Mọi việc một khi bắt đầu, tiếp theo sẽ mạc danh mà trở nên liền mạch hơn. Bùi Liệt vốn đang cảm thấy hành động của mình có chút biến thái, nhưng vẻ mặt thiếu niên vừa xấu hổ vừa bối rối thoạt nhìn quá đáng yêu, khiến hắn không những không muốn buông tay, trái lại còn dùng răng, không nặng không nhẹ cắn một cái.
Cảm giác khẽ nhói lập tức như dòng điện chạy thẳng từ ngón chân đi lên, khiến cho cá chép nhỏ không nhịn được run lên, nhẹ hô thành tiếng: "A, bẩn, anh nhả ra.."
Nhưng trong mắt Bùi Liệt, trên thế giới này không có thứ gì có thể sạch hơn bảo bối của hắn. Hắn lại liếm liếm móng chân trong suốt sáng ngời của cá chép nhỏ, cuối cùng chuyển dời đến mu bàn chân, hạ một nụ hôn lên mu bàn chân trắng nõn đó.
Một người đàn ông, nhất là loại đàn ông mạnh mẽ như Bùi Liệt, chấp nhận cúi đầu hôn lên mu bàn chân của người yêu, đủ để thấy được sự thần phục toàn tâm toàn ý và ái mộ của hắn dành cho cậu. Điểm khác với người bình thường là, chân của cá chép nhỏ có thể coi là nơi nhạy cảm thứ hai trên người, rất nhanh đã bị trêu đùa tới không chịu nổi. Cuối cùng ào một cái biến hai chân về thành đuôi cá, sau đó không chút khách khí nhấc cái đuôi lớn đập lên đầu Bùi Liệt.
Thật ra thì đuôi của cá chép nhỏ mềm mại giống hệt cơ thể cậu vậy, một đuôi này đánh ra thoạt nhìn có vẻ mạnh, nhưng Bùi Liệt không hề cảm thấy đau chút nào. Vây đuôi tựa như tơ lụa mang theo mùi vị ươn ướt và tươi mát của biển cả, lại phảng phất có chút vị ngọt, khiến cho Bùi Liệt ngửi thấy mà vô cùng u mê, giống như là tin tức chuyên mê hoặc thần trí hắn vậy.
Thật ra thì sát thủ đại nhân đã muốn sờ kỹ chiếc đuôi xinh đẹp này từ lâu rồi, nhưng vẫn không tìm được cơ hộ. Một đập này của cá chép nhỏ lại hợp với dự định của hắn, nay sau đó lập tức thuận theo mà ôm lấy. Vảy kim sắc có cảm giác lạnh như băng, lại ôn hòa như ngọc, ở dưới ánh đèn giống như từng viên kim cương lấp lánh, đẹp đến mức rung động lòng người.
Đáng tiếc ở trên chóp đuôi có một mảng sưng đỏ lớn, đây chắc hẳn là vết thương trên chân khi cá chép nhỏ hỏa thành người. Bùi Liệt nhẹ nhàng sờ xung quanh khu vực sưng đỏ ấy, vừa sờ vừa thổi, vậy mà lại khiến cho cá chép nhỏ không chịu nổi còn hơn so với lúc sờ chân kia, không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Tiếng hừ này nghe quả thật giống như tiếng rên, mềm nhẹ mê người. Thẩm Đồng hoàn toàn không nghĩ tới đuôi cá còn nhạy cảm hơn so với chân, bộ phận nhạy cảm dưới lớp vảy cá kia thậm chí còn có phản ứng, khẽ run lên cố gắng ngẩng đầu.
Ngay lập tức cảm thấy xấu hổ, nhưng cả đuôi gần như đều bị đối phương ôm chặt vào lòng, cá chép nhỏ giãy dụa không được cuối cùng biến trở về nguyên hình.
Ánh sáng chợt lóe, Bùi Liệt chỉ cảm thấy trong ngực trống rổng, chiếc đuôi lớn đang ôm nháy mắt đã không thấy đâu, chỉ còn lại một con cá chép nhỏ vàng rực chưa lớn bằng bàn tay nhảy ra ngoài, lại còn mang theo bọt nước, vui vẻ nhảy nhót trên tay hắn. Chắc hẳn vừa rồi hắn vừa liếm vừa sờ loạn khiến cho cá chép nhỏ rất không vui, ngay sau đó cái đuôi vung lên, quăng một đống nước lên mặt hắn, sau đó thở phì phò ngẩng mặt lên.
