Mục lục
Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì nhìn rõ hơn, thậm chí Cố Thiên Qua không nhịn được mà giống như một tên biến thái càng tiến càng gần. Sau khi áp sát vào, có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi dài của nhóc tí hon kia chớp động trong nháy mắt, giống như một chiếc quạt nhỏ, vẽ một vòng trong lòng của hắn. Gương mặt nhỏ trắng nõn nhỏ nhắn ửng đỏ từng chút một, sau đó nhanh chóng lan tới cả tai.

Đối với Thẩm Đồng thì hoàn toàn là vì xấu hổ, nhưng trong mắt Cố Thiên Qua thì lại phong tình tới mê hoặc lòng người.

Ánh mắt Cố Thiên Qua càng ngày càng tối, hầu kết cũng đột nhiên nhúc nhích một cái. Thậm chí hắn con muốn cẩn thận hôn lên vành tai đỏ ửng của đối phương, lại tinh tế liếm láp một hồi.

Đáng tiếc nhóc con kia thật sự quá nhỏ, chỉ có thể nhìn không thể ăn. Nhưng nhìn cơ thể trần chuồng của cậu, học bá đại nhân thông minh rạng ngời đơn giản có thể liên tưởng tới dáng vẻ khi đối phương lớn thành một người bình thường. Vừa nghĩ một chút đã cứng thêm rồi, máu mũi cũng suýt chút nữa chảy ra, ánh mắt cũng càng thêm trắng trợn, gần như không khác gì cưỡng gian bằng mắt.

Nhóc con kia cảm thấy mình bị mạo phạm, nổi giận rồi.

Tuy vóc dáng của cậu nhỏ, nhưng tính khí lại không theo đó nhỏ đi. Hậu quả khi cậu tức giận vô cùng nghiêm trọng, không chỉ không thèm nói chuyện với Cố Thiên Qua, ngay cả cơm cũng không muốn ăn. Cả người lộ mỗi cái mông cho Cố Thiên Qua, mím chặt môi, đầu nhỏ ngẩng cao, vừa nhìn đã biết là bộ dáng không muốn gặp người.

Cố Thiên Qua đương nhiên cam tâm tình nguyện nhẹ nhàng dỗ dành: "Đồng Đồng, đừng tức giận có được không? Là anh không đúng, để anh giải thích.."

Đầu nhỏ lại xoay qua một chút, rõ ràng là đang nói 'Hừ'.

"Anh sai rồi," Cố Thiên Qua vòng nửa vòng, tiến tới trước mặt Thẩm Đồng tiếp tục dỗ: "Anh không hề cố ý, em tha thứ cho anh lần này có được không? Lần sau anh không dám nhìn lén nữa.."

Thẩm Đồng không nhịn được nói: "Lần trước anh cũng nói như thế đấy!" Ý cậu rõ ràng là chỉ lần ở trong máy tính kia, "Hừ! Đừng mơ em tin anh nữa!"

Học bá đại nhân bị vạch trần sờ sờ mũi, quyết định đổi chiến lược, gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, vừa ăn vừa cố ý khen: "Đây cũng là món ăn sở trường của dì Lưu, cũng không biết lần sau khi nào dì mới làm tiếp, em thật sự không ăn sao?"

Thẩm Đồng cố gắng kềm chế xúc động muốn ăn, không cúi đầu trước thế lực độc ác.

Thế là Cố Thiên Qua lại ăn thêm hai miếng, giả bộ lầm bầm: "Thịt quả thật rất ngon, thịt mỡ đan xen, vào miệng là tan, thơm ngon không chán.."

Nhóc con vốn muốn ăn thịt kho tàu trước khi tắm kia vẫn không lên tiếng. Nhưng nghe Cố Thiên Qua miêu tả mê người làm sao, vẫn lén lút hít hà mùi thơm trong không khí, cũng tự cho rằng thần không biết quỷ không hay mà nhích về phía thịt kho tàu.

