Vậy nên, khi sát thủ đại nhân vừa bước vào phòng khách thì đúng lúc nhìn thấy cá chép nhỏ vừa đánh người xong rất ưu nhã vô vỗ ống tay áo vốn không dính hạt bụi nào, từ trên cao nhìn xuống F, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, đẹp muốn chết: "Kém cỏi như vậy mà tới khua tay múa chân phán xét tôi? Chờ tới khi anh đánh thắng tôi thì hẵng nói."
Hệ thống thì đã hoàn toàn từ bỏ để Thầm Đồng duy trì nhiệm vụ cao lãnh này, nên cũng đã chọn sẵn nội dung trừng phạt cho nhiệm vụ. Nhưng lúc này, cá chép nhỏ lại thật sự có khí chất cao lãnh, không chỉ dọa sợ F, mà rơi vào trong mắt Bùi Liệt lại có một loại chói mắt động lòng người. Thậm chí khiến hắn mất khống chế mà có phản ứng, dưới lồng ngực phập phồng đều là hô hấp dồn dập mà đè nén.
Dù sao mình ra tay trước, còn đánh sưng mặt đối phương, thấy Bùi Liệt đứng đó không nói lời nào khiến cá chép nhỏ mơ hồ cảm thấy chột dạ. Vậy mà F lại vừa xoa gò má bị đánh vừa bò dậy nói: "Bùi, rốt cuộc cậu nhặt được tên nhóc này ở chỗ nào, cũng quá kinh khủng rồi. Nói một lời không hợp lập tức đánh người, quả thật chính là phần tử khủng bố cuồng bạo lực. Chẳng qua giá trị vũ lực này thật sự khiến tôi.."
Hai chữ 'bội phục' còn chưa nói ra đã bị cá chép nhỏ nhanh chóng cắt đứt "Mới không phải!" vừa nói vừa không nhịn được chạy về phí Bùi Liệt "Là hắn ta trước.."
Nhưng còn chưa nói hết đã dừng lại.
Bởi vì khi cá chép nhỏ chạy tới trước, Bùi Liệt đã lùi một bước về sau, tránh khỏi sự đụng chạm của cậu.
Hành động này rơi vào trong mắt cá chép nhỏ chính là tín hiệu bài xích và ghét bỏ, lập tức sững sờ. Chỉ cảm thấy vậy mà đối phương lại tin tưởng tên F đáng ghét kia, không thèm nghe cậu giải thích. Một loại cảm giác không nói nên lời xộc tới, xen lẫn thất vòng, khổ sở cùng với cảm xúc lạ lẫm khác, lại có thể khiến cho chân khí trong cơ thể cậu có chút hỗn loạn.
Thật ra thì Bùi Liệt ngay cả F nói gì cũng không biết.
Toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trong việc kím nén ham muốn cơ thể đang bắt đầu rục rịch mất khống chế. Chỉ vì một vẻ mặt kiêu ngạo của thiếu niên mà động dục không thể giải thích được, thật sự có thể khiến sát thủ đại nhân với lực khống chế xuất sắc cảm thấy có chút mất mặt, lại sợ dọa sợ cá chép nhỏ hoặc sẽ bị chán ghét, nên một mực cố gắng đè nén.
Nhưng chuyện động dục căn bản không có cách nào kiểm soát được, Bùi Liệt thật khó khăn mới có thể bình phục lại một chút, lại vì cá chép nhỏ tiến tới gần mà sôi trào lần nữa, cho nên mới theo bản năng lùi về sau. Nhưng cá chép nhỏ đả tức giận tới mức xoay người chạy đi.
Cho tới khi cậu chạy ra tới cửa Bùi Liệt mới kịp phản ứng lại, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng, nghĩ quả nhiên thiếu niên bị mình dọa sợ, vẻ mặt căng thẳng đuổi theo.
Bộ dáng chạy bộ của cá chép nhỏ tuy giống như con nít, thoạt nhìn có chút nghiêng ngả, nhưng tốc độ tuyệt đối không chậm, đảo mắt đã rời khỏi khách sạn ra tới đường cái. Đối diện bên kia đường cũng thật sự có một đứa trẻ, đang ngửa đầu đuổi theo quả bóng bay phía trước, cố găng vung vẩy hai cánh tay ngắn ngủn tóm lấy.