Nhưng Bùi Liệt lại không còn thời gian suy nghĩ xem tên nhóc kia có tức giận hay không, chỉ lo lắng vội vã đi tìm bể cá cho bảo bối trên tay, sợ cậu mất nước mà thiếu dưỡng khí. May mà trên bàn có một cốc nước lớn, nãy vừa đổ đầy nước nóng, vừa khéo thành nước ấm, lập tức thả cá chép nhỏ vào.
Cá chép nhỏ vừa mệt mỏi, vừa buồn ngủ lại còn đang bệnh, cứ như thế ở trong hình cá chìm xuống đáy cốc ngủ thiếp đi.
Bùi Liệt lẳng lặng ở yên bên cạnh nhìn cậu, ánh mắt dính chặt giống như đang dùng ánh mắt nhẹ nhàng hôn lên cơ thể cậu vậy. Kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cậu ngủ sau mới rón rén mang chiếc cốc đặt lên chiếc tủ đầu giường, sau đó đi tới phòng vệ sinh tắm rửa.
Hiệu suất tắm rửa của sát thủ đại nhân lúc nào cũng cao, rất nhanh đã xong xuôi, giơ tay buộc khăn tăm lên hông, nửa thân trần đi tới trước bồn rửa mặt đánh răng. Thân hình cao lớn, cơ bắp cường tráng khỏe đẹp, ẩn chứa mỹ cảm cùng sức bật, cũng chằng chịt những vết sẹo.
Trở thành một sát thủ đứng đầu tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, vết roi, vết chém, vết đạn trên người Bùi Liệt chỉ cần liếc mắt là thấy rõ, đủ loại vết sẹo có thể coi là loại nào cũng có. Hắn ngẩng đầu nhìn chỗ hôm nay bị thanh thép xuyên thủng, cùng với bả vai bị súng sắn trúng, toàn bộ đều sạch sẽ như mới sinh.
Bùi Liệt sờ bả vai trúng đạn, lại lần nữa nhớ lại lúc vết thương được chữa khỏi một cách thần kỳ. Đạn bắn vào trong cơ thể tự động biến mất, lượng máu đã mất được bổ sung trở lại, cảm giác giống như được hồi đầy máu sống lại trong game vậy, ngay cả cảm giác mệt mỏi của cơ bắp cũng giống như bị quét sạch. Trong lòng Bùi Liệt cũng không dễ chịu, vì hắn nhớ rõ ràng sắc mặt của cá chép nhỏ sau khi chữa trị xong vết thương cho hắn mà trở nên tái nhợt. Mà pháp thuật này thật sự mạnh tới mức không thể tin nổi, lỡ đâu bị người khác biết được, thì tình cảnh mà thiếu niên sẽ gặp phải e là sẽ hỏng bét.
Sát thủ trong cuộc ám sát hôm nay chính là người trong tổ chức sát thủ của Bùi Liệt. Tuy rằng những gương mặt kia hoàn toàn xa lạ, nhưng từ việc cài thuốc nổ đến chuyện mai phục, toàn bộ đều là thủ pháp tổ chức thường dùng.
Điều duy nhất khiến Bùi Liệt nghi ngờ chính là ám sát tới nhanh như vậy, hoàn toàn không giống tác phong của 'Tướng Quân'.
Buổi trưa hắn mới nhận được tin nhắn, bên trong là mấy chữ được sắp xếp hỗn loạn, thoạt nhìn giống như nhắn nhầm. Nhưng sau khi sắp xếp lại các như, rất nhanh đã có đáp án, là 'Tướng Quân' trực tiếp ra lệnh, yêu cầu hắn trở về tổ chức ngay lập tức,
"Tướng Quân" là thủ lĩnh đứng đầu tổ chức, trong tình huống bình thường, tổ chức chắc là sẽ không trực tiếp phát lệnh cho sát thủ, phần lớn đều là thông qua nhân viên tình báo tiến hành. Nhân viên tình báo phá giải được nhiệm vụ trong tổ chức, sau đó thông qua đủ cách thức bí mật mà truyền tới cho sát thủ. Như vậy vừa có thể đề phòng sát thủ thu thập tài liệu nhiệm vụ từ trước, không nghe chỉ thị mà tự ý hành động.