Cố Thiên Qua bị manh tới cong khóe môi, sau đó lại tiếp tục gắp miếng thứ tư, "Em không ăn, thì anh ăn hết nhé?"

Nhóc tí hon rất có cốt khí, nắm chặt nắm tay nhỏ liều mạng chịu đựng, Cố Thiên Qua tiếp tục ăn. Mà đĩa thịt không chỉ thơm, mà còn được trình bày rất tinh tế, từng miếng từng miếng được xếp ngay ngắn trên tầng nước sốt, dưa chuột trang trí xung quanh, nhưng mới trong chớp mắt Cố Thiên Qua, đã chén hơn nửa đĩa.

Nhóc tí hon thật sự không nhịn được, mở to đôi mắt ngập nước như đang nhìn phải chuyện gì vô cùng kinh khủng vậy. Bám vào vành đĩa ngóc lên nhìn một chút đĩa thịt đã sắp bị ăn sạch, lại nhìn Cố Thiên Qua miệng đang nhai không ngừng, trong mắt tràn ngập oán trách.

Tên bại hoại độc ác kia vậy mà thật sự sắp ăn sạch thịt rồi!

Cố Thiên Qua mặt không đổi sắc tiếp tục gắp thêm một miếng, nhận được một đôi mắt càng mở to hơn của nhóc tí hon, ngay cả má cùng phồng lên. Mắt thấy Cố Thiên Qua lại vươn đũa tới, hoàn toàn không thể nhịn được nữa rồi, kêu to: "Không cho ăn nữa!"

Tiếng nói giòn tan phát ra trong đêm yên tĩnh càng thêm dễ nghe, học bá đại nhân xấu tính lại giả vờ vô tội hỏi: "Tại sao? Nếu Đồng Đồng không muốn ăn, thì ăn phải ăn hộ thôi. Nếu không, lãng phí thức ăn ngon như vậy, rất phí phạm."

"Ai bảo em không muốn ăn?" Nhóc tí hon lại hít cái mũi nhỏ ngửi mùi thơm, trợn tròn mắt nhìn Cố Thiên Qua một cái, đáng tiếc đôi mắt vì vừa mới tắm xong mà có chút ướt át, thoạt nhìn còn giống như đang làm nũng. Tiện đà kiêu ngạo mà hất cằm lên, định dùng ánh mắt cao cao tại thượng khinh thường đối phương nói: "Món nào em cũng muốn ăn!"

Bất đắc dĩ thân hình hiện tại của Cố Thiên Qua đối với cậu thật sự là quá cao lớn, khiến cho động tác hất cằm của cậu mất sạch khí chất. Bên Cố Thiên Qua đã nhanh chóng tìm một cái đĩa mới đặt tới trước mặt cậu, cho cơm cùng với mỗi món đều gắp một miếng lớn, lần lượt đặt vào. Ngay sau đó, nhóc con vươn tay về phía đồ ăn trong đĩa, nhưng không ngờ được, rất nhanh đã gặp phải vấn đề khó khăn.

Cái đĩa rất lớn, tay cậu lại ngắn, duỗi mấy cái nhưng vẫn không đủ để với tới, lập tức nôn nóng, theo bản năng gọi: "Cố Thiên Qua.."

Tiếng nói mềm nhũn lại khiến cho tim Cố Thiên Qua loạn một nhịp.

Sau vài giây, học bá đại nhân mới hồi phục tinh thần, nhưng hiện tại không có đĩa cỡ nhỏ mà nhóc con kia có thể dùng được, cho dù có thì sợ là cũng không để nổi món nào. Lập tức dùng ngón tay 'ôm' nhóc con kia lên, đặt vào trong đĩa.

Tuy động tác của hắn đã rất nhẹ rồi, nhưng khí lực của người bình thường vẫn không phải thứ mà nhóc tí hon lớn bằng ngón trỏ có thể chịu được, cộng thêm bị ôm lấy đột ngột mà giãy dụa theo bản năng, nhóc con kia xoa cánh tay kháng nghị lên tiếng: "Anh làm em đau!"

