Mạnh Dao vô tội đi qua xem, "Không phải cơmchị dâu làm thì còn có thể là ai làm, lúc chị về đã trễ rồi, cũng không phải em không biết. Đây là phần chị dâu để lại cho em!"
"Đồ ăn chị dâu cả làm có thể ăn sao? Chó cũng không thèm!"
Hổ Tử ngoài sân cũng sủa "Gâu gâu" hai tiếng, biểu đạt rằng nó đang bất mãn, nó không muốn nằm không cũng trúng đạn. Đầu Mạnh Dao đầy hắc tuyến, "Em không phải trước kia cũng ăn đấy thôi?"
Chị dâu Ngô Ái Trân thường xuyên về nấu cơm, trước đây mỗi khi Kỳ Văn Diệp châm chọc Mạnh Dao, thường xuyên lấy việc này ra nói, cậu hay nói rằng, mỗi ngày chị dâu cả phải ra đồng làm việc còn phải trở về nấu cơm, không biết bao nhiêu là vất vả!
Hơn nữa, mỗi lần chị dâu cả nấu cơm cậu cũng ăn rất ngon lành.
"Kia không phải là không ăn được sao?"
Kỳ Văn Diệp đem nồi đóng lại, nhanh chóng đưa ra chủ ý của mình, "Trong nồi còn thừa không nhiều, hay là mang cho Hổ Tử ăn, nhìn xem, Hổ Tử gần đây đều bị bỏ đói!"
Mạnh Dao liếc mắt nhìn cậu một cái, "Hổ Tử ăn hết rồi em ăn cái gì?"
"Hắc hắc hắc hắc, em chờ chị làm rồi ăn!"
Mạnh Dao đang nhào bột, Kỳ Văn Diệp cho rằng đây là làm cho cả nhà ăn, liền đánh chủ ý lên bánh bao chuẩn bị làm.
Mạnh Dao tức khắc tức giận: "Đừng có mơ, đây là chị chuẩn bị để mai bán."
Khuôn mặt nhỏ của Kỳ Văn Diệp suy sụp, nhanh chóng cười cười hỏi tiếp, "Vậy...Kia chị Mạnh Dao, chị ăn cái gì a?"
Ngoài sân, Kỳ Bác Ngạn nghe xưng hô "chị Mạnh Dao" thì tay dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào bếp.
Kỳ Văn Diệp không hiểu tại sao sau lưng mình đột nhiên ớn lạnh, nhịn không được mà xoa xoa tay.
Đối mặt với tầm mắt của Mạnh Dao, khuôn mặt nhỏ đáng thương vô cùng.
Mạnh Dao nhìn khuôn mặt đáng thương hề hề của cậu, trong lòng nở hoa, nhưng vẫn lạnh nhạt nói, "Không ăn!"
"Đừng nghĩ nữa, chị giảm béo, không ăn!"
Đôi mắt Kỳ Văn Diệp đầu tiên là sáng lên, sau đó là hét lên thảm thiết, "Đừng a! Chị Mạnh Dao, chị xem dáng người chị rất tốt, không cần giảm béo, căn bản là không béo, đang tốt, giảm cân làm gì a?"
Mạnh Dao: "........ " Thằng nhóc này còn có nguyên tắc hay không?
"Chị Mạnh Dao, mẹ nói, béo mới có phúc khí, béo đồng nghĩa là người tốt, chị đừng nghĩ không thông, đừng giảm béo làm gì"
Mạnh Dao duỗi tay chọc chọc Kỳ Văn Diệp, "Cũng là do miệng em nói hết! Ai kêu chị là bà béo? Ai nói chị béo? Em quên rồi đúng không?"
Kỳ Văn Diệp hận mình không thể mất trí nhớ tạm thời.
Khuôn mặt cậu khổ sở ba ba nói: "Kỳ thật em cảm thấy chị cũng không béo lắm, cũng không cảm thấy béo là xấu. Chỉ là trước đây chị không những béo mà còn, không...không tắm rửa, trên người..."
Kỳ Văn Diệp vừa nói theo thói quen ngửi ngửi, hậu tri hậu giác phát hiện ra, Mạnh Dao không còn mùi khó ngửi giống ngày xưa mà thay vào đó là một mùi thơm nhàn nhạt.
Cậu nói mà, bảo sao dạo gần đây cậu thấy Mạnh Dao thuận mắt hơn rất nhiều!
Mạnh Dao đương nhiên hiểu Kỳ Văn Diệp nói gì, nguyên chủ cả ngày lôi thôi đích xác làm người khác không chịu nổi.
Kỳ Văn Diệp cười lộ hàm răng, "Dù sao, chị Mạnh Dao, chị hiện tại rất tốt, không cần giảm béo, thật sự, chị không béo, em không chê chị!"
Mạnh Dao tức giận trợn mắt lên, nói: "Nhưng chị chê em, cả người đều bay mùi, mau xê ra!"
Kỳ Văn Diệp kéo cổ áo ngửi ngửi, ngửi một cái lập tức cười haha, lùi về sau mấy bước.
"Được, em tránh ra, nhưng chúng ta vẫn là ăn cơm đi, mẹ trước kia thường xuyên nói hồi xưa khổ thế này khổ thế kia, bây giờ có điều kiện mắc gì chúng ta phải chịu tội? Chị thấy em nói đúng không?"
Mạnh Dao đối với cậu thật bất đắc dĩ, vì một miếng ăn mà cái gì cũng nói được.
Cô chỉ bánh bao trong túi, "Buổi sáng có mua bánh bao, để lại cho em hai cái, hơn nữa trong nồi có cháo, đủ cho em no?"
Kỳ Văn Diệp lưu loạt lấy bánh bao, phát hiện đây là bánh bao chiên nước trên trấn, nuốt nuốt nước miếng, "Đây là mua?"
Mạnh Dao "Ân" một tiếng.
Vô nghĩa, chẳng lẽ là người khác cho?