Đứa trẻ thoạt nhìn khoảng 2-3 tuổi, bươc chân chạy xiêu vẹo hơn so với cá chép nhỏ. Nhưng đôi chân ngắn rất nhanh đã theo bóng bay chạy vào làn xe máy. Mà mẹ đứa trẻ đang nói chuyện với người khác, không chú ý tới tình huống đứa con của mình.
Mà lúc này lại đang là giờ cao điểm, rất nhiều người lái xe vào trung tâm thành phố đi làm. Ngay giây sau có một chiếc xe lao tới, cách nửa mét trước người đứa trẻ. Tình huống có chút nguy hiểm, nhưng đứa trẻ vẫn không hề hay biết, vẫn bước đôi chân ngắn đuổi theo bóng bay. Cá chép nhỏ không kịp nghĩ nhiều, dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua, một tay kéo lấy đứa nhỏ vào trong lòng.
Không thể không nói thời điểm cá chép nhỏ chạy tới vừa kịp lúc.
Một chiếc Ford nhanh chóng chạy qua khi cậu vừa kéo được đứa trẻ, nhờ vậy mà đứa trẻ bình yên vô sự, nhưng chiếc Ford lại đụng lướt qua chân cá chép nhỏ. Vì thế mà cơ thể cậu bị bắn ngược ra, đứa trẻ cũng vì thế mà ngã dập mông trên mặt đất, oa oa khóc thành tiếng.
Mẹ đứa trẻ nghe thấy tiếng khóc lập tức hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn lại, ngay sau đó vội vàng chạy về phía con của mình.
Nhưng lại có một người còn nhanh hơn cô.
Bùi Liệt vừa mới đuổi theo cá chép nhỏ ra khỏi khách sạn thì đã nhìn thấy cậu đột nhiên xông ra giữ đường, lập tức hô hấp như ngừng lại, nhịp tim cũng bị dọa hụt mấy nhịp. Khoảng cách bước chân có hạn, ngay cả khi hắn dùng tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn chậm một bước. Một khắc khi hắn thấy cá chép nhỏ bị xe tông văng ra ngoài, đại não trống rỗng trong nháy mắt. Cảm giác như toàn bộ thế giới đều ngừng lại, hai giây sau mới tìm lại được ý thức của mình, vội vàng chạy tới bên người cá chép nhỏ.
Thật ra thì cá chép nhỏ cũng không có gì đáng ngại. Nhưng đôi chân hóa thành từ đuôi cá kia của cậu non mịn hơn gấp mấy lần người bình thường, cho dù là va chạm cực nhỏ cũng có thể để lại dấu vết rất nghiêm trọng. Bùi Liệt không để ý tới sự phản khảng của cậu, nhẹ nhàng vén quần cậu lên, chỉ thấy chân trái của cậu bị va đụng thành một vết đỏ rất dài, thoạt nhìn còn rất dọa người, đầu gối bên phải thì bị ngã tạo ra một mảng máu bầm lớn.
Mẹ đứa trẻ là một người phụ nữ da trắng, một bên vô cùng may mắn ôm lấy đứa con, một bên liên tục hướng cá chép nhỏ nói cảm ơn, đồng thời lo lắng hỏi cậu có muốn tới bệnh liệt hay không. Nhưng Bùi Liệt trầm mặc không nói một lời bế cá chép nhỏ lên, xoay người rời đi.
Cá chép nhỏ vẫn đang giận hắn lập tức bắt đầu giãy dụa "Đừng có đụng vào em, thả em xuống!" Bùi Liệt vẫn kiên trì không lên tiếng, nhưng cánh tay không ngừng siết chặt đã bại lộ tâm tình tức giận của hắn. Hơi thở cũng không vững vàng như thường ngày, thậm chí còn khiến cho cá chép nhỏ cảm thấy hắn dường như đang sợ.
Chẳng qua, sát thủ thủ đại nhân cho dù là thời điểm cảm xúc mất khống chế nhất cũng sẽ không nổi giận với cá chép nhỏ, cùng lắm là giống như lúc này, sắc mặt lạnh băng không nói gì.
Cuối cùng Bùi Liệt dùng sức mạnh không thể phản kháng mang người trở lại phòng ngủ khách sạn. Mà cá chéo nhỏ vừa vào nhà lập tức chui lên giường, trùm kín cả người trong chăn.
Cảm xúc Bùi Liệt đã bình ổn lại, nhẹ nhàng lên bên mép giường, cố gắng kéo cậu ra khỏi chăn. Nhưng cá chép nhỏ ở bên trong túm chặt góc chăn, Bùi Liệt kéo không được, lại không dám dùng sức kéo, chỉ có thể sử dụng âm thanh mềm nhẹ hướng về cục chăn nhỏ kia dỗ dành: "Bảo bối ngoan, lúc khác rồi tức giận, giờ ra ngoài được không?"
Cục chăn nhỏ kia không vui lắc đầu.
"Chân có đau không? Để anh giúp em bôi thuốc nhé?"
Tiếp tục lắc đầu.
"Ngoài chân ra, còn có chỗ nào khó chịu không?"
Lắc đầu lắc đầu.
"Choáng đầu sao? Lúc ngã xuống có bị va phải đầu không?"
Vẫn lắc đầu.
"Đồng Đồng," Bùi Liệt có chút bất đắc dĩ dừng một chút ".. Em thật sự không muốn nói chuyện với anh nữa sao?"
Lúc này cá chép nhỏ không tiếp tục lắc đầu nữa, nhưng cũng không lên tiếng.
Bùi Liệt thở dài, đứng dậy. Dù sao việc quan trọng trước mắt là xử lý vết thương trên chân cá chép nhỏ, lập tức quyết định đi lấy thuốc trước.
Hòm thuốc vẫn còn để trên xe, thế là hắn bước nhanh ra khỏi phòng, cố gắng nhanh chóng chạy đến chỗ đỗ xe. Bãi đỗ xe là lộ thiên, vị trí ở cửa hông khách sạn, khoảng cách không tính là quá xa. Bên này Bùi Liệt vừa cầm được hòm thuốc, thì đột nhiên cảm thấy có một chút nước rơi trên chóp mũi của mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện trời đổ mưa rồi.
Rõ ràng vừa rồi trời còn rất trong xanh, nhưng nháy mắt đã đổ mưa. Bùi Liệt hơi ngừng lại, trong lòng chợt căng thẳng, một giây sau không chút nghĩ ngợi chạy thẳng vào trong nhà. Thậm chí sợ tới mức ngay cả hòm thuốc cũng không kịp xách theo.
Đợi sau khi chạy về bên cạnh cá chép nhỏ, liền vội vàng ôm cả người cả chăn vào trong lòng, tiếng nói lo lắng không ngừng: "Đồng Đồng, Đồng Đồng ngoan, đừng khóc.."
Cá chép nhỏ hơi sững sờ.
Bùi Liệt giống như coi cậu là một vật báu dễ vỡ, giọng điệu có thể coi là khép nép khúm núm, có chút bối rối tiếp tục dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc được không.. Tức giận thì đánh anh một trận hoặc cắn anh vài cái, làm gì cũng được miễn là em hết giận.."
Nói xong lập tức duỗi cánh tay tới bên khoé miệng cá chép nhỏ cho cậu cắn. Cuối cùng cá chép nhỏ cũng ngẩng đầu lên, giọng nói còn mang chút nghẹn ngào lên tiếng: ".. Em không có khóc."
Thật ra thì cậu thật sự đã rớt một giọt nước mắt trong âm thầm, khi đó là lúc cậu cho rằng Bùi Liệt ra ngoài không cần cậu nữa. Cộng thêm đau nhức của vết thương trên chân, tủi thân trong lòng không ngừng tràn ra, một giọt nước mắt cứ như vậy mà đột ngột rơi xuống, lăn tròn xẹt qua gương mặt, cuối cùng chui vào cổ áo của chủ nhân. Bản thân cậu cảm thấy mất mặt vội vàng lau sạch mặt và viền mắt.
Bùi Liệt không phát hiện ra nước mắt trên mặt thiếu niên mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, cúi đầu nói: "Vừa nãy anh ở ngoài thấy trời mưa.."