Tiếng nói tinh tế lộ ra một chút khàn khàn, trong lòng Cố Thiên Qua nhói đau, không khỏi khẩn trương hỏi: "Em đau chỗ nào? Để anh nhìn một chút.."

".. ≧︿≦.. Anh là đồ xấu xa, cố ý ăn hết thịt!"

"Để anh nhìn cánh tay một chút được không?"

"Không cho nhìn!"

"Cho anh nhìn một chút."

"Không cho, không cho!"

"Đồng Đồng ngoan, cho anh nhìn một chút đi."

"Cách xa em ra một chút, tới chỗ nào mát mà ngồi đi!"

"Chỗ em mát nhất," Cố Thiên Qua dịu dàng cười "Ngoan nào, cho anh nhìn một chút xem có sao không."

Cuối cùng Thẩm Đồng vẫn vén tay áo lên cho Cố Thiên Qua nhìn vết vừa mới tạo thành trên cánh tay, Cố Thiên Qua đau lòng dùng thuốc tan máu bầm bôi lên cho cậu, sau đó dùng đổ ăn để dời đi sự chú ý của cậu, "Nhanh ăn cơm đi, ăn cơm xong là hết đau."

Nhóc tí hon bĩu môi lại hừ một tiếng.

Tiếng hừ hừ hết lần này tới lần khác mềm nhũng, phát ra khỏi miệng câu chỉ có sự đáng yêu nói không nên lời, thậm chí còn giống như đang làm nũng.

Đối mặt với tính khí bị đùa bỡn chọc giận của nhóc con kia, Cố Thiên Qua bị coi thường nhưng càng cảm thấy thích, giọng điệu dỗ giành cậu ăn cơm càng nhẹ nhàng hơn, giống như đang dỗ con nít, "Khoai này ăn rất ngon đó, nếu không ăn sẽ nguội mất, Đồng Đồng nhanh nếm thử xem."

Thẩm Đồng đi chân trần đứng trên đĩa cùng đống thức ăn, đúng lúc vừa mới tắm rửa xong, trên ngươi rất sạch sẽ, áo bào trắng hệ thống cũng cấp lại không dính chút bụi nào, lập tức nghe lời vươn bàn tay nhỏ nhắn ra quệt chút nước sốt trên miếng khoai, cho vào miệng nếm thử.

Hương vị ngọt ngào khiến cho tròng mắt của cậu lập tức sáng rực.

"Nếu không ăn là sẽ nguội á.." Nhóc tí hon nuốt một ngụm nước bọt, Cố Thiên Qua cũng thuần theo mà lặp lại lời của cậu, lập tức vứt luôn sự buồn bực lúc trước, chỉ tập trung vươn tay về phía đồ ăn trong đĩa.

Tính cách của Thẩm Đồng chính là như vậy, rất dễ dàng hài lòng, cho dù tức giận cũng rất nhanh sẽ quên, sẽ không khư khư nắm lấy không tha, sẽ càng không được sủng mà kiêu.

Hàn Danh thích nhất điểm này của cậu. Cho dù thiếu niên thi thoảng mạnh miệng, nhưng nội tâm luôn luôn mềm mại, tựa như một viên kẹo vừa ngọt ngào vừa ấm áp tới mê người. Mà cậu, ngoài mặt tuy nhìn ngốc nghếch, nhưng thực tế chính là người tài giả ngu, rất nhiều chuyện không phải là cậu không biết, mà là không muốn so đo.

Nhóc con kia lại lần nữa gặp phải khó khăn.

Vì cho dù làn món nào so với cậu cũng đều quá lớn, nện bước chân ngắn đi quanh thịt kho tàu một vòng, cũng không biết nên bắt đầu xuống miệng từ chỗ nào.

