Nhìn thấy nước nóng đổ đầy thùng gỗ, chăn nhỏ theo bản năng bị dọa sợ, theo bản năng ôm chặt Vũ Văn Dận, thậm chí cả xấu hổ cùng tức giận vừa rồi đều quên sạch, luống cuống tay chân dùng bốn góc chăn ôm lấy cổ, bả vai và thắt lưng của Vũ Văn Dận, sống chết cũng không muốn bị thả vào thùng.
Chăn vốn rất sạch rồi, không cần tắm! Tắm rửa thì không phồng cũng không mềm, cơ thể vừa ướt lại vừa xẹp!
Đáng tiếc Vũ Văn Dận không nghe được tiếng lòng đang gào thét của chăn nhỏ.
Hắn chỉ cảm thấy cái chăn trong ngực đột nhiên giống như dính lên người mình, dùng sức kéo hai cái cũng không thể lôi xuống, có chút hoang mang dừng lại một chút.
Chăn nhỏ tự cho là thông minh dùng bốn góc chăn quấn chặt Vũ Văn Dận, nhưng lại quên cơ thể mập ùng ục của bản thân còn có một đống lòi ở bên ngoài. Thế là Vũ Văn Dận không kéo được góc chăn, lập tức cúi người xuống thùng gỗ, trước tiên đem phần chăn lộ ra bên ngoài nhúng vào trong nước.
A a a a ướt cái mông rồi!
Vào giờ phút cái mông bị dính nước này, chăn nhỏ suýt chút nữa đã sợ tới nhảy ra âm thanh, góc chăn đang dính Vũ Văn Dận cũng vì đó mà thả lòng. Vũ Văn Dận nhân cơ hội kéo chăn từ trên người mình xuống, cẩn thận thả toàn bộ vào trong nước.
Làn nước nóng đáng sợ ngay lập tức chui vào trong cơ thể chăn nhỏ, rất nhanh làm ướt toàn cơ thể nó. Năng lực hút nước của bông thật sự quá mạnh mẽ, trong nháy mắt Thẩm Đồng cảm thấy cơ thể nặng tới mức sắp không cử động nổi rồi, cũng không thể khống chế mà không ngừng chìm xuống.
≧︿≦ quả thật là sống không còn gì để luyến tiếc.
Chăn nhỏ thở phì phò phì phò dùng sức lực thật lớn chống lại lực hút nặng nề mới có thể ló đầu ra khỏi mặt nước, lại dùng sức giơ lên hai góc chăn nắm chặt vào mép thùng gỗ, sau đó mang theo oán khí nồng đậm hung hăng trừng mắt về phía kẻ ác độc trước mát. Hai góc chăn ướt sũng giống như là đang khóc, từng dòng nước tí tách chảy xuống dọc theo thành thùng.
Đầu tiên là đùa giỡn lưu manh, sau đó là mưu sát, Vũ Văn Dận đã bị chăn nhỏ liệt vào sổ đen. Trong khí nó còn đang định dùng ánh mắt giết chết Vũ Văn Dận hoặc là đứng dậy hù chết hắn, thì ngay giây sau liền sửng sốt.
Cậu vậy mà nhìn thấy một đoàn tử khí nhàn nhạt ở trên người đối phương!
Đoàn tử khí kia quanh quẩn trên đỉnh đầu Vũ Văn Dận, tuy không tính là dày đặc, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được hoa văn hình rồng, khiến cho chăn nhỏ không khỏi ngừng lại, nghiêng cái đầu chăm chú tự hỏi.
Không lẽ đây là tử khí đế vương mà hệ thống nói?
Ngoài chuyện đó ra, nguyên nhân khiến chăn nhỏ sững sờ còn có một cái khác, chính là vẻ bề ngoài của Vũ Văn Dận giống Hàn Doanh tới bảy phần. Tuy còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng từ giữa lông mày đã có thể nhìn ra được bộ dáng khi trưởng thành của Vũ Văn Dận.
Nếu đối phương rất có thể là Hàn Doanh chuyến thế giống đám người Cố Thiên Qua và Bùi Liệt, lại có tử khí đế vương mà cậu cần, chăn nhỏ rất rộng lượng quyết định bỏ qua toàn bộ chuyện trước đó, cũng rất hào phóng âm thầm tỏ vẻ trong lòng, từ nay về sau đối phương sẽ được cậu bảo kê.