Cá chép nhỏ mất trí nhớ cũng không biết mình khóc cùng với trời mưa thì có liên quan gì. Nhưng ký ức về trận mưa lần đó vẫn còn rất mới mẻ đối với Bùi Liệt. Bùi Liệt cũng không giải thích nhiều, chỉ khẽ hôn nhẹ lên trán thiếu niên "Đồng Đồng đừng khóc."
Bởi vì cậu khóc hắn sẽ đau lòng. Cho dù cực khổ mệt nhóc cũng không bằng nước mắt người yêu, chỉ cần một giọt cũng đủ phá tan mọi thứ.
"Em mới không cần anh lo," Cá chép nhỏ nhăn cái mũi nhỏ "Không phải anh ghét em sao, tình nguyên tin tưởng lời nói của tên xấu xa kia cũng không chịu nghe em giải thích, còn quản em làm gì!"
Nói tới đây thì không nhịn được mà cắn một cái lên cánh tay trước mắt, lại không nỡ dùng sức, giống như mèo con chưa cai sữa. Mà lúc này Bùi Liệt mơ hồ hiểu được nguyên nhân cá chép nhỏ chạy đi, lập tức thầm mắng bản thân mình một tiếng. Ánh mắt nhìn về thiếu niên không nhịn được càng trở nên ôn nhu, toàn tâm toàn ý nói lời xin lỗi: "Anh sai rồi. Đồng Đồng tha thứ cho anh được không?"
Thật ra thì ngay thời điểm Bùi Liệt lo lắng dỗ dành cậu đừng khóc thì cá chép nhỏ cũng đã nguôi giận, nhưng vẫn không buông tha. Sát thủ đại nhân không ngừng cố gắng: "Anh yêu em còn không kịp, sao có thể ghét em được? Anh không quản em, thì em tới quản anh được không? Từ giờ về sau mọi chuyện đều nghe em, em bảo anh làm gì thì anh làm đó."
Cuối cùng cá chép nhỏ cũng nhả hàm răng nanh đang căn người ra, kiêu ngạo ra lênh: "Em không thích tên kia, từ giờ về sau không được sự cho phép của em thì anh không được nói chuyện với hắn!"
Sát thủ đại nhân nhìn dấu răng nhợt nhạt hình trăng khuyết trên cánh tay mình, cảm thấy đáng yêu muốn chết, rất nghe lời phụ họa: "Được."
Các chép nhỏ cũng không quên nói nốt chuyện lúc trước còn chưa nói xong: "Hắn ta còn nói em không xứng với anh, nói em không làm được gì cả!"
"..."
Sát thủ đại nhân tiếp tục hùa theo: "Hóa ra cậu ta là tên xấu xa như vậy!"
"Ừm ừm!" Cá chép nhỏ nghiêm túc gật đầu, gật mạnh tới nỗi suýt sái cả cổ.
Bùi Liệt không nhịn được nhếch môi lộ ra một nụ cười nhẹ.
Nhưng thời điểm Bùi Liệt giúp cá chép nhỏ bôi thuốc vẫn nhíu chặt mày. Khả năng hồi phục của yêu tộc rất mạnh, cá chép nhỏ đã thật sự không sao rồi. Nhưng Bùi Liệt vẫn vỗ cùng nghiêm túc, liên tục cường điệu tầm quan trọng của việc chú ý an toàn, cũng nghiêm túc yêu cầu cậu lần sau không được lỗ mãng như vậy. Cá chép nhỏ nhìn đôi mày nhíu chặt của hắn, chủ động nhích tới hôn chụt một cái lên môi.
Bầu trời bên ngoài lại trở về trong xanh sau cơn mua, ánh nắng lại bắt đầu chiếu rực rỡ. Ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên trên giường, nửa người thiếu niên đều chìm vào trong ánh mặt trời. Tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng được ánh năng chiếu vào, lại phát sáng như vầng hào quang. Bùi Liệt không nhịn được cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ham muốn được đè xuống lúc trước lại rục rịch, hít một hơi thật sâu nói: "Ngoan, ngủ trưa một giấc nhé, tối nay chút ta phải xuất phát, buổi tối có khả năng sẽ không được ngủ."