Cố Thiên Qua cũng ý thức được điểm này, đầu tiên giúp cậu chia miếng thịt thành các miếng nhỏ hơn, sau đo đi tới nhà bếp, cố gắng tìm cho cậu một bộ dao dĩa có thể dùng được.

Đáng tiếc tìm hồi lâu cũng không có kết quả, học bá đại nhân dùng một miếng nhôm nhỏ, tự mình làm cho nhóc con kia một cái dĩa và cái thìa. Đợi lúc trở lại, hắn ngẩn người, sau đó không nhịn được nhếch miệng cười.

Chỉ thấy nhóc tí hon đứng ở trong đĩa, bên trái là khoai ngọt, phía trước là thịt kho tàu, bên phải là một nhúm cơm nhỏ, phía sau lưng là con nghêu, toàn bộ đều có thể tích lớn hơn cậu. Cậu một lúc lại dùng tay xé một miếng thịt khẽ cắn, một hồi lại cầm một hột cơm lên gặm, chốc lát lại ôm khoai lên liếm một cái. Một mình nhóc con bé xíu kia, ăn tới quên trời quên đất, ăn tới cả người dính đầy dầu cải, vừa tốn công tắm một hồi coi như toi công rồi.

"Ăn ngon không?"

Nhóc con kia gật đầu, thoạt nhìn rất vui, trên chóp mũi nhỏ còn chảy ra chút mồ hôi. Dưới ánh đèn chiếu xuống, làn da nhóc tí hon càng thêm vẻ oánh nhuận xinh đẹp. Cố Thiên Qua phụng bồi cậu vui vẻ một hồi, lúc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay mới giật mình nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt giờ cơm tối đã trôi qua một tiếng.

Cuối cùng Thẩm Đồng ăn lượng thức ăn còn nhiều hơn cả kích thước cơ thể, bản thân cũng cảm thấy mình có điểm gì là lạ. Lúc cậu ăn tuy sẽ cảm thấy no, nhưng chỉ cần dừng lại nghỉ ngơi một lúc thì lại cảm thấy không no lắm, vậy nên trong vô thức cứ ăn, vì thức ăn ngon mà không dừng được miệng, ăn hết sạch một nửa số đồ ăn Cố Thiên Qua gắp cho cậu.

Thẩm Đồng không khỏi sờ sờ bụng nhỏ. Có chút tròn, nhưng dạ dày lại không cảm thấy căng trướng chút nào, cũng không biết đồ ăn chạy đi đâu rồi.

Dạ dày của mình sẽ không biết thành động không đáy đó chứ? Không sẽ sau này phải ăn thật nhiều mới được?

Thẩm Đồng đang rối rắm suy nghĩ, nhưng Cố Thiên Qua lại còn cầm theo một miếng pudding đưa cho cậu làm đồ ngọt ăn sau bữa cơm, màu sắc mê người khiến cậu không nhịn được động lòng.

Thế là nhóc tí hon rõ ràng vừa mới ăn rất nhiều, lại vui vẻ lao vào bánh pudding, hồng hộc ôm lấy chén pudding to hơn cậu gấp mấy lần, gần như là vội vàng cầm lấy cái thìa Cố Thiên Qua làm cho cậu xúc một miếng ăn liền, ngao ô một ngụm bỏ vào trong miệng.

Sự thật chứng minh học bá đại nhân không chỉ có thành tích tốt thành tích tốt, tay nghề thủ công cũng đứng đầu. Cái thìa nhỏ tự làm không chỉ có ngoại hình tinh xảo đẹp mặt, mà còn cầm vừa tay, khiến cho Thẩm Đồng dùng rất hài lòng, bất tri bất giác đã chén sạch một chén pudding.

Lúc này mới cảm thấy dạ dày có chút trướng, ngồi phịch ở trên bàn không muốn động. Cố Thiên Qua lo lắng cậu mới ăn xong đã nằm úp sấp không tốt cho dạ dày, một bên giúp cậu lau miệng nhỏ cùng với bàn tay nhỏ, một bên nói: "Đi theo anh ra ngoài tiêu thực một chút nhé?"

Màn đêm buồn xuống trên đường phố, mặt đường sau cơn mưa rất sạch sẽ, đen đường đã được thắp lên, Cố Thiên Qua ra cửa, Thẩm Đồng đương nhiên lại ở trong túi áo của Cố Thiên Qua, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhìn ra ngoài.

Cậu giống như đứa nhóc lần đầu được ra ngoài, dùng ánh mắt đen láy không ngừng nhìn ngó xung quanh, màu sắc rực rỡ nhiều màu cùng với ánh đèn khiến ánh mắt cậu nổi bật lên ánh sáng rực rỡ. Mà Cố Thiên Qua cũng rất ít khi nhàn nhã ra khỏi cửa dạo chơi như vậy, tâm tình có loại vui vẻ không nói nên lời.

Một đường đi thẳng tới công viên cách đó không xa, chỉ thấy đài phun nước dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng lộng lẫy. Trên quảng trường có người già dắt chó đi dạo, đám trẻ con vẫn còn ở đây chạy loạn khắp nơi chơi đùa chưa chịu về nhà, nhóm có người trẻ hẹn hò thân mật nắm tay.

Cảnh tượng này khiến cho Cố Thiên Qua theo bản năng cúi đầu nhìn về phía nhóc con trong túi áo, không nhịn được sinh ra một loại lỗi giác vợ chồng già đi ra ngoài dạo bộ.

Ngay sau đó bắt đầu tưởng tượng hình ảnh hắn và nhóc con kia nắm tay làm bạn tới già. Cảnh tượng mĩ mãn có thể khiến hắn nằm ngủ cũng có thể cười được.

Trên đường trở về, thấy mấy quầy trái cây bên đường mở gần nhau, Cố Thiên Qua dừng chân trước một quầy bán trái cây, nhỏ giọng hỏi Thẩm Đồng muốn ăn quả gì.

Thẩm Đồng thấy quả bưởi dính nước mưa ở trước mắt, phảng phất giống như có sinh mệnh, vàng nhạt sáng bóng, không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần. Mà Cố Thiên Qua thấy ánh mắt của cậu dừng trên quả bưởi, lập tức dựa theo lời chủ quán chọn một quả cực lớn siêu ngọt, chuẩn bị mang về ăn.

Học bá đại nhân mấy ngày liên tiếp ngay cả game cũng không vào, chỉ sẳn tay áo, ngồi ở đó tập trung bóc bưởi cho nhóc con kia. Bóc bưởi cũng cần kỹ thuật, trước tiên hắn dùng dao gọt trái cây cứa nhẹ vào giữa quả bưởi, sau đó dọc theo đường cắt tách vỏ ra, lại dùng hai tay cầm nhẹ ở hai đầu xoay nhẹ, bóc vỏ từng chút một.

Ngón tay Cố Thiên Qua vừa thon dài vừa đẹp mắt, bộ dáng bổ bưởi cũng cảnh đẹp ý vui. Rất nhanh múi và vỏ đã được tách ra toàn bộ, lại bắt đầu lột vỏ từng múi một.

Lớp vỏ thứ hai này cần sự kiên nhẫn, nếu không rất dễ dàng làm nát thịt quả. Cố Thiên Qua bóc xong một múi hoàn chỉnh, lập tức đặt tới trước mặt Thẩm Đồng. Thẩm Đồng há miệng cắn một cái, phát hiện quả nhiên rất ngọt, không khỏi híp mắt lại.

Ban đêm ngày càng tối, Cố Thiên Qua bên kia vừa mới bóc xong quả bưởi, Thẩm Đồng bên này trong vô thức đã ngủ thiếp đi. Hô hấp nhẹ nhàng lại đều đều, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng non mịn. Cơ thể nho nhỏ nằm không nhúc nhích, ngủ vô cùng ngọt ngào, được Cố Thiên Qua cẩn thận chuyển tới trên giường cũng không tỉnh lại.