Đối với chuyện này Vũ Văn Dận hồn nhiên không biết, hắn đã cầm tới cục xà bông chuẩn bị chà xát tẩy sửa chăn nhỏ một lượt. Chăn nhỏ mềm nhũn cho dù đã bị thấm ướt, xúc cảm sờ lên cũng vô cùng tốt, động tác của Vũ Văn Dận không khỏi càng thêm nhẹ nhàng. Rõ ràng chỉ là một cái chăn, nhưng hắn lại đối xử như với một báu vật hiếm có thế gian.
Chăn tinh yêu thích ánh mặt trời, đối với thứ ấm áp vốn không có sức chống cự, nhiệt độ nước rất ấm, nhiệt độ bàn tay Vũ Văn Dận cũng rất ấm áp, mùi hương của xà bông loáng thoải có mùi thơm ngát của hoa và cỏ xanh, khiến cho chăn nhỏ cảm thấy vừa thân thiết lại dễ ngửi, trong nhất thời bị giặt tới vô cùng thoải mái, vậy mà quên mất sự sợ hãi không thể cử động, thậm chí còn chủ động mở ra hai góc chăn nhỏ cho Vũ Văn Dận giặt.
Một buổi sáng tại nơi này trôi qua trong bầu không khí yên tĩnh.
Vũ Văn Dận đổi thùng, giặt sạch xà phòng trên người chăn nhỏ, cuối cùng vắt cho ráo nước rồi phơi trong viện. Đảo mắt đã tới giữa trưa có ánh mặt trời tốt nhất, chăn nhỏ được giặt thơm ngào ngạt nằm trên sợi dây một bên đung đưa một bên tận hưởng ánh sáng rực rỡ, không nhịn được thoải mái nheo mắt lại.
Đợi đến trước khi mặt trời lặn, chăn nhỏ được mặt trời phơi từ trong ra ngoài một lượt lại một lần nữa bồng bềnh tung bay, khôi phục dáng vẻ mềm mại trắng trắng mập mập, cũng chính thức tiến vào phòng ngủ của Vũ Văn Dận.
Cậu nằm trên giường len lén đánh giá trong phòng một hồi, tò mò lại khó hiểu mở to mắt. Dù gì đối phương cũng là người mang tử khí đế vương, nhưng nơi ở lại đơn sơ hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cậu. Ngay cả một vài vật trang trí cũng không có, lại càng đừng nói tới nha hoàn xinh đẹp với một đoàn người hầu, khắp nơi thoạt nhìn đều trống rỗng.
Chẳng qua vắng vẻ cũng có chỗ tốt của vắng vẻ, thời điểm ban ngày Vũ Văn Dận đi học, cả phòng cũng chỉ còn lại một đương gia là chăn nhỏ. Thời kỳ suy yếu của cậu còn chưa qua hết, vẫn không có cách để duy trì hình người ổn định, chỉ có thể duy trì hình dạng chăn mà làm gì thì làm thôi.
Ví dụ như lăn lộn trên giường Vũ Văn Dận, tự cuộn tròn mình thành một bông hoa loa kèn, lại lấy tư thế chim cánh cụt tiêu sái đi đến trước bàn, hiếm thấy lại nghiêm túc ngồi ở đó dùng hai góc chăn lật sách.
Đáng tiếc quyển sách kia không nhiều lắm, hơn nữa đều là sách sử và ngũ kinh tối nghĩa, chăn nhỏ hoàn toàn đọc không hiểu. Trong đó có một quyển sạch được viết chú giải bên trên, dùng chính là thể chữ Khải, bút tích tuy rằng còn hơi lộ ra tia non nớt, nhưng hàng chữ chi chít cực nhỏ tinh tế xinh đẹp, có thể nhìn ra được người viết tuyệt đối là người có thể duy trì được bình tĩnh và quyết tâm.
Người như vậy là đáng sợ nhất, chỉ cần cho hắn một đường sống, sớm muộn cũng sẽ đem những thứ mình muốn nắm trong tay.
Đương nhiên, lăn lộn cùng với đọc sách cũng chỉ để giải trí, thứ chăn nhỏ làm nhiều nhất chính là tự treo mình lên phơi nắng.
Thế là rất nhanh Quan Khánh và Thuận Sinh đã phát hiện một chuyện vô cùng kỳ quái. Cái chăn mà Vũ Văn dận nhặt được kia dưới tình huống không ai lấy cũng không ai đụng mà mỗi ngày đều được phơi ở trong sân, sau khi trời tối sẽ tự trở lại trên giường, quả thật phải gọi là quỷ dị.
Vũ Văn Dận cũng phát hiện ra chuyện không đúng.
Theo lý mà nói, chăn đều là càng đắp càng lạnh, không thể nào tự sinh ra hơi ấm được. Nhưng cái chăn hắn nhặt được này bất kể lúc nào cũng đều ấm áp. Trời đông giá rét ngày càng tới gần, Vũ Văn Dận nhờ cái chăn này mà không hề cảm thấy lạnh chút nào, cũng không có dấu hiệu đổ bệnh như mùa đông năm trước, đều ngủ thắng một đêm tới khi bình minh. Hơn nữa cho dù hắn có đổi bất kỳ tư thế ngủ nào, chăn nhỏ cũng có thể trùng hợp phủ lên cả người hắn, loại cảm giác phù hợp này thậm chí khiến cho trái tim của hắn cũng trở nên ấm áp.
Có lẽ là cô độc đã lâu, Vũ Văn Dận lại cảm nhận được mùi vị gắn bó tình bạn ở trên một cái chăn, cũng vì đó mà lưu luyến không thôi.
Lại không biết hiện tại chăn nhỏ đã sắp nhíu mày được một canh giờ rồi. Cậu đã dựa vào quan sát trong hai ngày, hiểu rõ thân phận và tình cảnh của Vũ Văn Dận, vừa đau lòng vì hắn, lại vừa sinh ra một ngọn lửa không tên. Lúc này Quan Khánh đã vén rèm cửa, đặt hộp đựng thức ăn trong tay lên bàn, vừa để xuống thì nói với Vũ Văn Dận: "Nhị gia, nên dùng bữa tối rồi."
Sau khi gã nói xong câu này thì đi ra ngoài, chân mày của chăn nhỏ vẫn chưa hề thả lỏng. Gã nô tài này trong miệng gọi Nhị gia, nhưng lại không có sự cung kính nên có với Vũ Văn Dận, đợi sau khi chăn nhỏ nhìn thấy thức ăn nhạt nhẽo bên trong hộp cơm, lửa giận trong lòng không khỏi lớn hơn.
Phương thức ăn cơm thường ngày trong phủ là được nhà bếp thống nhất phân phát, dựa theo cấp bậc mà định ra khẩu phần. Ví dụ như Vương gia hoặc thế tử là vài món ăn, vài món canh. Tiếp theo là thiếp thất hoặc thứ nữ sẽ có vài món mặn và vài món chay, xuống chút nữa là nhà hoàn cũng với mấy nô tài có mấy phân lượng. Nếu như chủ tử có thêm món muốn ăn, có thể sai nha hoàn báo với nhà bếp. Nhưng Vũ Văn Dận thân là con của Vương gia, thức ăn không khá hơn gã sai vặt không khá hơn bao nhiêu.
Nhưng trên mặt Vũ Văn Dận cũng không có bất gì dao động nào, chỉ bình tĩnh như thường ăn xong cơm, hoàn toàn không biết chăn nhỏ phía sau đã sắp tức thành quá bóng rồi.
Đợi tối đi ngủ, Vũ Văn Dận vén chăn lên nằm vào, trong lúc vô tình góc chăn đụng phải tay của hắn. Sau đó không biết ảo giác hay là trùng hợp, góc chăn nhỏ mềm nhũn trên tay và lưng hắn nhẹ nhàng chuyển động, giống như là nhẹ nhàng an ủi cùng vuốt ve.
Trong bất giác Vũ Văn Dận không dám thở mạnh, chỉ tĩnh tâm không nhúc nhích cảm nhận động tác của góc chăn. Trong lòng hắn nảy lên không phải sự lo lắng hay sợ hãi, nên nói là kích động và vui sướng nói không nên lời, thậm chí ma xui quỷ khiến cúi đầu gọi: ".. Chăn nhỏ?"
Đèn đã được dập tát, đêm đen yên tĩnh không một tiếng động, xung quanh không có người nào đáp lại, thậm chí góc chăn còn theo một tiếng này mà chậm rãi rời khỏi tay của hắn. Khi Vũ Văn Dận còn đang cảm thấy thất vọng, góc chăn nhỏ lại chần chừ trong chốc lát, lại lần nữa sờ lên mu bàn tay của hắn, tựa như một đứa nhỏ kiêu căng không được tự nhiên mà lại dễ xấu hổ.
Vũ Văn Dận không nhịn được khẽ nhếch môi, một loại ấm áp không biết từ đâu chậm rãi chảy vào trong tim hắn.
Trên thế giới này quả thật có yêu tinh, chăn của hắn chắc chắn là một tiểu yêu tinh.
Tiểu yêu tinh không nhịn len lén hít một hơi tử khí trên người Vũ Văn Dận, vậy mà trong nháy mắt lại cảm giác được tu vi trong cơ thể mơ hồ tăng thêm một phần, vẻ mặt không khỏi lộ ra sự vui mừng và kinh ngạc. Nhưng cậu vẫn thấy được sắc mặt Vũ Văn dận hình như vì thế mà trắng đi một phần, vui mừng trong lòng lại tụt xuống.
Có lẽ đối với người cổ đại mười bốn tuổi là có thể cưới vợ lớn vợ bé thì mười hai tuổi đã không còn coi là nhỏ nữa, trong trong mắt Thẩm Đồng thì Vũ Văn Dận vẫn cách trưởng thành còn xa, làm tổn thương người chưa thành niên sẽ bị trời phạt. Cậu quyết định đợi Vũ Văn Dận trưởng thành thêm rồi sẽ hấp thu tử khí.
Kể từ sau đêm bại lộ đó, Vũ Văn Dân liền phát hiện chăn nhà mình hành động càng thêm to gan lớn mật. Hoàn toàn không có suy nghĩ dấu diếm sự thật về nó, cũng bắt đầu biểu đạt suy nghĩ của mình, còn được Vũ Văn Dận tổng kết ra được không ít tính tình.
Ví dụ như thích ngủ nướng, thích phơi nắng, không có việc gì thì sẽ tự mình cuộn thành một cục, còn có thể mô phỏng dùng hai góc chăn ôm đầu gối suy ngẫm sự đời. Buổi sáng Vũ Văn Dận rời giường còn phải cẩn thận lùi ra ngoài mà không thể vén chăn, nếu không chăn nhỏ sẽ vì bị quấy rầy giấc ngủ mà bay mất hơi ấm và vô cùng mất hứng.
Vũ Văn Dận đột nhiên có loại cảm giác đang nuôi một đệ đệ, tiểu tử kia đôi khi rất ngoan ngoãn, có đôi khi lại rất tùy hứng. Thậm chí hắn còn có thể dựa vào hành động và tính tình thường ngày của nó mà tưởng tượng thành bộ dáng hình người. Chắc sẽ là dáng vẻ của một thiếu niên xinh đẹp trắng nĩn, giữa lông mày một mảnh thuần khiết, trên mặt còn mang theo một ít phúng phính của trẻ sơ sinh, lúc tức giận sẽ phồng quai hàm thành hình tròn.
Nghĩ tới nghĩ lui lại không nhịn được cong khóe miệng, chỉ tiếc Vũ Văn Dận không biết chăn nhỏ của hắn rốt cuộc có thể hóa thành hình người hay không.
Đảo mắt lại tới thời gian cơm tối, Quan Khánh theo thường lệ cầm hộp thức ăn mang tới đây. Vũ Văn Dận cầm lấy đôi đũa chuẩn bị ăn, lại thấy chăn nhỏ đột nhiên lảo đảo từ trên giường chạy xuống, vươn góc chăn ra gạt bay đôi đũa của hắn.
Vũ Văn Dận còn tưởng rằng chăn nhỏ bạo phát tính tình, "Làm sao vậy?"