Cá chép nhỏ rất tin tưởng, không hỏi xuất phát đi đâu, cũng không hỏi vì sao lại không được ngủ, chỉ giống như đứa trẻ vươn tay kéo hắn nói: "Vậy anh ngủ với em một lát."
Thế là Bùi Liệt tháo giày, để nguyên quần áo lên giường, cá chép nhỏ giống như một con sâu lớn, trườn lên người hắn, cuối cùng dựa đầu vào ngực hắn, ôm lấy hông hắn, an tâm nhắm mắt lại. Bùi Liệt chăm chú nhìn gương mặt cá chép nhỏ, cho tới khi hơi thở của cậu đều đều tiến vào mộng đẹp. Khoảng cách nhìn gần như vậy, khiến cho trái tim không nhịn được muốn nhũn ra. Cậu ở tại nơi mềm mại nhất đầu quả tim hắn, ở nơi sạch sẽ duy nhất, mềm mại duy nhất toàn thân hắn.
Bùi Liệt còn có rất nhiều chuyện, đợi sau khi cá chép nhỏ ngủ say thì đứng dậy rời giường. Cá chép nhỏ ngủ thẳng một tiếng mới tính, tỉnh lại vậy mà xung phong nhận việc chạy vào bếp nếu cơm.
Vốn Bùi Liệt còn nghỉ là tên nhóc kia chỉ cần nhìn thấy thức ăn là sẽ có tinh thần, dự định chuẩn bị chút đồ ăn ngon bù đắp cho cậu. Nhưng không ngờ cá chép nhỏ kiên quyết yêu cầu tự mình nấu cơm, hoàn toàn không để cho hắn nhúng tay.
Cậu dự định học theo Bùi Liệt làm một món mì cá viên và súp lơ xào thịt. Chỉ là không có súp lơ, chỉ còn hành tây, lập tức đổi từ súp lơ xào thịt thành hành tây xào thịt. Lại tập trung nghiên cứu các bước, sau đó quyết định nào bột mì trước.
Nhưng chưa được bao lâu, cá chép nhỏ đã chăm chú nhìn đống bột mì kia nhăn mày lại. Cậu không hiểu sao Bùi Liệt vỗ vỗ đã thành hình, mà bản thân bận rộn hồi lâu thế mà ngay cả hình dạng cũng không làm ra được.
Thật ra thì ngay ở thế giới hoa đào, cậu đã luyện ra được một thân nấu nướng rất tốt, đáng tiếc hiện tại đã quên sạch. Cuối cùng không thể làm được sợ mì, chỉ làm ra được một đống bầy nhầy. Mà cậu chỉ là vì một câu nói "Ngươi không làm được gì cả" kia của F mà không phục, nhất thời cao hứng quyết định nấu cớm. Đắn đo một hồi thì vui vẻ quyết định đổi mì cá viên thành mì cá viên hỗn hợp, ném toàn bộ đống kia vào nồi rồi đun lên, cũng nhân lúc nấu mì mà nhanh chóng thái thịt và hành tây.
F ngay từ buổi sáng đã lặng lẽ rời đi. Làm bạn hắn chỉ có thể khuyên tới đây, cũng không nói bất kỳ lời không hay nào về cá chép nhỏ nữa, chỉ để lại trên túi giấy một câu hi vọng bọn họ tự bảo trọng. Trong túi là ba chứng nhận thân phận mà Bùi Liệt nhờ F hỗ trợ mang tới, cũng là lý do Bùi Liệt đi tới San Francisco. Trước khi Bùi Liệt rời khỏi Philadelphia đã dùng mật mã liên hệ với hai người, một người là Chung Tư, người còn lại chính là F. Bề ngoài ba thân phận này đều sạch sẽ, là thành phần tri thức của San Francisco. Quan trọng hơn là cả ba đều không phải là thân phận Bùi Liệt thường dùng. Chung Tư đã có chuẩn bị từ trước, e là trong khoảng thời gian ngắn tổ chức sẽ không tra được.
Bùi Liệt cũng biết tính nghiêm trọng và nguy hiểm của sự việc, vậy nên dùng máy tính hack vào công ty hàng không, tối nay dùng thân phận mới Chung Tư cho hắn bay tới châu Mĩ.
Thu thập xong đồ đạc, Bùi Liệt tới đây là nhìn thấy một cảnh như này. Bóng dáng xinh đẹp của thiếu niên đứng ở đó chuẩn bị thức ăn, bộ dáng nghiêm túc đẹp muốn chết, giống hệt như một bức tranh vậy.
Nhưng thực tế lại không đẹp như tranh vẽ. Cá chép nhỏ bên này, đồ ăn thì không cắt mà suýt cắt trúng đầu ngón tay, mà bên kia nấu mì thì thiếu nước, rất nhanh đã truyền tới mùi khét, còn lấy tay đã thái hành dụi mắt.
Kết quả nhắm mắt cũng biết được.
Cá chép nhỏ bị hành tây làm cay mắt không ngừng trào nước mắt cuối cùng từ bỏ nấu cơm, vừa đau lòng vừa buồn bực tìm tới Bùi Liệt. Cá chép nhỏ yếu ớt vốn không hiểu sao cảm thấy tủi thân, ngay sau đó nói với Bùi Liệt: "Sau này em không muốn nấu ăn nữa, cay mắt quá hu hu hu.."
Thật ra thì Bùi Liệt đã sớm dự đoán được kết quả này, vô cùng bình tĩnh giúp cậu lau sạch nước mắt, lại nhẹ nhàng thổi thổi, còn ôm người vào lòng dỗ dành hồi lâu. Cuối cùng hôn gương mặt nhỏ một chút, xắn tay áo xử lý hậu quả.
Quả nhiên vẫn là sát thủ đại nhân lợi hại, chốc lát đã làm ra được món ăn khiến cá chép nhỏ chảy nước miếng. Cá chép nhỏ ăn rất vui vẻ, nhưng Bùi Liệt không hiểu sao lại có chút bất an, và còn đang không ngừng khuếch tán. Kết quả của việc bất an chính là không cẩn thận ăn phải ớt, bị sặc không ngừng ho khan.
Cá chép nhỏ vội vàng bưng cốc nước bên cạnh lên cho hắn, lúc đưa tới còn vỗ nhẹ lưng hắn hỏi: "Đỡ hơn chút nào không?"
Tư thế vỗ lưng tuy không tới vị trí, nhưng động tác vẫn lộ ra sự ân cần rõ ràng, kết hợp với đôi mắt to tròn chớp chớp, giống hệt như cô vợ nhỏ hiền thục, khiến cho tâm tình thấp thỏm của Bùi Liệt cũng bình ổn lại.
Chuyển bay đêm cất cánh lúc mười giờ, đúng tám giờ Bùi Liệt đã dẫn cá chép nhỏ tới sân bay. Sau khi lấy vé, kiểm tra an ninh, toàn bộ đều rất thuận lợi. Nhưng tại thời điểm cá chép nhỏ lại xảy ra chuyện, vừa mới xoay người đã mất dấu cậu.
"Có nhìn thấy thiếu niên vừa vào trong không?"
Một người đàn ông vừa rửa tay xong bị Bùi Liệt dọa sợ hết hồn, vội vàng lắc đầu. Bùi Liệt hít một hơi thật sâu, ôm theo máy mắn chuẩn bị kiểm tra từng phòng một. Đúng lúc này điện thoại trên người lại vang lên.
Dãy số xa lạ hiện trên màn hình khiến dự cảm bất thường trong lòng Bùi Liệt nháy mắt nặng thêm, nhưng vẫn nhanh chóng ấn nghe.
Bên trong không có người nói chuyện, chỉ có một mảnh tĩnh lặng khiến cho hắn cảm giác hít thở không thông, thậm chí ngay cả khoảng không này cũng có chút đứt quãng giống như là mất tín hiệu.
Bùi Liệt cố hết sức đè xuống bất an trong lòng, tiếp tục lắng nghe. Đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai truyền tới từ trong điện thoại.
Là tiếng của cá chép nhỏ.
Hơn nữa còn là một tiếng kêu đau đớn rõ ràng.