Chẳng qua, gương mặt khi ngủ cũng giống như một đứa trẻ, miệng nhỏ hơi dẩu lên, giống như đại nhân không được thỏa mãn nguyện vọng, đang tức giận trong mơ vậy.

Giường Cố Thiên Qua ngủ là giường đôi, đặt nhóc con kia lên trên gối đầu, lại đắp thêm miếng vải nhung làm chăn. Tắt đèn, Cố Thiên Qua lại thương yêu nhìn Thẩm Đồng trong bóng tối một chút, cũng chắc chắn cậu sẽ không bị mình đè trúng mới yên tâm đi ngủ.

Sau nửa đêm, Thẩm Đồng mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Nhưng lại cảm giác mình bị thứ vô hình gì đó kéo lấy, lực đạo càng lúc càng mạnh, trước mắt tối sầm. Lúc mở mắt ra lần nữa thì phát hiện mình lại trở về trong điện thoại di động.

Thẩm Đồng chỉ sững sờ một giây rồi lập tức tiếp nhận sự thật này. Điều duy nhất khiến cậu buồn bực chính là cảm giác đầu óc mê man vô cùng khó chịu, hình như có xu thế bị cảm, sau một khắc lập tức rơi vào giấc ngủ ngọt ngào.

Sáng ngày thứ hai, sau khi Cố Thiên Qua hiển nhiên lại bị dọa sợ hết hồn. Nhóc con kia của hắn lại biến mất, gối đầu bên cạnh không một bóng người.

Chân không kịp xỏ dép, vội vàng xuống giường, gọi tên Thẩm Đồng tìm kiếm, càng tìm thì trái tim càng nặng nề, lại cần nữa cảm nhận được cảm giác hoảng sợ đó.

Cho tới khi điện thoại đột nhiên vang lên, phát ra một đoạn nhạc thiếu nhi mà hắn không hề tải về. Cố Thiên Qua giật mình một cái, lập tức cầm điện thoại, mở khóa màn hình, quả nhiên thấy nhóc tí hon đang cuộn người dưới góc màn hình.

Vội vàng gọi một tiếng: "Đồng Đồng?"

Nhóc tí hon trong màn hình nghe tiếng ngẩng đầu, tiện đà đánh một cái hắt xì nhỏ, điện thoại cũng theo đó mà nhảy lên một chút.

Nhóc con kia bị bệnh rồi.

Có lẽ do hôm qua dính mưa, hoặc là tắm bị lạnh, cậu cảm rất nặng, còn ho khan, phát sốt, đau bụng, rúc lại một góc màn hình khó chịu nhíu mày, dáng vẻ ốm yếu khiến cho hắn đau lòng không thôi. Điện thoại cũng theo đó nóng lên, sờ rất nóng, Cố Thiên Qua cầm ở trong tay giống như đang cầm cái lò sưởi ấm nóng.

Cố Thiên Qua kéo bảng thông tin ra, chọn mấy cái chăn nhỏ cho nhóc con kia đắp lên, lại chọn một cốc sữa nóng để cậu uống. Vốn còn muốn dỗ cầu ăn chút điểm tâm, đáng tiếc nhóc con kia không đói bụng, dỗ thế nào cũng không chịu ăn, Cố Thiên Qua chỉ có thể lo lắng suông.

Trường học sắp xếp 40 phút học sớm hơn so với giờ học, lần này Cố Thiên Qua đến trễ khoảng 10 phút, may mà không bị thầy giáo nhìn thấy. Vừa mới ngồi vào chỗ, hai nam sinh bàn trước lập tức vội vàng quay xuống nói: "Học bá đại nhân, nghe nói hôm nay tiết đại số sẽ kiểm tra bài tập, chính là năm đề mà hôm trước phát đó, giang hồ cấp cứu, nhanh đưa tôi mượn xem của cậu một chút, nến không tôi nhất định sẽ chết đấy!"

