Đám thị vệ còn tưởng rằng Vũ Văn Dận lâm nguy không sợ không hãi, lại không nhìn thấy dưới đáy mắt hắn là si mê nồng đậm.
Bởi vì thiếu niên kia chính là chăn nhỏ của hắn.
Giờ phút này bộ dáng từ trên cao liếc mắt nhìn thiên hạ của tâm can bảo bối khác biệt so với bộ dáng ngây thơ đáng yêu thường ngày khiến hắn yêu thích không thôi, hắn ngay cả mắt cũng không nỡ chớp, hoàn toàn không thể dời mắt. Thậm chí Vũ Văn Dận hận không thể biến cả trái tim của mình thành một tấm lưới, ôn nhu mà chặt chẽ bọc thiếu niên lại, không cho ai nhìn, có chết cũng không buông tay.
Dáng vẻ Thẩm Đồng ngồi sở dĩ mệt mỏi lười biếng như vậy, thật ra thì cũng không hoàn toàn là vì cố ra vẻ huyền bí, mà là vì thắt lưng cùng mông thật sự không thoải mái, chỉ có thể ngồi nghiêng như vậy. Trong lòng cậu còn đang tức giận với Vũ Văn Dận, mặc dù biết đối phương bị thương, tuy lo lắng thương thế của hắn, nhưng vẫn cứng rắn không liếc nhìn hắn một cái.
Nhưng chín sát thủ không chịu nổi.
Tên cầm đầu kia gắt gao cắn răng do dự một chút, cuối cùng quyết định tiên hạ thủ vi cường. Bỗng chợt khẽ động nâng tay lên, một thanh phi đao toàn thân đen nhánh vừa nhanh vừa độc bắn thẳng ra!
Xen lẫn nội lực hùng hậu, phương hướng cũng vô cùng kỳ dị, lại có thể nhanh chóng lộn nửa vòng trên mặt đất, lại lấy xu thế sét đánh mà vòng trở lại. Ngoài mặt là muốn đánh úp về phía thiếu niên trên cây, nhưng thực tế lại lao thẳng tới cần cổ Vũ Văn Dận!
Mục tiêu của đám sát thủ vốn chỉ có một mình Vũ Văn Dận, trước mắt sự tình thay đổi bất ngờ, hiển nhiên là phải tốc chiến tốc thắng, lưỡi đao mang theo lệ phong trong nháy mắt đã bay tới trước mặt Vũ Văn Dận, một lòng muốn lấy mạng Vũ Văn Dận.
Mặc dù ánh mắt Vũ Văn Dận vẫn đặt trên người chăn nhỏ, nhưng những năm này khắc khổ luyện võ, năng lực ứng biến cũng không phải ngồi không, ngay sau đó lập tức nâng kiếm chặn lại, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng tránh được một đòn kia.
Nhưng phi đao cũng không chỉ có một thanh.
Hai thanh khác được hai tên khác bắn ra, theo sát mà tới, ba sát thủ phối hợp ăn ý không kẽ hở, ba thanh đao lần lượt chỉ cách nhau 0.1s, đao nào cũng nhắm thẳng vào cổ!
Một chiêu Liên Hoàn Đoạt Mệnh Đao này chính là tác phẩm đắc ý của chín sát thủ, từ trước đến giờ chưa ai trốn thoát được, bọn chúng thậm chí không cần nhìn kết quả mà chuẩn bị rút lui. Nhưng Vũ Văn Dận lại dùng sức một người lần lượt chặn được hai thanh.
Trình độ này đã có thể coi là vô cùng cường hãn, đáng tiếc hắn vì cánh tay bị thương mà động tác hơi chậm, một cây đao cuối cùng không kịp tránh. Khi đám sát thủ cho rằng Vũ Văn Dận ắt phải chết không thể nghi ngờ, thiếu niên trên cây động.
Cậu vậy mà lại nâng tay lên dùng kình khí chặn lại ánh đao như chớp điện, dùng tốc độ còn nhanh hơn điện!
Thanh đao kia dùng mắt thường có thể thấy được bị đánh gãy dễ như đánh bay một chiếc đũa, sau đó bật ngược về phía người xuất đao!
Thân dưới người xuất đao ngay lập tức không nhịn được run rẩy. Sợ hãi không thể tả như thủy triều xông thẳng lên đỉnh đầu, gã xông xáo dưới đao quang kiếm ảnh trong giang hồ nhiều năm như vậy cũng chưa từng trải nghiệm qua.
Loại cảm giác này so với cái chết còn khiến người sợ hãi hơn, mà trên đời này có thứ gì đáng sợ hơn cái chết đây, gã cũng không nói ra được. Nhưng gã lại cảm nhận được rõ ràng, chính là vào giờ phút này.
