thân trở ra?"
Thật ra thì trong lòng Bùi Liệt so với F nghĩ thì rõ ràng cục diện hơn nhiều. Hiện tại, đồng ý đứng về một phe quả thật là một lựa chọn tương đối thoải mái dễ dàng, mà lợi thế mà 'Tướng Quân' đưa ra quả thật mê người. Nhưng nhìn từ góc độ lâu dàu, một khi bước vào vũng nước đục này thì càng lín càng sâu. Huống hồ, hắn đã phát thệ trong lòng sẽ không rời khỏi người cá chép nhỏ.
Có lẽ nhìn từ ngoài vào thì là cá chép nhỏ cách mấy ngày lại mất trí nhớ định kỳ không thể rời khỏi hắn, nhưng trên thực tế thì chính hắn mới là người không thể rời khỏi cá chép nhỏ. Cá chép nhỏ mất trí nhớ ngược lại càng thoải mái tự tại, nhưng Bùi Liệt nhớ được mọi thứ thì một khắc cũng không chịu được sự thống khổ khi mất đi đối phương.
F biết tính cách Bùi Liệt, sáng suốt dừng việc thuyết phục lại, chỉ cảm thấy không thể tin nổi "Cậu thật sự thích cậu ta như thế?"
Sát thủ đại nhân không trả lời câu hỏi này, mà chỉ cúi đầu nhìn tay của mình. Đôi tay thon dài kia đẹp mắt tới mức có thể nói là hoàn mỹ, nhưng người mà nó đã giết qua thì đếm mười đầu ngón tay cũng không đếm hết.
"Vốn tôi đã nghĩ rằng tôi không xứng đáng có cái gì cả.." Tiếng nói của Bùi Liệt rất nhẹ, tới mức không thể nghe thấy "Nhưng không nghĩ tới loại người như tôi cũng có thể may mắn như vậy.." Vậy nên, cho dù như thế nào cũng không thể buông ra.
Thời điểm Bùi Liệt quay trở lại phòng ngủ, cá chép nhỏ vẫn ngủ rất say, chỉ là thay đổi tư thế ngủ thành nằm úp sấp, chăn cũng đá tung bay, thân nhiệt vốn đã thấp giờ càng lạnh hơn. Bùi Liệt vội vàng lên giương ôm lấy eo cậu, kéo vào trong ngực mình ủ ấm.
Có lẽ động tác có chút mạnh, khiến cho cá chép nhỏ hừ hừ mớ ngủ, nghe giống như tiếng grừ grừ làm nũng của mèo nhỏ.
Chăn ấm áp, ôm người yêu, hơi thở giao nhau, nhịp tim hòa làm một. Trước khi gặp cá chép nhỏ, cho tới bây giờ Bùi Liệt cũng không biết rằng mình có thể vui vẻ tới như vậy, chỉ cần nhìn người trong lòng là có thể cảm thấy thỏa mãn.
Ngày còn chưa tới sáu giờ đã sáng, nhưng cá chép nhỏ ngủ thẳng tới bảy giờ mà vẫn chưa tỉnh, Bùi Liệt cúi đầu hôn lên gương mặt đỏ bừng khi ngủ của cậu, cuối cùng phiền tới mức làm người mở mắt.
Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mông lung, mang theo hơi nước ẩm ướt, một giây sau lại nặng nề nhắm lại, rõ ràng không muốn mở.
Bùi Liệt lại phát động thế công hôn lên "Đồng Đồng, dậy ăn cơm nào."
Cá chép nhỏ lười biếng khó có được không hứng thú với đồ ăn, chui sâu vào trong chăn, nhắm chặt mắt hàm hồ nói: "Không muốn ăn, buồn ngủ."
"Không ăn bữa sáng không tốt cho sức khoẻ," Bùi Liệt cưỡng chế lôi người từ trong chăn ra ngoài "Ngoan nào, mau rời giường thôi."
Không khí lạnh lẽo trong nháy mắt rời khỏi chăn mà ập tới từ bốn phương tám hướng, cá chép nhỏ lập tức không vui, lại bắt đầu dùng cả tay cả chân giãy dụa, cũng kéo căng gương mặt nhỏ nhắn, bộc phát tính trẻ con, ồn áo "Không dậy nổi, không dậy nổi! Em muốn ngủ!"
Sát thủ đại nhân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi mỗi lần đối mặt với cá chép nhỏ đều sẽ chủ động đầu hàng, chỉ có thể bất đăng dĩ buông tay trấn an nói: "Được rồi, được rồi, không dậy thì không dậy, anh mang bữa sáng vào đây cho em nhé?"
Cá chép nhỏ chui về chăn một lần nữa hài lòng gật đầu, nhưng lúc này lại nghe thấy một giọng nói truyền tới.
"Tôi nói này Bùi, cậu là đang nuôi người yêu hay nuôi trẻ nhỏ thế?"
Giọng nói xa lạ đột nhiên xuất hiện khiến cá chép nhỏ hơi sững sờ, cảm thấy sự cười nhạo rõ ràng trong lời nói của đối phương, lập tức không nhịn được xù vảy, ngay cả tức giận khi rời giường cũng quên luôn. Lập tức ngồi bật dậy, tức giận trừng vè phía truyền tới tiếng nói.
Đáng tiếc F đã bị ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Bùi Liệt trừng cho lủi mất.
Đồ ngủ trên người cá chép nhỏ vừa mỏng vừa rộng, xương quai xanh và lồng ngực nhìn một cái là không sót thứ gì. Ham muốn chiếm hữu cực mạnh của sát thủ đại nhân đương nhiên là một cái liếc mắt cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy. Bùi Liệt tìm cho cá chép nhỏ một áo lông cao cổ, còn cầm dây buộc tóc giúp cậu buộc gọn gàng mái tóc dài ra sau. Trong dây buộc tóc có gắn một chip định vị, chỉ lớn bằng nửa móng tay, có thể giúp hắn tìm được vị trí của cá chép nhỏ khi cần thiết.
Cá chép nhỏ đã hoàn toàn tỉnh táo cũng cảm thấy bộ dáng nằm ỳ trên giường của mình có chút mất mặt, vừa giơ tay phối hợp đông tác với Bùi Liệt, vừa không nhịn được giải thích: "Cái kia, không phải em muốn nằm ý, là.."
Bùi Liệt rất lưu loát cắt đứt lời cậu: "Là bé con muốn nằm đúng không?"
Lập tức đôi mắt cá chép nhỏ sáng rực, gật đầu "Đúng vậy."
DÙ sao chuyện xấu đều đổ hết cho bé con là được. Bùi Liệt xoa đầu cá chép nhỏ, cố ý nói: "Bé con không ngoan chút nào, chúng ta dứt khoát bỏ nó đi."
".. Hả?" Cá chép nhỏ trợn tròn mắt, nhưng lại thoáng cái mang suy nghĩ lên một khác "Có phải anh có tiểu tam hay không, chính là người vừa cười nhạo em bên ngoài cửa!"
F ở bên ngoài đang cố gắng tiêu hóa phiên bản thâm tình bất bình thường của Bùi Liệt, lại không ngờ chuyện khó tiêu hóa hơn theo sau mà tới. Chỉ thấy một thiếu niên vô cùng xinh đẹp khiến hắn vô cùng kinh diễm đột nhiên uỳnh uỳnh chạy tới trước mắt hắn, rất có khi thế tuyên bố với hắn: "Không cho anh câu dẫn vợ tôi, tránh anh ấy xa một chút!"
F cũng coi như đã duyệt qua vô số người, nhưng không thể không thừa nhận đối phương tuyệt đối là người đẹp nhất trong số nam nữ hắn gặp. Tiếp theo lại kinh ngạc vì xưng hô vợ này, không nhịn được liếc mắt nhìn Bùi Liệt.
Cơ thể cao lớn, cường tráng như vậy lại bị đè, chuyện đó thật không thể nào nghĩ tới được. Bùi Liệt mặc xác hắn, tự mình hầu hạ cá chép nhỏ ăn cơm. Múc cháo yến mạch ra bát, cẩn thận thổi nguội, ngay cả sandwich cũng cắt thành những miếng nhỏ, thậm chí còn hận không thể đút từng miếng một. F nhìn mà muốn sững người, chỉ cảm thấy Bùi Liệt thật sự cay mắt.
Cá chép nhỏ thấy ánh mắt của F vẫn luôn nhìn về phía này, còn tưởng rằng hắn muốn cướp bánh pudding trong bát mình, không nhịn được che lại mâm thức ăn, còn vô cùng cao lãnh liếc mắt trừng mắt nhìn hắn một cái.
F:.
Tôi không thích ăn bánh pudding, cảm ơn. Hơn nữa khoé miệng còn dính cháo yến mạch thì đừng có làm vẻ mặt cao lãnh như thế được không? Một chút sát thương cũng không có, ngược lại vừa ngốc vừa manh..
Cuồi cùng F cũng thừa dịp Bùi Liệt xuống phòng bếp dọn dẹp mà tìm được cơ hội nói chuyện một mình với cá chép nhỏ, mang theo khinh thường nói: "Bùi vốn là một người ưu tú nhất trong tổ chức, nhưng hiện tại lại biến thành vú em hầu hạ người khác. Sự tồn tại của cậu chính là vật cản của y, cậu căn bản không xứng với y. Cậu nối xem ngoài việc lớn lên xinh đẹp ra, thì có thể làm gì?"
Hắn muốn khiến cho thiếu niên chủ động ròi đi, thế nên cố ý nói rất nặng lời, cho dù là người có tâm trí vững vàng e là cũng không chịu nổi những phát ngôn như vậy, huống hồ thiếu niên thoạt nhìn còn rất nhạy cảm yếu ớt. Nhưng không ngờ rằng cá chép nhỏ chỉ nhíu mày, ánh mắt nhìn qua cũng sạch sẽ nhẹ nhàng như cũ. Phong thái này khiến F phải nhìn cậu với cặp mắt khác.
Hành động tiếp theo của cá chép nhỏ càng khiến cho hắn cảm thấy giật mình. Chỉ thấy thiếu niên duỗi tay đánh một chưởng lên ngực hắn, lực đạo lớn tới mức hắn không chịu đựng được.
Sau đó một tiếng bịch trầm đục, F đập thẳng vào bức tường phía sau, lồng ngực và sống lưng đều truyền tới cảm giác đau nhức không hề nhẹ, không không chế được mà trượt xuống dọc theo mặt tường. Ngay sau đó cá chép nhỏ thừa thắng xông lên, bắt đầu một hồi quyền đấm cước đá loạn xạ, tới khi thở hồng hộc mới trả lời câu hỏi vừa rồi: "Tôi còn có thể đánh người!"
F từ trước tới giờ bản lĩnh mạnh mẽ, vậy mà nhất thời lại bị đánh tới phát mộng, may là lần này cá chép nhỏ đánh chưa dùng tới chân khí. Nếu không thì hắn không chỉ sưng mặt sưng mũi như vậy thôi đâu.