Đợi chép bài tập không chỉ có một người, lúc này có mấy cái đầu đang trông mong nhìn về phía Cố Thiên Qua. Cả đầu Cố Thiên Qua đều là Thẩm Đồng đang bị bệnh, không thèm để ý lấy vở ra, không nói hai lời ném qua.

"Ngao ngao ngao!" Đối phương lập tức hưng phấn bắt lấy, năm đề bài nhanh chóng được từng người khác nhau chuyền tay, bên cạnh còn có người ồn ào: "Lão Viên, mày nhanh lên, chép xong còn đến tao chép đáp án nữa!"

Thế là cuốn vở của Cố Thiên Qua chỉ trong một thời gian ngắn đã qua tay rất nhiều bàn học. Chẳng quả tình huống này cũng không phải lần một lần hai, chỉ cần có người hỏi Cố Thiên Qua bài tập, hắn sẽ cho. Có người không nhịn được nắm lấy tay người cùng bàn nhỏ giọng nói thầm: "Vẫn là học bá địa nhân rộng lượng, không giống người keo kiệt nào đó, ngay cả đáp án cũng không thèm trả lời."

Trong lớp quả thật có một phần người học giỏi rất 'keo kiệt', chưa bao giờ cho người khác chép bài tập, trong giờ thi cũng sẽ không giúp đỡ gian lận. Thật ra thì cách làm đó mới đúng, tuy cách làm của Cố Thiên Qua rất được lòng người, nhưng sẽ khiến những bạn học kia bị lệ thuộc, gián tiếp hại bọn hắn.

Đương nhiên, Cố Thiên Qua căn bản lười quản chuyện này. Hắn muốn là cho, ném bài tập ra ngoài cũng chỉ vì lười, lười tốn nước bọt với đối phương.

Nhiệt độ của điện thoại càng ngày càng nóng, Cố Thiên Qua cảm thấy sắp luộc được trứng gà rồi, lại kéo phần trị liệu của bảng thông tin ra, chọn cho đối phương thuốc cảm.

Nhưng nhóc con uống thuốc vẫn không chuyển biến tốt, vẫn cuộn mình trong góc không nói tiếng nào, triệu chứng ho khan cũng ngày càng nghiêm trọng. Như như ho mạnh, điện thoại sẽ mất khống chế mà nhẹ nhàng chấn động, chấn tới Cố Thiên Qua sốt ruột trong lòng.

Song Cố Thiên Qua có sốt ruột hơn nữa cũng vô dụng, hắn cũng không thể cầm điện thoại tới bênh viện, bảo bác sĩ khám bệnh cho một thú cưng màn hình. Sợ là chưa chữa được cho nhóc con kia, bản thân sẽ bị coi là thằng điên mà được đưa vào viện rồi.

Học bá đại nhân chỉ có thể cách một màn hình sờ nhẹ trán của nhóc tí hon, cũng giúp cậu xoa bụng, ôn nhu giống như vuốt ve một đứa trẻ. Ngay cả các cách không khoa học cũng đều lôi ra hết, dùng khăn lạnh cách màn hình lau trán của nhóc con, hạ nhiệt điện thoại phương pháp vật lý.

Vì một tuần sau sẽ tiến hành kỳ thi giữa kỳ, vậy nên hai tiết học giáo viên đều dạy quá giờ, lần lượt chiến sạch thời gian nghỉ giữa giờ. Bất tri bất giác cứ như vậy trôi tới trưa, mà nhóc con kia vẫn không chuyển biến tốt, mà càng nóng tới sợ, hai má đều đỏ bừng bất thường, thậm chí lúc ngủ, ý thức mơ hồ, trong mơ loáng thoáng thấp giọng nỉ non một câu 'Hàn Doanh'.

Cố Thiên Qua đau lòng tới hỏng bét, hiện tại vì tên của một người đàn ông xa lạ mà cực kỳ ghen tỵ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK