Chu thành, tòa thành lớn thứ 3 Liên Bang thu nhận người sống sót, được thành lập từ nhiều thế lực khác nhau.
Trời vừa tờ mờ sáng mà người chuẩn bị vào thành đã xếp thành hàng dài như không có điểm cuối.
Xa xa, ở phía tây khu rừng rậm của Chu thành là một cánh đồng, hoang vu đến ngay cả một ngọn cỏ cũng tưởng chừng như không có.
Những người có thể đến được đây dù bằng cách nào, xuyên qua rừng cây, đi qua cánh đồng hay bằng một con đường nào khác đều có thể coi là thân kinh bách chiến. Họ phải trải qua nhiều đau khổ, nếm đủ mưa gió, trải qua đủ các loại thời tiết nóng lạnh. Điều này làm cho họ càng trở nên trầm lặng hơn, họ không làm bất cứ điều gì dư thừa, chỉ chăm chú nhìn về cánh cổng thành phía trước. Toàn bộ đội ngũ vô cùng có trật tự, không hề xuất hiện việc chen ngang hay hiện tượng hỗn loạn. Tuy nhiên vẫn còn một vài người trời sinh thích tán gẫu, không nói không chịu được. Một nam nhân trung niên hướng đôi cha con phía sau bắt chuyện: "Các ngươi là từ bên kia đến đây?"
Trong hai cha con, người cha thoạt nhìn đã ngoài 40, còn người con chỉ khoảng 20 tuổi. Nghe được câu hỏi, người cha ngay lập tức trả lời: "Chúng ta từ bộ lạc phía bắc đến. Cùng đi với vài người ở bộ lạc phía nam nhưng trên đường gặp phải mãnh thú nên chúng ta đã lạc nhau. Bọn ta đã xuyên qua cánh đồng hoang để đến được nơi này."
"Ta cũng là xuyên qua cánh đồng hoang để tới." -nam nhân trung niên cười cười: "Bất quá ta đến từ bộ lạc phía tây."
"Từ phía tây đến đây không phải đi qua cánh đồng hoang a." -người thanh niên nhịn không được nói xen vào: "Cánh đồng hoang nằm ở phía đông, từ phía tây đi đến phải băng qua khu rừng rậm mới.." Nói đến đây người thanh niên mới phát hiện lời mình nói có bao nhiêu ngu xuẩn, liền lúng ta lúng túng ngậm miệng lại.
Trong rừng rậm rình rập bao nhiêu nguy hiểm khủng bố a, chỉ cần là người hiểu biết đều rõ ràng. Nếu không có đủ năng lực, đi vào đó cũng chỉ là đơn phương nộp mạng. Phần lớn mọi người tình nguyện đi vòng một đoạn đường dài cũng không dám mạo hiểm mà tiến vào rừng.
Bắt đầu từ 7 năm trước, nhân loại đã phải hứng chịu một đại kiếp nạn, bắt đầu từ những loài thực vật bị biến dị. Cho đến các hành tinh đi chệch khỏi quỹ đạo mà va chạm vào nhau tạo nên những cơn mưa thiên thạch, không chỉ phá hủy hơn một nửa nền văn minh nhân loại trên Trái Đất, mà còn làm cho động thực vật biến dị chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi.
Nói riêng về thực vật, từ một đóa hướng dương đã biến thành một đóa hoa ăn thịt người to lớn, hung tàn. Từ một dây thường xuân bé nhỏ liền trở thành dây leo khổng lồ dài mấy chục mét, có thể trong nháy mắt chui khỏi mặt đất, hất tung con mồi lên không trung rồi quấn lấy. Sau đó, chúng giống như hóa thân thành cự mãng, xiết con mồi đến chết rồi từng chút một cắn nuốt hấp thụ vào cơ thể. Ở bên trong khu rừng thì ngay cả một cây có không có chút nào bắt mắt cũng chứa kịch độc.
Càng không phải nói đến nhóm động vật hung tàn. Quá trình biến dị đã cho chúng một hàm răng càng sắc bén hơn, cùng một hình thể khổng lồ. Thậm chí chúng còn hình thành được ý thức, nên càng trở nên giảo hoạt và thông minh hơn. Sự sống của nhân loại đã phải đối mặt với thách thức rất lớn, mỗi một lần, dân số càng giảm mạnh, gần như bước đến bờ vực của sự diệt vong.
Chính vì vậy, ngay cả tiểu đội có lực lượng cường hãn cùng kinh nghiệm phong phú nhất cũng chỉ săn bắn và thu thập thức ăn ở bìa rừng, không tùy tiện xâm nhập sâu hơn.
Cùng lúc, từng lời, từng chữ trong cuộc trò chuyện của người đàn ông trung niên và đôi cha con lọt vào tai một mĩ thiếu niên tinh xảo. Mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần dài, sạch sẽ mà gọn gàng. Không có bất cứ một biểu hiện nào cho thấy cậu phải trải qua hoàn cảnh khắc nghiệt như bao người, quần áo lam lũ, dãi nắng dầm sương. Ngay cả một vết thương chiến đấu hay một vết xước cũng không có.
Thiếu niên sau khi ra khỏi rừng rậm không bao lâu, nhờ vào vị trí từ cao nhìn xuống và thị lực vượt xa người bình thường mà phát hiện hàng người đang rồng rắn nối đuôi nhau xếp hàng này. Hơi nghi hoặc nhìn về phương xa nửa ngày, cậu mới nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Cuối cùng làm ra quyết định, chạy tới cuối đội ngũ, yên lặng xếp hàng.
Thiếu niên này chính là Thẩm Đồng.
Sau khi tiếp nhận truyền tống của thế giới, cũng giống như những lần trước, Thẩm Đồng nằm ngủ ở bên trong bạch quang. Lần nữa mở mắt thì thấy bản thân đang lơ lửng giữa không trung. Mấy dây leo mọc ra từ thân một cây đại thụ, không biết vô tình hay hữu ý mà bện thành một cái nôi vừa vặn để cậu nằm thoải mái bên trong. Trên dây leo thậm chí còn mọc ra một phiến lá lớn, cẩn thận trùm lên cậu tựa như một chiếc chăn, hành động ôn nhu như đối xử với chính đứa con của mình vậy. Cảnh tượng này mà để người khác nhìn thấy đảm bảo sẽ nhận đến kinh hách không nhẹ, có khi ngay cả tròng mắt cũng muốn rớt ra luôn. Bởi vì dây leo mà thiếu niên đang nằm trên chính là loại hung tàn và khát máu nhất.
Đáng tiếc xung quanh không có đến một bóng người. Thẩm Đồng xoa mắt ngồi dậy, ngắm nhìn xung quanh và cho ra kết luận mình đang ở trong một khu rừng rậm, không chỉ tươi tốt bình thường mà còn là một khu rừng có niên đại vô cùng lâu năm (rừng già, vô cùng già .
Phía trước, đập vào tầm mắt đều là đại thụ vài người ôm không hết, ít nhất phải mấy chục năm thậm chí là mấy trăm năm tuổi. Thẩm tiểu thiếu gia hoàn toàn không biết đây là kết quả sau khi thực vật biến dị, càng không hề biết chính cậu cũng biến thành một cái cây, vẫn ở trong lòng yên lặng mà cảm thán một chút hoàn cảnh tự nhiên của nơi này. Sau mới hô gọi hệ thống: "Tiểu Bạch.. Tiểu Bạch?"
Hô vài lần không được đáp lại, Thẩm Đồng không khỏi nhăn mày, hai tay đẩy một cái nhảy xuống đất.
Theo hành động của thiếu niên, 'nôi dây leo' tự động bung ra, lặng yên không một tiếng động thu về. Thẩm Đồng không có chú ý tới điểm này mà đang yên lặng suy nghĩ bước kế tiếp. Việc đầu tiên tất nhiên là rời khỏi khu rừng, đến nơi có người ở. Tuy rằng không có hệ thống như trước giảng giải bối cảnh của thế giới cùng tình huống cụ thể nhưng 3 cái nhiệm vụ chủ tuyến nhất định sẽ không biến mất. Mà nhiệm vụ chủ tuyến 2: "Nhân yêu một nhà" nhất định phải có người mới hoàn thành được.
Vì vậy, Thẩm Đồng liền ung dung bắt đầu hành trình đi bộ ra khỏi rừng. Có lẽ do trời đã sáng nên trên đường đi cũng không gặp phải mãnh thú. Hơn nữa, từ trước đến nay cho dù mù đường nhưng cậu không bao giờ đi lạc, chỉ caanv dựa vào trực giác cũng thuận lợi đi ra.
"Xếp hàng!"
Vừa mới gia nhập đội ngũ xếp hàng Thẩm Đồng liền nghe lính gác lớn tiếng nói: "Ngày hôm nay của thành chỉ còn mở 1 tiếng nữa, mọi người đem những gì trên người lấy ra để kiểm tra, tốc độ nhanh một chút!"
Để phòng ngừa mãnh thú, cổng thành mỗi ngày đúng 6 rưỡi đều đóng cửa [.. 6 rưỡi sáng? ]. Nơi này tuy rằng hoan nghênh những người sống sót đến nhập cư nhưng kiểm tra lại phi thường chặt chẽ. Không chỉ bị kiểm tra toàn bộ đồ dùng tùy thân mà người vào thành còn phải nộp tiền đặt cọc.
Trong lòng Thẩm Đồng đã tuôn ra thật nhiều dấu chấm hỏi nhưng lại k có tùy tiện hỏi ra, chỉ có thể đứng ở một bên hàng ngũ yên lặng quan sát một bên mọi người như bé ngoan sắp xếp các thứ. May nhờ việc đóng cửa thành, lối vào được mở thêm 3 cái thông đạo (lối đi) khác. Hàng người từng chút bị cắt ra, tốc độ vào thành tăng lên rất nhiều.
"Này.." -cho đến khi có thanh âm vang lên bên tai, Thẩm Đồng mới phát hiện đã đến lượt mình. Người phụ trách kiểm tra Lưu Nghĩa ngay cả đầu cũng không buồn nhấc, lấy tay chỉ lên bàn: "Ngươi đem hành lí trên người cùng tiền đặt cọc vào thành đều lấy ra. Sau đó đem tên, tuổi, giới tính điền vào bản đăng ký."
Đáng tiếc là Thẩm tiểu thiếu gia không mang theo bất cứ thứ gì. Lưu Nghĩa đợi vài giây không thấy có động tĩnh thì không khỏi nổi nóng mà ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn đến đôi mắt đối phương thì không khỏi sững sờ.
Bởi không tìm hiểu tình huống trước, Thẩm Đồng rất sáng suốt, trước khi xếp hàng tùy tiện lau đi mồ hôi trên mặt làm chút ngụy trang nhưng đôi mắt thì không thể che đậy được. Mà những người may mắn sống sót qua đại nạn trong mắt đều là sự uể oải cùng tê dại, rất khó có thể bắt gặp được đôi mắt như của thiếu niên này. Một đôi mắt sáng ngời trong suốt, phảng phất như thấy được cả sóng nước nhộn nhạo bên trong.
Lửa giận của Lưu Nghĩa khó hiểu mà không bộc phát ra, ho khan một tiếng: "Cái kia, hành lý của ngươi đâu?"
Thẩm Đồng lắc đầu một cái: "Ta không có hành lý."
"Tiền đặt cọc vào thành đâu?"
Lắc đầu lần 2.
Lưu Nghĩa chỉ có thể nói: "Không có tiền thì vật phẩm cũng được."
Ở thời đại này, thức ăn cùng thuốc men đều vô cùng khan hiếm, vật phẩm so với tiền tài càng thêm trân quý.
Lúc trước Thẩm Đồng thấy phía trước có người cầm đến một loại lá không biết tên liền qua cửa nên liền lấy ra cái hạt đỏ sẫm hình thù kì quái mà mới nhặt được trước khi ra khỏi khu rừng rậm: "Cái này được không?"
Lưu Nghĩa liếc mắt một cái liền nhận ra đây là hạt giống của cây Luyện Thảo [không hiểu cây này là cây gì nên giữ nguyên văn. Ai biết comment để tui sửa], cho nên.. lần thứ hai sững sờ. Sau khi biến dị, Luyện Thảo ở phương diện giải độc hay cầm máu đều có hiệu quả mà lại phi thường khó tìm. Hơn nữa loài cây này sống dựa vào loài heo rừng biến dị cực kì nguy hiểm [đến chỗ này thì tui nghĩ Luyện Thảo là nấm. Bó tay luôn =_=]
".. Có thể" Lưu Nghĩa làm công tác lâu như vậy cũng coi như hiểu biết rộng rãi. Vì vậy nhanh chóng từ khiếp sợ tỉnh lại, đem mẫu đăng kí nhét vào lòng Thẩm Đồng "Đem tên, tuổi, giới tính đều điền vào là có thể qua."
Mỗi người ban đầu vào thành đều có một phòng nhỏ để ở tạm trong 1 tuần. Sau 1 tuần phải tự túc đi tìm nơi khác hoặc là mua lại chỗ đó.
Vệ binh trong thành đã chỉ đại khái vị trí căn phòng cho Thẩm Đồng. Nhưng vừa bước chân vào thành, Thâm Đồng liền ngây người. Đây chính là nội thành mà người người xếp hàng, tranh nhau để tiến vào? Không có nhà cao tầng, cũng không có nhà hàng hay quán cơm nào. Thậm chí ngôi nhà còn không ra dáng nhà ở, chỉ dùng đá hoặc gỗ đơn giản mà xây nên từng gian phòng nhỏ. Quả thực giống như sống lại thời kì đồ đá.
Trên đường cũng không có bao nhiêu người đi lại, Thẩm Đồng đi qua con phố dài liền nghe tiếng ẩu đả truyền ra từ con đường nhỏ bên phải. Cậu vừa đi qua vừa nhìn vào trong. Chỉ thấy đánh nhau là mấy đứa nhóc choai choai cỡ 10 tuổi. Đánh thành một đoàn không tách rời, không có một chút hình tượng để nói. Người lớn đánh nhau còn hơi hơi chú ý chút hình tượng, có thể dùng nắm đấm tuyệt đối không dùng lòng bàn tay, có thể dùng lòng bàn tay, tuyệt đối không dùng đến thủ đoạn lao vào giật tóc [.. Đừng nói gì cả]. Đứa nhỏ thì không cần kiêng dè chút nào, không từ thủ đoạn cấu, đạp, cắn, đập. Hơn nữa còn là ỷ đông hiếp yếu, 4-5 người đem một người vây ở giữa.
Thẩm Đồng liếc mắt một cái liền thấy được vết thương ở giữa thái dương đứa nhỏ đang chảy máu. Nhìn đến vết máu làm trong lòng cậu nhảy một cái, tiến lên phía trước quát to: "Các ngươi làm cái gì? Không được đánh!"
Câu nói này không nhận được bất cứ sự đáp lại. Lo lắng bọn chúng nháo đến chết người, Thẩm Đồng chỉ có thể cắn răng tiến lên, đem người ở giữa ôm vào trong ngực. Một tay phát động chân khí đem người vây quanh đánh văng ra. Mấy đứa nhỏ trong chớp mắt liền ngã xuống, tuy không phải rất đau nhưng bị khí lực khó có thể tin của Thẩm Đồng hù dọa. Đầu tiên là ngẩn người, cuối cùng toàn bộ đều xoay người bỏ chạy.
"Vết thương của ngươi không sao chứ?" Thẩm Đồng ngay lập tức xoay qua hỏi đứa nhỏ trong ngực "Ngươi.."
Lời của cậu theo hành động ngẩng đầu của đứa nhỏ mà ngày càng tiêu tán.
Không đợi đại não kịp phản ứng lại, trong đầu chỉ còn xoay quanh một câu:. Hàn Doanh?
Đứa trẻ này sao lại giống Hàn Doanh như vậy?
Quả thực chính là Hàn Doanh phiên bản thu nhỏ! Ngay cả ánh mắt âm trầm đều giống nhau như đúc!
Trong đầu loạn thành một đoàn, trên mặt Thẩm Đồng vẫn giữ nguyên vẻ trấn định, tiếp tục hỏi: "Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu?"
Đứa nhỏ lạnh lùng đáp lại một câu: "Ta không có nhà."
"Vậy người nhà của ngươi? Cha mẹ ngươi đâu?"
"Chết rồi." Đứa nhỏ cúi đầu, ánh mắt so với lúc trước càng lạnh hơn, thậm chí còn lộ ra vài tia sát khí. Nói xong quay người chuẩn bị rời đi.
".. Để ta làm người nhà của ngươi đi."
Thẩm Đồng không chút nghĩ ngợi liền đem câu nói này thốt ra, cũng làm cho đứa nhỏ dừng lại bước chân. Từ phía sau truyền đến ngữ khí nghiêm túc của Thẩm Đồng: "Nếu như người nhà của ngươi đều không còn, ta nhận nuôi ngươi thì sao?"
Nhận nuôi? Tại nơi mà Thẩm Đồng không thể nhìn thấy, Tịch Diêm trào phúng nở nụ cười.