Bùi Liệt biết 'Tướng Quân' tự mình hạ lệnh là có ý nghĩa gì. Hắn không chỉ muốn dùng ba lần làm nhiệm vụ miễn phí để bác bỏ đơn xin rút khỏi tổ chức, mà còn là một thông điệp cuối cùng. Nếu như hắn không trở về, vậy thì sẽ bị ám sát trong một tháng, trừ khi hắn có thể sống sót sau một tháng ám sát này.
Thông điệp này có hiệu lực trong thời gian hạn định 36 tiếng. Nói cách khác, sau 36 tiếng sau tổ chức mới có thể tiến hành kế hoạch ám sát. Bùi Liệt cũng từng nhận nhiệm vụ 'tiêu diệt người', cũng thông qua một kích truy tung trúng tuyển. Nhưng từ khi hắn nhận được thôn tin tới giờ mới qua 5 tiếng, còn chưa nói tới việc chôn thuốc nổ trước đó, hoàn toàn giống như là đã có tính toán. Rất có thể nội bộ tổ chức có vấn đề, hoặc 'Tướng Quân' đã bị lật đổ.
Bùi Liệt tắt đèn, ở trong bóng tối nhắm mắt lại, bóng dáng lặng lẽ vô thức tản mát ra hơi thở nguy hiểm. Hắn kiểm tra lại súng trong tay lần nữa, nửa ngồi nửa dựa vào đầu giường, cúi đầu hướng về phía cá chép nhỏ đang ngủ say nói: "Đồng Đồng, chúng ta đi du lịch tuần trăng mật một tháng, em có chịu không?"
Sáng sớm tại Philadelphia, nhiệt độ có hơi lạnh.
Tiết trời đã vào đầu thu, trên đường tràn ngập không khí tĩnh lặng đặc trưng của mùa. Ngay cả đài phun nước giữa thành phố cũng toát ra bầu không khí ôn hòa, dòng nước chảy chậm rãi. Bên cạnh đài phun nước là một nhà hàng thiết kế đơn giản nhưng vô cùng nổi tiếng, giờ cao điểm của bữa sáng đã quá, bên trong nhà hàng vắng vẻ khó thấy được, chỉ có một vài vị khách lác đác. Lúc này, một người đàn ông châu Á cao lớn bước vào, nhanh chóng kín đáo nhìn lướt qua một lượt, thuận tiện đi tới bàn trống phía trong góc sau cửa.
Người xung quanh không một ai chú ý tới người đàn ông bình thường tới dùng cơm này, chỉ có nữ phục vụ xinh đẹp đang dựa vào quầy chú ý tới hắn, ngay sau đó lập tức nhìn chăm chú, không nỡ rời mắt.
Người đàn ông này chính là Bùi Liệt, cá chép nhỏ thì vẫn đang ngủ, được hắn chuyển qua tới bể cá hình bán nguyệt mới mua, lúc nào cũng mang theo.
Bùi Liệt lựa chọn chỗ ngồi có thể qua sát được toàn bộ động tĩnh trong ngoài nhà hàng, có tình huống phát sinh thì có thể nhanh chóng rời đi. Mà ánh mắt của nữ nhân viên đã bị hắn nhận ra trong nháy mắt, theo bản năng cho rằng cô là người của tổ chức được phải tới truy đuổi, âm thầm cảnh giác. Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện đây chỉ là một người phụ nữ sinh ra cảm giác 'thú vị' với hắn, căn bản không cần để ý.
Ôi, Thượng Đế, người đàn ông này thật sự rất hợp khẩu vị của cô! Hoàn toàn là gu cô thích nhất!
Nữ phục vụ tóc vàng gào thét trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Bùi Liệt cũng toát ra lửa nóng. Dựa vào kinh nghiệm duyệt qua vô số người của cô, cô có thể chắc chắn phía dưới lớp quần áo kia tuyệt đối là tràn ngập cơ bắp cứng rắn. Mà tuổi của hắn cũng chỉ khoảng 29-30 tuổi, đang là thời kỳ tinh lực đỉnh phong của đàn ông. Tuy là người phương Đông, nhưng đường nét khuôn mặt lại sâu sắc và sắc sảo như người phương Tây. Thoạt nhìn vừa cương nghị lại trầm ổn, ánh mắt hẹp dài mang theo mị lực đặc biệt của người phương Đông.
Điều kỳ là duy nhất là hắn lại mang theo một bể cả nhỏ bên người, bàn tay cầm lấy bể cá rất vững vàng, đoạn đường từ lúc vào cửa cho tới chỗ ngồi cũng không khiến mặt nước lay động chút nào, sau đó nhẹ nhàng đặt hồ cá xuống mặt bàn.
Khó có thể gặp được người đàn ông hợp khẩu vị tới như vậy, từ đầu đến chân đều gợi cảm muốn chết, thoạt nhìn như là người độc thân chưa lập gia đình, khiến cho nữ phục vụ muốn trực tiếp tiến tới xin số điện thoại. Cố gắng giả bộ như không có chuyện gì, cầm lấy khay đựng đi tới phía trước hỏi Bùi Liệt muốn ăn gì, sau đó nhận được câu trả lời là bánh mì nướng, trứng luộc và bột yến mạch.
Phần bữa sáng của hắn rất đơn giản, trộn lẫn thói quen của người bản xứ, khẩu âm nói chuyện cũng rất tiêu chuẩn, âm thanh cũng tràn đầy từ tính gợi cảm. Lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất ưu nhã sạch sẽ và lễ nghi tốt đẹp, khiến cho nữ phục cụ không nhịn được mà càng động tâm.
Sát thủ đại nhân đang thường xuyên đi lại trong vùng đất bóng tối khi không giết người, khí chất thật sự là đơn giản, sạch sẽ ngoài dự đoán. Giống như lúc này, hắn chỉ thản nhiên ngồi như vậy, lặng lẽ chờ bữa sáng của hắn, tuyệt đối không khiến người ta liên tưởng tới một sát thủ tay nhốm đầy máu tanh. Bộ dáng khẽ cúi đầu chăm chú nhìn bể cá lại giống như một tín đồ Cơ Đốc ấm áp, thiện lương và thành kính.
Mà nữ phục vụ cũng vì dáng vẻ nhìn hồ cá của hắn mà khó khăn lắm mới nhịn được ý định xin số điện thoại hoặc câu dẫn hắn.
Ánh mắt Bùi Liệt nhìn cá nhỏ trong bể cá thật sự quá thâm tình rồi.
Cá nhỏ kia chắc chắn là bạn gái cũ của hắn để lại, cô quả quyết đưa ra nhận định này. Đàn ông thâm tình tuy tốt, nhưng rất khó thu phục, chỉ số công phá tuyệt đối là nhiều sao nhất.
Nữ phục vụ không nhịn được cảm thấy có chút buồn bực và tiếc nuối, cho đến khi mang thức ăn ra cho Bùi Liệt, lại lưu luyến nhìn hắn vài lần, cũng quét mắt nhìn cá nhỏ, nhìn tới nỗi mà xúc động giết người của Bùi Liệt sôi trào. Cá nhỏ vàng kim đang chìm dưới đáy nước ngủ say, lớn lên quả thật vừa đáng yêu lại xinh đẹp, nhưng ngay sau đó, nữ phục vụ nhìn thấy cá nhỏ lật ngửa bụng ra!
Theo hiểu biết của cô, loài cá chỉ khi chết thì mới lật ngửa bụng ra, lập tức không nhịn được bật thốt: "Tiên sinh, cá nhỏ của ngài, nó.."
Lại bị Bùi Liệt rất bình tĩnh cắt ngang: "Nó chỉ đổi tư thế ngủ thôi." Khẽ nhíu mày lại, trực tiếp ra lệnh đuổi người ".. Chỗ này của tôi không cần phục vụ nữa."
Thật ra thì sát thủ đại nhân đối với việc cá chép nhỏ lật bụng cũng có chút câm nín.
Buổi sáng hắn vừa tỉnh lại, mở mắt đã thấy cá chép nhỏ vậy mà lại biến thành bộ dáng lật ngửa bụng, lập tức bị dọa tới hết hồn, sợ tới mức lạnh toát tay chân, thật không dễ dàng mới có thể bình tĩnh lại. Sau đó dựa vào quan sát mà phát hiện không đúng, vì cá chép nhỏ cũng không nổi lên trên mặt nước, mà vẫn ở dưới đáy nước, thoạt nhìn như là vẫn đang ngủ say.
Quả nhiên, không qua bao lâu tên nhóc kia giật giật người, lại còn giống như mơ thấy đồ ăn ngon mà đớp lấy đớp để, khẽ vẫy vây nhỏ một chút. Lúc này Bùi Liệt mới nhận ra, cá chép nhỏ có chút giống con người, sau khi ngủ say sẽ vô thức mà thay đổi tư thế ngủ. Thỉnh thoảng nằm ngửa, thỉnh thoảng nằm nghiêng, nhích tới nhích lui, quả thật khiến cho hắn có chút dở khóc dở cười. Cuối cùng cá chép nhỏ bị tiếng kinh hô này của nữ phục vụ đánh thức, quẫy quẫy cái đuôi chậm rãi đem mình chỉnh ngay ngắn trở lại. Bùi Liệt cũng nhanh chóng ăn xong bữa sáng, mang theo bể cá cùng với bánh sandwich phô mai và nước việt quất cho cá chép nhỏ, lên xe rời khỏi nhà hàng.
Điểm đến của Bùi Liệt chính là San Francisco.
Vì thoát khỏi theo dõi, ngoài một chút tiền mặt cùng với một số vật dụng cần thiết ra, thì bỏ lại những thứ khác, cố gắng giản lược mọi thứ. Sát thủ đại nhân đăng cay gì cũng đã ăn qua, gian khổ thế nào cũng không sao hết. Những thứ ở ghế sau đều là đồ của cá chép nhỏ, đồ ăn vặt, chăn lông, gối nhỏ, còn có bể cá khép kín cùng với máy lọc nước.
Cá chép nhỏ lên xe chưa được bao lâu liền nhảy ra khỏi mặt nước, biến thành thiếu niên trần truồng, ngồi bên phía ghế phỏ lái mặc vào bộ sơ mi. Bùi Liệt giơ tay sờ trán cậu thử nhiệt độ "Còn cảm thấy khó chịu không?"
Cá chép nhỏ lắc đầu, nhìn khung cảnh không ngừng di chuyển bên ngoài cửa xe nói: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Bùi Liệt khẽ mỉm cười với cậu, có chút tà khó đáp: "Chạy trốn."
".. A."
Cá chép nhỏ trợn mắt nhìn, nhưng lại không phản bác cũng không tỏ vẻ nghi vấn, sau đó bắt đầu ăn sandwich đóng gói của Bùi Liệt. Mùi phomai thơm lừng khiến cậu hài lòng híp mắt lại "Lúc ở nhà hàng, ánh mắt nữ phục vụ kia nhìn anh rất nóng bỏng, bộ dáng rất muốn thân cận anh."
Cá chép nhỏ chỉ là trần thuật lại sự việc mình thấy một cách khách quan, nhưng Bùi Liệt lại cố ý hỏi ngược lại: "Có phải bảo bối ghen không?"
Vừa nói vừa dành thời gian móc lấy ngón tay của thiếu niên "Yên tâm đi, anh đã có bà xã rồi, những người khác đến nhìn cũng sẽ không thèm liếc mắt."
Cá chép nhỏ không nhịn được mà xù vảy vì hai chữ bà xã, bất mãn rút ngón tay lại, nghiêm túc thanh minh: "Bổn đại tiên là một con cá đực, cũng chưa cử hành hôn lễ với anh."
Bùi Liệt chăm chí tiếp tục cuốn lấy tay người yêu "Vậy ngày mai chúng ta lập tức tới nhà thờ St. Petersburg, cử hành hôn lễ ở đó."
Giọng điệu nghiêm túc và khẳng định của hắn khiến cá chép nhỏ ngẩn người, theo bản năng nói: "Hai người đàn ông cử hành hôn lễ? Chuyện này cũng quá kỳ lạ, quá khoa trường rồi?"
Bùi Liệt lập tức tỏ vẻ cả đời mình chỉ kết hôn một lần này, không khoa trương mới là lạ. Nhất thời cá chép nhỏ không phản bác được, cuối cùng ngón tay bị đối phương nắm lấy, chặt tới không rút ra được.
Bản thân Thẩm Đồng cũng cảm thấy việc đuổi rồi trốn này rất nhàm chán, liền mặc cho đối phương nắm, chỉ là cảm thấy khí thế bản thân thua kém đối phương, nên cố ý nói: "Muốn khoa trương thì tổ chức hôn lễ thôi chưa đủ, còn cần rất nhiều hoa, rất nhiều tiền mới được. Ít nhất một chiếc xe sang, một tòa biệt thự với một chiếc nhẫn kim cương lớn."
"Đồng Đồng" Ánh mắt Bùi Liệt sáng lên "Em là đang đồng ý kết hôn với anh?"
Lúc này cá chép nhỏ mới phát hiện bản thân bị cuốn vào, mà trên mặt Bùi Liệt tình yêu trào ra như sắp phủ kín thiếu niên, âm thanh cũng lộ ra thâm tinh ".. Chỉ cần em đồng ý cùng ở chung một chỗ với anh, táng gia bại sản anh cũng chấp nhận."
Trái tim Thẩm Đồng vì vẻ mặt thâm tình của người đàn ông mà mất khống chế nhảy dựng lên, hơn nữa tốc độ càng ngày càng nhanh, hình ảnh giống như đã từng thấy lại bắt đầu loé lên trong đầu, khiến cho cậu đè lại ngực theo bản năng.
Nhưng vẫn mạnh miệng nói "Làm gì dễ dàng như vậy."
Cá chép nhỏ rất cao lãnh bày tỏ bản thân chính là cá chép đại tiên rất khó lấy lòng, còn lâu mới bị lừa dễ dàng như vậy "Thứ muốn làm còn nhiều lắm."
Sát thủ đại nhân lập tức phối hợp làm ra bộ dang rửa tai lắng nghe, thế là cá chép nhỏ hất cắm, cố ý nâng cằm liếc xuống nhìn hắn, nhìn tới mức đuôi mắt mang theo vẻ đẹp kiêu ngạo mà không hề hay biết, nói: "Muốn ngày nào cũng phải chuẩn bị cho tôi thật nhiều đồ ăn ngon, bất kể tôi muốn cái gì anh cũng phải mua cho tôi. Lúc tôi không vui thì phải làm đồ ăn ngon cho tôi, lúc tôi vui thì phải làm càng nhiều đồ ăn ngon hơn nữa. Không được lừa tôi, không được quát tôi, không được đe dọa tôi. Lúc ăn cơm phải gắp gừng ra cho tôi, lúc ăn tôm phải bóc vỏ cho tôi, tôi ghét ai thì cũng phải ghét người đó, tôi ghét ăn thì thì anh cũng phải ghét cái đó. À, đúng rồi, lúc tôi ăn kém không cho phép ở bên cạnh lải nhải mấy lời ăn lạnh nhiều sẽ bị bệnh, cũng không cho phép lúc tôi ăn bắp rang thì nói là ăn sẽ bị ngu. Lúc tôi buồn chán thì phải cho tôi đồ ăn vặt, lúc không ngủ được thì phải làm đồ ăn khuya cho tôi, sinh nhật thì muốn có bánh ngọt.. Ừm, tốt nhất là vị xoài và socola."
Cả một tràng dài chỉ cần dùng một chữ "Ăn" là có thể bao quát được nội dung chính. Nói một hơi dài như vậy, ngay cả cá chép nhỏ cũng có chút mệt, sát thủ đại nhân lại cẩn thận lắng nghe không bỏ sót chút nào, cũng nghiêm túc gật đầu "Được, còn gì nữa không?"
".. Ừm" Cá chép nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút "Còn có, lúc tôi không đi đường được thì phải cõng tôi."
Bùi Liệt đương nhiên gật đầu, cá chép nhỏ mới rủ lòng từ bi nói: "Tạm thời vậy thôi, sau này nghĩ ra thì bổ sung thêm."
"Anh nhớ kỹ rồi." Bùi Liệt nhịn xuống xúc động muốn hôn thiếu niên, sủng nịnh cong khoé môi ".. Đúng rồi, ở ghế sau có đồ ăn vặt, có muốn xem thử xem em thích cái nào không?"
Vẻ mặt cá chép nhỏ không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại vui vẻ tới hất đuôi lên trời, ngay sau đó muốn bò ra ghế sau lục đồ ăn vặt, lại nghe Bùi Liệt nói: "Chẳng qua, bạn đời có trách nhiệm lẫn nhau, nếu như anh làm được những điều em nói, thì có phải có quyền lời đưa ra một yêu cầu không?"
Cá chép nhỏ không khỏi dừng một chút "Yêu cầu gì vậy?"
"Rất đơn giản, chỉ cần để cho anh cũng ăn no là được."
Nhất thời cá chép nhỏ không kịp phản ứng, cho tới khi nhìn thấy ánh mắt lướt nhìn dọc theo thân thể cậu của Bùi Liệt, mới hiểu được ý nghĩa của từ 'Ăn' này là gì, lỗ tai lập tức đỏ bừng, hung hăng trợ mắt nhìn Bùi Liệt.
Nhưng trong mắt Bùi Liệt thì bộ dáng này của cậu lại đáng yêu đến không xong, thậm chí muốn dừng xe lại ôm người vào trong lòng, hung hăng hôn một hồi.
Mặt đường rất bằng phẳng, tính năng xe việt dã lại tốt, cá chép nhỏ ăn xong đồ ăn vặt, bất tri bất giác nghe nhạc trên xe rồi ngủ mất.
Cậu hoàn toàn không nghĩ tới Bùi Liệt lại thật sự đi xăm mình.
Bọn họ không tiếp tục di chuyển vào ban đêm, mà là đi vào khách sạn trong thành trấn, tuy gian phòng không lớn, nhưng cũng coi là sạch sẽ. Bên cạnh khách sạn trùng hợp có cửa hàng xăm, sát thủ đại nhân trực tiếp đi vào mua dụng cụ và thuốc nhuộm, sau đó chuẩn bị đích thân xăm lên người.
Bùi Liệt yêu cá chép nhỏ quá sâu đậm, thật vất vả mới có thể xác định quan hệ với cậu, đương nhiên một khắc cũng muốn khiến đối phương không rời mắt khỏi mình. Vì chân còn chưa hoàn toàn trị khỏi, cá chép nhỏ đã bò lên giường, cầm bút bi trong tay, ôm một cuốn sổ nhỏ, đang tựa vào đầu giường viết nhật ký.
Sợ bản thân lại quên sạch, cậu quyết định ghi lại chuyện của từng ngày. Bộ dáng chăm chú y như học sinh tiểu học, lúc ngẩng đầu nhìn thấy đống dụng cụ máy móc thì sợ hết hồn, trợn to mắt ".. Anh làm gì vậy?"
Bùi Liệt đã thiết kế hai hoa văn chữ Đồng trên giấy, cầm lên hỏi cá chép nhỏ: "Thích cái nào?"
Thiếu niên nhăn lồng mày lại "Cái này, anh đừng làm loạn, anh.."
"Chọn cái này đi."
Sát thủ đại nhân tự chủ quyết định chọn cái có đuôi nhỏ, thuận tiện cởi áo, lộ ra nửa thân trên với đường cong cơ bắp lưu loát mà duyên dáng, sau đó lấy tay thuận cầm bút cần thận vẽ hoa văn xuống dưới xương quai xanh bên trái.
Lông mày cá chép nhỏ càng nhíu chặt hơn, nhưng không biết làm sao để ngăn cản đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cầm chiếc máy xăm lên.
Tiếng động cơ đặc biệt của máy xăm vang lên, mùi máu tươi nhàn nhạt cũng tỏa ra một chút, nhưng mặt Bùi Liệt vẫn không hề đổi sắc, giống như cây kim không hề đâm lên da của mình vậy, không một tiếng kêu đau đớn, tay cũng không hề run chút nào.
Nhưng cá chép nhỏ không hiểu sao lại cảm thấy bối rối muốn che mắt lại, nhưng lại cũng chẳng hiểu sao không nhịn được mà ép bản thân phải nhìn.
Hoa văn chữ Đồng cần rất nhiều nét, thời gian cần cũng càng lâu, rất nhanh Bùi Liệt cũng nhận thấy được sự khẩn trương của thiếu niên, lập tức nói với cậu: "Đồng Đồng ngoan, quay đầu đi, xong ngay đây, đợi chuẩn bị tốt rồi lại nhìn."