Phi đao bắn ngược lao thẳng về phía cổ gã, tuyến đường giống hệt như vừa rồi gã đánh về phía Vũ Văn Dận. Đối mặt với phi đao mình sử dụng nhiều năm như vậy, hắn vậy mà không thể tránh được. Bởi vì cho dù tránh thế nào, phi đao vẫn luôn cách cổ họng gã một tấc, giống như tử thần ngang tàn bất động bám sát không buông.
Một vài cao thủ có nội lực thâm hậu quả thật có thể dùng kình khí điều khiển hướng di chuyển của vật thế, nhưng nếu muốn điều khiển một cách chuẩn xác như vậy, sợ là chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Nếu như lúc trước 'Giang Nam Cửu Sát' chỉ e ngại và cảnh giác đối với Thẩm Đồng, thì hiện tại đã hoàn toàn sợ hãi rồi.
Mà đây còn là đại kỵ khi đối địch, phàm là sợ hãi một phần, khí thế toàn thân tựa như quả bóng xì hơi, biến mất gần như không còn, chỉ có giơ tay đầu hàng. Hán tử cầm đầu chín người lại một lần nữa nói với Thẩm Đồng, chỉ là giọng điệu lần này vô cùng cung kính, thậm chí còn ôm quyền chủ động nói ra danh tính.
"Mấy huynh đệ chúng ta là Giang Nam Cửu Sát, xin hỏi các hạ là ai? Huynh đệ chín người chúng ta hôm nay ở đây cũng chỉ là được người thuê tới, nếu có chỗ nào mạo phạm, kính xin các hạ giơ cao đánh khẽ.."
Hắn dùng tư thái cúi đầu ôm quyền hành lễ với một thiếu niên số tuổi còn nhỏ hơn hắn một nửa, coi như là co được dãn được. Thẩm Đồng nhìn hắn chốc lát, hàm súc không rõ mà híp mắt lại, sau đó đại phát từ bi mà nhấc tay, quăng phi đao ghim lên một thân cây khô.
Toàn bộ phi đao gần như ghim hết vào trong cây, chỉ để lại một chút chuôi đao ở ngoài.
Chăn nhỏ dùng đương nhiên không phải là nội lực của người phàm, cậu cũng sẽ không dùng võ công của người phảm, mà là thi triển chân khí và linh lực mà chỉ yêu tu mới có. Cậu đã tu luyện tới Yêu Hoàng kỳ đỉnh phong, ngang hàng với nhóm đạo tu Hóa Thần kỳ, nguyên thần gần như có thể hóa thành ngàn vạn, cưỡi mây đạp gió, năng lực của người bình thường căn bản không thể đánh đồng với cậu.
Thiên Đạo quy định yêu tu trong bất kỳ tình huống nào cũng không được làm hại tính mạng con người, vì vậy Thẩm Đồng không thể tuỳ tiện đả thương người, nhưng dọa đối phương một chút vẫn được. Thế là mọi người chỉ thấy thiếu niên lạnh nhạt cong khoé môi, dường như có chút trẻ con đắc, mà cố ra vẻ độc ác, còn có một tia mị hoặc câu nhân và tà khí từ khoé môi hé mở mà lan tràn ra, mọi người nhìn mà không nhịn được ngẩn ngơ.
"Nói cho ta biết người thuê các ngươi là ai, đồng thời dồng ý không tiếp tục mối làm ăn này, ta sẽ tha cho các ngươi, thế nào?"
Giọng điệu Thẩm Đồng nghe vô cùng tuỳ ý, nhưng khi nói chuyện đồng thời thả ra toàn bộ uy áp Yêu Hoàng kỳ. Đừng nói là người phàm, cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không nhịn được loại trùng kích này, chín sát thủ cùng nhóm thị vệ lập tức ngay cả đứng thẳng cũng rất khó khăn, cuối cùng một đám người không nhịn được bình bịch, bình bịch quỳ xuống.
Nhưng không biết vì sao, chân khí của Thẩm Đồng dùng ở trên người Hàn Doanh luôn sẽ tự động giảm bớt nhiều, trong thế giới thú cưng màn hình thì còn trực tiếp mất hiệu quả với Võ Thiên Qua, huống hồ lúc Thẩm Đồng thả uy áp còn đặc biệt tránh Vũ Văn Dận, vì vậy trên mặt đất rất nhanh quỳ một đống lớn, chỉ còn lại một mình Vũ Văn Dận đứng vững.
Ngay sau đó Thẩm Đồng từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng đặt chân lên mặt đường, tiến về phía đám người. Sát thủ cũng không phải tử sĩ, đối với bọn họ thì tính mạng vẫn quan trọng hơn nhiệm vụ. Chín sát thủ lập tức quyết định từ bỏ nhiệm vụ ám sát lần này, lập tức khai ra tất cả: "Chúng ta cũng không biết thân phận chính xác của cố chủ, chỉ thăm dò được dường như có liên quan tới Khương gia ở kinh thành, ra giá vạn lượng hoàng kim.."
Khương gia chính là nhà mẹ đẻ của Tề vương phi, tiền căn hậu quả ngay cả Trần Vũ và Hùng Vĩ cũng đoán được đại khái, nhưng Vũ Văn Dận phảng phất như không nghe thấy gì, chỉ chăm chú nhìn người yêu của mình, ngay sau đó lại chủ động hướng về phía cậu nửa quỳ xuống.
Thẩm Đồng đi chân trần, không đi giày, Vũ Văn Dận nửa quỳ trên mặt đất cẩn thận giúp cậu phủi nhẹ phần bụi bám trên lưng bàn chân, động tác vô cùng mềm nhẹ và trân trọng. Sau đó xoẹt một tiếng xé vạt áo của mình xuống cẩn thận trải lên mặt đất, cho cậu dẫm lên mảnh vải chất lượng thượng thừa kia, cuối cùng sai người chạy về phía xe ngựa dự phòng không bị tổn hại gì ở đoàn xe phía sau.
Đôi bàn chân như Dương Chi Ngọc được chạm khắc lộ ra ngoài, ngay cả ngón chân phấn nộn cũng lộ ra sự gợi cảm và đáng yêu. Thậm chí Vũ Văn Dận còn sinh ra xúc động cúi đầu hôn xuống, Trần Vũ và Hùng Vĩ ở bên cạnh nhìn một màn này, lại không nhịn được chân chó nghĩ tới chủ tử quả nhiên là chủ tử, thủ đoạn lôi kéo này thật sự cao minh.
Bởi vì bản lĩnh của thiếu niên dùng xuất thần nhập hóa để hình dung cũng không quá đáng, đoạn đường này nếu có thể nhờ y tới bảo vệ chủ tử, thì cho dù gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể an giấc nằm ngủ. Nhưng loại cao nhân này sợ là vàng bạc châu báu bình thường tuyết đối không thể thu mua, mà chủ tử thông qua tư thái hạ thấp mình lung lạc đối phương, lấy lùi làm tiến, chiêu hiền đãi sĩ, hiểu quả chắc chắn tốt hơn nhiều những cách khác.
Đợi Trần Vũ và Hùng Vĩ lấy lại tinh thần, đã thấy chủ tử của bọn họ muốn mời 'cao nhân' lên xe ngựa rồi. Mặc dù cỗ xe ngựa dự phòng kia không rộng bằng cỗ xe bị huỷ, nhưng nằm trong xe ngựa chắc chắn thoải mái hơn cưỡi ngựa hoặc đi bộ, cho dù trong lòng Thẩm Đồng vẫn tức giận, nhưng vì thắt lưng cùng cúc hoa ê ẩm mà lên xe.
Đương nhiên cậu rất cao lãnh không nói gì, hơn nữa gương mặt nhỏ căng chặt, từ đầu đến chân đều tỏa ra hơi thở cự tuyệt người sống ngoài vạn dặm.
Vừa tiến vào buồng xe, bố cục và bày trí tương tự khiến Vũ Văn Dận không nhịn được nhớ lại tràng diện khiến cho người thực tuỷ biết vị vừa mới làm kia, đáy mắt lại đốt lên ngon lửa dục vọng sâu thẳm, thân thể cũng theo đó nóng lên lần nữa. Nhớ tới dáng vẻ mê người khi bên trên và phía dưới của tâm can bảo bối lúc ấy đều cùng khóc, lại nghĩ về dáng vẻ ưu nhã khí phách khi cậu cao ngạo ngồi trên ngọn cây, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại, sợ bản thân vừa nhìn sẽ không khống chế được.
Vẻ mặt cao lãnh của chăn nhỏ dần dần sụp đổ, biến thành rầu rĩ không vui.
Thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn ta một cái! Lúc này chăn thật sự bị chọc tức rồi! Quai hàm còn mang theo chút mập mạp trẻ con của thiếu niên phình ra, một bộ nhóc con bị ức hiếp, miệng cũng khẽ mím lại.
Bóng đêm ngày càng sâu, xe ngựa cũng đi ngày càng nhanh, bọn họ vừa mới bước vào khu vực Bình Giang phủ, qua đoạn đường nhỏ này là có thể trực tiếp tiến vào ngoại thành khu thành Bắc. Đợi sau khi vòng qua khu Bắc thành, lại cưỡi ngựa thêm hai nén nhang là tới thành Đông - phủ thứ sử và quan nha thứ sử ở Bình Giang thành đều đóng tại đó.
Bình Giang xưng là một châu giàu có nhất Đại Du, danh tiếng tuyệt không phải giả. Hiện tại đã là giờ Tuất, khoảng 8-9 giờ tối, trên đường vẫn buôn bán náo nhiệt. Đợi khi ra roi thúc ngựa xuyên qua vùng ngoại thành vậy quanh thành Đông, chỉ thấy con đường được mở rộng ra, nhà cửa hai bên san sát nối tiếp nhau, trà phường tửu quán, đủ loại cửa hàng cần gì có đó, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nhạc truyền tới từ thuyền bè trên bờ sông. Cho dù bệnh dịch ập xuống, phong thái xa hoa vàng son vẫn không hề thay đổi.
Trước tiên Vũ Văn Dận đi tới phủ thứ sử chứ không phải quan nha, tường viện cả tòa phủ đệ cao vút, tạo nên dáng vẻ uy nghiêm. Trần Vũ và Hùng Vĩ xuống ngựa, cầm theo quyền trượng thị vệ hoàng thất trực tiếp đi tới gõ cửa.
Quản gia trong phủ mới đầu còn không nghĩ ra được ai sẽ viếng thăm lúc nửa đêm này, giọng điệu có chút lạnh lẽo: "Các người tìm đại nhân nhà ta có chuyện gì?"
Đợi tới khi thấy quyền trượng trong tay Trần Vũ, quản gia lập tức mở to mắt nhìn, nháy mắt thay đổi sắc mặt, một bên cung kính mở cửa nghênh đón, một bên nhỏ giọng trách đứa bé giữ cửa bên canh: "Còn thất thần cái gì, không mau đi bẩm báo cho đại nhân!"
Thứ sử Kim Ý và con ông Kim Chi Huy đều chạy tới nghênh giá, ngay sau đó, quản gia, thủ vệ và đám người ở đồng loạt quỳ xuống đất dập đầu, đồng thay nói Hoàng tử thiên tuế thiên thiên tuế. Vẻ bề ngoài Kim Ý chính trực đứng tuổi, bước chân phù phiếm cùng sắc mặt lại khiến cho người ta có một loại cảm giác bị tửu sắc vét sạch, liên tục tạ lỗi với Vũ Văn Dận: "Thân không biết Đại hoàng tử sẽ giá lâm tối nay, không đúng lúc nghênh đón, tội đáng chết vạn lần.."
"Là bổn cung đấy nhanh cước trình, tới trước thời gian nửa ngày, không trách Kim đại nhân." Vũ Văn Dận nâng tay lên ý bảo mọi người đứng dậy, "Hôm nay thật sự quá muộn rồi, ngày mai nơi cần Kim đại nhân cực khổ còn rất nhiều, không bằng bớt phí lời, sớm nghỉ ngơi đi."
"Dạ dạ dạ." Kim Ý vội vàng gật đầu nói: "Điện hạ lên đường mấy ngày liên tục, chắc hẳn phong trần mệt mỏi, tối nay oan ức điện hạ tá túc tạm trong Thính Trúc viên, nơi đó bố cục đại khí, cũng thuận tiện bố trí thị vệ.."
Vũ Văn Dận gật đầu, đồng thời xoay người trở lại xe ngựa, vén rèm xe lên cúi đầu nói gì đó vào trong. Kim Ý còn có thể duy trì bình thản cúi đầu không dám vượt khuôn phép, nhưng Kim Chi Huy không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Dận.
Cách chốc lát, chỉ nhìn thấy một bàn tay từ bên trong xe đưa ra ngoài.
Đó là một bàn tay vô cùng xinh đẹp, từ đầu ngón tay tới cổ tay đều khiến lòng người thoảng thốt, vạt áo trắng đơn điệu không hề lấn át sự hoàn mỹ của nó chút nào. Một bàn tay đã đẹp tới mức độ này, khiến cho Kim Chi Huy không nhịn được khẽ động trong lòng, chăm chú nhìn nó, không nỡ bỏ qua cho dù là bất kỳ động tác gì.
Cánh tay dần dần lộ ra phía trước, bộ phận lộ ra càng ngày càng nhiều, còn kéo theo vài sợi tóc đen. Ngay sau đó, mặt nghiêng chậm rãi xuất hiện sau lớp màn kiệu.
Trong lòng Kim Chi Huy không hiểu sao căng thẳng, ngay cả cơ thể trong nháy mắt mất tự chủ cứng ngắc lại, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí còn âm thầm nhích lên, muốn nhìn xem dáng vẻ của người trong kiệu, rồi lại không dám nhìn. Bởi vì hắn chỉ dựa vào một bàn tay đã sinh ra mong đợi trước nay chưa từng có đối với chủ nhân của nó, cùng với đó là lo lắng, lo lắng dáng vẻ đối phương không xứng với bàn tay kia.