Mục lục
Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hít thở sâu với phương pháp tĩnh tâm hoàn toàn không thể sử dụng được trong hoàn cảnh này rồi, Bùi Liệt cương tại chỗ, ánh mắt nóng rực, theo bản năng cầm tay cá chép nhỏ.

Cá chép nhỏ vốn đang tập trung liếm 'móng' có chút nghi hoặc nghiêng đầu, sau đó cũng dùng đầu lưỡi phấn nộn giúp Bùi Liệt liếm 'móng vuốt'.

Xúc cảm ẩm ướt mềm mịn lập tức khiến cho hạ thân Bùi Liệt càng trở nên cứng ngắc, toàn thân cứng đờ như tảng đá, tia lý trí còn sót lại cố gắng áp chế bản thân. Trong lòng có hai luồng âm thanh đang đối chọi gay gắt, đang trong tình trạng giằng co.

Muốn làm em ấy..

Nhưng em ấy uống rượu say không tỉnh táo..

Muốn làm em ấy..

Nhưng đây là chuyện hèn hạ lợi dụng lúc người gặp nạn..

Muốn làm em ấy..

Chờ sau khi em ấy tỉnh táo lại sẽ càng xa lánh mi hơn..

Muốn làm em ấy..

Những giọt mồ hôi nóng bỏng không ngừng tuôn ra trên trán Bùi Liệt, hắn dùng toàn bộ khí lực để kiềm chế chính mình, cố gắng đỡ lấy cơ thể của cá chép nhỏ. Nhưng cá chép nhỏ đang nghĩ mình là mèo không chịu ngồi yên, lại còn dùng tứ chi chạm đất duỗi lưng một cái, vì thế mà cái mông càng vểnh lên cao hơn.

"Meo meo!"

Thiếu niên còn kiêu ngạo quay đầu liếc mắt nhìn Bùi Liệt một cái, lắc lắc cái đuôi không hề tồn tại, ý muốn đối phương vuốt lông trên lưng cho cậu.

Bùi Liệt gần như sắp phát điên rồi.

Một con cá chép như em học mèo kêu làm quái gì? Bình thường thân người đuôi cá đã có lực sát thương muốn chết rồi, lại còn mềm mại kêu meo meo, quả thật có thể câu chết người đấy!

Cả phòng tắm đều tràn đầy tiếng thở dốc ồ ồ của Bùi Liệt, bộ dáng người đàn ông lúc này có thể nói là khủng bố, mắt đỏ như máu, thái dương nổi đầy gân xanh, nếu tiếp tục nhịn thì sợ là nửa thân dưới sẽ phế luôn mất. Đột ngột nâng cằm thiếu niên lên, gấp gáp ngậm lấy cái miệng của cậu.

Đầu lưỡi liếm láp bên khoé miệng, dùng lực mạnh hút cánh môi non mềm, cá chép nhỏ không hề giãy dạu, còn dịu ngoan như một con mèo nhỏ dựa vào trong ngực người đàn ông. Cảm giác ngọt ngào lan tràn cả trái tim Bùi Liệt, lướt qua chiếc răng nanh đáng yêu của thiếu niên, cuối cùng thăm dò tới đầu lưỡi.

Khoang miệng bị xâm chiếm tới hít thở không thông cùng với đầu lưỡi bị dây dưa, cảm giác nóng ướt khiến cá chép nhỏ thở dốc, tiếng rên rỉ không kìm được mà phát ra, ngọt như đường. Bùi Liệt cảm giác mạch máu trong cơ thể như dòng nham thạch nóng chảy, khát vọng khổng lồ giống như quái thú cắn nuốt hắn, dùng sức hôn môi, đồng thời vén lên chiếc áo vải trên người cá chép nhỏ.

"Em còn nhớ rõ anh đúng không?" Bùi Liệt thở gấp, âm thanh khàn khàn mê hoặc "Em nhớ lúc trước anh làm đồ ăn cho em, nhớ nụ hôn của anh, nhớ cảm giác chúng ta ôm nhau dưới đáy biển..".

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

Cá chép nhỏ say rượu không trả lời, sau khi áo trên người bị lột ra, toàn thân trần trụi như đứa trẻ, theo bản năng chui xuống dưới đáy bồn tắm, đôi mắt mở to vừa mơ màng vừa luống cuống, phun ra hai chuỗi bong bóng nhỏ.

Lại không biết rằng, tuy cậu vùi cả đầu vào trong nước nhưng cái mông vẫn lộ ra bên ngoài. Bàn tay to lớn của người đàn ông không tốn chút sức nào bao lấy cái mông, biến đổi đủ loại vuốt ve xoa nắn, nếp nhăn trên miệng cúc mềm mại non nớt co giãn theo chuyển động, dùng tay vừa chạm vào thì lập tức kinh hãi mà kẹp chặt, rồi lại lén lút mở ra, giống như động vật nhỏ xấu hổ mà hiếu kỳ.

Chuỗi bong bóng nhỏ cũng trở nên ngày càng hỗn loạn, một chuỗi ùng ục liên tục. Lúc này cá chép nhỏ mới nghĩ tới thứ phải giấu là cái mông chứ không phải cái đầu, lại ngoi lên từ trong nước. Nhưng Bùi Liệt một động tác đã kéo được eo của cậu, đồng thời cũng ôm chặt lấy, thuận thế há miệng gặm cắn lên khỏa anh đào bên trái, khiến cho cá chép nhỏ vừa muốn chống cự lại vừa muốn hùa theo, không biết phải làm như thế nào mới đúng.

"Ô, khó chịu, đừng cắn.." Đôi mắt thiếu niên nhìn về phía Bùi Liệt tràn đầy mờ mịt, giọng điệu tủi thân đáng thương chọc người đau lòng, lại luống cuống nói: ".. Ưm, đừng, đừng chỉ cắn một bên.. Bên phải cũng khó chịu.. Anh đừng không để ý tới nó.."

Bùi Liệt yêu chết mất âm thanh cùng với phản ứng như một con mèo nhỏ của cậu, có chút ẩn nhẫn kháng cự, rồi lại có chút không chịu đựng được mà phóng đãng khẩn cầu, khiến cho người yêu thương không dứt, càng muốn mặc sức chiếm lấy.

Thời điểm tiến vào, cá chép nhỏ sợ đau mà khóc lên.

Bùi Liệt cũng biết bản thân có chút vội vàng rồi, sợ là mở rộng còn chưa đủ, nhưng thật sự hắn đã nhịn tới cực hạn rồi. Nếu như đổi lại là người khác, đừng nói tới mở rộng, sợ là ngay cả bước dạo đầu cũng chẳng quan tâm mà lâm trận luôn rồi. Bùi Liệt chỉ có thể cẩn thận dỗ dành: "Bảo bối ngoan, không khóc, thả lỏng là hết đau.."

Người đàn ông có thể dưới tình huống lý trí đắm chìm sâu còn nhớ kỹ thương yêu cùng cưng chiều là chuyện rất không dễ dàng, cá chép nhỏ vẫn không biết rằng kể từ khi cậu gặp được Bùi Liệt thì vẫn luôn được bao bọc trong sự cung chiều của đối phương.

Tuy rằng hắn là một sát thủ giết người không chớp mắt, nhưng lại hiểu được tình cảm ôn nhu nhất cõi đời này.

Cá chép nhỏ tủi thân nức nở, cuối cùng cố gắng thả lỏng cơ thể, lúc này Bùi Liệt mới có thể phóng túng, bắt đầu chinh phạt. Hắn nâng hai chân thiếu niên đặt lên vai của mình, từ dưới lên trên đều hung hăng làm cậu, khiến cho thiếu niên ngoài tiếng rên rỉ ra thì không nói được bất cứ lời nào, nước mắt sinh lý tuôn ra không ngừng. Mà lúc này, sát thủ đại nhân cũng sẽ không tiếp tục vụng về lại thương yêu nói những lời như "Bảo bối không khóc" nữa rồi, cá chép nhỏ càng khóc thì lại khiến hắn càng hưng phấn.

Người yêu dưới thân mình nước mắt mông lung, vì khoái cảm quá mạnh mẽ mà không thể nào thừa nhận được, chắc là điểm manh mà bất kỳ người đàn ông mạnh mẽ nào cũng ham muốn giữ lấy.

Trời dần dần sáng.

Cá chép nhỏ vô cùng mệt mỏi ngủ mê man, được tắm rửa sạch sẽ ôm tới trên giường trong vô thức, phía sau có chút sưng đó cũng được bôi thuốc, nặng nề rơi vào mộng đẹp. Bùi Liệt dưới ánh bình minh nhìn cậu, trái tim du đãng quanh năm cuối cùng đã tìm được bến đỗ thuộc về mình, tình yêu nồng đậm mãnh liệt bao phủ toàn thân hắn.

Cá chép nhỏ ngủ tới xế chiều mới mở mắt ra.

Người say rượu có xu hướng quên mất những chuyện xảy ra sau khi say. Bùi Liệt đã dự liệu rằng sau khi thiếu niên tỉnh lại có lẽ sẽ không nhớ rõ bản thân uống say, nhưng lại không ngờ rằng ngay cả những chuyện trước lúc sau rượu cậu cũng quên sạch.

Lúc này, cá chép nhỏ lại một lần nữa mất ký ức.

Trong đầu trống rỗng, mờ mịt nhìn phòng ngủ xung quanh không một bóng người, không biết bản thân đang ở phương nào. Nhưng khi vén đồ ngủ lên, dấu vết lăng loạn trên người cùng với sự đau đớn rõ ràng truyền tới từ phía sau hậu huyệt nói cho cậu biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, ngay lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Tuy cậu sẽ quên sạch những chuyện cùng với người bên cạnh, nhưng thường thức cơ bản vẫn có. Thế là trong đầu không nhịn được hiện lên dòng chữ đồng tính luyến ái và bị xâm phạm, thậm chí còn có bắt cóc và HIV-Aids. Đôi mắt xinh đẹp vì hỗn loạn mà càng mở to hơn, ngay sau đó liền vội vã xuống giường.

Nhưng đôi chân vốn vô lực càng vì biến cố hôm qua mà thêm bủn rủn, đầu óc cũng vì say rượu mà tuyền tới từng trận choáng váng, vừa mới đi được một bước đã ngã xuống, bịch một cái quỳ thẳng xuống đất.

May mà trên mặt sàn có trải thảm, cá chép nhỏ cũng không bị thương. Bùi Liệt ở trong phòng bếp nhạy bén nghe thấy tiếng động, vội vàng để cái muôi xuống chạy vào phòng ngủ, sau đó lập tức muốn ôm lấy tâm can bảo bối đang ngã trên đất vào lòng.

Một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện lập tức khiến cho còi báo động trong lòng cá chép nhỏ nổi lên, giãy dụa không muốn để đối phương chạm tới. Bùi Liệt còn tưởng rằng tên nhóc này đang giận dỗi, một bên dùng lực mạnh mẽ ôm lấy người, một bên dỗ dành nói: "Bảo bối ngoan, ở trên đất lạnh, quay lại giường được không? Để anh xem xem có bị ngã đau không?"

Cá chép nhỏ không thể phản kháng nổi, bị ôm trở lại giường, khủng hoảng trong lòng càng tăng thêm. Lại vì giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ của người đàn ông mà cảm thấy tức giận, nắm chặt tay nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng giận dữ.

Trong mắt Bùi Liệt chỉ cảm thấy bộ dáng thiếu niên tức giận cũng vô cùng đáng yêu, không nhịn được ghé vào lỗ tai cậu hôn một cái, thậm chí còn cắn nhẹ lên vành tai trắng nõn.

Hành động biểu đạt tình yêu của Bùi Liệt, đối với thiếu niên bị mất trí nhớ thì chính là khinh bạc và khi nhục. Thật ra thì cậu vẫn có cảm giác quen thuộc đối với Bùi Liệt, nhưng cậu nhớ bản thân chưa từng qua lại với đồng tính, vậy nên đã cho rằng bị đối phương ép buộc, mà bản thân không có năng lực phản kháng, chỉ có thể nén sợ cắn môi.

Đối với chuyện này Bùi Liệt lại hồn nhiên không biết, sau khi kiểm tra thấy cá chép nhỏ không ngã bị thương thì nói: "Đã đói bụng chưa? Ra ăn cơm nhé?"

Cá chép nhỏ đã coi Bùi Liệt là người xấu giam giữ cậu, cho nên dù đói cũng kháng cự lắc đầu. Trước mắt đã sắp tới 2 giờ chiều, hôm nay cơm sáng với cơm trưa thiếu niên đều không ăn, nghĩ tới thân thể của cậu, dù thế nào Bùi Liệt cũng muốn ép cậu ăn một chút gì đó. Thế là không nhìn sự kháng cự của cậu, giúp cậu mặc quần áo, nhẹ nhàng ôm lấy người đi ra ngoài.

Cuối cùng Thẩm Đồng cũng không nhịn được, liều mạng giãy dụa "Buông ra!"

Nhưng Bùi Liệt lại kiên trì mang người đặt lên ghế trước bàn ăn mới buông tay.

Trên ghế được lót một tấm đệm mềm mại, đồ ăn trên bàn thì tỏa ra mùi thơm mê người, kết hợp với ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ càng lộ vẻ ấm áp. Nhưng vẻ mặt thiếu niên xa cách lại lạnh như băng, càng không động tới đồ ăn.

Lo sợ cậu bị đói, Bùi Liệt bắt đầu kiên nhẫn khuyên giải, an ủi cùng dỗ dành. Nhưng cho dù hắn làm gì, nói gì, đối phương cũng không hề phản ứng. Bùi Liệt cố gắng tự mình đút cậu ăn, cái thìa lại bị cậu hất bay, lạch cạnh rơi xuống mặt đất vỡ thành hai nửa.

Chỉ có thể nhẫn nhịn dọn dẹp sạch các mảnh vỡ, sau đó lại đổi một cái thìa tiếp tục đút ăn. Sau đó vẫn bị hất bay.

Lại đút một lần.

Lại một lần nữa bị đánh bay.

Giờ phút này cho dù sát thủ đại nhân có kiên nhẫn hơn nữa thì cũng đã bị dùng hết, bắt chặt lấy cổ tay của thiếu niên "Không ăn cơm thì dễ bị đau dạ dày, em cứ nhất định phải lấy cơ thể mình để hơn thua với anh sao?"

Người đàn ông cưỡng chế nhét cái thìa vào trong tay thiêu niên, lạnh giọng ra lệnh cho cậu phải ăn hết cơm. Sát khí từ trong xương vì vậy mà tản ra ngoài, khiến cho thiếu niên bị dọa sợ run lên, cúi đầu cắn chặt môi, cuối cùng bưng bát cháo lên.

Cá chép nhỏ cuối cùng cũng nghe lời ăn chút cơm khiến cho Bùi Liệt thở phào nhẹ nhõm, sự nghiêm khắc cố bày ra cũng chậm rãi tán đi. Cá chép nhỏ cơm nước xong vẫn ngoan ngoãn, rất nghe lời cuộn mình trên ghế salon yên lặng đọc sách. Bộ dáng dịu ngoan khiến Bùi Liệt không nhịn được mà yêu thương hôn lên trán cậu.

Leng keng một tiếng, chuông cửa vang lên.

Đứng ngoài cửa chính là vị bác sĩ mà Chung Tư giới thiệu, đúng hẹn 3h15 tới nhà. Bác sĩ tên là Max, rất có thành tựu nghiên cứu trên hai phương diện mất trí nhớ và tâm lý học. Tuy thu phí rất dọa người, nhưng quan trọng chính là đáng tin, cho dù biết thân phận sát thủ của Bùi Liệt cũng sẽ không để lộ ra chuyện không nên lộ. Cửa có trang bị thêm khóa vân tay, chỉ có Bùi Liệt mới mở được. Bùi Liệt lại hôn lọn tóc Thẩm Đồng một chút mới đi ra cửa, hoàn toàn không biết rằng sau khi hắn đứng dậy đối phương lập tức ngẩng đầu lên, mân môi nhìn bóng lưng của hắn, lặng yên không một tiếng động bước xuống ghế salon.

Thẩm Đồng nắm chặt tay, sau đó ngay tại chớp mắt khi cửa được mở ra, sử dụng tốc độ vượt quá phạm vi chịu đựng của đôi chân, đột ngột chạy ra ngoài.

Bác sĩ mới vừa bước ra từ trong thang máy, cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, vừa đủ để cậu khó khăn xông vào. Bùi Liệt đuổi theo lại không thể vào được thang máy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên hoàn toàn biến mất sau khi cửa thang máy đóng lại. Tim Thẩm Đồng đập như trống, hai tay thậm chí còn đang phát rung, khẩn trương nhìn số tầng đang không ngừng đi xuống, cho tới khi nó biến thành tầng một. Cậu cũng không biết mình nên đi đâu, chỉ biết là muốn đi về phía trước. Thời điểm một người yếu ớt nhất chính là lúc sợ hãi. Thậm chí cậu còn không biết ai là người cảm thấy đau đớn khi cậu tự tay cầm lưỡi dao sắc bén đâm vào lồng ngực người khác.

Bùi Liệt đã cảm thấy có một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua trái tim hắn, nhưng không phải vì đối phương chạy thoát, mà là sợ đối phương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thế giới này, từng giây từng phút đều có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, huống hồ mới cách đây không lâu hắn vừa đệ đơn rời khỏi tổ chức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK