Mãi thật lâu sau đó Tổng tài đại nhân mới lấy lại được suy nghĩ, nhẹ nhàng gọi tên thiếu niên. Thiếu niên giống nghe được lời gọi của hắn, người vẫn trong mơ nhưng đôi tai nhẹ nhàng run lên, sau đó vô thức nỉ non thành tiếng: "Meo meo ô.."
Phực.
Trong nháy mắt như có thứ gì đó trong đầu Lệ Thiệu Lẫm bị chém đứt.
Thần kinh kích động bị lôi kéo quá nhanh, cuối cùng không chịu được áp lực. Mặt Tổng tài đại nhân cũng bị thiêu cháy rồi, tiếng tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoải. Giơ tay đè lại trái tim, dùng tiếng ho khụ khụ để che giấu sự xấu hổ, tiếp theo sờ lướt qua chiếc đuôi đang nhẹ vắt ngang vai kia, chuẩn bị nhét cả người thiếu niên và đuôi vào trong chăn.
Tên nhóc kia của hắn mới bị thương nặng như vậy, hôm nay vẫn còn chưa tỉnh, không biết có hậu di chứng gì hay không. Tuy hắn vẫn muốn cậu, nhưng cũng không cầm thú đến mức nhân lúc cậu yếu ớt mà làm. Chẳng qua chỉ lướt qua đã không nhịn được mà men theo cái đuôi lông mềm như lụa mà sờ thêm mấy cái.
Cảm xúc vẫn vô cùng tốt như trước, mềm mại như nước, lại bông xù nhẹ mềm như bông, khiến cho tim Lệ Thiệu Lẫm cũng theo đó mà hóa mềm mại nhẹ nhàng.
Chỉ có điều, chiếc đuôi này sao mà mọc ra được? Trên nguyên tắc tinh thần nghiên cứu chuyên sâu, Tổng tài đại nhân chuyển tầm mắt về phía nửa cái mông mà thiếu niên mèo nhỏ đang lộ ra, vô cùng tập trung quan sát. Trên mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng đã sớm bốc lửa rồi, hai lỗ tai cũng đỏ lên đáng ngờ. Thì ra đuôi mọc từ xương cụt, chỗ nối hoàn mỹ mà tự nhiên, không có chút kẽ hở nào. Da thịt của thiếu niên giống như lông tơ lúc còn hình mèo của cậu, là màu trắng sữa vô cùng mê ngươi. Phần đuôi và làn da màu trắng sữa gần như hòa làm một, cái mông nhỏ mượt mà lại cong vểnh, thoạt nhìn đàn hồi, mềm nhũn sờ rất tốt. Còn có khe mông với độ cong mê người kia nữa..
Đột nhiên Tổng tài đại nhân đứng lên, xoay người bước từng bước lớn ra ngoài. Vẻ mặt nghiêm túc giống như muốn đi xử lý chính sự, cũng vô cùng nghiêm túc bịt chặt lỗ mũi.
Bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng "Cốp" một tiếng, không chút nào ngoải ý muốn mà đụng phải cửa thuỷ tinh của phòng vệ sinh. Cú va này cũng không nhẹ, cả cửa cũng rung rắc ba cái. Vẻ mặt nghiêm túc kia của Tổng tài đại nhân cuối cùng cũng nứt ra thành từng mảnh nhỏ. Mà quan trong hơn là, máu mũi vốn đang bị miễn cưỡng chặn lại cũng ào ào tuôn ra.
Một tay chặn máu mũi, một tay che phần đầu bị va chạm, Tổng tài đại nhân chật vật nhất từ trước tới nay. Cũng may xung quanh không có ai, khó khăn bảo vệ được hình tượng xán lạn bên ngoài của hắn.
Đợi Tổng tài đại nhân sửa sang lại mặt mũi xong xuôi, lại một lần nữa trở lại bên giường. Chuyện đầu tiên làm chính là tìm một bồ đồ ngủ rộng mặc vào cho thiếu niên đuôi mèo, lại dùng chăn quấn kỹ cậu lại, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ. Ngay cả bàn chân trắng nõn cũng bọc chặt.
Không phải bên ta vô dụng, mà là kẻ địch quá mạnh. Sức sát thương của thiếu niên đuôi mèo quá lợi hại, Tổng tài đại nhân tỏ vẻ thật sự có chút không chịu đựng nổi.
Giằng co hồi lâu như vậy, thiếu niên vẫn ngủ rất say sưa, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Trong lòng Lệ Thiệu Lẫm khó tránh khỏi vẫn ẩn ẩn có chút lo lắng, nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể lặng lẽ nhìn dung nhan khi ngủ của đối phương, không ngại phiền mà phác họa một lần lại một lần.
Dung mạo thiếu niên vô cùng xuất sắc, cho dù nhắm hai mắt lại vẫn vô cùng chói mắt. Chẳng qua ngũ quan xinh xắn vì đang ngủ say mà thiếu đi hào quang linh động. Tuy bộ dạng này của cậu cực kỳ ngoan ngoãn, rất chọc người thương yêu, nhưng Lệ Thiệu Lẫm vẫn thích bộ dáng sinh động khi thức của cậu hơn. Cho dù là khi tính khí ngạo kiều có chút nóng nảy, hay những lúc vô pháp vô thiên, làm mưa làm gió ngang bưỡng cưỡi trên cổ mình.
Lúc tên nhóc kia ở hình mèo, trên bụng nhỏ còn béo ùng ục có thịt, nhưng ở hình người lại rất gầy, vòng eo tinh tế đến mức Lệ Thiệu Lẫm gần như chỉ dùng hai cánh tay cũng có thể ôm lấy. Lại nhớ tới một màn đối phương che chắn trước người hắn, ánh mắt Lệ Thiệu Lẫm lại âm u. Ngay cả vết sẹo trên người thiếu niên hiện tại đã hoàn toàn biến mấy, nhưng hắn đã sờ tới máu đầy tay, vết máu rải rắc khắp sau lưng, còn có vết thương sâu đến mức muốn xuyên thủng ngực.. Toàn bộ đều là sự thật đã từng xảy ra.
Nhiều vết thương như vậy, nhất định rất đau. Ta cũng rất đau, đau trong tim. Đêm càng ngày càng khuya, hai ngày liên tục không ngủ nghỉ, khiến Tổng tài đại nhân cũng nhìn có chút mệt mỏi. Hiện tại cho dù có chuyện gì hắn cũng không muốn để thiếu niên rời khỏi tầm mắt dù chỉ một chút, lập tức cởi bỏ áo khoác ngoài, trực tiếp nằm xuống bên cạnh thiếu niên.
Thiêu niên mèo nhỏ tham lam ấm áp tự giác lăn vào trong ngực nam nhân, thân thể hai người ôm nhau đặc biệt hòa hợp. Thiếu nhiên rõ ràng ấm áp đến vô cùng thoái mái, còn vô thức mà lắc lắc cái đuôi, lại bị Lệ Thiệu Lẫm cả tâm và thân ngứa ngáy không chịu nổi đè xuống. Thiếu niên không thể vung vẩy đuôi hình như rất không vui, cuối cùng lại trực tiếp nằm úp sấp lên người Lệ Thiệu Lẫm, cuộn tròn người giống như khi còn trong hình mèo, bộ dáng đặc biệt chọc người yêu thương.
Thẩm Tiểu Miêu bị mùi thơm đánh thức.
Mắt còn chưa mở mà cái mũi nhỏ đã bắt đầu động đậy, dựng thẳng lên hít ngửi, đáng yêu không chịu được. Suy nghĩ cũng theo đó mà tỉnh táo, mà 'ngửi mùi đoán món ăn' là một chuyện những kẻ tham ăn vô cùng yêu thích, vụt qua trong đầu giống như khi ăn ngon thì phải lao lên đầu tiên chỉ sợ chậm chân.
A a a a là mùi cá kho, còn có gà sốt giấm, tôm viên chiên, cùng với canh xương mùi hương thơm lừng!
Cuối cùng hai mắt nhắm lại, đứng dậy muốn mò theo mùi thơm, mạnh mẽ tiến về phía đồ ăn ngon.
Dạ dày trống rỗng sau mấy ngày đói bụng thật khó chịu, ngay cả bụng nhỏ thật vất vả mới nuôi ra được lại biến mất rồi. Bụng nhỏ mũm mĩm, mập mạp nháy mắt đã không còn, thật đau thương.
Thần trí Thẩm Đồng vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh tạo, thậm chí còn quên mất hiện tại mình vẫn còn trong hình người. Nhìn thấy cái địa đựng đầy thịt gà liền nhào tới, không chút nghĩ ngợi chỉ há mồm đòi ăn.
"Meo ô!" Trẫm đói bụng!
Sáng sớm đã có thiếu niên tai mèo xinh đẹp chủ động lao vào lòng, suýt chút nữa đã khiến Lệ Thiệu Lẫm vứt cái đĩa trên tay ra ngoài. May mà hắn đã tới bàn ăn, ngay lập tức phản ứng nhanh nhẹn đặt đồ ăn lên bàn, đồng thời dùng một tay kia vững vàng ôm chặt thiếu niên.
"Đồng Đồng" Trên mặt Lệ Thiệu Lẫm biểu hiện rõ ràng vui mừng và yêu thương "Em tỉnh rồi? Trên người còn đau hay không?"
Thẩm Tiểu Miêu đã đầy máu sống lại, đương nhiên sẽ không đau, nhanh chóng lắc đầu. Lệ Thiệu Lẫm cúi đầu hôn lên trán của cậu, giống như muốn đem toàn bộ tâm tình khó tả hòa vào nụ hôn này, mãi lâu sau mới buông ra, cúi đầu nói: "Em muốn dọa chết anh rồi. Cả đời này anh chưa từng sợ hãi như vậy, em có biết hay không.."
"Không sợ, em đã không sao rồi" Thẩm Tiểu Miêu có chút ngốc ngốc duỗi tay vỗ vỗ đầu nam nhân an ủi, còn cố ý dùng giọng điệu đắc ý nói: "Hơn nữa em có chín cai mạng cơ! Lợi hại không!"
Cho dù tên nhóc kia có bao nhiêu cái mạng, bộ dáng đối phương mất đi hô hấp nằm trong ngực hắn là cơn ác mộng khủng khiếp nhất, Lệ Thiệu Lẫm thề sẽ không nếm thử lần thứ hai. Mà ngoài miệng mèo nhỏ nói như vậy, sử dụng kỹ năng tất sát sống lại vẫn tiêu hao một phần tu vi. Tu vi lúc trước vẫn chưa hoàn toàn hồi phục phải gánh vác thêm, tinh thần rõ ràng không tốt như xưa, vừa mới cơm nước xong đã buồn ngủ rồi.
Thẩm Đồng nhắm mắt lại, cố gắng tiến vào trạng thái ngủ say, hoàn toàn đưa bản thân chìm vào thức hải tu dưỡng, nhưng làm sao cũng không ngủ được.
Lệ Thiệu Lẫm rất dễ dàng đã nhận ra thiếu niên có vấn đề, âm thầm nhăn mày lại. Thẩm Tiểu Miêu một lần nữa mở mắt ra, đứng dậy nghiêm túc lấy tay vuốt thẳng lông mày của Lệ Thiệu Lẫm, lại cong môi lên chủ động hôn lên mi tâm (giữa trán) của hắn một cái, cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào với hắn: "Phần thưởng của anh là một nụ hôn, đừng cau mày."
Vật nhỏ này là đang cố tình muốn hắn đau lòng chết, Tổng tài đại nhân nghĩ.